TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 29

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

CHƯƠNG 29: 


“Anh vẫn cho rằng lẽ ra cuộc sống của em không nên có anh xuất hiện. Thái à, cảm ơn em. Về tất cả, những tình cảm em đã để dành cho anh. Nhưng từ giờ, em xứng đáng được chở che từ một người khác, xứng đáng có được sự yêu thương nhiều hơn là anh. Cảm ơn em."

Thì ra khi nghe được những lời nói này, lòng tôi đã có đáp án cho tất thảy những câu hỏi cần được trả lời. Giữa chọn lựa và từ bỏ. Có được và mất đi. Cái cần có duy nhất vẫn phải là can đảm, sự nhiệt thành để có thể lạc quan mà nhìn cuộc sống này dù có thế nào. Người có nhớ, chính người đã cho tôi hiểu được tất cả những điều ấy?

“Em và anh không hề nợ nhau. Anh đừng nghĩ ngày xưa em yêu anh là vì ham muốn nhất thời. Em là cô bé mới lớn đầy hiếu kỳ trước tình yêu, còn anh lại là người đã nếm trải trước dư vị của những lo toan đầy khắc nghiệt. Nhưng chính em cũng đã phải rất đắn đo để bên cạnh anh.

Yêu anh, không phải vì niềm vui mà là cảm giác an toàn, cảm giác tin tưởng tuyệt đối, tin tưởng đến mù quáng, vốn đã nhận ra anh phải mang gánh nặng là trách nhiệm với gia đình, em từng đắn đo làm sao mình có thể từ bỏ những niềm vui khác chỉ để ở bên anh?

Một hạnh phúc song song với gian nan với sóng gió mà dường như được sắp đặt không phải để dành cho em. Có lúc em hy vọng, biết đâu khi cùng nhau, em sẽ vì anh, ta sẽ vì nhau. Rốt cuộc thì không phải như vậy, nên anh không cần phải nói gì với em nữa. Nêu đã là của nhau thì chắc chắn sẽ đặc biệt trong đời nhau, còn nếu không thì dù đậm sâu đến mấy cũng chỉ gói gọn trong hai chữ “Quá Khứ", cả anh và em đã lần nào cố gắng níu giữ lấy trái tim của đối phương chưa? Bởi vì chúng ta thực sự chưa vì nhau."

“... Lúc đó, anh chỉ nhìn thấy em đôi mắt sáng rực, nụ cười em tinh khôi như thâu tóm trong ấy là cả bầu trời. Em mong manh quá, giữ em bên cạnh anh không chắc mình sẽ cho em được những gì. Hay chỉ là một tương lai bị trói buộc... Anh không có gì cả ngoài sự nỗ lực..."

“Đáng lẽ em đừng nên về lại đây. Nơi này chỉ khiến chúng ta yếu lòng khi nhìn lại khoảng thời gian tươi đẹp. Đừng nhìn lại nữa, hứa với anh đừng nhìn lại.”

Tôi ước gì đôi chân này một lần nữa bước đi thật nhanh. Bao năm qua tôi đã chai sạn với những con người giả tạo ngoài kia, trước mặt họ tôi phải tạo lấy một chiếc mặt nạ vững vàng, không lời đe dọa nào có thể dễ dàng khiến tôi lung lay. Nhưng lúc này, tôi chỉ biết đứng nhìn anh, lặng im mỉm cười. Nụ cười phải mím chặt môi, phải thật an nhiên, vì muốn anh hiểu rằng vết thương ngày xưa đã lành. Để ký ức này được dừng lại trước mặt người, ký ức chỉ còn thuộc về ngày hôm qua.

“Em không hối, không oán. Sẽ chúc phúc cho anh và cho cả chính em nữa.”

“Thái, nếu như anh...”

“Anh muốn nói là... em nhất định... phải hạnh phúc.”

Tôi cười, nụ cười tiễn bước chân người bình yên. Và tôi sẽ lại bước về phía trước, còn người lặng lẽ quay đi. Tôi không còn kịp nhìn thấy gương mặt ấy lần nữa. Dòng nước mắt không thể ngăn lại, nước mắt cho những nỗi nhớ đã chôn kín quá lâu. Khi rời bỏ một mối tình đậm sâu, người ta thường chọn lựa những gì mình còn có được.

Một sự lựa chọn theo kiểu chấp nhận thứ hạnh phúc đã được ban cho. Dù thực sự trong thâm tâm họ phải nhiều lần tự thôi miên mình, rằng sẽ quen dần với thứ hạnh phúc đó và nó sẽ trở thành hạnh phúc thực sự.

Có lẽ tôi ích kỷ hơn, chọn lựa sự an nhiên cho riêng mình. Sẽ không thể có đám cưới nào nữa, vì tôi biết rõ mình phải đi thôi. Sự ra đi không cần có lời cáo biệt, và lời xin lỗi cũng chỉ là một cách biện hộ đối với ai đó đã trao tôi niềm tin yêu. Yêu đó, rồi khóc đó. Chờ đợi rồi đong đếm những nỗi đau. Ngày tương phùng cũng chính là khoảnh khắc cắt đứt sợi dây liên kết của những day dứt và nhớ nhung.

No comments

Powered by Blogger.