TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 27

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

CHƯƠNG 27: 



Mùi gió biển xông thẳng vào mũi. Tôi bừng tỉnh. Mặt trời sang một ngày mới từ lúc nào, tôi chuyển từ nét kinh ngạc đến bần thần rồi lại tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cả cái người đang ngồi kề bên cạnh tôi cũng vậy. Anh đến khi nào? Trong đầu chỉ nhớ vỏn vẹn buổi chiều hôm qua, tôi rời khách sạn, còn anh đang gặp đối tác, tôi vào quán bar uống vài ly rượu... Cảm giác choáng váng vẫn còn dư âm...

“Thái, chúng ta bên nhau đi!”

“Hả? Anh nói cái gì?”

“Anh nói, em hãy bên anh. Kể từ hôm nay, hãy bên anh.”

Hai mắt tôi mở to, tự trấn tĩnh bản thân liệu mình có nghe lầm chăng? Vì tôi còn chưa tỉnh rượu.

“Anh nói nghiêm túc đấy. Cuộc sống của em bây giờ có phần của anh luôn, được chứ?”

“Đồ Lipton chết tiệt! Anh nói điên gì vậy hả? Bớt giỡn đi!”

Tôi nói như hét lớn. Chẳng hiểu anh muốn bông đùa kiểu gì. Nhưng cũng không muốn hiểu. Tôi vừa đứng dậy định bỏ đi, thì bàn tay lại một lần nữa bị nắm chặt.

“Em có thấy trước giờ anh nói gì nghiêm túc mà không thực hiện chưa? Bất kể em có đồng ý hay không. Không cần em phải có tình cảm hay yêu anh. Chỉ cần để anh có mặt trong cuộc sống của em, bên anh chẳng phải em sẽ an toàn hơn sao? Chí ít thì trước mặt anh em không phải che chắn bản thân và kìm nén trong mệt mỏi.”

Và rồi đó là cách anh tồn tại trong mắt tôi, trở lại hiện hữu trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi không thể giống như ngày xưa, nhưng khoảng thời gian sau đó hẳn nhiên đã có một cái tên khác cho một mối quan hệ khác giữa tôi và anh.

Tôi chưa bao giờ quả quyết rằng mình yêu anh, nhưng anh đã đúng. Rõ ràng là ở bên anh, tôi được thoải mái thể hiện theo ý thích của mình. Muốn làm gì cũng được, nói gì cũng được và ở trước mặt anh, đối diện với ánh mắt đó tôi không cần thiết phải dè dặt đề phòng.

Tôi được đưa đón khi đi làm, cùng ăn trưa, cùng nấu bữa tối, cùng xem phim, bàn luận về một vấn đề nào đó hay cùng đi dự tiệc, cả trang phục dạ tiệc anh cũng chọn nốt cho tôi. Những hành động đó không mang lại niềm hạnh phúc hay sự  hãnh diện trước những cô gái khác, nhưng tôi đón nhận và không cảm thấy khó chịu. Không có lý do nào cả, hoặc có thì đơn giản chỉ là trực giác đã mách bảo lý trí rằng: an toàn.

Anh tỏ ra rất phấn khích mỗi lần tôi buột miệng gọi anh bằng cái danh xưng: “Lipton”. Bởi cái tên đó từ trước đến giờ chỉ để dành cho riêng tôi. Những cử chỉ ân cần của anh gần như muốn chạm sâu vào tận cùng bên trong tâm hồn, kể cả những lúc gần gũi nhất anh vẫn đặt sự tôn trọng tôi lên trên cả.

Cho đến lúc này tôi mới hiểu anh chu đáo với người yêu như thế nào. Chỉ là tôi không bao giờ mường tượng sẽ có một ngày anh yêu tôi. Có lắm lúc tôi nghĩ rằng, phải chăng nên để những điều đó mặc sức trở thành thói quen?

Anh đã đưa cho tôi một chìa khóa riêng của căn hộ đang ở, lần đầu tôi ghé qua thì đã có một gian phòng được trang hoàng theo phong cách nhã nhặn dành cho phụ nữ, màu sắc lại là màu tôi ưa thích, cứ thế, đồ đạc của tôi xuất hiện chỗ anh mỗi lúc một nhiều hơn. Trong các buổi tiệc đêm kéo dài, tôi sẽ nghỉ lại nhà anh.

Và... tôi nhận ra... phải rồi... Tôi đã quen với những điều mới mẻ này rồi chăng? Điều đó dẫn đến một kết quả hiển nhiên cho lời đề nghị của anh. Lần này, cũng rất nhẹ nhàng và nghiêm túc.


No comments

Powered by Blogger.