TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 06
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 06:
“
Oppa! Izmizu … ery ery ….” (Anh, em nhớ anh.) Chiếc điện thoại trên tay nhanh
chóng rung lên thông báo sự phản hồi.
“ Tại
sao em lại nhớ một người khó tính và vô tâm như anh?”
“
Em cũng không biết. Làm sao trả lời anh được đây…”
“Vậy
hãy tìm ra lý do đi nhé!”
Lại
tiếp tục khoảng im lặng. Câu hỏi của anh, cô cũng đã tự vấn bản thân nhiều lần.
Cô không dám khẳng định vội vàng những cảm xúc không rõ rệt. Lý do nhớ một người
là yêu. Vậy lý do để yêu một người là gì? Cô không muốn tìm kiếm câu trả lời. Bởi
nếu như có lý do để bắt đầu thì cũng sẽ có lý do để kết thúc.
**-o0o-**
Anh
đi rồi. Cô lặng yên, tự hỏi cái cảm giác này là gì? Hụt hẫng, trống rỗng và
hoang mang. Tất cả như khoét một lỗ thật sâu vào nơi đáy tim. Lần này, cô tìm
cho bản thân thật nhiều lý do để che đậy, để dối lòng, để xem việc anh bỏ đi là
điều hết sức bình thường. Hoài bão tham vọng của anh nhiều hơn những gì cô tưởng
tượng. Cô đã biết trước một ngày nào đó anh sẽ đi, sẽ rời xa cô như giấc mơ đến
lúc phải tình. Nhưng anh ra đi không một lời từ biệt. Cô chỉ vô tình biết được
khi vào facebook của anh, đọc được cuộc nói chuyện giữa anh với bạn. Vậy là cô
không phải bạn anh. Người yêu? Vị trí đó càng không thể. Cô chẳng là gì giữa bề
bộn đời anh. Như những vệt mưa đọng lại trên cửa kính, nắng lên liền bốc hơi
vào không khí, chẳng lưu giữ một dấu vết nào.
“
Có phải anh đã rời khỏi thành phố rồi không?”
“
Sao em biết?”
“Anh
sẽ đi lâu chứ?”
“
Cũng không biết trước được. Nếu công việc thuận lợi thì khoảng một năm.”
Một
năm. Cô nghe tim mình như chết lặng, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Một năm
nghe giường như rất ngắn, nhưng với cô thì đủ lâu để thay đổi tất cả. Ngay lúc
đó cô muốn nói với anh biết bao, rằng: “Em rất nhớ anh.” Nhưng lý trí đã ngăn cản.
Cô chậm rãi gõ từng con chữ trong điện thoai.
“Một
khởi đầu mới. Chúc mừng!"
Tin
nhắn đã gửi đi nhưng cô biết chắc sẽ không có tin gửi lại. Cô sẽ chờ anh chứ?
Cô cũng không biết nữa. Tất cả đều trống rỗng. Xen lẫn đâu đó còn có cả nỗi sợ.
Chỉ là anh rời khỏi thành phố này thôi, nhưng cô sợ mãi mãi không còn được gặp
lại anh nữa. cô ngước lên nhìn bầu trời cao xanh, liệu nước mắt có thể chảy ngược
vào trong?
Ngày
ngày tháng tháng, một năm trôi qua chỉ là cái chớp mắt của thời gian, còn đối với
cô, nỗi nhớ kéo dài qua từng khoảnh khắc. Cô đi qua những ngày không anh thật lặng
lẽ. Không một tin nhắn hỏi thăm hay cuộc nói chuyện không đầu không đuôi như
lúc trước. Không có tin tức gì vể anh trong suốt khoảng thời gian đó. Nhiều lần
không thể dằn lòng, cô định nhắn tin cho anh, nhưng rồi nhận ra đón chờ mình sẽ
chỉ là sự im lặng. Ngày mưa, nỗi nhớ anh càng rõ rệt đến quay quắt, bước chân
thôi thúc cô tìm vể chốn cũ. Nơi con đường anh và cô có chung một ký ức dù chẳng
liên quan đến nhau, cô chỉ ngồi đó, yên lặng và hướng ánh nhìn xa xăm. Ngày anh
chưa đi, cô hay đến đây để được gặp anh. Hiện tại, cô đến đây thường xuyên hơn
nhưng chỉ để tìm lại chút cảm giác có anh còn hiện hữu. Nơi anh đã từng thuộc về.
Tận
sâu trong đáy tim, cô chỉ giữ lại một ý nghĩ duy nhất là được gặp lại anh.
Không cần biết tiếp sau đó là thế nào, bắt đầu một câu chuyện mới hay đi đến một
cái kết lấp lửng. Nêu trong lòng đã tự có câu trả lời cho tình cảm của mình thì
có lẽ cô sẽ đưa ra quyết định dứt khoát hơn. Cô nhớ anh, cô yêu anh rồi chăng?
Câu trả lời đó cô chỉ muốn tìm kiếm nơi anh.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment