TRUYỆN NGÔN TÌNH - BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP CHƯƠNG 01

BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP


Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 01: 



Dáng người anh vẫn mảnh khảnh như xưa, vẻ ngoài của anh cũng anh tuấn giống hệt như trong hàng ngàn giấc mộng của tôi. Anh từ từ bước qua ánh mặt trời, từ từ bước qua bảy năm âm u, bước thẳng tới chỗ tôi, phía sau lưng anh là những cánh hoa đào đang bay lả tả, là trái tim tôi đang từ từ rơi xuống.

Lúc bị điện thoại của Ma Lạt Năng đánh thức, tôi đang ở trong mộng xuân.

Trong mộng tôi vẫn là một đóa hoa đôi tám, vẫn còn là một cành hoa đậu khấu xanh mơn mởn, tâm hồn vẫn trong trẻo, ngây thơ ngọt ngào, còn búng ra sữa. 

Tôi đứng cạnh sân thể dục nhìn anh đánh bóng rổ, quả bóng trượt khỏi rổ, xoay tròn rồi rơi xuống phía dưới chân tôi. Anh nhanh chóng chạy vọt tới chỗ tôi. 

Đồng phục bóng rổ màu trắng, màu da nâu cổ đồng. 

Tóc dính bết mồ hôi, theo từng bước chạy, từng giọt từng giọt khẽ nhỏ xuống, dưới những tia nắng vàng tươi của mặt trời, mỗi giọt đều biến thành một viên bảo thạch bảy màu, tôi bị lớp hào quang đó hút hồn tới mức thở không nổi. Anh vươn hai tay về phía tôi, không thèm nhặt bóng, mà lại ôm lấy tôi. Đầu anh chầm chậm cúi xuống, khuôn mặt anh tuấn dần dần phóng đại trước mắt tôi, máu huyết tôi dâng lên tận đầu, cảm giác hít thở không thông tới mức suýt ngất xỉu, thân mình run lên vì hạnh phúc... 

"Anh yêu em, anh yêu em như chuột yêu thóc..." 

Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy, giống như kẻ điếc hoàn toàn không nghe thấy. Tôi cố gắng tự thôi miên bản thân, nhưng hiển nhiên là anh không chút hợp tác, thân ảnh lập tức tiêu thất. 

Chỉ còn một milimet nữa thôi. 

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế hồi lâu, mới tức giận lôi di động ra. 

Tôi còn chưa kịp "alo", Ma Lạt Năng đã tiên phát chế nhân : "Cậu đang làm cái quái gì thế hả. Sau lâu thế mà không nghe điện thoại. Mình còn tưởng cậu ngã xừ vào bồn tắm rồi chứ. Mau dời gót ngọc, ra đây đi dạo phố với mình." 

Trên đời này, ngoại trừ cha mẹ tôi, chắc chỉ có mình nàng dám quát tháo tôi ầm ĩ như vậy mà không lo tới tính mệnh thôi.

No comments

Powered by Blogger.