TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 08
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 08:
“Nói chuyện? có chuyện gì sao?"
Giọng cô lấp lửng.
“Em đã yêu anh ấy, phải không?”
Cô chết lặng nhìn chị, không khỏi kinh
ngạc. “Đứa con gái bình thường như em, đâu đáng để cô bận tâm. Yêu hay không
cũng đâu có quan trọng.”
“Vậy là có.”
Cô lắc đầu.
“Em không biết.”
Chị bật cười, lại nhìn cô bằng ánh mắt
hiếu kỳ.
“Nhìn em, chị thật nhớ mình ngày xưa.
Nhưng em có biết nếu để tình cảm của mình không rõ ràng thì sau này sê có nhiểu
điều tiếc nuối lắm không?”
“Tại sao lại nói với em những điểu này?”
“Nêu muốn biết rõ, chỉ cần để bản thân
buông lơi tất cả, không níu kéo, không vùng vẫy. Thử xem trong khoảnh khắc đó,
điều gì mới là quan trọng nhất. Em có hiểu không?”
“Thực sự em không hiểu ý cô là gì?”
“Vậy thì thử nhé!”
Cô chưa kịp suy nghĩ, mà thật ra cũng
chẳng có cơ hội để nghĩ. Một bàn tay mểm mại đẩy cô thật mạnh. Đằng sau là cả
bể bơi rộng lớn, nhưng cô không biết bơi. Bản năng sinh tồn khiến cô run sợ, cô
vùng vầy, cố níu với cái khoảng không vô hình trong nước. Những lời nói trở nên
rồng tuếch, vô dụng, cô hoang mang, sợ hãi, thứ ánh sáng cuối ngày nhập nhoạng
chìm vào mặt nước, bóng dáng của người con gái kia cũng mờ dần, mờ dần. chỉ còn
lại một màn tối, rất tối, đôi tay bồng buông xuôi. Trong tâm thức còn sót lại
chút lý trí, cô gọi tên anh. Tia hy vọng nhỏ nhoi ập tới, dù cô cũng biết đó
chỉ là ảo tưởng. Giá mà bàn tay anh có thể nắm lấy tay cô lúc này.
“Người ta nói trên đời này có hai loại
hạnh phúc. Một là hạnh phúc mất đi rồi mới nhận ra. Hai là hạnh phúc ngắn ngủi,
nhưng em sẽ cảm nhận được ngay khi nó trong tầm tay. Trân trọng cái khoảnh khắc
hạnh phúc đó, có thể nó sẽ theo em đến suốt cuộc đời. Nêu được lựa chọn lại từ
đầu, em vẫn sẽ đi tìm anh, theo đuổi cảm giác mơ hồ. Để nhận ra rằng em đã yêu
anh từ lâu, đến lúc này vẫn vậy, dù anh không bao giờ biết được.”
Bàn tay ấm áp, hơi thở nồng nàn. Dường như
có một luồng không khí thổi vào nơi lồng ngực, cả người cô từ từ được nâng lên
trong làn nước, mọi thứ vần còn mơ hồ nhưng cô nhận ra cơ thể mình đang được
anh ôm gọn trong vòng tay. Là anh thật sao? Anh bằng xương bằng thịt đang ở
ngay trước mặt cô. Có phải như thê không? Hay lại do cô ảo tưởng? Ánh mắt lạnh
lùng của anh hôm đó vẫn bám theo cô đến tận giờ phút này. Cuối cùng anh cũng
xuất hiện trước mặt, không còn lảng tránh nữa. Ánh mắt anh nhìn cô, xoáy vào
tận đáy tim. cô nhìn ra trong đó sự thương hại.
Như một phản xạ, cô rụt tay lại, tách khỏi
vòng tay anh. Không còn gi để nói. cô lê bước chân, cố gắng bỏ đi thật nhanh.
Đáng lẽ từ đầu không nên đến, cô thà mãi mãi không gặp lại cũng không muốn anh
nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này.
“Anh đã rất nhớ em.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment