TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 13
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 13:
“Bật khóc rồi cười, lệ tràn khóe môi.”
“Em nhớ anh nhiều, em nhớ anh nhiều.”
“Hãy trả lời em, hãy cười với em, hãy nói một lời. Đừng làm em
khóc, đừng làm em khóc...”
Đôi mắt của ai đó cũng
đang hướng tầm nhìn về phía cô. Là anh... có phải là anh không? Khoảng cách lúc này giữa
hai con người chỉ còn giới hạn trong vài bước chân, nhưng sao cô vẫn cảm thấy
quá xa vời. Chính là ánh mắt đó, gương mặt đó, anh đã thành công với những gì
mình mong muốn rồi phải không? Thế nên trông
anh thật xa lạ. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô. Nhưng ý nghĩa của ánh nhìn
đó giờ đây là gì? Bao năm qua anh đã sống thế nào? Bên cạnh
lúc này hẳn không chỉ có mình anh? Phải chăng đã có người xứng đáng hơn cô có
được tình yêu của anh? Hàng ngàn câu hỏi chất ngập trong đầu cô.
Cuối cùng bản nhạc cũng
kết thúc, cô rời khỏi vị trí niềm nở một nụ cười. Bước chân ngập ngừng trong
đám người đông đúc, cô không biết có nên đến chỗ Hoàng và người đó đang ngồi.
Bất chợt, một bàn tay kéo cô lại thật nhẹ nhàng. Là một gã trai lạ mặt cô chưa
từng gặp. Hắn mời cô một ly Brandy, loại rượu mạnh này cô chưa bao giờ thử
qua. Cô thoáng
chút bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười đồng ý. Lúc này cô không muốn có thêm bất cứ
suy nghĩ nào nữa. Cô uống cạn, cố không để lộ vẻ khó chịu trên gương mặt non nớt. Gã
mời cô nhảy, cô cũng không từ chối. Lại tiếp tục cuộc vui giống như mọi khi,
nhưng rượu vào làm cô hơi choáng. Chỉ được một lúc, cô đã đẩy gã trai kia ra khỏi
người mình, bước chậm rãi về phía ánh nhìn quen thuộc, nhưng lạnh lùng.
- Hôm nay em sao vậy?
có chuyện gì à? - Hoàng hỏi.
Cô mỉm cười lắc đầu.
- Thì anh kêu em hát anh nghe còn gi. Giờ hát rồi lại thắc mắc.
- Vừa nãy gã đó đưa em uống gì vậy?
- Một ly Brandy. - Cô cười tinh
nghịch.
- Cái
gì? Em đã uống
thứ đó bao giờ đâu?
- Thì giờ uống rồi đó. Có sao đâu.
- Thật chứ.
Cô gật đầu. Bất giác
ánh nhìn chạm phải con người ấy. Hoàng hình như cũng chợt nhớ ra điều gì đó.
- À quên, để anh giới thiệu. Đây là bạn anh. Mấy lần đã định giới
thiệu với em rồi mà anh ta cứ cáo bận mãi.
- Thì tôi bận thật
mà. Đâu được rảnh rỗi như cậu. Quán bar của cậu làm ăn rất khấm khá. Chẳng phải
lo nghĩ gì.
- Còn anh thì sắp làm chủ quán bar này. Thế mà còn
tham lam gì nữa hả ông anh?
- Ý anh là sao? Anh muốn sang lại quán này hả?
- Cô ngạc
nhiên quay sang hỏi Hoàng.
- Từ từ, đợi mọi việc đâu vào đấy anh sẽ nói hết với em. Em là
nguyên nhân chính mà.
Cô im lặng né tránh ánh
nhìn tình cảm của Hoàng. Bàn tay Hoàng đặt lên tay cô, cô vội vàng rút lại. Hôm
nay có quá nhiều điều bất ngờ xảy đến, nhưng tất cả chỉ làm cô cảm thấy ngạt thở thôi,
với anh, cô bây giờ không khác gì một người xa lạ. Cô
không muốn tiếp tục ngồi lại để nhìn anh thân thiết hơn với người con gái khác.
- Em mệt rồi. Em về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ.
Cô bỏ đi thật nhanh,
nhưng bước chân chỉ kịp dừng lại ở ngay cửa vào. Bất giác, lại một bàn tay nữa kéo cô đi ra khỏi nơi
đang đứng, lần này cô cảm thấy rõ rệt cái siết mạnh đến nỗi làm cô
đau. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt cho đến khi cô được đưa vào trong xe. Mọi thứ diễn
ra chỉ trong phút chốc, bất ngờ đến đột ngột. Là anh. Lại là anh. Tại sao lần
nào anh cũng đem đến cho cô sự kinh ngạc rồi bắt cô chấp nhận nó mà không được
biết đến lý do?
Chiếc xe lao vút trên
đường mưa, cô ngồi yên lặng, không la lối như vốn dĩ cô chắc chắn sẽ làm với bất
kỳ ai có hành động tương tự. Vì sao ư? Cô muốn nghe
anh nói. Xa cách không phải ngày một ngày hai, cũng không phải vài tháng mà đã
là ba năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã đủ dài chưa?
No comments
Post a Comment