TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 14
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 14:
Xe bỗng dừng lại, khoảng lặng giữa hai con người cứ thế kéo dài. Nhưng rồi cô cũng lên tiếng:
- Những gì anh muốn, anh đã đạt được chưa?
- Cũng xem như có một chút.
- Vâng, em cũng nhìn thấy điều đó. Thành công... lẽ dĩ nhiên là sẽ
có thay đổi.
- Em sai rồi. Anh vẫn là anh thôi.
- Anh chắc không?
- Còn em? Cô học trò ngày nào sao bây giờ lại...
- Em làm
sao? Cô cười nhạt.
- Ý anh là em
đã trở thành đứa con gái dễ dãi và hư hỏng, phải không?
- Không lẽ những gì anh tận mắt nhìn thấy là sai à ? Điều đó em phải
hiểu rõ hơn ai hết chứ ?
- Nhìn ư? - Cô lại bật cười trong tiếng nấc.
- Anh không thấy bản thân vô lý lắm sao? Ai là người đã nói kết
thúc? Không có lý do cũng không cần giải thích, cứ như một câu nói đùa. Vậy thì bây giờ gặp lại, em có là gì, là ai, như thế nào... cũng đâu còn quan trọng.
- Nhưng anh không hy vọng gặp lại em trong hoàn cảnh như vậy.
- Với anh... em đã từng ở đâu trong trái tim anh vậy? Có bao giờ... anh thật sự đặt niềm tin nơi em?
Cô nhìn người đối diện thật
lâu, ánh nhìn tràn ngập nỗi thất vọng như muốn xuyên
thấu vào tâm trí. Rồi cô lặng đi, mở cửa, bước ra khỏi xe, hòa mình vào cơn mưa
đang xối xả . Tưởng chừng những mảnh vỡ của thủy tinh đang khứa vào da thịt.
Mưa phủ lấp trên gương mặt cô dòng nước mắt đau đớn. Ngày gặp lại là như
thế sao? Cái viễn
cảnh này dù có nằm mơ cô cũng không thể nào mường tượng ra. Đêm sao còn dài quá
, cô mong trời sáng. Để ánh
nắng hong khô nỗi đau, giọt nước mắt nào cũng sẽ không còn rơi nữa.
* * *
Kể từ đêm hôm đó cô không đến
Night nữa, di động của cô im bặt suốt hơn một tháng. Những cuộc gọi nhỡ của
Hoàng đã chất đầy trong danh sách. Thời gian này cô dành hoàn toàn cho công việc. Những buổi
làm ngoài giờ cứ nhiều thêm cho tới tận khuya, cô
mệt mỏi, nhưng chỉ có như vậy khi nằm xuống giấc ngủ mới dễ dàng tìm đến mà
không mang theo những cơn mộng mị . Sau khi đơn xin chuyển công tác đã được duyệt,
cô mới chịu đến gặp Hoàng để chào tạm biệt.
Vẫn thói quen thường nhật, Hoàng ngồi ở sân thượng của Night nhâm nhi loại rượu vang ưa thích. Trên bàn
đã để sẵn hai ly rượu vừa được rót đầy. Nhìn thấy cô, dường như Hoàng không thể
che giấu nỗi xúc động.
- Cuối cùng em cũng chịu gặp anh.
- Đừng nghĩ là em muốn trốn anh. Không phải như thế.
- Vậy còn lý do nào khác ư?
- Điều đó không còn quan trọng. - Cô ngồi xuống, đưa đến trước mặt Hoàng một chiếc túi nhỏ .
- Tặng anh. Vì thời gian gấp quá nên cũng không biết tặng gì... Em sắp phải đi.
Em xin chuyển công tác rồi.
Hoàng vội mở ra. Món quà
chính là chiếc khăn hôm trước đã nhìn thấy ở nhà cô.
- Đột ngột thật, em chán nơi này rồi à ?
- Cũng có lẽ là vậy. - Cô cười nhạt.
- Dù sao cũng cảm ơn anh thời gian vừa qua.
- Vậy hãy đi cùng anh. - Hoàng nhìn cô, nói thật
nghiêm túc.
- Anh đang nói gì vậy?
- Ba mẹ vẫn luôn hối thúc anh sang Úc đoàn tụ gia đình. Chần chừ mãi là vì em thôi. Anh rất hy vọng em sẽ đi cùng anh.
- Cho nên anh muốn sang nhượng lại nơi này?
- Đúng vậy. Em có hiểu không? Anh đang bày tỏ tình cảm với em đó.
Cô lặng yên. Không phải cô
không hiểu, đôi khi có những thứ dù biết trước sẽ xảy đến nhưng khi nó đến thật, ta vẫn vô cùng bối rối. Trong
thâm tâm cô, Hoàng ngự trị và chiếm một phần quan trọng,
cô đã kịp nhận ra và trân trọng, với cô Hoàng là tri kỷ và sẽ mãi là như
thế.
- Cảm
ơn anh. - Cô cười rạng rỡ. - Nhưng em
không thể... em biết mình nợ anh một lời xin lỗi.
- Em không cần thời gian để suy nghĩ sao?
Cô khẽ lắc đầu.
- Còn nhớ khi em tìm đến Night, em đã nói gì không?
- Vâng, em muốn tìm một người.
- Vì em nghĩ có thể sẽ gặp lại người đó ở chốn xa hoa này... -Người đó anh cũng biết đúng không?
Cô nhìn Hoàng, ánh mắt đầy
kinh ngạc. Nhưng không thể nói thành lời.
- Anh đã nhìn thấy người đó kéo tay em đi.
No comments
Post a Comment