TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 30
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 30:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 30:
Tôi nhớ mình đã nghe câu nói này ở đâu đó: “Hãy yêu đi khi tuổi còn
đôi mươi, vì sau hai mươi hai thì sẽ không còn cái gọi là tình yêu ghi tâm khắc
cốt.”
Bởi vì dù tình cảm có đậm sâu đến đâu thì đến lúc ấy chúng ta cũng đã được
rèn giũa giữa dòng đời đầy khắc nghiệt, có vết thương nào từng khắc vào tim thì
cũng đã biết làm sao cho nó mờ nhạt thành sẹo. Nước mắt cũng vì thế mà không dễ
dàng buông rơi nữa, đến trái tim cũng biết tự đề phòng trước những cảm xúc.
Kết cục này có lẽ mỗi người chúng tôi đã đoán biết trước, chỉ là cố chấp mà
thôi. Bởi lẽ, ngay cái khoảnh khắc tương phùng, tiềm thức đã hiểu được rằng
hình ảnh của người kia chẳng thể nào tan biến.
Dù đã xa cách, đã đổi thay, dù không thể quay lại nữa thì vẫn có một sự thật
bất biến, gương mặt và nụ cười ngày xưa ấy mãi mãi khắc sâu trong tâm tưởng.
Không một vết rạn nứt, niềm tin yêu đó vẫn nguyên vẹn là nghị lực, là thứ đã
cho tôi can đảm để đi qua những tháng
ngày bão dông.
Em vẫn còn nhiều điều muốn nói dù chỉ là vu vơ hay vô nghĩa. Tình yêu của
tuổi ban sơ thật dễ vờ, nhưng nước mắt nào có phải minh chứng cho sự yếu đuối.
Em khóc cho những ngày dài sẽ mang về bình yên, để biết rằng nước mắt rơi
xuống thì em vẫn hiên ngang bước mạnh mẽ và tình yêu dành cho người vẫn kiên định
như thế. Và biết đâu đó cũng là giọt nước mắt chực trào trong niềm hạnh phúc bấy
lâu phải kìm nén.
Trong phút giây còi tàu inh ỏi, người đã một lần níu giữ lấy đôi tay này,
đã lấp đầy trong những kẽ hở mà bàn tay em buông lơi, ôm trọn em trong vòng
tay, ghì chặt em dưới cả bờ vai vững chắc của người, và nếu như người nói:
“Có còn kịp nữa không nếu bây giờ anh muốn giữ lấy cuộc đời em?”
Thì em vẫn hy vọng đây sẽ không bao
giờ là một giấc mơ.
* * *
Nếu em hỏi điều gì làm anh phải hối tiếc nhất, thì có lẽ là việc anh quay về
quá muộn.
Không còn kịp để em nương náu qua những tháng ngày bão dông, sự thật là anh
đã quá chủ quan, anh nghĩ chúng ta hãy còn nhiều thời gian và nếu như được gặp
lại em ngày sau, anh mới trân trọng mối duyên đó.
Lại một lần nữa, anh tự tin bản thân có thể gạt bỏ tất cả những vết thương
trong lòng em. Nhưng vết thương đó còn có cả tin yêu lẫn đợi chờ. Anh dùng sự tự
tin của mình giữ chặt em bên cạnh, nhưng rồi từng ngày trôi qua đều phải sống
trong nỗi bất an. Bởi không biết lúc nào em sẽ ra đi. Cuối cùng thì cái khoảnh
khắc đó cũng đến, đứng trước người ấy em không còn đủ can đảm để che đậy bản
thân nữa.
Em sợ sự yếu đuối của chính mình và rồi em chọn cách bỏ chạy để trốn tránh.
Từ đầu đến cuối, người mà em khắc sâu trong lòng vốn dĩ chỉ có một. Anh chính
là vì tấm chân tình đó mà bị em đánh cắp trái tim. Nhưng trong mắt em, anh là kẻ
không đặt tình cảm sâu sắc.
Vậy nên sẽ im lặng nhìn em ra đi. Cố vờ như không nhìn thấy dòng suy nghĩ
trong em. Tấm vé tàu em đặt vội vàng, em lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong nhà, anh
biết chứ. Đứng nhìn em từ xa, anh mâu thuẫn mong rằng người đó sẽ không đến.
Nhưng lại hy vọng vẫn còn kịp trước khi em rời khỏi. Anh chỉ có thể làm được
cho em như thế thôi.
Bản chất của tình yêu là cố chấp và ích kỷ, em có cái cố chấp của em, còn
anh cũng có cái cố chấp của riêng anh. Giá như chưa một lần trông thấy em khóc
trước mặt anh, chưa bao giờ được ngắm nhìn em cười hạnh phúc đến vỡ òa. Nhưng
khi người đó xuất hiện, cả hai thứ đó đều được hiện quá rõ trên gương mặt em.
Đành nhắm mắt buông tay. Em đã đợi chờ đủ rồi, đã yêu thật nhiều với nỗi đau để
rồi khóc thật nhiều cho niềm tin yêu không thể nào xóa bỏ, nhưng là vẽ lên những
hạnh phúc trọn vẹn. Để hạnh phúc đó lọt thỏm giữa bàn tay và được trân trọng bởi
một bàn tay khác, dẫu cho không phải là anh.
Một đêm trở về trên con đường khuya ướt mưa...
VỎ VI VÂN
No comments
Post a Comment