TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 26

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

CHƯƠNG 26: 



Kít k..i ...! Tiếng xe thắng đột ngột. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt ấy đã bám chặt vào tôi.

“Thì ra em vẫn luôn đề phòng anh. Anh khiến em cảm thấy không an tâm đến vậy hả?”

Sự áp đảo đó dù thế nào cũng làm tôi bối rối. Nhưng ngay lập tức, tôi tìm lại được sự bình tĩnh.

“Đến cả cơ hội thích ứng như một người bạn anh còn không cho em. Em biết phải đối xử với anh như thế nào? Em nghĩ trong công việc chỉ cần làm tốt vai trò hỗ trợ nhau là đủ.”

Tôi mở cửa xe ngay khi dừng lại ở khách sạn. Ngoài nội dung công việc cho những chuyến công tác thì những hoạt động khác tôi hoàn toàn muốn được riêng một mình.

* * *

“Đây là tài liệu, nội dung ý tưởng, khảo sát thực tế và cả hợp đồng soạn sẵn. Lát nữa em không cùng anh đến gặp đối tác được. Xin li.”

Tôi gắng gượng lên tiếng, cổ họng đã rát và giọng khàn khàn không tài nào nghe rõ.

“Em bệnh?”

Nét mặt anh biến đổi khi nhìn xoáy vào đôi mắt tôi. Đó là sự lo lắng sao? Tôi phớt lờ.

“Có một số điều cần lưu ý lúc em làm...”

“Anh đang hỏi em, em bệnh phải không?”

 Cái cách anh quát thẳng vào mặt, rồi bàn tay cầm lấy tay tôi siết chặt kéo về phía trước, cả ánh mắt ấy thể hiện rõ ràng sự giận dữ đến khó hiểu. Tôi cảm thấy cánh tay đau rã rời, ánh mắt ấy vẫn đăm đăm đeo bám tôi không rời. Rồi sau đó nữa, tất cả xung quanh đều là màu đen.

Sức khỏe của tôi ít khi giảm sút, nhưng mỗi lần bệnh tôi chỉ muốn yên trong phòng ngủ một giấc dài. Lúc mở mắt nhìn đồng hồ thì ngày đã về chiều, còn nhớ lúc sáng tôi vừa gặp anh mà bây giờ đã nằm trong phòng khách sạn của mình. Tiếng sóng biển vỗ ngoài kia, mặt trời đã bắt đầu ngả màu.

Tôi khoác hờ chiếc khăn choàng, trước khi đi còn kịp nhìn thấy trên bàn thuốc hạ sốt được đặt sẵn. Đôi chân mệt mỏi lệt xệt ra khỏi gian phòng. Tôi đi về hướng bờ biển. Tôi không muốn nhớ lại ngày trước, nhưng khi nhìn gói thuốc trên bàn, nước mắt lại chực trào. Chỉ có cách bước đi thật nhanh, làm gì cũng được, nhìn dòng người ra vào ồn ào bên trong một quán bar, hay đám trẻ con chơi đùa buổi chiều tối vẫn chưa chịu về nhà. Tiếng cười của chúng cho tôi cảm giác bình yên.

“Anh à, chúng ta đi ngắm biển đi. Em muốn được ngắm biển cùng anh.”

“Thời tiết đang giao mùa, em sẽ dễ nhiễm bệnh đấy. Anh nhớ là em đâu thích uống thuốc.”

“Thuốc thì ai mà thích.”

“Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà đi, đến lúc em bệnh, bắt em uống thuốc chẳng phải còn khổ sở hơn.”

“Ờ, vậy không đi nữa.”

“Sẽ đi. Xem như anh lấy lý do công việc. Đợi em nghỉ hè, công việc của anh cũng bớt lại, chắc chắn sẽ có thời gian đi mà.”

Bãi cát với gió nồng nàn, mặt trời đã tắt lịm và tôi một mình. Trong dòng ký ức về người tôi không nhớ là có biển. Tôi vẫn giữ một khát khao riêng, sẽ cùng người ngắm hoàng hôn và đón bình minh ở một bờ biển nào đó. Nhưng tất cả đều đã không còn kịp.

“Em viết gì lên tay anh đấy?"

“Suy nghĩ đi! Anh thông minh như vậy mà."

“Không nghĩ được, nhiều chữ quá. Mắt anh có phải mắt thánh đâu mà nhìn xuyên thấu được."

“Anh thực sự không để tâm gì hết.”

“Cái gì mà em thuộc về anh. Đã ký tên đóng dấu. Ha ha ha... Phải vậy không? Em suy nghĩ kỹ chưa? Ha ha ha...”

“Ơ...Ơ... Cái gì mà em thuộc về anh. Nói sai rồi. Phải là... Ơ mà anh trêu em hả? Rõ ràng là biết mà nói là không. Nghe cho rõ đây: anh thuộc về em, đã ký tên đóng dấu. Hi hi hi...”

 “Anh viết gì đó? Chỉ có ba chữ cái C.O.E.”

“Em cũng thích đoán lắm mà, suy nghĩ đi!”

Màn đêm tĩnh lặng, đến tiếng cười tôi bật lên cũng như âm thanh vang vọng của biển cả. Người đã bắt đầu mệt lả, tôi gục đầu xuống gối, men rượu trong từng hơi thở lờ đờ phả ngược vào mặt. Trực giác mách bảo tôi rằng ai đó đang ngay bên cạnh, thật gần. Hình ảnh trước mắt lúc này bỗng chao đảo đến lạ, gương mặt sao quen quá, quen đến nỗi muốn khóc. Nhưng rõ ràng bộ quần áo này giống như quần áo anh sáng nay tôi gặp.

“Đồ Lipton chết tiệt... Ai cho phép anh có gương mặt giống đến vậy hả? Hơ... hơ... Tôi ở đây mà cũng tìm ra... Không đúng... Anh đâu có giống người đó... Không giống chút nào. Hơ... hơ... hi hi hi... Chắc tôi uống hơi nhiều. Nhưng không sao... Không cần anh... Đi về đi... Tôi muốn một mình... một mình thôi...”

“Em đang khóc sao? Có đáng không? Đau khổ như vậy có đáng không?”

“Tôi biết... ha ha... Tôi biết chứ... Mà đáng cái gì vậy?”

“Thái. Thái à!”

Tôi nghe thấy tên mình được gọi thật to. ơ... Đồ Lipton chết tiệt... lại là anh. Anh mới đây mà sao giờ bay ra đó rồi. Sao có tới hai Lipton luôn vậy? Ơ... giờ chỉ còn một Lipton...

“Thái, em sao thế? Đang bệnh mà còn uống rượu. Sao lại một mình đi ra đây?”

“Đồ Lipton chết tiệt... Uống có một chút à... Sao cứ cằn nhằn mãi... Đã nói là đi về đi mà... Tôi muốn đón bình minh... muốn ngắm mặt trời... hi... hi...”

“Ngắm mặt trời thì lúc nào mà không được. Em đang bệnh.”

“Nhưng mà... cũng đâu kịp nữa đâu... không kịp rồi... Suốt cuộc đời này cũng không còn kịp để ngắm nữa... người có biết không...”

Tôi cảm thấy đôi mi nặng trĩu quá đồi. Phải nhắm lại thôi. Phải nhắm lại cho màn đêm cũng được nghỉ ngơi.


No comments

Powered by Blogger.