TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 25
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 25:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 25:
Tôi đã thực sự nghĩ thế,
nhưng bản chất tôi vốn là không chịu an phận rồi. Tôi muốn bứt phá, muốn cầm một
cán búa thật to đánh cho tan nát cái tấm chắn dày cộm mà những kẻ ngoài kia muốn
dùng để nhấn chìm tôi trong thế giới thượng lưu của họ.
Tôi đã từng nghĩ, sẽ có một
bàn tay nắm chặt lấy, hướng dẫn tôi biết phải làm sao khi gặp những vấn đề khó
giải quyết, nói với tôi khi đứng trước những con người ngoài kia tôi phải biến
tấu nét mặt như thế nào.
Khi tôi vấp ngã, vẫn là
bàn tay đó đỡ tôi đứng dậy, cho tôi nghị lực tiếp tục bước đi. Nhưng bàn tay đó
nếu không phải của người thì sẽ không là của ai khác. Tôi không cần ai cả.
“Em biết không, anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ cho quá nhiều thứ.
Anh phải để dành nó cho công việc, vì vậy nếu để cho bản thân nghỉ ngơi, sợ rằng
anh sẽ luôn sống trong nỗi lo lắng tiêu cực.”
“Kể cả khi có em bên cạnh sao?”
“Từ khi gặp em, anh đã suy nghĩ rất nhiều, vì em đã trở thành nỗi lo lắng của
anh. Nếu như anh không thể giữ được em thì sao?”
Người đã từng giữ lấy tôi sao? Hay vì cảm thấy không thể giữ được mà cứ thế
buông tay.
Đây là cái lý lẽ gì? Tôi không thể hiểu được, càng không muốn hiểu.
Người đã chọn lựa ra đi không lời cáo biệt, dù là vì ai thì con đường ngày
sau liệu rằng có lối quay về cho cả hai? Nỗi đau nhức nhối đó, buốt tim đó nhưng
nước mắt lại không thể rơi. Hay chuyện đáng cười hơn là đáng khóc?
*___*
Tôi đã từng khóc cho tuổi hai mươi, những góc khuất của đêm cứ thế lấy đi từng
cơn đau. Nước mắt đã từng ướt đẫm bên gối, đã khóc quá nhiều cho hết thảy những vết thương không phải
chỉ riêng người gây ra.
Rồi tôi cũng sợ hãi lấy nước mắt của chính mình, tự nhủ rằng bản thân không
được rơi thêm giọt nào nữa. Nhưng không được, cảm giác đau khiến tôi không kìm
được nước mắt, cách duy nhất là phải xoáy vào tận cùng vết thương. Đau hết cỡ rồi
thì không còn đau đớn nào hơn khiến bản thân phải khóc.
Tôi đã làm được, chỉ là, được và mất, hai thứ đó luôn song song nhau. Nụ cười lúc ban
sơ đã mất dần trên gương mặt này. Đôi khi, tôi chợt thấy bản thân sao lạ lẫm.
Anh, một kẻ xa lạ nhưng quen thuộc. Xa lạ với cuộc đời tôi nhưng tôi biết
anh là ai. Chí ít là trong trí nhớ của một cô gái đã từng non nớt. Tôi không
còn như vậy nữa, nên khi anh lại xuất hiện, tôi đã chẳng nghĩ được gi. Ừ thì gặp
lại một người quen, thế thôi.
Tính chất công việc buộc anh vào tôi hay chính tôi phải chịu đựng những kiểu
bông đùa quái gở của anh. Con người đó, dù là trước kia hay bây giờ, đi xa cách
mấy rồi quay lại cũng chỉ có nét mặt già hơn, nham hiểm hơn.
Tôi thường không màng phí lời trước những lần như thế. Có điều trong công
việc, anh là một người lãnh đạo có tinh thần trách nhiệm cao. Cũng chính vì
công việc khá tốt nên tôi thường không có lý do từ chối cho những lời mời cùng
dùng cơm. Không tìm thấy ưu điểm nào khác ở anh, hoặc cũng có thể đối với tôi anh cảm thấy không cần
thiết phải thể hiện bản thân.
“Muốn biết anh nhận xét về em của hiện tại và quá khứ như thế nào không?”
“Nói thử xem?”
“Em xinh đẹp nhưng lãnh cảm hơn xưa.”
“Thế ngày xưa em bình thường đến cỡ nào vậy?”
“Trong trí nhớ của anh, em đơn thuần và nhiệt thành. Tràn đầy nhiệt huyết
và yêu thương. Chí ít thì đó là điều đặc biệt từ em mà anh chưa bao giờ gặp ở
những cô gái khác, trong thời điểm đó.”
Tôi đáp trả bằng sự im lặng. Giữa tôi và anh chẳng có gì để nói ngoài công
việc, còn chuyện ngày xưa... Tôi đâu còn là tôi của ngày xưa nữa.
Những ý nghĩ yếu ớt giờ đây không thể làm tôi bị xáo trộn. Thỉnh thoảng tôi
bắt gặp một vài điều quen thuộc. Thay vì bỡ ngờ tìm kiếm chúng như trước kia,
ngoài ánh mắt điềm nhiên ra tôi còn biết làm gì hơn.
Thật sự dù tôi có muốn hay không thì vị trí tôi đứng đã thay đổi từng ngày.
Sẽ không ai được phép điều khiển tôi nữa. Tôi hiểu rõ bản thân có thể làm được
gì. Tôi tin vào khả năng của chính mình và sẽ chỉ sử dụng cho lợi ích của tôi.
Không thể cứ mãi để mặc cho những suy nghĩ quá cảm tính nhấn chìm bản thân.
Tôi bắt buộc phải tập quen với những sự thay đổi đột ngột. Sự thật vốn
không có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần nó chẳng tổn hại đến ai và quan trọng kết quả
là công việc được thuận lợi. Phải nói rằng cái cảm giác sung túc đầy đủ về vật
chất, nó khiến tôi cảm thấy an toàn trên hết.
Tôi cũng phải bỏ ra nhiều chất xám để suy nghĩ, nhưng như thế xứng đáng hơn là
bỏ ra chất xám của mình để lo lắng hay quan tâm cho một ai đó. Thật phù phiếm
và vô ích.
“Người mà em đã đợi... Anh ta có quay về không?”
Tôi ngồi trong xe nhìn những hạt mưa đang rơi. Chiếc xe rong ruổi trên con
đường về với biển. Bất ngờ pha lẫn chút hồ nghi. Tôi không né tránh, nhưng cũng
không muốn trả lời.
“Anh nhớ ngày xưa, em từng nói phải đợi một người.”
“Anh quá tự tin rồi chăng? Những chuyện ngày xưa... Em còn không nhớ mình
đã từng nói gì nữa. Anh làm sao vậy? Lạ quá đấy.”
“Khác lạ sao? Cô gái, em đã hiểu về anh được bao nhiêu rồi? Tính cả khoảng
thời gian chúng ta quen biết trước đó.”
“Tất cả đều nguy hiểm, và em không cần phải tìm hiểu.”
No comments
Post a Comment