TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 22
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 22:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 22:
Nơi này cũng gần
với công ty, công việc của em lại hay về rất trễ.
-
Em, mẹ và em gái ư?
Nàng gượng cười
nặng trĩu.
-
Ông ấy mất rồi.
-
Khi nào? - Nét mặt anh thảng thốt
nhìn nàng.
-
Ba năm.
-
Thôi đừng nhắc tới nữa làm gì. Em
vẫn chưa nói chúc mừng anh. Mừng cho anh đã tìm được hạnh phúc. Em biết mà,
người đàn ông rồi sẽ thành công như anh nên gặp cô gái đó sớm hơn... Người con
gái có thừa cảm thông để luôn thấu hiểu và đủ kiên nhẫn để hài lòng với cuộc
sống gia đình, hoàn toàn chuyên tâm để làm một người vợ, người mẹ của các con
anh.
Nàng mỉm cười
nhìn anh, nụ cười thanh thản đến lạ.
-
Cảm ơn em. Còn em? Đã tìm được
một nơi để dừng chân chưa?
- Không, em cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt. Em đã quen như vậy rồi.
Anh nhìn nàng,
ánh nhìn câm lặng.
- Li An... Có lẽ anh không nên đến đây. Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng anh và
em gặp nhau như thế này... Em vào nhà đi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Anh quay lưng
bước đi, dáng hình người đàn ông ấy xa dần xa dần dưới ngọn đèn vàng trải dài
trên đoạn đường vắng. Mưa, trút xuống từng hạt, mọi cảm xúc đã nén chặt trong
tim nàng vỡ tung. Đôi chân đã đứng lặng từ rất lâu, bất ngờ lao nhanh qua màn
mưa đêm về phía chiếc xe vẫn còn chưa rời khỏi. Vòng tay nàng ôm anh từ phía
sau, vội vã nhưng siết chặt, tựa như chỉ muốn níu kéo thứ đã vụt khỏi tầm tay.
Giọng nàng cất lên rất khẽ, chẳng đủ để lọt qua tiếng mưa rào rạt.
- Em nhớ anh.
Mưa vẫn cứ rơi,
mỗi lúc một lớn hơn. Nàng vẫn ôm anh như vậy, bàn tay nàng được giữ trọn trong
một bàn tay khác to hơn, vững chắc hơn. Nàng cố để cho phút giây ấy kéo dài
thêm, bàn tay mà nàng đã buông lơi từ lâu. Nàng hiểu mọi chuyện đã kết thúc,
nhưng chỉ một lần cuối thôi. Một lần cuối để nàng kịp nói lời từ biệt cho tình
cảm của riêng mình. Để lần cuối cùng này cả anh và nàng đều là người bước đi.
Bàn tay không còn nắm chặt bàn tay. Nàng từ từ rời xa, nước mắt hòa vào trong
mưa, nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan biến. Sau cơn mưa sẽ không có cầu vồng, nhưng
ngày mai trời lại sáng...
* » *
Điện thoại nàng
reo lên, trên màn hình hiển thị dãy số lạ. Một cuộc hẹn. Nàng chấp nhận trong
sự kinh ngạc lẫn hồ nghi.
Buổi chiều bắt
đầu cùng những vạt nắng đã nhạt màu, nàng ngồi bên mảng tường gạch đỏ cũ kỹ
trong một quán cà phê. Cô gái đến cùng chiếc va li xách theo trên tay, một chút
ngạc nhiên vẫn còn lưu lại nơi ánh mắt nàng nhìn cô. Tách cà phê đã nguội trên
tay cô, còn của nàng đã vơi đi quá nửa. Nàng vẫn im lặng, chờ đợi điều mình cần
lắng nghe, hoặc là trả lời cho cô những câu hỏi liên quan, nàng nghĩ như vậy.
- Cô không thắc mắc về cuộc hẹn ngày hôm nay sao?
- Tôi chỉ thắc mắc vì dù là lý do gi, cũng không cần thiết phải có cuộc hẹn
hôm nay. Cô hiểu mà, phải không? Nhưng tôi chắc chắn sẽ không có sự thay đổi
nào khác.
-
Ai mới là người thực sự không hiểu
đây?
Người ích kỷ như
cô làm gì có tư cách để nói những lời đó.
Giọng cô gái dứt
khoát, ánh nhìn như những tia sắc nhọn đầy phẫn nộ. Khác hẳn với vẻ hiền dịu mà
nàng gặp lần đầu. Nàng trừng mắt ngạc nhiên, nhưng không đáp lại. Nhanh chóng
lấy lại vẻ điềm nhiên, nàng đứng lên và định quay đi.
-
Tôi đã thấy anh ấy khóc...
Đôi chân bất
chợt dừng lại, sự thảng thốt cất lên trong câm lặng, nàng vẫn quay lưng về phía cô.
No comments
Post a Comment