TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 23
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 23:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 23:
- Nắm chặt tấm ảnh của cô mà khóc, trong cơn say... vào cái đêm hôm sau ngày
chúng ta ngồi ăn tối với nhau...
Lúc này, nàng đã
ngã hẳn người xuống ghế. Ánh mắt nàng nhìn cô như muốn tìm kiếm muôn vàn lời
giải đáp.
- Tôi đã ở bên cạnh anh suốt năm năm. Năm năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng mãn nguyện
cười trong hạnh phúc. Đám cưới sẽ được cử hành vào cuối tuần này. Cô có cảm
thấy tôi xứng đáng nhận được những điều đó không? Tại sao tôi phải làm kẻ cao
thượng nhường lại tình yêu của mình cho người khác? Vậy mà trước đám cưới tôi
biết được người sắp trở thành chồng mình lại đi khóc vì một người con gái khác.
Hạnh phúc là của cô, cô không chịu trân trọng, sáu năm trước đã vậy, cớ sao sáu
năm sau cô cũng lại làm như vậy?
- Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã kết thúc... Nếu cô yêu anh ấy thực sự thì
đừng để tâm đến quá khứ... Hãy yên tâm quay về làm cô dâu của cô, anh ấy là người
có trách nhiệm, lại không dễ dàng thay đổi những gì đã quyết định, và hơn hết,
người đàn ông như anh ấy cần một gia đình trọn vẹn. Tôi thì không bao giờ cho
anh ấy được cái điều trọn vẹn ấy.
Nàng lại đứng
dậy rời khỏi ghế một lần nữa.
- Vậy thì anh ấy
đã vì cô mà thay đổi đến bản thân cũng không nhận ra.
- Không có anh
ấy, tôi chắc chắn sẽ rất đau khổ, nhưng rồi tôi sẽ quên, sẽ trở lại là tôi của
ngày nào. Còn cô, không có anh bên cạnh, sẽ không còn ai giúp cô xóa đi nỗi đau
của quá khứ dù chỉ là tạm thời. Anh ấy đã nói như vậy... nói trong nước mắt...
trong nỗi đau mà tôi nhìn thấy rất rõ... Tôi muốn xem như đó chỉ là những lời
nói nhảm của kẻ đang say. Nhưng tàn nhẫn thay... chính những lúc ấy thì con
người ta mới dám nói thật lòng mình.
Giọng cô gái đứt
quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nàng sững sờ...
- Cô... Cô vừa nói... sao?
- Chẳng phải cô nói là không quan tâm nữa sao?
- Cuộc đời đúng thật là một vở kịch, cô không có quyền chọn lựa cái kết như
thế nào. Nhưng cô có quyền làm chủ vai diễn của chính mình... Đến giờ tôi phải
ra sân bay rồi, chào cô!
Hai cô gái nhìn
nhau, cái nhìn chạm nhẹ rồi lướt qua nhanh chóng. Nàng ngồi đó, lặng đi. Bao
cảm xúc hỗn độn, bao suy nghĩ vẫn còn đó như chưa bao giờ gạt bỏ. Bất chợt,
nàng muốn đến một nơi, nơi có khoảng trời bình yên vẫn đang đợi chờ nàng...
* * *
Cảm ơn em, một
người đã đến sau nhưng đủ lý trí để giúp anh nhận ra những sai lầm mà anh nên
dừng lại. Và xin lỗi em, vì anh phải để em ra đi, vì em xứng đáng được một bàn
tay khác níu giữ, người sẽ yêu em nhiều hơn anh. Tình yêu trọn vẹn dành riêng
cho em.
Một lần cho ta
quay trở lại nơi bắt đầu, có được không em? Một lần nữa để anh nắm tay em thật
chặt, không cho em cơ hội nhìn lại mảng quá khứ đằng sau nỗi ám ảnh đó nữa...
Gặp lại em giữa
muôn ngàn ký ức, hạnh phúc lần nỗi đau. Anh đã luôn tự hỏi yêu thương ngày xưa
đâu mất rồi? Một cơ hội cho ta tìm lại, liệu có còn kịp không? Đã bao lâu rồi,
nỗi nhớ em chôn chặt trong trái tim anh? Dường như anh chưa bao giờ nói nhớ em.
Anh nhớ em nhiều hơn cả nỗi đau của những tháng ngày xa cách. Đã bao lâu rồi
anh không còn nhìn thấy nụ cười em, nụ cười hạnh phúc chỉ mỗi khi ở bên anh?
Nếu như em biết
dưới cơn mưa ngày ta tương phùng, anh đã đau đớn biết nhường nào. Đau vì biết
được, em lại đang kìm nén nỗi đau của chính mình, chỉ đến khi những hạt mưa rơi
ào ạt rát buốt em mới dám bật khóc. Mất đi một người thân, nhưng nỗi đau trong
em có cả hận thù. Vậy mà lúc em cần anh nhất thì anh vẫn còn đang chìm ngập
trong nỗi day dứt về em. Gương mặt em lúc đó đủ lạnh để có thể lừa gạt người
khác. Nhưng em biết không? Đứng trước anh, em diễn tệ lắm.
Em đã nói người
như anh rồi sẽ kết hôn, sẽ có một cuộc sống gia đình bình thường như bao người.
Đi làm về chơi đùa với con thơ, cùng vợ con ăn bữa cơm nhà ấm cúng. Anh là trụ
cột của gia đình, anh sẽ hạnh phúc với những điều bình dị ấy. Suốt bao năm qua,
sau những cố gắng cho công việc anh vẫn nghĩ rằng một tương lai như thế là lẽ
tất nhiên. Nhưng ai nói anh nhất định sẽ chọn cuộc sống đó. Định mệnh đã sắp
đặt sẵn tất cả, nhưng ta có quyền chọn lựa chấp nhận hoặc là không. Lựa chọn
nào cũng sẽ có cái giá của nó, chỉ cần bản thân hiểu rõ thì tất cả đều xứng
đáng.
Anh đã tìm ra
câu trả lời, khi nhìn thấy em một lần nữa ở nơi ta bắt đầu.
- Một lần cho ta quay trở lại nơi bắt đầu, có được không
em?
No comments
Post a Comment