TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 21
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 21:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 21:
- Cảm ơn ư?
Có chuyện gì sao?
Người đàn ông thắc mắc. Nàng cũng ngỡ ngàng trước câu
cảm ơn của cô gái.
-
Đúng vậy. Còn nhớ đêm hôm trước em mang đồ ăn khuya
cho anh không? Chính là cô ấy, thang máy chỉ có em đi lên cô ấy thì đi xuống.
Nhưng cô ấy nhường cho em trước. Rồi sau đó phải đi ngược trở xuống.
Nàng lại ngẩn người thêm lần nữa, thì ra sự sắp đặt
ngẫu nhiên này đến với nàng từ trước đó.
-
Thì ra người lần trước trong thang máy là chị. Thảo
nào tôi trông chị quen quen. Trong lúc chờ đợi thức ăn dọn ra, ta hãy nói về
điều kiện mà anh đưa ra nhé.
Nàng chuyển hướng câu
chuyện sang công việc. Sau khi cả hai đã có được sự thống nhất cuối cùng, hợp
đồng mới cũng được hoàn thành. Ba người bắt đầu bữa ăn tối. Nàng khá trầm lặng,
nhưng vẫn niềm nở tiếp chuyện mỗi khi cô gái hỏi. Cô là một người hoạt bát và
biết cách phá tan bầu không khí ngột ngạt mà nàng đang cố gắng kìm nén. Nàng
quan sát cô rất kỹ, gương mặt ấy thật hiền, hình như đôi mắt ấy không nhìn thấy
ai khác ngoài người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Từng cử chỉ, từng lời nói đều
thể hiện sự quan tâm yêu thương hết mực. Nàng thoáng mỉm cười, hình như trước
kia nàng đã không làm được như vậy.
- Chị cười
gì vậy? - Cô gái hỏi.
-
Tôi cười vì tôi ganh tỵ với cô. Cô chắc chắn sẽ trở
thành một người phụ nữ giỏi giang của gia đình.
-
Đó chẳng phải là mong ước giản đơn của mọi cô gái hay
sao? Có một gia đình nhỏ và những đứa con. Dù nói là đơn giản nhưng không phải
ai cũng may mắn có được.
-
Vậy sao? Tiếc là mong ước của tôi không được giản đơn
như thế. Có điều... sự thật là trông hai người rất xứng đôi.
Nụ cười
nàng khẽ rạng ngời. Nàng sợ nụ cười ngụy tạo đó sẽ không tiếp tục che giấu được
mãi.
Đêm tối, bước chân trĩu
nặng trên con đường về nhà. Những hình ảnh của anh cùng với một người con gái
khác. Những lời nói thân mật như giúp nàng khẳng định hiện thực trước mắt. Khóe
mắt nàng cay, những tia sáng lóe lên từ ánh đèn điện.
Có phải em vẫn đang chờ
anh? Câu hỏi đó đến hôm nay em mới dám tự vấn bản thân mình. Nhưng cũng chính
vào khoảnh khắc đó, em nhận ra rằng mình đã sai. Em lấy tư cách gì để chờ anh?
Lấy tư cách gì đây? Dẫu cho anh đã quay về, em vẫn còn yêu, anh vẫn còn nhớ... thì đã sao?
Nêu không phải kết thúc như thế này, thì em vẫn sẽ tiếp tục là người mang đến
tổn thương cho anh. Một lần nữa, hay là hai, hay sẽ là vô vàn nỗi đau kéo dài?
Em, quá
khứ day dứt đau đớn chẳng thể nào buông xuống được. Xa anh, đã có lúc em gục
ngã với nỗi ám ảnh đó, em ước gì bên cạnh có anh. Anh biết không? Anh đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ chắc chắn của em xuống và em không tài
nào đeo nó vào lại được nữa. Chuỗi ngày xa anh, màu xám len lỏi vào tâm hồn em.
Giờ đây gặp lại, em chợt hiểu bao năm qua em vẫn ôm lấy sự ích kỷ của riêng
mình. Nhưng tận sâu trong góc tối của trái tim, em đã không nhận ra nước mắt
rơi nhiều như thế từ bao giờ. Em khóc, không phải chỉ vì nỗi nhớ anh quá đỗi.
Em khóc, vì sự chờ đợi trong em là vô ích, vì nỗi bất lực của chính bản thân mình. Đứa con gái như em vốn dĩ đâu xứng với tình yêu của anh. Mãi mãi đối với em hôn nhân là một nỗi ám ảnh đáng sợ, là thứ phá hủy tất cả. Gia đình, hai chữ bình dị là mơ ước của bao nhiêu người nhưng em lại chọn cách chối bỏ. Đối với anh, em càng không đủ dũng cảm để tin rằng có thể bước bên anh đi đến cuối cùng những chông chênh của cuộc đời.
Em khóc, vì sự chờ đợi trong em là vô ích, vì nỗi bất lực của chính bản thân mình. Đứa con gái như em vốn dĩ đâu xứng với tình yêu của anh. Mãi mãi đối với em hôn nhân là một nỗi ám ảnh đáng sợ, là thứ phá hủy tất cả. Gia đình, hai chữ bình dị là mơ ước của bao nhiêu người nhưng em lại chọn cách chối bỏ. Đối với anh, em càng không đủ dũng cảm để tin rằng có thể bước bên anh đi đến cuối cùng những chông chênh của cuộc đời.
- Li An!
Giọng nói
đến gần từ phía sau. Nàng chậm rãi quay lại, trong bóng tối nàng nhanh chóng
giấu đi những vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi.
- Lâu rồi
không gặp anh.
- Phải. Anh
cũng muốn gặp lại em. Người ở công ty cho anh địa chỉ ở đây. Không ngờ em lại
dọn về nhà.
- Ừ, chỉ có
mẹ và em gái sống cùng nhau em không an tâm.
No comments
Post a Comment