TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 20
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 20:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 20:
Ánh mắt chạnh
lòng, nàng dõi theo cô gái kia bước ra khỏi cửa thang máy, tiếng bước chân vọng
lên xa dần xa dần.
Hình ảnh ngày
nào cùng những bữa cơm nóng nàng nấu cho anh, nụ cười anh ấm áp hạnh phúc khi
nhìn nàng nấu ăn lại hiện ra. Nàng đã từng làm được những điều mà nàng tưởng
chừng như không thể. Trở thành một người phụ nữ của gia đình đối với nàng là
cực hình lắm sao?
Nàng căm ghét
bản thân mình. Biết rõ điều anh cần là một gia đình, một mái ấm trọn vẹn sau
bộn bề với công việc, nhưng những điều đó chưa bao giờ có trong từ điển cuộc
sống của nàng. Màn sương đêm ướt lạnh đọng lại trên vạt áo. Đêm vẫn còn dài
lắm...
Những ngày cuối
tuần, những buổi chiều gió lộng nàng rảo bước trên con đường quen thuộc. Con
đường mà anh và nàng đã từng sóng bước ngày xưa. Chiều hôm nay, nàng có một
cuộc hẹn để giải quyết công việc. Nàng đến sớm hơn thời gian đã hẹn, không phải
vì một lý do nào đặc biệt mà chỉ vì muốn có thêm thời gian dừng lại ở nơi có nhiều kỷ
niệm này. May mắn là địa điểm hẹn cũng ở gần đó.
Nàng ghé vào cửa hàng nhỏ bên
đường, chọn loại cà phê sữa yêu thích. Những điều này nàng vẫn thường làm khi
còn anh, nhưng bây giờ nàng chỉ có một mình, uống cà phê một mình và đi về một
mình trên con đường này. Vừa quay người bước ra quầy tính tiền, ai đó bất ngờ
lướt qua khiến nàng ngỡ ngàng đứng lặng. Dáng người cao cao, gương mặt thanh
tú điềm đạm. Nét trầm lặng đó sao có thể nhầm lẫn được. Đôi mắt đó không nhìn
về hướng nàng. Đến lúc thức tỉnh lại được, nàng vội vàng chạy theo thật nhanh.
Ánh nhìn chao đảo khắp mọi nơi dò xét, hối hả như tìm kiếm một vật báu. Nhưng
không kịp nữa.
Người đàn ông mà nàng vừa trông thấy đã biến mất. Cái khoảnh
khắc ngắn ngủi ấy đã cho nàng được gặp lại. Nhưng nó quá ngắn so với khoảng thời
gian xa cách bao năm. Nàng thẫn thờ, rồi chợt nhận ra... có gặp lại thì đã sao?
Là anh thật thì đã sao? Cũng chỉ là quá khứ. Kết thúc này do chính nàng chọn
lựa mà.
- Xin lỗi, tôi
đã để mọi người phải đợi. Vì có chút chuyện đột xuất nên...
-
Không sao. Chồng tôi vừa ra ngoài
nghe điện thoại. Anh ấy không biết cô đến lúc nào đâu.
Nàng ngạc nhiên
nhìn xuống giọng nói đang đáp lại lời nàng.
-
Ơ... Người phục vụ dẫn tôi đến
bàn này. Vậy chị không phải người tôi cần gặp hôm nay sao?
Cô gái mỉm cười lắc
đầu.
-
Tôi chỉ đi theo vì ham vui thôi.
Một giọng nói
cắt ngang ngay sau đó.
-
Đến rồi à?
- Vâng, ngại
quá. Để anh và chị nhà...
Nàng như chết
lặng, câu nói dừng lại dang dở không thể thốt lên trọn vẹn. Ánh mắt ấy nhìn
nàng cũng vô cùng kinh ngạc. Đây là người mà hôm nay nàng phải gặp, nhà tài trợ
mới cho chương trình của nàng, có vài điều khoản trong hợp đồng cần phải bàn
bạc lại. Có thể sẽ thay đổi một chút về mặt nội dung, vì thế cuộc hẹn hôm nay
nàng không thể không đến. Nhưng tại sao lại là anh? Vậy người mà lúc nãy nàng
trông thấy trên đường đến đây, đúng thật là anh rồi.
-
... Để anh và chị nhà phải đợi...
Nàng lảng tránh
đôi mắt ấy vội vàng. Gương mặt nhanh chóng lấy lại sự bình thản. Nàng mỉm cười.
-
Không sao. Ta bàn công việc trước
rồi dùng cơm hay là cô muốn cả hai luôn?
-
Cả hai. Tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của hai vị.
Nàng gắng gượng
mỉm cười.
-
Không sao đâu. Đừng xem tôi là kỳ
đà cản mũi chứ. Nếu như vậy lần sau anh ấy sẽ không cho tôi đi cùng nữa. - Cô
gái với nét mặt hạnh phúc quay sang khoác tay người đang ngồi bên cạnh. - À,
anh này. Anh cũng phải cảm ơn cô ấy đấy.
No comments
Post a Comment