TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 17























TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG

CHƯƠNG 17:



Nàng ngẩn ngơ gật đầu.
-      Chắc là vậy nhỉ. Hay là em nói đúng, một ngày nào đó sẽ có một cô gái thực sự như em đã nói, đến bên anh và sẵn sàng chờ đợi anh. Nếu vậy thì em sẽ làm gì?
Nàng nhéo vào mũi anh, đau điếng.
-      Tất nhiên là không cho anh rời xa em.
-      Vậy chỉ cần em nói em nhớ anh, anh chắc chắn sẽ quay lại.
-      Anh hứa nhé! Không được nuốt lời đâu đấy.
Họ bên nhau ngày nối ngày, tháng nối tháng. Ngày mưa, nàng yêu cái khoảnh khắc anh pha cà phê cho nàng. Những ly cà phê sữa nhưng luôn mang vị đắng của cà phê nhiều hơn, nàng thích như thế. Ngày nắng, nàng lại lôi cây ghita cũ kỹ đã bám bụi đòi anh đàn cho nghe, những bản classic bất hủ lúc nào cũng ngân vang trong không gian của hai người.
-      Em này, em thích trẻ con không? - Anh ôm nàng từ phía sau, dịu dàng nói.
- Sau này chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa con nhỉ? Anh thích vừa có trai vừa có gái...
Nàng bật cười quay lại choàng tay lên cổ anh, nét mặt không giấu nổi ngạc nhiên.
-      Anh làm sao vậy? Bây giờ nói chuyện này có sớm quá không? Em chưa bao giờ nghĩ xa thế.
-      Thế em có nghĩ đến việc làm cô dâu của anh chưa hả?  Ánh mắt anh nhìn sâu vào nàng.
- Anh chỉ có một mong ước đơn giản là sau những bộn bề của công việc, trở về nhà sẽ có người đợi anh cùng bữa cơm ấm cúng.
-      Thì bây giờ chẳng phải là như vậy sao? Em đang đây. Chúng ta chẳng phải đang rất hạnh phúc sao? Em chưa muốn có sự thay đổi bất ngờ nào đâu.
Sắc mặt anh đột ngột khác đi.
-      Nhưng cái anh muốn là mỗi ngày đi làm về đều được thấy em. Được ăn cơm em nấu. Em thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc chúng ta sẽ lấy nhau ư?
Nàng lặng im, nhìn anh chăm chú, trong lòng hoang mang trước những lời anh vừa nói.
-     Em cảm thấy bây giờ rất tốt. Chúng ta có thời gian dành cho nhau nhưng cũng có không gian riêng của mỗi người. Em thực sự nghĩ tạm thời không nên thay đổi gì cả. Nhưng không có nghĩa là em không muốn kết hôn. Vì em yêu anh mà.
Nàng ôm anh. Anh khẽ đặt tay vuốt lên mái tóc nàng nhẹ nhàng.
-     Được rồi, chắc anh vội vàng quá. Em cần nhiều thời gian hơn để sẵn sàng.
Đêm, nàng trở mình thao thức về những lời anh nói lúc chiều. Nàng yêu anh thật nhưng cuộc sống hôn nhân không hề thích hợp với nàng chút nào. Nàng chắc chắn như thế. Nàng không muốn những việc như nấu ăn, chờ đợi anh, yêu anh phải trở thành một điều bắt buộc, một nghĩa vụ. Nàng chỉ muốn đó mãi là niềm yêu thích, không ràng buộc. Nàng có ích kỷ quá không?
Ngày anh đi...
Một ngày không báo trước và vô vàn những ngày không báo trước. Nàng và anh không còn bình yên trên đoạn đường chung nhịp bước, cứ mỗi lần anh nhắc đến việc kết hôn, nàng lại né tránh. Những tiếng cười bắt đầu rạn vỡ từ bao giờ. Những cuộc gọi kéo dài lại bắt đầu ngắn ngủi. Những ngày cuối tuần dành cho nhau cũng trở nên bận rộn. Nàng không hỏi, không tìm kiếm lý do, không biện minh. Nàng nhốt mình trong sự im lặng của bản thân. Nàng muốn thách thức chính mình. Không anh, cuộc sống vẫn bình thường đấy thôi. Mặt trời vẫn mọc vào buổi sáng và lặn vào buổi tối, gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi. Chỉ là thiếu đi một chút màu sắc hạnh phúc. Nếu đến một ngày phải kết thúc thực sự, có lẽ nàng cũng quen thôi.
Đêm, nàng liếc nhìn chiếc điện thoại rồi lại quăng nó vào ngăn tủ. Ngày mưa, nàng ngồi yên trên xe bus, nàng không biết mình đã bước lên chuyến xe nào. Đến khi hết trạm mưa vẫn chưa ngừng rơi. Nàng không mang theo ô, bước chân nặng nề. Phút chốc nhìn lại, thì ra nàng đã bước lên chuyên xe chạy tới nhà anh. Nàng đứng lặng.



 

No comments

Powered by Blogger.