TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 18
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 18:
Anh hiểu ý.
-
“Đó là cháu anh”. Anh mỉm cười.
- Không chỉ thích, mà anh nghĩ đó chính là tương lai.
Nàng ngắm nhìn, suy nghĩ rồi
bước đến bên anh, nhẹ nhàng ôm anh từ sau lưng, đôi tay siết chặt.
-
Hay là em từ bỏ anh nhé? Không phải em không còn yêu anh,
không phải em không thể đợi. Nhưng tương lai của anh... chắc chắn không có phần
của em... Em xin lỗi.
-
Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Cuộc sống hôn nhân khiến em căm
ghét đến thế sao? - Anh nói như quát lên. Bất ngờ, anh chợt nhớ ra điều gì. Ánh
mắt né tránh như biết mình vừa lỡ lời.
-
Em yêu anh. Nhưng người thích hợp với anh thì không phải
em.
Nàng buông lơi đôi tay, quay
người bước đi.
Buổi chiều hôm đó, trời trong
xanh, nắng nhẹ. Một ngày hè rực rỡ với màu hoa phượng. Nàng đã để anh ra đi như
thế. Lặng lẽ, không nước mắt, không than trách, không vương vấn.
Hà Nội, những đêm vắng và ngày
vội vã.
Tôi nhìn lại nụ cười ấy một
lần nữa, nụ cười trong sáng của em khi nhìn tôi dưới cơn mưa. Nụ cười tôi đã
quen trong những giấc mơ, bắt gặp khi mỗi buổi sớm mai em bất ngờ xuất hiện. Nụ
cười hài lòng khi nấu xong một bữa ăn cho tôi. Nụ cười hạnh phúc luôn rạng rỡ
khi tôi ôm em vào lòng. Nụ cười ấy giờ đây thực sự đã xa rời tôi rồi sao? Cô
gái ơi, em nào phải là gió... sao cứ muốn lãng du mãi thế kia?
Hà Nội, những ngày vội vã của
tôi và công việc. Những bữa tiệc, những hợp đồng, những cuộc khảo sát công
trình không cho phép tôi được dừng lại để suy nghĩ. Nhưng không có nghĩa là
hình ảnh nào đó thôi làm lòng tôi day dứt. Hình như tôi đã dõi theo ánh mắt ấy,
cố níu giữ lại chút gì đó mà tôi còn ảo tưởng. Hình như cái cảm giác hoang mang
trong tôi chẳng thể nào xóa đi. Hình như buổi chiều ngày hôm đó, tôi đã nhớ em rất nhiều. Một cuộc tình được vun đắp bằng yêu thương,
hạnh phúc và hy vọng. Cũng có những giận hờn xa cách. Giờ tan hết, tan hết. Kết
thúc, em để lại mọi thứ mà quay đi không chút ngập ngừng.
Khi màn đêm tĩnh lặng chiếm
hữu, khi công việc dừng lại ở sự mệt mỏi, lúc đó chỉ còn lại tôi với không gian
nặng trĩu. Tôi nhìn sang tách cà phê đã cạn, cảm thấy vị đắng trên môi cũng trở
nên nhạt nhẽo. Sau tất cả những cố gắng để gạt bỏ, thì ra tôi vẫn nhớ em nhiều
như thế.
Em, cô gái của mưa của gió của
mây trời, mãi mãi không thuộc về tôi. Đến hôm nay tôi mới hiểu ra chưa bao giờ
tôi mang đến cho em niềm tin. Một niềm tin để em đủ can đảm bước cùng tôi trên
đoạn đường phía trước. Thằng đàn ông như tôi từ trước tới nay luôn nghĩ rằng
mình có thể làm được mọi việc, chỉ cần có kiên nhẫn. Nhưng tôi không còn đủ
kiên nhẫn nữa rồi, hay tôi vốn không hiểu những tổn thương mà em phải gánh
chịu. Để niềm tin đó hôm nay dường như em không thể đặt vào ai được nữa. Cô gái
à, anh phải làm gì cho em đây? Tất cả đã qua, tại sao em không để chúng ngủ
yên?
Em, người con gái chưa một lần
cho tôi nhìn thấy dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt luôn sáng rực. Nếu có chăng
thì cũng đã bị hòa lẫn vào cơn mưa trong cái khoảnh khắc tôi nhìn thấy khóe mắt
em đỏ cay. Ẩn sâu trong đôi mắt ấy là nỗi bất lực, sự căm phẫn và còn có cả nỗi
sợ . Em muốn xua đuổi chúng bằng tất cả mọi cách, dù cho phải tổn thưong cả những người xung quanh.
Em vẽ nên cho bản thân một cuộc sống tự tại, một cuộc sống không ai trói buộc,
không ai được phép bước vào để có thể tổn thưong được em. Kể cả tôi. Em không
ngăn cản tôi bước vào trái tim em, nhưng đặt một niềm tin nơi tôi thì có bao
giờ không?
Gia đình, nỗi ám ảnh nhất
trong mảng ký ức màu xám của em và cả hiện tại. Dù tôi có cố nắm chặt bàn tay
ấy bao nhiêu, cũng không thể khiến em thôi nhìn lại phía sau. Em cứ mãi ngoái
nhìn những vết cắt về tuổi thơ đau đớn và một người cha oan nghiệt... một nỗi
đau mà em không thể nào nói cho bất kỳ ai...
- Li An, còn mẹ em? Bà ấy biết
không?
No comments
Post a Comment