TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 16























TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG

PHẦN 4: QUAY LẠI NƠI BẮT ĐẦU

CHƯƠNG 16 



Ngày chưa gặp anh

Nàng thích cà phê, thích lang thang cùng bạn bè những góc quán cổ kính. Nàng thích mưa, thích những buổi chiều tung tăng ướt đẫm dưới cơn mưa mặc cho đám người xung quanh có đang hối hả tìm nơi trú ẩn. Nàng thích màn đêm của thành phố, khi ánh đèn rực rỡ khuấy động. Nàng không thích sự ổn định của cuộc sống bình lặng. Nàng bước qua những ngày sôi nổi và cuồng nhiệt. Nàng tự do như cơn gió. Đơn giản, bởi nàng ghét sự ràng buộc. Không một ai từng đến mà lưu giữ lại được trong tâm trí nàng điều gì sâu nặng, vì họ chỉ muốn khẳng định nàng thuộc về họ. Những cuộc tình lướt qua, nàng không chút vương vấn, chỉ thoáng buồn để rồi hiểu ra nó không xứngđáng.

Nàng ghét phải trở thành người con gái mẫu mực của gia đình hay hội. Nàng ghét nấu ăn mặc dù đã được mẹ hướng dẫn rất chu đáo từ ngày còn ở cùng gia đình. Nàng ngông cuồng nhưng không buông thả. Với nàng niềm vui trước mắt mới là quan trọng. Hạnh phúc cũng có cả tình yêu, tình yêu của nàng cũng rất cuồng nhiệt. Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ vì tình yêu mà phải thay đổi hay cố gắng để trở thành người phụ nữ của gia đình.

Ngày anh đến...
Trời Sài Gòn đổ mưa những ngày hạ, bất chợt nhưng dai dẳng. Nàng chạy rong ruổi như đang rượt đuổi những hạt mưa với niềm thích thú đến lạ. Nụ cười tinh khôi trong mưa chẳng màng âu lo,hoặc là có nhưng dường như mưa đã rửa trôi hết cả. Anh đến cũng trong một ngày mưa như thế.
Anh mang dáng vẻ của người đàn ông thành đạt. Nàng bước vào cuộc sống của anh như một điều vốn dĩ. Nàng phá tan cái tĩnh lặng đã chiếm lĩnh quá lâu trong anh. Anh cười, anh rất hay cười mỗi khi ở bên nàng vì nàng thích vậy. Nàng yêu anh, từng ngày từng ngày lạ lẫm. Lạ lẫm trong thế giới rộng lớn của anh, với công việc bận rộn, với sự từng trải già dặn qua cách anh cho nàng những lời khuyên. Anh điềm đạm, nhưng không khô khan. Anh yêu nàng dịu dàng và thiết thực qua từng cử chỉ, cách quan tâm hay cả khi lo lắng. Anh không thì thầm những lời yêu thương vào tai nàng, anh chỉ mang lại cho nàng cảm giác đong đầy trọn vẹn những yêu thương. Ở bên anh, nàng bỗng thấy mình còn nhỏ bé quá, so với con đường đầy chông gai anh đã bước qua thì nàng mới chỉ là cô nhóc.
Yêu anh, cuộc sống của nàng bắt đầu thay đổi.Yêu anh, nàng không còn chạy nhảy tung tăng dưới mưa một mình. Nàng thích được anh ôm trọn lấy trong vòng tay khi những cơn mưa ào ạt trút xuống khoảng sân trước nhà. Hay những lần anh đón nàng bến xe bus, bàn tay anh nắm chặt kéo nàng đi qua những màn mưa buốt lạnh. Yêu anh, nàng không còn những đêm hóng gió trên đường vắng, nàng yêu cái cảm giác ngồi sau anh khi chiếc mô tô lao vút qua những ánh đèn. Yêu anh, nàng bắt đầu vào bếp cùng chiếc tạp dề. Nàng và anh thường cùng nhau đi chợ, cùng nấu ăn. Ban đầu, nàng chỉ ngồi nhìn anh làm nhưng rồi sau đó lại muốn anh mới là người thưởng thức các món nàng nấu. Ngày cuối tuần, họ thường bên nhau, cùng uống cà phê, xem một cuốn sách hay một bộ phim hoặc chỉ đơn giản là cả hai cùng nấu những món ăn ưa thích, còn anh, chẳng bao giờ cảm thấy những điều cứ thường xuyên lặp lại đó là sự nhàm chán.
-      Tại sao anh yêu em nhỉ?
-      Vậy tại sao em lại yêu anh?
-      Không biết.
Anh bật cười, cúi xuống hôn nhẹ vào trán nàng.
-      Nhưng lạ thật đấy. Em không phải là một cô gái dịu dàng, em rất ngang bướng. Em không giỏi giang, không kiên nhẫn, không thích nội trợ. Vậy thì tại sao...
Anh cắt ngang lời nàng bằng nụ hôn thật khẽ.
-      Em nghĩ anh thích hợp với một cô gái mẫu mực như thế hả?

No comments

Powered by Blogger.