TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 11





















TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG

CHƯƠNG 11: 



-  Biết em sẽ đến nên đi lấy thêm một cái ly.
 
Hoàng cười tinh quái.

- Cảm động quá, chưa uống mà muốn say luôn.

Cô ngồi xuống ghế, đón lấy ly rượu từ Hoàng, hương rượu nồng nàn thoang thoảng làm cô ngây ngất. Suy nghĩ trong cô lơ lửng theo từng nhịp mưa. Cô hát, thật khẽ nhưng người ngồi kế bên vẫn có thể nghe được vì không gian quá yên lặng.

Bật khóc rồi cười, lệ tràn khóe mi.

Em nhớ anh nhiều, em nhớ anh nhiều.

Hãy trả lời em. Hãy cười với em. Hãy nói một lời đừng làm em khóc...

Câu hát ngưng lại dở dang, bài hát quen thuộc cô vẫn thường hát một mình, nhưng chẳng bao giờ Hoàng nghe cô hát trên sân khấu của Night.

-       Sao chẳng bao giờ anh nghe em hát bài này trên sân khấu vậy?

-      Cái gì cũng phải giữ lại cho riêng mình một chút chứ.

-       Thì xem như hát cho anh nghe cũng được mà. - Hoàng bật cười.

-      Được, ông chủ của Night đã nói thì ai dám từ chối. Tìm mấy cô cũng được chứ đừng nói chi là em. - Cô đáp lại tinh nghịch.

-      Nhưng anh chỉ cần cô này thôi.

Hoàng nói, tay anh nhẹ nhàng nâng lấy cằm cô dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt.

-    Được luôn, nhưng mà hôm nay cô này say rồi. Nãy giờ nhìn chỗ nào cũng thấy choáng.

Cô hất nhẹ tay Hoàng xuống, tựa người vào sofa. Đôi mất khép lại thật hồn nhiên như mọi người vẫn lầm tưởng. Nhưng đâu đó trên má cô, một vệt nước lăn dài. Hoàng tưởng rằng chỉ là vệt nước mưa do gió thổi vào.

-     Lại giả vờ say nữa rồi. Lần nào muốn né tránh cũng làm như vậy, tưởng anh không biết hả?

*****

Giấc mơ qua đi. Cảm giác quá thật, cho nên khi tỉnh dậy dù mọi thứ đã vụt khỏi tầm tay, cô vẫn không thể chấp nhận, cô từng có một giấc mơ, giấc mơ về một miền ký ức xa xôi mà hình như chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống này. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nước mắt lại rơi? Nụ cười nào cứ mãi đeo bám theo những năm tháng dai dẳng? Niềm tin nào vẫn còn vẹn nguyên chưa thể xóa bỏ? Nỗi day dứt nào không hiểu tại sao vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng?

Anh đến tựa như cơn mưa làm dịu mát những ngày nắng, còn cô là cơn gió lạ thổi vào cuộc đời anh. Cứ ngỡ rằng cơn gió ấy đủ mát lành để níu giữ một tâm hồn. Nhưng tất cả chỉ là bóng nước, tựa như thủy tinh vỡ vụn khứa vào tim. Hình ảnh thân thuộc bồng chốc ẩn giấu sau màn mưa, anh rời xa. Với cô nó còn bất ngờ hơn tất cả những gì đã từng trải nghiệm. Đến nỗi cô chưa bao giờ kịp nghĩ ra để chấp nhận. Không một tin nhắn trả lời, không một lý do, chỉ duy nhất một lời nói quá đỗi bình thản: “Chúc em thành công với những gì mình mong muốn và hãy cố gắng gạt bỏ những gì không vui.” và rồi anh hoàn toàn biến mất. Facebook hay Yahoo cũng không thể tìm thấy sự hiện hữu của anh. 

Cô gái ấy ngày xưa hãy còn nhìn cuộc sống thật đơn giản, cứ viễn vông tin rằng chỉ cần mình chân thành thì sẽ có một kết thúc đẹp. Còn cô gái hôm nay, vô tư hơn, cười nhiều hơn nhưng trái tim có còn nhiệt huyết yêu thương như ngày nào?
Ký ức đã bị phủ mờ dưới bao nhiêu năm tháng? Một năm, hai năm rồi ba năm. Vắng anh mọi thứ cũng chẳng thể nào thay đổi, cô vẫn sống vui, bước qua từng ngày vẫn tràn ngập tiếng cười. Chỉ là mỗi khi nhìn mưa rơi, cô biết mình đang rất nhớ anh. Nỗi nhớ ấy chỉ muốn vỡ òa nhưng không thể khóc lên thành tiếng.
 

No comments

Powered by Blogger.