TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 12























TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG

CHƯƠNG 12:



Buổi sớm bắt đầu mang theo hương trong lành còn vương lại của cơn mưa đêm, thời tiết lại đổi khác bất chợt. Giống như sớm mai của ngày nào khi cô giật mình tỉnh giấc, vẫn là cái khí trời se se, thanh khiết đến lạ. Cô bước đến ôm choàng lấy anh từ đằng sau, giọng cười khúc khích. Cuốn sách đọc dang dở trên tay được đặt xuống. Anh nhìn cô trìu mến, gõ nhẹ vào đầu, mỉm cười.


-     Mới sáng sớm mà đã nhớ anh rồi à?


-     Ừ, nhớ lắm...


-     Em thật là... sao thành thật quá vậy?


-     Thành thật mà cũng ý kiến nữa? Thế có nhớ người ta không? Anh bật cười, bàn tay xoa nhẹ lên đầu cô.


-     Sao lại cười? - Cô cố tình hỏi.


-     Thì có người thích anh cười.


-     Ai vậy?


-     Không biết hả? Không biết thì thôi.


Tiếng cười đùa vang vọng trong tâm trí cô, chỉ là một giấc mơ cũ kỹ. Cô cười nhạt, tiếng mưa như một giai điệu buồn, có bao giờ sau mỗi giấc mơ là nước mắt?


Hình ảnh Hoàng đôi lúc tìm đến trong tâm trí cô. Con người ấy bất ngờ xuất hiện và xen vào cuộc sống vốn trầm lắng, làm mọi thứ trở nên sống động. Là người đã mang cô đến với cái thế giới xa hoa phù phiếm, nhưng không bao giờ để cô chịu một sự tổn hại nào từ những người đàn ông khác. Cũng có khi cô tự cho mình cái quyền ỷ lại vào Hoàng. Cuộc sống của cô không biết từ khi nào đã quen với sự hiện hữu của anh. Một người luôn hiểu cô trong thầm lặng, một chút cảm thông, một chút niềm vui và cô đủ thông minh để cảm nhận từ Hoàng những ánh nhìn chất đọng tình cảm.


Tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng đến. Cô nhìn anh không khỏi ngạc nhiên. Bởi ít khi nào Hoàng dành cho cô những cuộc hẹn bất ngờ.


-     Ra biển chơi không?


-     Với thời tiết này á?


-     Thế mới có cảm giác lạ. Em chuẩn bị đi!


Cô nhìn Hoàng dò xét. Những ngày mưa làm cô có cảm giác biếng lười chẳng muốn đi đâu. Nhưng hôm nay cô chưa có kế hoạch nào khác, dù sao cũng lâu rồi không ra biển. Thế là cô đồng ý với đề nghị quái gở của Hoàng.

Trong khi chờ đợi, Hoàng bước đến bên bàn làm việc ngắm nhìn các vật dụng được cô trang trí khá tinh xảo. Bất chợt, anh chạm vào chiếc hộp quà và không tránh khỏi sự tò mò. Vì lần nào đến nhà, chiếc hộp này vẫn nằm nguyên vẹn ở vị trí của nó. Hoàng còn nhớ lần đầu trông thấy nó cách đây đã lâu lắm rồi.


-      Khăn len à?


-      Khăn len nào?


Cô quay lại nhìn Hoàng. Đứng lặng. Sự bối rối trong phút chốc không thể che giấu, cái cảm giác gợi nhớ trong cô không còn nhỏ bé thoáng qua. Đã nhiều lần cô chắc chắn với bản thân rằng, “Rồi sẽ qua thôi. Rồi cũng sẽ quên.”


-      Ừ, thì sao? - Cô cười nhạt.


-      Anh không ngờ em cũng biết đan khăn đấy.


-      Cũng biết sơ sơ đủ xài.


-      Đẹp vậy mà nói là sơ sơ à?


-      Ha ha ha... quá khen. - Cô bật cười.


-       Em làm mà không tặng ai sao? Vậy tặng anh đi. Để đây bám bụi. Phí!


-      Không thấy em để trong hộp hả? Thích thì em đan cho một cái. Màu đỏ không hợp với anh đâu.


-      Hứa rồi đó.


* * *


Đêm và mưa, cơn mưa mùa thu dịu dàng hơn nhưng cũng khiến cho những cảm xúc ngủ quên dễ dàng thức giấc. Night bắt đầu hòa nhịp vào men say của rượu với những bài hát buồn. Thứ sáu hàng tuần ở Night lại có tiết mục mọi người cùng hát. Sân khấu được dàn dựng âm thanh cho bất cứ vị khách nào muốn hát. Cô gọi một ly Hennessy nhâm nhi và ngồi một mình. Suốt từ chiều tới giờ cô không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng, hình như hôm nay anh phải gặp một người bạn đặc biệt, cô cũng không nhớ rõ là mình đã nghe điều đó ở đâu, vào lúc nào.

Nỗi trống trải trong lòng không biết từ khi nào lại tìm đến ngự trị. Như một thói quen, cô hát. Cô cần phải làm cái gì đó để tâm trí không có cơ hội để suy nghĩ nhiều. Rượu chẳng bao giờ được cô xem là giải pháp tốt, vậy mà không hiểu sao người ta vẫn thường lấy để tìm quên. Giọng hát cô khẽ cất lên, bài hát cô vẫn thường giữ cho riêng mình chứ không bao giờ hát cho bất kỳ ai. Từ hàng ghế sân khấu, cô đã nhìn thấy Hoàng đang chăm chú lắng nghe. 

Nhưng trước Hoàng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã bắt gặp một ánh mắt khác ngay bên cạnh. Sự xuất hiện của người đàn ông đó gây đủ kinh ngạc để làm nhạt nhòa những hình ảnh khác trong mắt cô. Những ca từ chầm chậm vang lên, rõ ràng hơn trong tiếng nấc nghẹn ngào mang theo cả sự lạnh lùng:


Anh cho em bình yên, anh cho em hạnh phúc, ấm áp bên nhau, phút giây đùa vui. Anh cho em niềm tin, anh cho em cuộc sống như cơn gió ru bên em mồi chiều.”


“Sao nay em ngồi đây, đôi tay em lạnh quá, nước mắt em rơi phải chăng là mơ.”


“Em đan tay vào nhau, nhưng sao trơ trọi quá, em đã mất anh, mất anh thật rồi.”


 

No comments

Powered by Blogger.