TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 09
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 09:
Cô
đứng lặng. Bàn chân không thể nhúc nhích vì anh đã giữ lấy cô từ đằng sau. Anh
ôm cô, thật chặt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở anh dồn dập. Cô vẫn
im lặng, chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không gian chìm lấp giữa hai con
người, cô không ngăn được nhịp đập con tim vội vã. Hơi thở của anh nồng nàn làm
cả người cô nóng ran. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Nhưng
là nỗi nhớ sau nỗi nhớ dành cho chị ấy, đúng chứ?”
“Cô
ấy là bạn, là tri kỷ. Em nghĩ xem, một khi đã nắm giữ hai vị trí đó thì sao có
thể là người yêu. Đã không là người yêu thì làm sao khiến anh phải nhớ, phải
suy nghĩ, rồi dao động từ lúc nào cũng không biết.”
Anh
bất ngờ đưa ra trước mặt cô sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Cô sững sờ. Đã bao giờ
thấy anh tháo nó ra đâu.
"Chiếc
nhẫn này mang ý nghĩa của lời cầu chúc. Không có tình yêu nào là trọn vẹn,
nhưng nó đã có được sự chúc phúc của rất nhiều người. Anh không thể hứa sẽ đi
cùng em đến phút cuối, không thể hứa mang lại cho em một hạnh phúc tuyệt đối.
Nhưng nếu em còn muốn đi cùng anh, thì anh sẽ giữ lấy sự ích kỷ trong phút giây
hiện tại. Để mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời này, anh đều được nhìn thấy em.”
Anh
nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Lần này cô vẫn ngước mặt lên
nhìn trời cao, nhưng nước mắt rơi xuống là những giọt hạnh phúc. Nụ cười cô như
một chút ánh sáng lấp lánh giữa bầu ười đã chập tối. Cô ôm anh, nồng nàn và tha
thiết.
“Không
hiểu sao dù anh đang ở đây, bên cạnh em, nhưng em vẫn cảm thấy rất nhớ anh.”
“Cô
ngốc à, có lẽ em đã mải mốt đuổi theo anh đến nỗi lạc mất anh rồi. Từ bây giờ,
đến lượt anh giữ chặt em trong tay.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment