CHƯƠNG 77 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 77:
Đã nhiều ngày Tô Hinh Nhi
thay đổi giống như người hoàn toàn khác, không hề điêu ngoa tùy hứng như cũ,
ngược lại sẽ chủ động cười với người khác, còn có thể nói vài câu dễ nghe, mỗi
ngày thỉnh an lão phu nhân.
Thậm chí cùng Tô Mạt, nhị tiểu thư cũng cực kỳ hiền lành, dù cho che dấu không được đuôi mắt run rẩy.
Tô Mạt cũng không để ý nàng ta, mỗi ngày chỉ cùng đại tiểu thư nói chuyện đọc sách, đối với nhị tiểu thư, Tô Mạt hiện nay cũng không xã giao có lệ gì hết.
Về sau nàng phải làm đại sự, sẽ không đem thanh xuân lãng phí ở trên người các nàng.
Hơn nữa nàng cũng đã hiểu được, mình muốn thật sự báo thù, chỉ trông vào cùng các nàng đấu võ mồm đùa giỡn tâm cơ là không đủ. Còn phải có thực lực của chính mình, cái loại hậu thuẫn phía sau thật kiên cố, không phải như loại miếng băng mỏng đụng vào liền vỡ.
Hiện tại nàng cảm thấy tự mình giết Vương phu nhân, không có ý nghĩa gì nữa. Độc phụ kia không sợ quỷ thần, cũng không sợ chết. Nhưng chắc chắn bà ta cũng có sợ gì đó, Tô Mạt sẽ tìm ra, đến lúc đó sẽ cho bà ta một đòn chí mạng.
Dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, không có xuất hiện chuyện rắc rối gì thêm.
Hơn nữa Tô Nhân Vũ phi thường hòa ái, nhất là đối với đại tiểu thư, giống người phụ thân nhân từ.
Tô Mạt cũng không để ý, nàng một chút cũng không ghen tị với đại tỷ tỷ được phụ thân quan tâm ưu ái, ngược lại mừng thay đại tỷ tỷ.
Bởi vì nàng là Tô Mạt, về sau sẽ dựa vào chính mình, không cần dựa vào Tô Nhân Vũ.
Nhưng đại tỷ tỷ dù nói thế nào, tóm lại đều cần dựa vào thế lực của Tô gia mới có thể sống tốt hơn nữa.
Tô Nhân Vũ đối tốt với nàng ta, đó là không còn gì tốt hơn.
Chính là như vậy sẽ làm lão phu nhân, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Lâm di nương, Dương di nương đám người đó đối với đại tiểu thư ghen tị thù hận, cho nên Tô Mạt đem tinh lực đặt ở chỗ bọn họ, giám thị phân tích tâm tư cùng động tĩnh của những người đó .
Nàng quyết không cho bọn họ thương tổn đến đại tỷ tỷ.
Nay bởi vì Tô Nhân Vũ đối tốt với đại tiểu thư, lão phu nhân cũng hiền hoà đi rất nhiều, đối với các di nương cũng không giống trước kia nghiêm khắc như vậy nữa, cho phép các nàng ta đến trước mặt hầu hạ, mọi người hoà thuận vui vẻ.
Nhất là Lâm di nương, con trai của nàng ta là nhị thiếu gia vẫn đi theo lão phu nhân, được lão phu nhân sủng ái.
Nhưng nàng ta cũng không làm lão phu nhân niềm vui vẻ, lão phu nhân vẫn coi nàng ta là nữ nhân mê hoặc nịnh hót, mê hoặc lão gia.
Thấy lão phu nhân như vậy, tự nhiên sẽ gia tăng nịnh nọt.
Thậm chí cùng Tô Mạt, nhị tiểu thư cũng cực kỳ hiền lành, dù cho che dấu không được đuôi mắt run rẩy.
Tô Mạt cũng không để ý nàng ta, mỗi ngày chỉ cùng đại tiểu thư nói chuyện đọc sách, đối với nhị tiểu thư, Tô Mạt hiện nay cũng không xã giao có lệ gì hết.
Về sau nàng phải làm đại sự, sẽ không đem thanh xuân lãng phí ở trên người các nàng.
Hơn nữa nàng cũng đã hiểu được, mình muốn thật sự báo thù, chỉ trông vào cùng các nàng đấu võ mồm đùa giỡn tâm cơ là không đủ. Còn phải có thực lực của chính mình, cái loại hậu thuẫn phía sau thật kiên cố, không phải như loại miếng băng mỏng đụng vào liền vỡ.
Hiện tại nàng cảm thấy tự mình giết Vương phu nhân, không có ý nghĩa gì nữa. Độc phụ kia không sợ quỷ thần, cũng không sợ chết. Nhưng chắc chắn bà ta cũng có sợ gì đó, Tô Mạt sẽ tìm ra, đến lúc đó sẽ cho bà ta một đòn chí mạng.
Dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, không có xuất hiện chuyện rắc rối gì thêm.
Hơn nữa Tô Nhân Vũ phi thường hòa ái, nhất là đối với đại tiểu thư, giống người phụ thân nhân từ.
Tô Mạt cũng không để ý, nàng một chút cũng không ghen tị với đại tỷ tỷ được phụ thân quan tâm ưu ái, ngược lại mừng thay đại tỷ tỷ.
Bởi vì nàng là Tô Mạt, về sau sẽ dựa vào chính mình, không cần dựa vào Tô Nhân Vũ.
Nhưng đại tỷ tỷ dù nói thế nào, tóm lại đều cần dựa vào thế lực của Tô gia mới có thể sống tốt hơn nữa.
Tô Nhân Vũ đối tốt với nàng ta, đó là không còn gì tốt hơn.
Chính là như vậy sẽ làm lão phu nhân, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, Lâm di nương, Dương di nương đám người đó đối với đại tiểu thư ghen tị thù hận, cho nên Tô Mạt đem tinh lực đặt ở chỗ bọn họ, giám thị phân tích tâm tư cùng động tĩnh của những người đó .
Nàng quyết không cho bọn họ thương tổn đến đại tỷ tỷ.
Nay bởi vì Tô Nhân Vũ đối tốt với đại tiểu thư, lão phu nhân cũng hiền hoà đi rất nhiều, đối với các di nương cũng không giống trước kia nghiêm khắc như vậy nữa, cho phép các nàng ta đến trước mặt hầu hạ, mọi người hoà thuận vui vẻ.
Nhất là Lâm di nương, con trai của nàng ta là nhị thiếu gia vẫn đi theo lão phu nhân, được lão phu nhân sủng ái.
Nhưng nàng ta cũng không làm lão phu nhân niềm vui vẻ, lão phu nhân vẫn coi nàng ta là nữ nhân mê hoặc nịnh hót, mê hoặc lão gia.
Thấy lão phu nhân như vậy, tự nhiên sẽ gia tăng nịnh nọt.
Dọc theo đường đi, mọi người
cứ như vậy đều ẩn chứa tâm tư khác nhau, nhưng mặt ngoài lại hòa hợp sống với
nhau, giữa tháng chín, hoa cúc nở nộ, đoàn người Tô phủ đến Thông Châu.
Bọn họ xuống thuyền trước, theo đó đi xe từ Thông Châu, một đường trùng trùng điệp điệp vào kinh.
Hoàng đế sớm phái quan viên Lại bộ an bài chu đáo, lại phái Lễ bộ Thượng Thư cùng Thị Lang đích thân đi nghênh đón Tô quốc công, dẫn đường cho bọn họ đến vị trí vô cùng tốt tại hoàng thành chính là tân Quốc Công phủ.
Phủ đệ này nguyên bản là nơi ở của một vị quận vương, đơn giản là sau này không có con trai trưởng, tước vị là do con của di nương kế thừa, cấp bậc bị hạ xuống, sau lại thường xuyên phát sinh vô số sự tình, đến bây giờ không tư cách ở lại vương phủ này.
Hoàng đế tự mình hạ phê chuẩn hạ chỉ, đem tòa nhà sửa lại sơ qua, sau đó ban cho Tô quốc Công ở.
Tân Quốc Công phủ rất lớn, trung gian là một tòa đại viện có bảy cửa, hai bên trái phải còn có tòa viện 5 cửa và các sân vườn vắt ngang qua, mặt khác còn có nhiều hoa viên, biệt viện …vân vân, cây cối hoa cỏ mọc sum suê tươi tốt, đình đài lầu các, giả sơn ao hồ, rộng rãi nhìn không hết.
Lễ bộ Thượng Thư mang theo các đồng liêu, nghênh đón Tô Nhân Vũ vào Quốc Công phủ, cũng không lưu lại lâu, chắp tay chúc:“Quốc Công, bản quan phải hồi cung phục mệnh. Quốc Công cần nghỉ ngơi trước, sau mới vào trong cung tạ ơn, quá vài ngày, không thiếu được phải mở tiệc chiêu đãi tân khách.”
Tô Nhân Vũ mới chuyển nhà, còn hỗn độn nhiều thứ, cũng không nhiều lời khách sáo, nói cảm tạ xong liền tiễn khách, sau đó sai vài quản gia thu xếp gọn gàng chuyện nhà cửa, mang đến gia cụ phân ra rõ ràng.
Hắn trước là muốn đem bản vẽ đến, nhìn một chút, nói với lão phu nhân:“ Chính viện thỉnh mẫu thân đến ở.”
Lão phu nhân cười cười,“Ta làm cái gì phải ở chính viện, ngươi là Quốc Công nên ở đó. Ta ở phía đông, phía tây sẽ để lại cho đại thiếu gia ở. Quá vài năm hắn cũng phải thú thê .”
Tô Nhân Vũ đáp ứng.
Tô Nhân Vũ lại nhìn tiếp, chỉ vào mặt sau tây viện một chỗ có mười gian phòng nói:“Để Việt nhi ở nơi này đi.”
Sau đó nhìn về phía Tô Mạt, cười cười, ngoắc nói:“Bọn nha đầu cũng đến xem, thích nghỉ ngơi ở đâu, chính mình chọn.”
Tân Quốc Công phủ có kèm ba hoa viên, Trung viện và hai bên Đông Tây đều có hoa viên kẹp bên cạnh, mặt sau còn có đại hoa viên.
Trong đại hoa viên có vài toà viện có cửa tách biệt, vừa vặn có thể cấp cho các vị tiểu thư ở.
Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu nhi đến chọn trước.”
Bọn họ xuống thuyền trước, theo đó đi xe từ Thông Châu, một đường trùng trùng điệp điệp vào kinh.
Hoàng đế sớm phái quan viên Lại bộ an bài chu đáo, lại phái Lễ bộ Thượng Thư cùng Thị Lang đích thân đi nghênh đón Tô quốc công, dẫn đường cho bọn họ đến vị trí vô cùng tốt tại hoàng thành chính là tân Quốc Công phủ.
Phủ đệ này nguyên bản là nơi ở của một vị quận vương, đơn giản là sau này không có con trai trưởng, tước vị là do con của di nương kế thừa, cấp bậc bị hạ xuống, sau lại thường xuyên phát sinh vô số sự tình, đến bây giờ không tư cách ở lại vương phủ này.
Hoàng đế tự mình hạ phê chuẩn hạ chỉ, đem tòa nhà sửa lại sơ qua, sau đó ban cho Tô quốc Công ở.
Tân Quốc Công phủ rất lớn, trung gian là một tòa đại viện có bảy cửa, hai bên trái phải còn có tòa viện 5 cửa và các sân vườn vắt ngang qua, mặt khác còn có nhiều hoa viên, biệt viện …vân vân, cây cối hoa cỏ mọc sum suê tươi tốt, đình đài lầu các, giả sơn ao hồ, rộng rãi nhìn không hết.
Lễ bộ Thượng Thư mang theo các đồng liêu, nghênh đón Tô Nhân Vũ vào Quốc Công phủ, cũng không lưu lại lâu, chắp tay chúc:“Quốc Công, bản quan phải hồi cung phục mệnh. Quốc Công cần nghỉ ngơi trước, sau mới vào trong cung tạ ơn, quá vài ngày, không thiếu được phải mở tiệc chiêu đãi tân khách.”
Tô Nhân Vũ mới chuyển nhà, còn hỗn độn nhiều thứ, cũng không nhiều lời khách sáo, nói cảm tạ xong liền tiễn khách, sau đó sai vài quản gia thu xếp gọn gàng chuyện nhà cửa, mang đến gia cụ phân ra rõ ràng.
Hắn trước là muốn đem bản vẽ đến, nhìn một chút, nói với lão phu nhân:“ Chính viện thỉnh mẫu thân đến ở.”
Lão phu nhân cười cười,“Ta làm cái gì phải ở chính viện, ngươi là Quốc Công nên ở đó. Ta ở phía đông, phía tây sẽ để lại cho đại thiếu gia ở. Quá vài năm hắn cũng phải thú thê .”
Tô Nhân Vũ đáp ứng.
Tô Nhân Vũ lại nhìn tiếp, chỉ vào mặt sau tây viện một chỗ có mười gian phòng nói:“Để Việt nhi ở nơi này đi.”
Sau đó nhìn về phía Tô Mạt, cười cười, ngoắc nói:“Bọn nha đầu cũng đến xem, thích nghỉ ngơi ở đâu, chính mình chọn.”
Tân Quốc Công phủ có kèm ba hoa viên, Trung viện và hai bên Đông Tây đều có hoa viên kẹp bên cạnh, mặt sau còn có đại hoa viên.
Trong đại hoa viên có vài toà viện có cửa tách biệt, vừa vặn có thể cấp cho các vị tiểu thư ở.
Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu nhi đến chọn trước.”
Tô Hinh Nhi cắn môi, rất muốn
chọn trước tòa lớn nhất kia, kết quả Tô Nhân Vũ nhìn về phía đại tiểu thư,“Nhu
nhi đến chọn trước.”
Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, ra hiệu một chút, Tô Mạt lập tức hiểu được, đại tiểu thư chỉ vào trong đó một chỗ nói:“Ta muốn chỗ này.”
Nhìn nhìn bên chữ bên cạnh, thì thầm:“Tẩm Sương lâu, tên này lịch sự tao nhã, ta thích.”
Theo sau lại chỉ tới bên cạnh, ít hơn một gian,“Nơi này gọi là Túy Lưu Phương, rất khác biệt a, không bằng ngũ muội muội đến ở đi.”
Tô Mạt không có khiêm nhượng, cười nói:“Được thôi.”
Túy Lưu phương cùng Tẩm Sương lâu gần nhau nhất, càng hợp tâm ý của nàng.
Đại tiểu thư mỉm cười, liền mặc kệ .
Nhị tiểu thư ngược lại chọn một tòa nhà mặt sau Đông viện, không tên, nhưng là gần nơi ở của lão phu nhân, cách có một đường hẻm.
Tô Hinh Nhi tức hổn hển, cũng không dám phát tác, nàng muốn tòa Tẩm Sương lâu lớn nhất bị người khác đoạt mất, cách lão thái thái gần nhất tiểu hậu viện bị người ta chiếm mất, đành phải chịu đựng,“Ta đây sẽ ở Lưu Hương Uyển. Giống tên một cái đình trong nhà cũ của chúng ta, dễ nhớ.”
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, trong mắt tinh quang chợt lóe lên liền tắt ngay, cười nói:“Như vậy rất tốt, các ngươi tự mình chọn chỗ ở, về sau ở cũng thư thái.”
Lập tức nhìn về phía nhị tiểu thư, nói:“Nhị nha đầu nơi này không tốt lắm, vẫn nên ở mặt sau đại viện Ngâm Nguyệt lâu đi.”
Chỗ ở Ngâm Nguyệt lâu hơi xa, với lại cũng bị nước bao quanh, tuy rằng mùa hè mát mẻ, nhưng tới mùa thu đông khó tránh khỏi ẩm ướt một chút.
Nhị tiểu thư trong lòng phát lạnh, cắn chặt răng, cười nói:“Đa tạ tổ mẫu yêu thương. Ngâm nguyệt lâu phong nhã thanh nhàn mĩ lệ, đúng là một chỗ tốt a.”
Nàng trong lòng thầm hận, đơn giản là nhìn thấy đại tiểu thư nay như sống lại , nhị tiểu thư nàng đây cũng không có tác dụng gì nữa.
Lão phu nhân lại nói:“Lần tới viết thư cho nhị đệ tam đệ ngươi, bảo bọn hắn đem mấy nha đầu đưa tới đây ở cùng ta, nhiều người một chút, ta thích náo nhiệt.”
Nhị tiểu thư càng cười gằn không thôi, cái gì náo nhiệt, còn không phải muốn cháu gái nhiều một chút, đến lúc đó muốn có nhiều lợi thế hơn đi xã giao quan hệ với các gia tộc khác sao?
Chọn chỗ ở xong xuôi, liền chỉ huy gia đinh và mụ mụ bọn họ thật cẩn thận đem đồ đạc đều chuyển đến từng phòng, muốn ổn định sống tại đây thu dọn cũng phải mất dăm bữa nửa tháng không thể gấp gáp được.
Hiện nay Vương phu nhân y như cũ muốn ăn chay niệm phật, nên chọn tòa viện ở xa nhất, lão phu nhân tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng là tinh thần tốt, mọi việc lớn nhỏ khắp nơi trong phủ lão phu nhân vẫn đưa ra chủ ý giải quyết.
Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, ra hiệu một chút, Tô Mạt lập tức hiểu được, đại tiểu thư chỉ vào trong đó một chỗ nói:“Ta muốn chỗ này.”
Nhìn nhìn bên chữ bên cạnh, thì thầm:“Tẩm Sương lâu, tên này lịch sự tao nhã, ta thích.”
Theo sau lại chỉ tới bên cạnh, ít hơn một gian,“Nơi này gọi là Túy Lưu Phương, rất khác biệt a, không bằng ngũ muội muội đến ở đi.”
Tô Mạt không có khiêm nhượng, cười nói:“Được thôi.”
Túy Lưu phương cùng Tẩm Sương lâu gần nhau nhất, càng hợp tâm ý của nàng.
Đại tiểu thư mỉm cười, liền mặc kệ .
Nhị tiểu thư ngược lại chọn một tòa nhà mặt sau Đông viện, không tên, nhưng là gần nơi ở của lão phu nhân, cách có một đường hẻm.
Tô Hinh Nhi tức hổn hển, cũng không dám phát tác, nàng muốn tòa Tẩm Sương lâu lớn nhất bị người khác đoạt mất, cách lão thái thái gần nhất tiểu hậu viện bị người ta chiếm mất, đành phải chịu đựng,“Ta đây sẽ ở Lưu Hương Uyển. Giống tên một cái đình trong nhà cũ của chúng ta, dễ nhớ.”
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, trong mắt tinh quang chợt lóe lên liền tắt ngay, cười nói:“Như vậy rất tốt, các ngươi tự mình chọn chỗ ở, về sau ở cũng thư thái.”
Lập tức nhìn về phía nhị tiểu thư, nói:“Nhị nha đầu nơi này không tốt lắm, vẫn nên ở mặt sau đại viện Ngâm Nguyệt lâu đi.”
Chỗ ở Ngâm Nguyệt lâu hơi xa, với lại cũng bị nước bao quanh, tuy rằng mùa hè mát mẻ, nhưng tới mùa thu đông khó tránh khỏi ẩm ướt một chút.
Nhị tiểu thư trong lòng phát lạnh, cắn chặt răng, cười nói:“Đa tạ tổ mẫu yêu thương. Ngâm nguyệt lâu phong nhã thanh nhàn mĩ lệ, đúng là một chỗ tốt a.”
Nàng trong lòng thầm hận, đơn giản là nhìn thấy đại tiểu thư nay như sống lại , nhị tiểu thư nàng đây cũng không có tác dụng gì nữa.
Lão phu nhân lại nói:“Lần tới viết thư cho nhị đệ tam đệ ngươi, bảo bọn hắn đem mấy nha đầu đưa tới đây ở cùng ta, nhiều người một chút, ta thích náo nhiệt.”
Nhị tiểu thư càng cười gằn không thôi, cái gì náo nhiệt, còn không phải muốn cháu gái nhiều một chút, đến lúc đó muốn có nhiều lợi thế hơn đi xã giao quan hệ với các gia tộc khác sao?
Chọn chỗ ở xong xuôi, liền chỉ huy gia đinh và mụ mụ bọn họ thật cẩn thận đem đồ đạc đều chuyển đến từng phòng, muốn ổn định sống tại đây thu dọn cũng phải mất dăm bữa nửa tháng không thể gấp gáp được.
Hiện nay Vương phu nhân y như cũ muốn ăn chay niệm phật, nên chọn tòa viện ở xa nhất, lão phu nhân tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng là tinh thần tốt, mọi việc lớn nhỏ khắp nơi trong phủ lão phu nhân vẫn đưa ra chủ ý giải quyết.
Lão phu nhân lại sai khiến đại
quản gia, nhị quản gia cùng với vài quản gia cùng mụ mụ chuyên môn phụ trách việc
quản lý việc nhà trong Tô Phủ trước đây, phụ trách giúp đỡ chỉnh đốn việc trong
phủ, không cho phép nửa điểm sai sót.
Nhị thiếu gia ở trước mặt bà ta, giúp đỡ quyết đoán một số chuyện.
Tô Nhân Vũ không quên việc mau chóng tiến cung tạ ơn, lại được ân chuẩn nghỉ ngơi vài ngày, để hắn mau chóng làm quen với cuộc sống nơi đây, để có thể sớm bắt đầu vào triều, đi nha môn xử lý công vụ.
Vì hắn xuất thân từ võ tướng, nay công vụ được an bài ở bộ binh, Thượng Thư Bộ binh cáo lão hồi hương, vì vậy hiện nay hắn là cao nhất.
Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư vội vàng tính kế, làm sao để chính mình tranh thủ tốt các cơ hội, mau chóng trang trí chỗ ở bản thân được rạng ngời, nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng lão phu nhân, nghĩ biện pháp đạt được càng nhiều thứ hơn nữa.
Các nàng không có nguồn thu, chỉ có thể dựa vào trưởng bối trong nhà ban cho, còn có một chút tiền tiêu hàng tháng kia nữa. Cho nên, nay vì muốn thứ gì, tam tiểu thư cùng nhị tiểu thư cũng tranh giành cắn xé nhau.
Đại tiểu thư đối với những điều đó trước nay chưa từng để tâm, cũng không có tâm tư đấu với các nàng đó, nàng chỉ chú ý đến Tô Mạt, muốn biết rốt cục tiểu nha đầu này định cùng nàng làm ăn buôn bán gì.
Mà Tô Mạt vẫn luôn tưởng nhớ Tĩnh thiếu gia, còn muốn phát triển sự nghiệp của bản thân, cho nên căn bản không có thời gian tìm hiểu tân Quốc Công phủ có bộ dáng thế nào.
Nàng trước là để Kim Kết nghĩ biện pháp để lại dấu hiệu cho A Tùng cùng A Lí, nếu người của hắn thấy được sẽ liên lạc với nàng.
Quả nhiên, những ấn ký được lưu lại lúc ban đêm đó hữu dụng, đêm khuya lúc Tô Mạt đang nằm ở trên giường ấm áp đếm đầu các con cừu, ánh đèn trong phòng nhoáng lên một cái, màn bị vén lên một bên, cười Tĩnh thiếu gia tuấn mỹ mỉm cười liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Tô Mạt nghĩ bản thân mình đã nhìn lầm rồi, dụi dụi mắt, quả nhiên là hắn.
Hắn mày ngài mắt phượng, da trắng như tuyết tóc đen như mun, một đôi mắt tuyệt sắc sáng trong suốt lấp lánh như vì sao trong đêm, ôn nhu nhìn nàng.
“Tiểu nha đầu, nhớ ta không?”
Hắn ngồi ở cạnh mép giường, kéo nàng ôm vào lòng.
Bọn nha đầu đã đều bị hắn điểm huyệt câm, toàn bộ đều vô tri vô giác.
Tô Mạt cảm thấy nóng lên, lại lẩm bẩm nói:“Là nhớ ngươi đó. Ta chỉ là muốn nhìn xem ngươi đã chết chưa.”
Tĩnh thiếu gia hơi cười, nâng cằm nàng nhìn thẳng mình,“Đến đây nhìn đi, cho nàng nhìn kĩ ta hơn.”
Tô Mạt cũng không nhìn hắn, giang cánh tay ôm lấy hắn,“Ngươi vẫn tốt, có cái gì cần kiểm tra chứ. A Tùng nói ngươi gặp nạn, thật làm cho người ta lo lắng a.”
Tĩnh thiếu gia cảm thấy vui mừng, tuy rằng lúc ấy mạo hiểm vạn phần, thiếu chút nữa sẽ không còn mạng để quay về gặp nàng, nhưng cũng không hề đề cập tới, giống như loại chuyện nhẹ tựa lông hồng không đáng bàn đến,“A Tùng chuyện bé xé ra to mà thôi.”
Nhị thiếu gia ở trước mặt bà ta, giúp đỡ quyết đoán một số chuyện.
Tô Nhân Vũ không quên việc mau chóng tiến cung tạ ơn, lại được ân chuẩn nghỉ ngơi vài ngày, để hắn mau chóng làm quen với cuộc sống nơi đây, để có thể sớm bắt đầu vào triều, đi nha môn xử lý công vụ.
Vì hắn xuất thân từ võ tướng, nay công vụ được an bài ở bộ binh, Thượng Thư Bộ binh cáo lão hồi hương, vì vậy hiện nay hắn là cao nhất.
Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư vội vàng tính kế, làm sao để chính mình tranh thủ tốt các cơ hội, mau chóng trang trí chỗ ở bản thân được rạng ngời, nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng lão phu nhân, nghĩ biện pháp đạt được càng nhiều thứ hơn nữa.
Các nàng không có nguồn thu, chỉ có thể dựa vào trưởng bối trong nhà ban cho, còn có một chút tiền tiêu hàng tháng kia nữa. Cho nên, nay vì muốn thứ gì, tam tiểu thư cùng nhị tiểu thư cũng tranh giành cắn xé nhau.
Đại tiểu thư đối với những điều đó trước nay chưa từng để tâm, cũng không có tâm tư đấu với các nàng đó, nàng chỉ chú ý đến Tô Mạt, muốn biết rốt cục tiểu nha đầu này định cùng nàng làm ăn buôn bán gì.
Mà Tô Mạt vẫn luôn tưởng nhớ Tĩnh thiếu gia, còn muốn phát triển sự nghiệp của bản thân, cho nên căn bản không có thời gian tìm hiểu tân Quốc Công phủ có bộ dáng thế nào.
Nàng trước là để Kim Kết nghĩ biện pháp để lại dấu hiệu cho A Tùng cùng A Lí, nếu người của hắn thấy được sẽ liên lạc với nàng.
Quả nhiên, những ấn ký được lưu lại lúc ban đêm đó hữu dụng, đêm khuya lúc Tô Mạt đang nằm ở trên giường ấm áp đếm đầu các con cừu, ánh đèn trong phòng nhoáng lên một cái, màn bị vén lên một bên, cười Tĩnh thiếu gia tuấn mỹ mỉm cười liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Tô Mạt nghĩ bản thân mình đã nhìn lầm rồi, dụi dụi mắt, quả nhiên là hắn.
Hắn mày ngài mắt phượng, da trắng như tuyết tóc đen như mun, một đôi mắt tuyệt sắc sáng trong suốt lấp lánh như vì sao trong đêm, ôn nhu nhìn nàng.
“Tiểu nha đầu, nhớ ta không?”
Hắn ngồi ở cạnh mép giường, kéo nàng ôm vào lòng.
Bọn nha đầu đã đều bị hắn điểm huyệt câm, toàn bộ đều vô tri vô giác.
Tô Mạt cảm thấy nóng lên, lại lẩm bẩm nói:“Là nhớ ngươi đó. Ta chỉ là muốn nhìn xem ngươi đã chết chưa.”
Tĩnh thiếu gia hơi cười, nâng cằm nàng nhìn thẳng mình,“Đến đây nhìn đi, cho nàng nhìn kĩ ta hơn.”
Tô Mạt cũng không nhìn hắn, giang cánh tay ôm lấy hắn,“Ngươi vẫn tốt, có cái gì cần kiểm tra chứ. A Tùng nói ngươi gặp nạn, thật làm cho người ta lo lắng a.”
Tĩnh thiếu gia cảm thấy vui mừng, tuy rằng lúc ấy mạo hiểm vạn phần, thiếu chút nữa sẽ không còn mạng để quay về gặp nàng, nhưng cũng không hề đề cập tới, giống như loại chuyện nhẹ tựa lông hồng không đáng bàn đến,“A Tùng chuyện bé xé ra to mà thôi.”
Nhìn hắn hiện tại không có việc
gì, Tô Mạt cũng thở ra nhẹ nhõm, tuy rằng A Tùng sau đó truyền tin lại cho
nàng, nói cho nàng biết Tĩnh thiếu gia không nguy hiểm gì, nhưng nàng luôn cảm
thấy không yên tâm.
Nay gặp hắn, trái tim kia mới được yên ổn.
Khuôn mặt nàng phát ra tia lạnh lẽo, hầm hừ nói:“Rốt cuộc là ai đánh lén ngươi, ngươi có thấy mặt mày bọn chúng không ?”
Nay gặp hắn, trái tim kia mới được yên ổn.
Khuôn mặt nàng phát ra tia lạnh lẽo, hầm hừ nói:“Rốt cuộc là ai đánh lén ngươi, ngươi có thấy mặt mày bọn chúng không ?”
Tĩnh thiếu gia cười cười, tiểu nha đầu này bộ dáng giống đấu sĩ, hắn cũng không muốn nàng lo lắng, bèn nói:“Không, đang tra xét.”
Tô Mạt hừ một tiếng, khẳng định lại không nói cho nàng biết, không sao, nàng có thể tự mình tra ra.
Nàng ngồi xuống, nhìn thẳng hắn ,“Tĩnh ác ma, ta có cái kế hoạch, nhưng lúc mới bắt đầu cần sự giúp đỡ phối hợp của ngươi.”
Tĩnh thiếu gia tò mò nhìn nàng, tiểu nha đầu này luôn thực kinh người ,“ Kế hoạch gì?”
Tô Mạt mím môi cười yếu ớt, cũng không hoàn toàn nói cho hắn nghe, ai bảo hắn có chuyện cũng không nói cho nàng nghe.
Nàng chỉ nói:“Ta cần một khoản tiền lớn, sau đó cần một địa phương bí mật, còn cần hai ba trăm nam nhân tuổi trẻ, cường tráng.”
Ánh mắt Tĩnh thiếu gia ớn lạnh, toàn thân như căng ra, nhìn nàng một cách đề phòng, trong ánh mắt tràn đầy sự hờn giận, tiểu nha đầu này cũng dám mở miệng muốn nam nhân, lại còn yêu cầu hắn, vừa mở miệng liền muốn nhiều như vậy......
Quanh thân hắn không khí càng ngày càng nặng trĩu, cơ hồ sắp kết băng vậy.
Tô Mạt rùng mình một cái,“Rất lạnh a.”
Lườm hắn một cái, chống lại cái biểu tình như muốn giết người của hắn kia, nàng cười khanh khách đứng lên, hừ, dám không nói cho nàng nghe, nàng cũng không nói cho hắn nghe sự thật.
Nàng bĩu môi nói:“Ngươi nếu không hỗ trợ, ta đi tìm Tô Nhân Vũ giúp.”
Tô Nhân Vũ hiện tại rất cam tâm tình nguyện lấy lòng nàng a.
Tĩnh thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói:“Không được!”
Hắn là người quan trọng nhất của nàng, nếu đã như vậy thì việc cơ mật của nàng, hắn phải là người biết trước tiên.
“Ta cho nàng là được rồi!”
Giọng nói của hắn gần như đã kết băng lại, chờ nghe thấy thanh âm vỡ vụn nứt toác trên băng nữa thôi.
Tô Mạt tâm tình rất tốt a.
Tĩnh thiếu gia nói:“Ta sẽ để A Lí, A Tùng, A Thành ba người phụ trách chuyện của nàng.”
Tô Mạt lắc đầu,“Bọn họ là người đắc lực nhất của ngươi, ta cần một người là đủ rồi. Còn nữa, chúng ta phải quy ước 3 điều, chuyện của ta ngươi không thể hỏi bọn hắn. Nếu bọn họ dám nói với ngươi, ta về sau sẽ không bao giờ để ý ngươi nữa.”
Tĩnh thiếu gia thật sự là bất đắc dĩ hết sức, hận không thể cắn nàng một miếng :“Bọn họ nói cho ta, cũng không thể trách ta.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment