TUYẾT ƯNG LĨNH CHỦ - CHƯƠNG 44 - NGÃ CẬT TÂY HỒNG THỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TUYẾT ƯNG LÃNH CHỦ

 Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thể loại: Huyền ảo, dị giới

CHƯƠNG 44: CHẠY MAU


 Hắn lui, lui đến phía sau cùng của đội ngũ, để người khác đi chắn!

Thật ra Tư Bách Vinh nếu bình tĩnh mà nói, sóng vai liên thủ với Lương Ung vẫn có thể chống đỡ chốc lát, rất nhanh bọn Đông Bá Tuyết Ưng sẽ đến cứu viện.

Nhưng Tư Bách Vinh càng thêm để ý tính mạng mình, hắn lựa chọn chính là lui! Tên hộ pháp kia lập tức dứt khoát vung đao bổ ngược về phía Lương Ung.

Lương Ung cụt một tay cầm khiên, ở dưới một hộ pháp công kích đã miễn cưỡng, giờ phút này gặp vây công căn bản không ngăn được.

“Phốc.”

 Sau lưng một thanh loan đao lóe lên, lướt qua yết hầu Lương Ung, Lương Ung trừng lớn mắt, trong mắt có không cam lòng, sau đó trong ánh mắt có một tia chờ mong khát vọng. Hắn đã chết, ít nhất là chết trận, hy vọng các con cháu hắn có thể được Tư gia đối xử tử tế. Thân thể hắn hướng bên cạnh mềm nhũn ngã xuống.

Hộ vệ Lương Ung, mất mạng!

Cũng là người chết đầu tiên trong đội ngũ!

Cao thủ cấp Ngân Nguyệt giao thủ quá nhanh.

Như xuất đao, một giây có thể xuất đao hơn trăm lần! Bởi vậy có thể biết bọn họ chiến đấu nhanh cỡ nào, hầu như ba hộ pháp giết ra, Tư Bách Vinh vừa giao thủ đã bạo lui! Lương Ung thì ngăn trở hai lần rồi mất mạng!

“Hô.”

 “Hô.”

Hai đạo thương ảnh lướt qua không trung, bông tuyết bay bay.

Phốc! Phốc!

Hai hộ pháp vừa giết chết Lương Ung còn chưa phục hồi tinh thần, liền cảm thấy hai đạo thương ảnh đến trước mặt, yết hầu tê rần, hai người liền lập tức bịt yết hầu trừng mắt, máu tươi không ngừng từ trong yết hầu chảy ra.

“Ngươi, ngươi...” 

Hai người bọn họ đều không thể tin được, quá nhanh, thương pháp này quá nhanh.

Một cái đối mặt, hai người đều chết.

Người khác bên cạnh ai cũng biến sắc!

Trên thực tế Đông Bá Tuyết Ưng học là
Huyền băng thương pháp của Cốc Nguyên Hàn tiền bối, chính là lấy nhanh nổi danh, lúc hắn ở thực lực cấp Lưu Tinh tốc độ thương pháp có thể giết chết ngũ giai ma thú Âm Ảnh Báo! Giờ phút này mặc dù chỉ là tùy ý thi triển, chỉ là lấy một chút lực lượng, đại khái lực lượng cấp Ngân Nguyệt thi triển, nhưng cảnh giới thương pháp của hắn, cùng với tuyệt kỹ của Siêu Phàm kỵ sĩ vẫn nhanh đáng sợ, dễ dàng hành hạ giết hai người.

Dù sao Đông Bá Tuyết Ưng trừ chính mình, còn chưa từng thấy người khác đạt tới cảnh giới đại sư, lực lượng viên mãn như nhất là phi thường khó.

Có thể khắc khổ tu luyện như Đông Bá Tuyết Ưng, rất ít rất ít, phụ thân, Tông Lăng bọn họ đều không làm được! Khắc khổ tu luyện như vậy, nói tới chỉ là một câu, nhưng lại có mấy ai có thể làm được? Hơn nữa trừ khắc khổ còn cần có đầu óc, Đông Bá Tuyết Ưng có thương pháp của Siêu Phàm đại sư chỉ dẫn, hắn lại phi thường thông minh biết nhiều lần tổng kết kinh nghiệm, lần lượt hoàn thiện thương pháp, ở trong loại hoàn thiện cơ sở vững chắc này liền đạt tới nhân thương hợp nhất, thậm chí bước vào cảnh giới thương pháp đại sư.

Có thuốc tắm mỗi ngày, mỗi ngày điên cuồng tu luyện, có Siêu Phàm thương pháp chỉ dẫn, có lượng lớn kỵ sĩ của toàn bộ thành bảo bồi luyện, có đầu óc thông minh... tất cả cái này mới tạo nên Đông Bá Tuyết Ưng hôm nay!

“Cái gì! Cái này, cái này sao có thể?”

 Hộ pháp còn sót lại đang dây dưa với Đường Hùng kinh hãi.

Ở sau khi giết hộ vệ Lương Ung, ba hộ pháp bọn họ đối mặt ba Ngân Nguyệt kỵ sĩ, trong đó còn có một ‘Tư Bách Vinh’ yếu ớt, ba vị hộ pháp này vẫn rất có lòng tin.

Mà sau khi thanh niên đồ đen này xuất thương, thế cục lập tức biến hóa!

“Chết!”

 Đường Hùng kinh nghiệm phong phú hét lớn một tiếng, hộ pháp kia vốn trên kinh nghiệm kỹ xảo đã không bằng Đường Hùng hơn một trăm sáu mươi tuổi, bị áp chế, giờ phút này hoảng hốt, lập tức lộ ra sơ hở, xẹt ~~~ đoản kiếm chợt lóe, mi tâm tên hộ pháp kia xuất hiện một điểm đỏ, hắn trừng lớn mắt ầm ầm ngã xuống.

“Tuyết Ưng huynh đệ, thương pháp thật lợi hại.” 

Đường Hùng cười ha ha nói, 

“Thương pháp dứt khoát lưu loát như thế, đã rất lâu không thấy rồi.”

Dư Tĩnh Thu cũng có chút kinh dị nhìn thanh niên đồ đen trước mặt.

“Đáng tiếc Lương Ung hắn thua quá nhanh, không kịp.”

 Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.

“Hừ.”

Tư Bách Vinh đứng ở sau cùng của đội ngũ sắc mặt âm trầm, hộ vệ chết trận, hắn vừa rồi sát vai mà qua với tử vong, mà Đông Bá Tuyết Ưng này hắn nhìn rất không vừa mắt đến từ Nghi Thủy thành nơi hẻo lánh đó lại lợi hại như thế.

Lập tức Tư Bách Vinh nhớ tới cái gì, đi lên phía trước trực tiếp đem vòng tay trên cánh tay cụt của Lương Ung lấy xuống.

Ba người bọn Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu, Đường Hùng đều nhìn về phía hắn.

“Lão Lương là hộ vệ của ta, đồ của hắn ta đương nhiên cần mang về cho gia tộc của hắn.” 

Tư Bách Vinh nói,

 “Về phần thi thể hắn, hiện tại chúng ta còn cần tiếp tục đi thăm dò... Thi thể tạm thời đặt ở đây, tự sẽ có người của Long Sơn lâu tới thu thập.”

“Ài, ai biết Tư Bách Vinh này có thể đem một số vật phẩm trong bảo vật trữ vật trả lại hay không.” 

Đường Hùng thở dài trong lòng.

Hắn từng gặp quá nhiều.

Tư gia là một đại gia tộc, đại gia tộc mấy trăm năm, con em đích hệ nhiều, trong đó tốt xấu lẫn lộn, Tư Bách Vinh tuy thiên phú tu hành đấu khí khá cao, nhưng hiển nhiên nhân phẩm rất tầm thường. Nhưng Đường Hùng hắn cũng không muốn đi đắc tội so đo, bởi vì ‘tiểu nhân’ có đôi khi là khó quấn nhất đáng sợ nhất.

“Rắc rắc rắc.” 

Dư Tĩnh Thu đi ra phía trước, nhất thời dưới chân tràn ngập hàn khí, vô số hàn khí nháy mắt lan tràn đông lại toàn bộ thi thể Lương Ung, từng tầng băng bao phủ Lương Ung.

“Ba kẻ này thế mà một bảo vật trữ vật cũng không có.”

 Đường Hùng phi thường thuần thục lục soát thi thể ba hộ pháp, 

“Thật là kỳ quái, theo lý thuyết Ngân Nguyệt kỵ sĩ phần lớn đều có pháp bảo trữ vật, ừm, bọn hắn mang kim phiếu bên người cũng không nhiều. Bách Vinh đại nhân, ngươi cần những kim phiếu này không?”

Tư Bách Vinh liếc những kim phiếu kia, hơn nữa vừa rồi lại không lập công, hắn vẫn cần chút thể diện:

 “Ta không giết địch.”

“Ngươi và Đông Bá Tuyết Ưng chia đi.” 

Dư Tĩnh Thu cũng nói.

“Ha ha, ta một, ngươi hai.” 

Đường Hùng đem hơn năm vạn kim phiếu đưa cho Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không từ chối tùy tay nhận lấy.

“Đi thôi.” 

Dư Tĩnh Thu nói.

“Tiếp tục.”

Giờ phút này tự nhiên mà vậy Đông Bá Tuyết Ưng đi đẫn dầu đội ngũ, Đường Hùng theo phía sau Dư Tĩnh Thu, Tư Bách Vinh ngược lại ở phía sau cùng! Hiển nhiên hắn là thật sự có chút sợ, hơn nữa hiện tại lại không có hộ vệ.

...

Kế tiếp rất thuận lợi, không gặp phải cơ quan cạm bẫy lợi hại khác nữa, sau khi điều tra hết tám khu vực, đội ngũ Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu đi hướng trong lòng đất, nội thành bảo hiển nhiên còn có một tầng dưới lòng đất.

Dọc theo cầu thang hành lang rất nhanh đã thấy được một cửa điện thật lớn.

“Các vị cẩn thận, ta cảm giác được một tia khí tức tà ma.”

 Dư Tĩnh Thu cầm pháp trượng, thận trọng nói.

“Ừm.” 

Đông Bá Tuyết Ưng cũng cẩn thận hẳn lên, nơi này chung quy là phân đàn của một vị tà thần ma thần ở quận Thanh Hà.

Cửa điện mở rộng.

Hai con hàn băng đại xà đã rút nhỏ đi một vòng lớn trước sau trườn vào trong đại điện, bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng cũng đi vào đại điện.

“Thật lớn.” 

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng đều có chút kinh ngạc.

Tòa đại điện này xây dựng phi thường lớn, trên tường đại điện còn điêu khắc đồ án một vị ma thần tà ác, tản ra khí tức tà ác... Mặc dù chỉ là điêu khắc đồ án, cũng khiến bọn Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy không thoải mái.

Trên đại điện, có một cái ngai báu.

Một tráng hán như quái vật đang tùy ý ngồi trên ngai báu, bên cạnh ngai báu là một nam tử mặt mang nụ cười yếu ớt cung kính đứng, nam tử này bọn Đông Bá Tuyết Ưng liếc một cái liền nhận ra... Chính là mục tiêu ‘Lô Hoài Như’ của bọn hắn.

“Không ngờ ba hộ pháp vô dụng như vậy, ở dưới sự trợ giúp của cơ quan cạm bẫy mới chỉ giết chết một người trong các ngươi mà thôi.”

 Lô Hoài Như cười nói, 

“Nếu là bình thường, ta chỉ sợ thấy thời cơ không ổn đã thông qua đường hầm chạy trốn rồi! Ở dưới Long Sơn lâu giám thị đuổi giết, khả năng ta thành công chạy thoát rất thấp rất thấp, đáng tiếc, hiện tại ta căn bản không cần chạy.”

Dư Tĩnh Thu cầm pháp trượng, Tư Bách Vinh, Đường Hùng đều nhìn chằm chằm nam tử như quái vật trên ngai báu.

Bọn họ ai cũng cảm giác được nam tử như quái vật này phát ra khí tức mơ hồ có sự uy hiếp mãnh liệt.

“Hắn là?”

 Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy nam tử như quái vật này uy hiếp rất mạnh, 

“Không phải nói thủ lĩnh phân đàn nơi này là Lô Hoài Như sao? Hiện tại Lô Hoài Như lại cung kính đứng ở một bên, hình thể nam tử này so với Đồng thúc của ta còn cường tráng hơn lại ngồi ở trên ngai báu, hắn là ai?”

“Một Ngân Nguyệt pháp sư.”

Quái vật như tráng hán bỗng nhiên mở miệng, thanh âm ở trong lồng ngực cũng có hồi âm, hắn sờ sờ bộ râu cứng của mình, hai mắt tỏa sáng nhìn Dư Tĩnh Thu, 

“Hơn nữa là nữ pháp sư trẻ tuổi mạo mỹ như thế, thật sự là cực phẩm! Ha ha, ta thích nhất nữ pháp sư xinh đẹp, trẻ tuổi như vậy ta càng thích, đều nói nữ pháp sư đều là cực kỳ trí tuệ, chà đạp các ngươi những nữ pháp sư xinh đẹp trí tuệ này thực khiến ta hưng phấn.”

“Ngươi là —”

Lão giả tóc trắng Đường Hùng luôn nhíu mày nhìn bỗng nhiên trừng mắt.

Hắn nhớ tới một người.

Một tồn tại hung ác đã biến mất hơn tám mươi năm.

“Chạy!” 

Đường Hùng không chút do dự quay đầu liền hóa thành tia sáng chạy nhảy ra bên ngoài, đồng thời còn vội quát, 

“Chạy mau! Chạy mau!”

“Cái gì?”

 Tư Bách Vinh, Dư Tĩnh Thu đều bị dọa nhảy dựng, sao còn chưa giao thủ đã chạy? Cái này làm bọn họ cũng có chút hoảng hốt.

“Muốn chạy?”

Thanh âm hùng hậu trầm thấp kia quanh quẩn ở trong đại điện, nhất thời toàn bộ không gian đều đột nhiên tối sầm lại, một luồng lực lượng vô hình nháy mắt bao phủ mỗi một khu vực chung quanh, giống như bàn tay to vô hình đột nhiên ép xuống! Đường Hùng vốn đang chạy nhảy chạy trốn tốc độ cao lập tức bị áp chế thân thể run lên, tốc độ cũng giảm mạnh, không khí chung quanh cũng vặn vẹo, cảnh tượng chung quanh cũng trở nên có chút biến hình.

“Thiên nhân hợp nhất!” 

Tư Bách Vinh bị dọa sắc mặt trắng bệch, sắp tè ra quần rồi.

Dư Tĩnh Thu cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tráng hán quái vật trên ngai báu tùy tay ở trên tay vịn bẻ xuống một khối kim loại, trực tiếp ném đi.

Vù!

Khối kim loại hóa thành một luồng sáng, nhanh như chớp, Đường Hùng đang hướng ra ngoài chạy trốn căn bản không thấy được khối kim loại phía sau, tốc độ bay của khối kim loại đã vượt qua vận tốc âm thanh, hắn căn bản không có chút phát hiện, ‘vèo’ một tiếng, khối kim loại trực tiếp xuyên thấu đầu Đường Hùng. Đường Hùng trừng mắt bởi vì quán tính chạy mười mấy bước nữa mới ầm ầm ngã xuống.

“Rắc.”

 Lô Hoài Như đứng ở cạnh ngai báu cũng nhẹ nhàng kéo cơ quan bên cạnh ngai báu.

Oành! Oành! Oành!

Miệng cống thật lớn ngoài đại điện bên ngoài liên tiếp hạ xuống ba tầng, hoàn toàn bịt kín đường chạy trốn ra ngoài.

“Là tồn tại cấp Xưng Hào, sao có thể có tồn tại cấp Xưng Hào?” 

Sắc mặt Tư Bách Vinh trắng bệch, hoàn toàn hỗn loạn, 

“Phân đàn của một thần linh tà ma ở quận Thanh Hà, sao có thể toát ra một tồn tại cấp Xưng Hào?”

“Cái này...”

 Dư Tĩnh Thu luôn rất bình tĩnh cũng khó giấu sự kinh hoảng, tồn tại cấp Xưng Hào? Nắm giữ với lực lượng thiên địa có thể khiến nàng không thể điều động một tia lực lượng bên ngoài, căn bản không thể thi triển ra pháp thuật lợi hại! Về phần chỉ dựa vào pháp lực trong cơ thể thi triển pháp thuật, uy lực nhỏ hơn không chỉ ngàn lần! Gãi ngứa cho Xưng Hào mà thôi, pháp thuật, dẫn động lực lượng thiên địa mới đủ mạnh.

“Nữ pháp sư xinh đẹp, đừng giãy giụa nữa, không ngờ phân này nơi này bại lộ, ta trước khi rời đi còn có thể gặp được một vị nữ pháp sư cấp Ngân Nguyệt, còn trẻ tuổi như vậy. Chậc chậc hắc... Ta thật sự là gặp may mắn, ngươi cứ ngoan ngoãn theo ta đi, ta sẽ cưng chiều ngươi thật tốt.” 

Tráng hán như quái vật nói, 

“Tin tưởng trí tuệ như ngươi, hẳn biết lựa chọn như thế nào.”

“Về phần hai nam nhân này, một chút tác dụng cũng không có, vẫn là giết đi.” 

Tráng hán như quái vật nói xong lại cầm lên một khối kim loại.

“Tha mạng.”

Tư Bách Vinh đầu đầy mồ hôi lạnh ‘phốc’ một tiếng quỳ xuống, khẩn cầu nói, 

“Đại nhân tha mạng, xin tha mạng cho ta, vị Dư Tĩnh Thu pháp sư này năm nay mới hai mươi lăm tuổi, là thiên chi kiêu nữ của quận Thanh Hà chúng ta, cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn theo đại nhân. Ta là Tư Bách Vinh, là người Tư gia, xin tha mạng cho ta.”

Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Dư Tĩnh Thu, lo lắng quát: 

“Tĩnh Thu, cô hẳn là biết nên chọn thế nào, theo một tồn tại cấp Xưng Hào cũng không tính nhục cho cô! Hơn nữa nếu phản kháng cô sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết! Chỉ có sống sót, tất cả mới có hi vọng, chết rồi thì cái gì cũng không còn.”

“Hừ.”

Dư Tĩnh Thu lạnh như băng nhìn thoáng qua Tư Bách Vinh, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng tráng hán như quái vật trên ngai báu xa xa.

“Tới tiếp nhận nhiệm vụ Long Sơn lâu, ai cũng biết có nguy hiểm sinh tử, ta đã sớm làm tốt chuẩn bị tử vong. Vận khí đã không tốt, để ta ngoài ý muốn chạm phải tồn tại cấp Xưng Hào, ta cũng không oán ai, chỉ có thể nói số quá xui xẻo. Nhưng muốn ta hầu hạ ngươi, ngươi cứ nằm mơ đi.”

 Dư Tĩnh Thu nói, nên có chuẩn bị tử vong, tự nhiên sẽ thản nhiên.

Chỉ là Dư Tĩnh Thu thật sự rất không cam lòng.

Nàng từng bước một đi tới bây giờ, nàng phân tích nghiên cứu thiên địa, nàng rất có lòng tin tương lai bước vào cấp Xưng Hào, nhưng hiện tại tất cả đã kết thúc ở đây.

“Ngươi thật sự khiến ta thất vọng, nhưng một thi thể nữ pháp sư, cũng là vật sưu tầm rất tốt.” 

Tráng hán như quái vật nói.

Tư Bách Vinh quỳ gối nơi đó, Dư Tĩnh Thu cầm pháp trượng nhìn chằm chằm đối phương, chỉ là trong lòng tuyệt vọng.

“Thật không ngờ. Vốn chỉ là một lần nhiệm vụ cấp Hắc Thiết tích góp kinh nghiệm, thế mà để ta đụng phải một gã tồn tại cấp Xưng Hào.”

Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên vang lên.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.