TUYẾT ƯNG LĨNH CHỦ - CHƯƠNG 31 - NGÃ CẬT TÂY HỒNG THỊ - TRUYỆN HUYỀN ẢO

TUYẾT ƯNG LÃNH CHỦ
 Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thể loại: Huyền ảo, dị giới

CHƯƠNG 31: KHỔNG DU NGUYỆT

“Từ hôm nay trở đi, đại đa số thời gian ta sẽ ở trúc lâu phía sau núi.”

 Đông Bá Tuyết Ưng nói với Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch ở bên cạnh, 

“Chuyện lãnh địa phiền Tông thúc, nếu thực có cái gì tương đối quan trọng, thật sự cần con ra mặt, hãy tới tìm con.”

“Được.” 

Tông Lăng gật đầu.

“Ca ca, ca về sau sẽ ở trúc lâu, không cảm thấy rất nhàm chán sao?” 

Thanh Thạch nhịn không được nói.

“Ha ha... Không nhàm chán.” 

Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, đây là ý tưởng hắn sau khi đạt tới cảnh giới thương pháp đại sư liền có.

Hắn sau khi thương pháp cảnh giới cao, thần mà minh chi, cảm ứng đối với thiên địa tự nhiên càng thêm sâu sắc.

Cỏ nhỏ sinh trưởng, đại địa núi đá dày nặng, gió linh động, lá cây bay... Tất cả đều khiến hắn cảm thấy kinh diễm, hắn quá khứ nhiều năm như vậy cũng chưa phát hiện, thì ra thiên địa tự nhiên là đẹp như vậy! Đối với hắn mà nói, ở trúc lâu yên tĩnh, ngược lại là một loại hưởng thụ.

Tu luyện thương pháp...

Có con đường khác nhau.

Giống một số quân nhân, cơ sở thật ra rất bình thường, bọn họ ở trong sinh tử tôi luyện, phát hiện rất nhiều chỗ thiếu hụt trong thương pháp của mình, sau đó không ngừng cải thiện, dần dần hoàn mỹ, đạt tới nhân thương hợp nhất, thậm chí thương pháp đại sư. Cuối cùng vẫn phải đi lên con đường lấy ‘Thiên địa tự nhiên làm thầy’.

Đông Bá Tuyết Ưng khác.

Hắn không quá thích ở giữa sinh tử áp bức bản thân, mà là ở trong tu luyện tầm thường lần lượt cân nhắc, phát hiện khuyết điểm của mình, sau đó hoàn thiện. Loại cơ sở vô cùng vững chắc này... Là dựa vào tu hành vô cùng khoa trương điên cuồng mới có thể hoàn thành. Điều này làm cơ sở thương pháp của hắn vô cùng vững chắc, tự nhiên mà vậy bước vào nhân thương hợp nhất, ở một trận chiến cùng Âm Ảnh Báo sinh tử chỉ thoáng bức bách, liền đạt tới cảnh giới thương pháp đại sư.

Thật ra cho dù không có sinh tử bức bách, qua một hai năm nữa hắn cũng sẽ tự nhiên mà vậy đột phá.

Đông Bá Tuyết Ưng càng có khuynh hướng loại hậu tích bạc phát này hơn, mà không phải lần lượt mạo hiểm giữa sinh tử.

“Ca ca, vậy đệ thường xuyên tới tìm ca, không có việc gì chứ?”

 Thanh Thạch nói.

“Ha ha, lúc nào cũng được, không có việc gì ta còn đi tìm đệ.”

 Đông Bá Tuyết Ưng cười trêu chọc.

Tông Lăng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng mặc đồ đen đứng ở nơi đó, thì âm thầm cảm khái.

Lấy thiên địa tự nhiên làm thầy?

Nói thì dễ, nhưng cảnh giới không tới, căn bản ngay cả biên giới cũng sờ không tới.

...

Từ đó, Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu cuộc sống thường ở trúc lâu yên tĩnh sau Tuyết Thạch sơn, bắt đầu tự mình gánh nước chẻ củi, nhóm lửa nấu cơm, uống chút nước suối, ở bên suối núi khoanh chân yên lặng suy nghĩ, ở trong rừng trúc luyện thương pháp.

Tin tức Bạch Nguyên Chi đại pháp sư ở Tuyết Thạch sơn, rất nhanh đã truyền ra ở Nghi Thủy cảnh nội.

Tuyết Thạch sơn, trên sơn đạo.

“Đứng lại.” 

Trên sơn đạo bố trí trạm gác, Tuyết Thạch thành bảo cũng không phải ai cũng có thể đi. Một đám binh sĩ nhìn một số nam nữ trẻ tuổi tới trước trạm gác. Những nam nữ trẻ tuổi này ăn mặc mộc mạc, khí chất cũng bình thường, nhìn qua chỉ là bình dân bình thường.

“Làm gì?” 

Một binh sĩ quát.

“Các vị đại ca.”

 Nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp chút liền nói, 

“Chúng ta nghe danh đại pháp sư ở trên Tuyết Thạch sơn, cho nên muốn yêu cầu gặp đại pháp sư, hy vọng có thể bái ở môn hạ đại pháp sư.”

“Đúng vậy, các vị đại ca, dàn xếp một chút, để chúng ta đi gặp đại pháp sư đi.” 

Những người trẻ tuổi kia liên tục nói.

Bọn họ đều rất trẻ tuổi, cũng tràn ngập khát vọng về tương lai!

Pháp sư, địa vị cao bao nhiêu? Bọn họ cũng rất muốn thành pháp sư.

“Hừ hừ.” 

Đội trưởng phụ trách trạm gác này, một gã trung niên gầy yếu cười nhạo nói, 

“Mấy tiểu gia hỏa, ta hỏi các ngươi, các ngươi có thiên phú pháp sư không?”

“Không biết.”

“Đại pháp sư gặp chúng ta rồi, sẽ biết chúng ta có thiên phú hay không.”

Những nam nữ này đều vội nói.

“Nói đùa!” 

Người trung niên gầy yếu cười nhạo, 

“Thời gian của đại pháp sư quý báu cỡ nào? Làm sao dễ dàng gặp các ngươi, hơn nữa các ngươi ngay cả mình có thiên phú pháp sư hay không cũng không biết đã tới đây? Các ngươi cho rằng đại pháp sư sẽ xem xét lần lượt cho các ngươi?”

“Nói không chừng trong chúng ta có người thiên phú rất cao, rất được đại pháp sư yêu thích thì sao.” 

Lập tức có cô gái nói.

“Được rồi, được rồi.” 

Binh sĩ trung niên này lắc đầu nói, 

“Đi đi, những ngày qua, ta đã gặp không biết bao nhiêu người trẻ tuổi thích mơ mộng như các ngươi! Người trẻ tuổi, phải nhìn rõ thực tế! Đại thúc ta của các ngươi năm đó vì học đấu khí, chuyên môn gia nhập quân đội trải qua mấy phen sinh tử! Ngươi cho rằng các ngươi là ai, đại pháp sư sẽ thu các ngươi làm đồ đệ?”

“Nói thật cho các ngươi biết, đại pháp sư đã sớm hạ lệnh, không gặp bất cứ khách nào! Ngay cả quý tộc cũng không gặp, càng đừng nói các ngươi.” 

Binh sĩ trung niên nói.

“A.”

Những người trẻ tuổi này nhìn nhau, đều bất đắc dĩ.

Các binh sĩ phụ trách trông coi này trung với chức trách, căn bản không để bọn họ đi vào, bọn họ xin như thế nào cũng vô dụng.

Qua không bao lâu.

Một chiếc xe ngựa chạy vội đến, phía sau xe ngựa còn một đoàn kỵ binh đi theo, xe ngựa hoa mỹ, mơ hồ được khảm pháp trận, mặc dù xe ngựa chạy nhanh hơn nữa, thùng xe cũng vô cùng vững vàng.

“Dừng lại.”

 Tuyết Ưng lĩnh các binh sĩ như trước quát.

“Chúng ta là Vân Thúy lĩnh Tào gia, chủ nhân nhà chúng ta muốn bái phỏng lĩnh chủ nhà các ngươi.”

 Xa phu đánh xe ngựa mở miệng nói.

“Vân Thúy lĩnh Tào gia?”

Các binh sĩ nhìn nhau.

Đại gia tộc trong thành Nghi Thủy không nhiều, Vân Thúy lĩnh Tào gia miễn cưỡng cũng có thể xếp mười hạng đầu, Tuyết Ưng lĩnh lúc đầu thực lực yếu kém, Tào gia còn yếu hơn một bậc! Hiện nay Đông Bá Tuyết Ưng được coi là cao thủ số một toàn bộ Nghi Thủy thành, chênh lệch của Tào gia và Đông Bá gia tộc liền lớn hơn nữa.

“Binh sĩ lên núi không thể vượt qua mười vị.” 

Người trung niên gầy yếu đội trưởng binh sĩ nói, 

“Đây là lĩnh chủ hạ đạt mệnh lệnh, mong thông cảm.”

“Cái này...”

 Xa phu có chút do dự.

“Được, lão Phan, năm người các ngươi theo ta lên núi, người khác ở lại nơi này.”

 Trong thùng xe truyền ra thanh âm.

“Vâng.”

Năm tên kỵ sĩ cường đại rõ ràng khí thế bất phàm phía sau đi theo xe ngựa, qua trạm gác lên núi.

“Chúng ta cũng đi bái phỏng lĩnh chủ đại nhân, để chúng ta lên núi đi.” 

Các nam nữ trẻ tuổi bên cạnh vẫn không cam lòng đợi, lập tức có nữ tử cao giọng nói.

“Hừ hừ, bái phỏng lĩnh chủ của chúng ta? Đại pháp sư không gặp các ngươi, lĩnh chủ chúng ta sẽ gặp các ngươi?” 

Người trung niên gầy yếu lắc đầu cười nhạo, 

“Được rồi, vẫn là từ bỏ hy vọng đi.”

Ở trong khoảng thời gian đón năm mới, Tuyết Thạch thành bảo náo nhiệt trước nay chưa từng có.

Một ít bình dân muốn thử vận khí mà thôi, Nghi Thủy cảnh nội cũng có không ít quý tộc đến bái phỏng, bởi vì đại pháp sư không gặp khách, bọn họ liền bái kiến Đông Bá Tuyết Ưng! Muốn mời Đông Bá Tuyết Ưng hỗ trợ, để đại pháp sư thu ký danh đệ tử. Bọn họ cảm thấy... Đại pháp sư đã định cư ở đây, khẳng định phải cho lĩnh chủ Đông Bá Tuyết Ưng vài phần mặt mũi.

Nhưng—

Đông Bá Tuyết Ưng cũng không gặp khách! Đều là Tông Lăng hỗ trợ chống đỡ.

Buổi sáng.

Một người hầu nam chạy vội đến trúc lâu sau núi, nhưng trúc lâu trống rỗng, căn bản không thấy Đông Bá Tuyết Ưng.

“Lĩnh chủ đại nhân, lĩnh chủ đại nhân.”

 Người hầu nam cao giọng hô.

Thanh âm truyền ra...

Ở trên sườn núi hậu sơn, một dòng suối núi từ chỗ cao lao xuống, nện vào trong đầm nước phía dưới, một suối nước uốn lượn chảy về phương xa.

Trên một tảng đá lớn cạnh đầm nước, Đông Bá Tuyết Ưng lắng nghe tiếng nước suối núi bên cạnh, đang luyện một bộ quyền pháp, chính là pháp môn đấu khí
Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp . Lúc luyện quyền, lực lượng toàn thân dâng trào, Đông Bá Tuyết Ưng mỗi chiêu mỗi thức có cảm giác phối hợp tuyệt đẹp, mỗi một chỗ lực lượng của thân thể đều được điều động hoàn mỹ, tự nhiên hấp dẫn hỏa lực lượng trong thiên địa.

Hỏa lực lượng trong thiên địa không ngừng bị hút vào trong cơ thể, chuyển hóa thành hỏa diễm đấu khí.

“Hô, hít...”

Mỗi chiêu mỗi thức, trong hơi thở, Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác giống như vô số hỏa diễm chui vào trong cơ thể, thân thể đang hấp thu lực lượng bên ngoài không ngừng cường đại.

Hắn vừa thức tỉnh thái cổ huyết mạch không lâu, mặc kệ là đấu khí, hay thân thể, đều đang trưởng thành tốc độ cao. Đông Bá Tuyết Ưng luyện quyền, muốn hoàn mỹ khống chế mỗi một tia lực lượng kịch liệt tăng trưởng này.

“Lĩnh chủ đại nhân.”

 Một thanh âm từ xa xa truyền đến.

“Ừm?” 

Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhìn phía trên.

“Những quý tộc kia ta tất cả đều không thấy, sao còn tới tìm ta?” 

Đông Bá Tuyết Ưng có chút nghi hoặc, tùy tay cầm lấy Phi Tuyết thương bên cạnh.

Vù vù vù!

Hóa thành một ảo ảnh, nếu người thường nhìn, chỉ cảm thấy một cái bóng hiện lên, Đông Bá Tuyết Ưng liền biến mất ở trong tầm nhìn của bọn họ. Đây là tốc độ đáng sợ của một cường giả!

“Soạt!” 

Ảo ảnh trước trúc lâu chợt lóe, Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện.

“Chuyện gì?”

 Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng hỏi.

Người hầu nam bị lĩnh chủ đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng, nghe được lĩnh chủ hỏi, lập tức nói: 

“Là Tông Lăng đại nhân phân phó, nói hảo hữu của lão lĩnh chủ ‘Khổng Hải’ đại nhân tới, mời lĩnh chủ ngươi đi qua.”

“Khổng thúc thúc?”

 Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu.

Trừ Tông thúc Đồng thúc, hảo hữu của phụ thân rất ít rất ít! Gia gia mình lúc trước là vì thiên tai ăn xin chạy tới Nghi Thủy thành, gia gia bởi vì là người từ ngoài đến, ở trong sơn thôn vốn đã bị cô lập bắt nạt, bởi vì sau khi vào núi săn thú mất mạng, lúc trước phụ thân liền không vướng bận đi tòng quân, cuối cùng tu thành đấu khí, đợi đến xuất ngũ cũng tiếp tục mạo hiểm giữa sinh tử.

Bằng hữu của hắn, cũng chỉ trong quân đội có mấy người, hơn nữa bởi vì phụ thân ở ngoài mạo hiểm quá lâu, phần lớn đã sớm không liên hệ thế nào nữa, chỉ có ‘Khổng Hải’ thường xuyên bái phỏng, mình lúc còn nhỏ cũng từng gặp nhiều lần, về sau cha mẹ bị bắt đi rồi, Khổng Hải còn từng đến thăm một lần, hơn nữa mấy năm nay hàng năm cũng sẽ phái người đưa lên một ít lễ mừng năm mới, Đông Bá Tuyết Ưng cũng sẽ phái người tặng lại, xem như bảo trì một chút tình cảm.

Chỉ là cha mẹ không có mặt, Khổng Hải đã rất lâu không tự mình đến.

“Ha ha, Tuyết Ưng à, mấy năm không gặp, Tuyết Ưng đã là cao thủ số một Nghi Thủy thành chúng ta, khá lắm.” 

Trong phòng khách, nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng đi vào, một nam tử trung niên mập mạp đứng dậy cười.

“Khổng Hải thúc thúc.”

 Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười gật đầu.

Khổng Hải âm thầm hối hận.

Hắn trong quân đội sau khi xuất ngũ, lại thành một thương nhân, khéo léo, kết bạn rất nhiều. Đông Bá Liệt chỉ là một trong số các người bạn của hắn mà thôi. Vợ chồng Đông Bá Liệt bị bắt đi rồi, hắn từng tới Tuyết Thạch thành bảo một lần an ủi huynh đệ Tuyết Ưng đón mừng năm mới thiếu Đông Bá, sau đó thì không đến nữa. Chỉ là thói quen làm thương nhân... luôn phái người đưa quà năm mới, duy trì tình cảm.

Thật ra hàng năm, hắn đều sẽ đưa rất nhiều lễ năm mới hướng bạn tốt khắp nơi, một số bạn bè quan trọng, hắn cũng muốn đích thân tới nhà bái kiến.

Hắn lúc trước cũng không quá để ý hai đứa con trai bạn cũ để lại này, nhưng ai ngờ ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ này thế mà sức một mình đã tiêu diệt Loan Đao minh đáng sợ? Quả thực không thể tưởng tượng!

“Đến, Du Nguyệt, ra mắt Tuyết Ưng ca ca của con.”

 Khổng Hải mập mạp kéo tay một thiếu nữ áo xanh lục bên cạnh.

“Tuyết Ưng ca ca.” 

Thiếu nữ áo xanh lục có chút thẹn thùng.

“Du Nguyệt?” 

Đông Bá Tuyết Ưng cười, 

“Cũng lớn như vậy rồi, lúc còn nhỏ ta còn từng gặp muội, nhưng muội chỉ sợ không nhớ, muội khi đó mới bốn năm tuổi.”

Hắn lúc còn nhỏ từng gặp Khổng Du Nguyệt, Khổng Du Nguyệt là con gái lớn của Khổng Hải, so với Đông Bá Tuyết Ưng nhỏ hơn ba tuổi.

“Hôm nay ta đến, chính là muốn phiền cháu Tuyết Ưng.” 

Khổng Hải cười, 

“Du Nguyệt nó có thiên phú pháp sư, ta nghĩ để nó bái đại pháp sư làm thầy, chỉ cần thành ký danh đệ tử là được! Bái đại pháp sư cần năm ngàn kim tệ ta cũng mang đến rồi! Nhưng môn hạ đại pháp sư nhiều ký danh đệ tử như vậy, một ký danh đệ tử bình thường... Đại pháp sư chỉ sợ sẽ không quá để ý, ta muốn Tuyết Ưng ra mặt, như vậy đại pháp sư khẳng định càng coi trọng Du Nguyệt hơn.”

“Ồ, chút việc nhỏ ấy, Khổng Hải thúc thúc cứ yên tâm.” 

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu đáp ứng.

Đại pháp sư, thu đệ tử chính là đòi tiền.

Thân truyền đệ tử, năm vạn kim tệ!

Ký danh đệ tử, năm ngàn kim tệ! Đương nhiên là có hạn chế danh ngạch.

Nhưng năm vạn kim tệ... Đối với các quý tộc Nghi Thủy thành mà nói là một cái giá trên trời, đến nay cũng chỉ Đông Bá Tuyết Ưng đưa lên trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương, thỏa mãn đại pháp sư!

Ký danh đệ tử ‘năm ngàn kim tệ’ cũng rất cao, rất nhiều quý tộc muốn thông qua Đông Bá Tuyết Ưng cầu tình, chính là muốn tiết kiệm một chút kim tệ.

Mà Khổng Hải... Thế mà chuẩn bị sẵn năm ngàn kim tệ! Vậy Đông Bá Tuyết Ưng chỉ ra mặt nói một tiếng là được, đây quả thật là việc nhỏ.

“Về sau, Du Nguyệt theo đại pháp sư học pháp thuật, ở lại Tuyết Thạch sơn thời gian dài, cũng mong Tuyết Ưng cháu chiếu cố nhiều hơn.” 

Khổng Hải nói.

“Việc nhỏ, trong thành bảo còn nhiều phòng, cháu sẽ để lại một chỗ cho Du Nguyệt.” 

Đông Bá Tuyết Ưng nói. Hắn là thường xuyên ở trúc lâu sau núi tu hành, loại chuyện này phân phó một tiếng là được.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.