TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 87
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 87:
Nói xong, ta xoay người muốn đi, hắn
lên tiếng:
"Chờ đã!".
Vừa nói vừa đưa tay ngắt xuống cành hoa cúc mà
ta chưa nhẫn tâm hái, cắm vào trong giỏ, lạnh lùng nói:
"Ta rất nhanh sẽ
quên đi tất cả!".
Nói xong xoay người bỏ đi, ta hướng theo bóng lưng hắn thốt
lên:
"Ta cũng vậy!".
Nói xong lập tức xoay người bước nhanh đi.
Đợi đến khi đi xa rồi mới dần bước
chậm lại, thất thần lê từng bước, không ngừng tự nhủ với chính mình: ta nhất định
có thể quên!
…
Hoa cúc bắt đầu rơi, đứng trong vườn
đâu đâu cũng thấy những bông cúc tàn héo mới giật mình phát giác mùa thu đã sắp
kết thúc.
Khang Hi triệu tập chư vị hoàng tôn
tại thao trường bắn cung, lại là một hồi tranh giành đấu đá lẫn nhau. Lúc này
cũng không phải là phiên trực của ta nên cũng không có hứng thú đi tham gia náo
nhiệt. Vốn định đi hái vài đóa hoa cúc, nhưng cũng đã không còn hoa để mà hái,
lòng buồn bã ỉu xìu tính quay về.
Không để ý đi tới, đột nhiên thấy
Thập phúc tấn ở trước mặt đang đến, muốn tránh né đã không kịp, vội vàng lùi
qua bên đường cúi người hành lễ. Thập phúc tấn đi qua, ta vừa thở phào nhẹ nhỏm,
nàng đã xoay người lại, đứng trước người ta nói:
"Đứng lên đi!".
Ta
chậm rãi đứng dậy.
Thập phúc tấn nói:
"Cùng ta đi
dạo một chút."
Nói xong, cất bước đi, ta chỉ có thể
đuổi theo, chậm rãi đi đằng sau. Nàng đi một hồi, dừng chân dưới táng cây đại
hoè, thân cây cần phải bốn năm người mới có thể ôm hết. Thập phúc tấn đặt tay
lên thân cây, vô thức đi một vòng quanh, ta cũng theo nàng đi tới. Qua một hồi
lâu, đột nhiên nàng cười rộ lên, đứng lại, dựa sườn vào thân cây, hỏi:
"Đời
này ta chỉ đánh nhau với người khác duy nhất có một lần. Ngươi thì sao?"
Nhớ ra sự việc năm đó, một cảm giác
thoải mái trỗi dậy, liền cười trả lời:
"Ta từng đánh nhiều lần rồi."
Nàng kinh ngạc nhìn ta, ta cười nói:
"Lúc ở Tây Bắc."
Nàng gật đầu nói:
"Sớm nghe
nói ngươi ở Tây Bắc rất dũng mãnh! Có điều…"
Nàng nhìn ta một hồi lâu mới
nói:
"Tỷ tỷ ngươi không giống như ngươi."
Ta cười không lên tiếng.
Nàng nói:
"Năm đó hận ngươi muốn
chết, hôm nay nghĩ đến, lại cảm thấy lúc đó chơi thật vui. Cũng không dám tin
chính mình lại có thể cùng ngươi lăn qua lộn lại, hơn nữa ta là lần đầu tiên
đánh nhau, so với ngươi một người kinh nghiệm đầy mình, biểu hiện cũng không đến
nỗi kém đi."
Ta cười nói:
"Năm đó là ta đã
quá xúc động."
Nàng cũng cười lắc đầu:
"Ta so
với ngươi cũng có tốt gì hơn đâu, mở miệng ra là nói những lời khó nghe."
Ta nói:
"Hẳn là ta cần phải hướng
ngươi tạ tội."
Nàng liền nói:
"Quên đi! Chúng
ta đều là vì tỷ tỷ của mình, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ là lập trường bất
đồng mà thôi."
Nhắc tới tỷ tỷ, không khỏi khẽ thở
dài, nàng cũng thở dài, hai người nhìn đối phương, không hẹn mà gượng cười.
Nàng nói:
"Bên ngoài tuy Bát gia đối xử với tỷ tỷ rất tốt, thường đến chỗ
của tỷ tỷ, cực ít đến nơi của tỷ tỷ ngươi. Nhìn qua thì giống như tỷ tỷ của ta
chiếm thượng phong, kỳ thật tỷ tỷ của ngươi mới là người chiếm ưu thế. Nàng ta
cái gì cũng không làm, nhưng mọi thứ đều có Bát gia chiếu cố đến. Phàm là những
gì tỷ tỷ có, Bát gia cũng nhất định sẽ không để nàng ta thiệt thòi."
Ta thở dài nói:
"Tỷ tỷ của ta
có thể chiếm được loại ưu thế gì đây? Ở Phật đường niệm kinh sao?"
Nàng khẽ thở dài:
"Từ nhỏ tỷ tỷ
thông tuệ bất phàm, lời nói lanh lẹ, hành sự không kém đấng mày râu, bởi vậy rất
được ngoại tổ phụ(ông ngoại) cưng chiều. Lúc ngoại tổ phụ nghị luận triều sự, đều
thường xuyên ôm nàng trong lòng cho nàng cùng nghe. Vả lại xác thực tỷ tỷ không
làm tổ phụ thất vọng, lúc bí mật đặt câu hỏi thì đều nhận được câu trả lời khiến
cho người ta kinh ngạc. Cái tên "Minh Tuệ" của tỷ tỷ là do ngoại tổ
phụ cố ý sửa lại, từ trong kinh Phật mà ra, ngụ ý "Minh đoạn thị phi, định
thủ xả; Tuệ lực bất diệt, tri hư vọng" 1. Trong Tử Cấm Thành năm đó
"Minh Tuệ cách cách " tuyệt đối không phải là hư danh. Nàng nhìn ta
nói: " Kỹ thuật cưỡi ngựa của tỷ tỷ ngươi đích xác phi phàm, nhưng đó là
ngươi chưa từng thấy tỷ tỷ ta cưỡi ngựa. Nếu như thấy, sẽ biết được đem so sánh
với tỷ tỷ của ta thì tỷ tỷ của ngươi chỉ là hình thức lừa người, thanh tú đẹp đẽ
có thừa, thực dụng thì không có"
Ta nhướn mày không cho là đúng,
nàng nói:
"Ngươi đừng có không tin. Thuật cưỡi ngựa của tỷ tỷ là đích thân
ngoại tổ phụ tự mình dạy dỗ. Năm đó ngoại tổ phụ theo Túc Võ thân vương Hào
Cách thảo phạt Tứ Xuyên, đánh giết Trương Hiến Trung; Lúc làm Tuyên Uy Đại tướng
quân bình định Thổ Tạ Đồ Hãn, Xa Đồ Hãn của Khách Nhĩ Khách, khi nhậm chức Định
Viễn Bình Khấu Đại tướng quân, tiêu diệt bè lũ Ngô Tam Quế. Những đại công đó
không phải đều lập được trên lưng ngựa hay sao? Tổ phụ luôn yêu cầu tỷ tỷ với
tiêu chuẩn của nam nhi, người được tổ phụ dạy dỗ lại có thể yếu kém được sao?
Đó là thuật cỡi ngựa bắn cung được rèn luyện từ trong thiên quân vạn mã, nếu tỷ
tỷ là thân nam nhi, nhất định có thể nổi bật giữa sa trường!".
Ta thán phục nói:
"Ngươi đã
nói như thế, ta đương nhiên tin."
Vẻ kiêu ngạo đắc ý của nàng đột
nhiên trầm xuống, chán nản nói:
"Nhưng như vậy thì có ích lợi gì? Là nữ
nhân vẫn nên thanh tú xinh đẹp là được rồi! Nam nhân căn bản không quan tâm đến
những cái này!"
Ta nói:
"Tỷ tỷ của ta cũng
không phải như các ngươi đã nghĩ, nàng chưa bao giờ tận lực lấy lòng Bối lặc
gia, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tranh cao thấp cùng tỷ tỷ ngươi."
Nàng nặng nề thở dài:
" Đây mới
là điều làm tỷ tỷ hận nhất. Tỷ tỷ từ nhỏ đi theo bên cạnh ngoại tổ phụ, được
các cậu vô cùng thương yêu, năm đó muốn cưới nàng có biết bao nhiêu vương tôn
công tử có ý đó?"
Nàng quay qua ta đang ở cạnh thấp giọng:
"A mã của
ta vốn không muốn gả nàng cho Bát gia, huynh ấy tuy là a ca, nhưng người Mãn
chúng ta luôn tâm niệm "Tử bằng mẫu quý"(con vinh nhờ mẹ). Nếu so
sánh với các a ca khác thì xuất thân của huynh ấy đã thấp hơn một bậc."
Ta
gật đầu biết ý, người Mãn đích xác là như thế, trước là "Tử bằng mẫu
quý", sau khi nhi tử kiến công lập nghiệp, mới có khả năng "Mẫu bằng
tử quý".
Nàng thấp giọng nói:
"A mã gửi
gắm kỳ vọng ở tỷ tỷ rất nhiều. Với gia thế của chúng ta, sự thông tuệ cùng dung
mạo của tỷ tỷ, chỉ có làm…".
Nàng chợt ngừng lại, ta mỉm cười nói:
"Ta hiểu.".
Nàng gật đầu:
"Mới không ủy khuất tỷ tỷ. Có điều so
với xuất thân của các a ca khác, Bát gia thật sự…".
Nàng lắc đầu nói:
"A mã mặc dù không muốn, nhưng tỷ tỷ thích Bát gia. Từ nhỏ trong tất cả
các huynh đệ tỷ muội, chỉ có một mình tỷ tỷ dám đối nghịch với a mã, nhưng hết
lần này tới lần khác a mã luôn thuận theo ý nàng."
Nàng trầm mặc giây lát, rồi cười khổ:
"Trước kia ta không hiểu, nhưng hôm nay mới biết được, nữ nhân đều ngốc
nghếch như vậy. Cho dù biết rõ phía trước là lửa cũng sẽ mặc kệ mà xông tới –
chỉ vì muốn có được cái cảm giác ấm áp. Tỷ tỷ cũng giống như con thiêu thân ngu
ngốc kia. Thực sự tỷ tỷ cùng Bát gia chưa bao giờ nói chuyện nhiều với nhau, chỉ
là thấy qua vài lần, nhưng vài lần đó cũng đủ khiến cho tỷ tỷ kiên quyết muốn gả
cho hắn ."
Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn ta, chậm
rãi nói:
"Trước khi xuất giá tỷ tỷ từng nói với ta, lần đầu tiên nàng gặp
Bát gia là vào một ngày xuân, tỷ tỷ đang muốn xuất cung. Khi đi đến cầu cẩm thạch
thì thấy Bát gia đang dựa vào lan can của ngắm cảnh. Từ xa trông lại, trên nền
trắng noãn của chiếc cầu bán nguyệt cùng với những cành liễu rủ xanh biếc, Bát
a ca lại giống như là một tiên nhân không dính nửa điểm bụi trần, làm cho người
ta không dám quấy nhiễu. Tỷ tỷ đứng ngây ra ở đằng xa thật lâu, cuối cùng không
thể không đi qua cầu. Khi tỷ tỷ thỉnh an Bát gia, Bát gia chỉ gật đầu mỉm cười
rồi xoay người bỏ đi. Nhưng không biết, ở trên cầu tỷ tỷ vẫn một mực dõi mắt
nhìn theo bóng lưng của huynh ấy, cho đến khi khuất bóng thật lâu vẫn chưa hoàn
hồn. Lúc huynh ấy ngoảnh lại vài tia bi thương trong mắt nhanh chóng bị che giấu
khiến cho tỷ tỷ – người chưa bao giờ biết sầu lo lại không khỏi cảm thấy có phần
cô đơn."
Nàng thở dài, nói:
"Từ đó về
sau, phàm là những gì liên quan đến Bát gia dù là nhỏ nhất tỷ tỷ đều để tâm.
Ngày thường Bát gia làm việc như thế nào, Bát gia cưỡi ngựa bắn cung ra sao, mọi
việc đều tinh tế hỏi thăm. Lúc Bát gia cưỡi ngựa bắn cung được Hoàng a mã ban
thưởng, tỷ tỷ còn tỏ ra vui mừng hơn nhiều so với Bát gia; lúc Bát gia vì chữ
viết không tốt bị Hoàng a mã trách phạt, tỷ tỷ cũng ở nhà khổ luyện không ngừng,
tỷ tỷ có được chữ viết đẹp như hôm nay chính là nhờ vậy. Bởi vì Bát gia thông
minh ham học, rất được Hoàng a mã yêu mến, khi vừa được mười lăm tuổi Hoàng a
mã liền mệnh huynh ấy chưởng quản Chính Lam kỳ đại doanh tùy giá thân chinh đại
mạc. Sau này lại bởi vì Bát gia gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược xuất
chúng, Hoàng a mã đặc biệt đề thơ tán dương Bát gia:
""Nhung hành thân
lị chế cơ nghi,
Mộc dục phong sương tổng bất từ,(2)
Tùy thị thần hôn y trương điện,
Tiêu lao tình sự nhĩ ứng tri." (3)
Tin tức theo đại mạc truyền về Tử Cấm
thành, tỷ tỷ đem thơ chép lại không dưới ngàn lần, sáng ngâm tối ngâm, dường
như chính bản thân ở sa trường lập được công trạng vậy. Bát gia khi mười bảy tuổi
được phong Bối lặc, là người nhỏ tuổi nhất trong các vị a ca, tỷ tỷ trước đó
chưa từng uống rượu vậy mà mừng đến nỗi ở nhà say khướt một trận. Từ nhỏ đến lớn,
chính Bát gia cũng không biết từng chút vui buồn hay đau khổ của huynh ấy đều
có tỷ tỷ sẻ chia."
Ta nghe được một hồi bỗng ngây người
ra đó. Việc này đều là chuyện xảy ta trước khi ta tới đây, Bát a ca lại cũng tự
mình dãi dầm nơi chiến trường sao? Còn được Khang Hi thừa nhận "Nhung hành
thân lị chế cơ nghi " ư?.
Thập phúc tấn đẩy ta một cái:
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Ta bừng tỉnh lại, nói:
"Ta nghĩ
không ra bộ dáng của Bát gia trên sa trường."
Thập phúc tấn gật đầu cười nói:
"Đúng thế! Huynh ấy với dung mạo ý vị như thế tạo cảm giác giống như những
kẻ chỉ biết uống rượu ngâm thơ, ôm lò thưởng tuyết mới đúng. Có điều tỷ tỷ nói,
trên chiến trường Bát gia tuyệt đối không thua "Lan Lăng
vương"."
Ta lẩm bẩm nói:
"Tài cao mỹ mạo,
dung mạo dịu dàng mà lòng mạnh mẽ. Bởi giọng nói và dáng điệu như mỹ nhân,
không đủ làm cho kẻ địch khiếp sợ nên thường đeo mặt nạ mỗi lần ra trận. Đánh
quân Chu dưới thành Kim Dung, suất năm trăm kỵ sĩ phá vỡ vòng vây của Chu quân,
dũng mãnh vô cùng, quân Tề mạnh mẽ noi theo, sáng tác riêng điệu "Lan Lăng
Vương nhập trận khúc". 4
Thập phúc tấn cười nói:
"Khó
trách gia cùng Thập Tứ đệ đều nói ngươi băng tuyết thông minh, ta đọc sách
không nhiều lắm, nghe ngươi nói thật giống y như với những gì tỷ tỷ nói năm
đó."
Ta hơi cúi đầu nói:
"Ta chỉ là
lượm lặt lời nói của tỷ tỷ ngươi, thực sự hiểu người cũng không phải ta."
Nàng buông mắt lặng im một hồi, khẽ
thở dài:
"Từ cậu đến ca ca, tỷ tỷ vì Bát gia đã làm hết khả năng của nàng,
ngay cả việc ta gả cho Thập A Ca, có một nửa nguyên nhân là vì huynh ấy, nhưng
Bát gia thì sao? Căn bản tâm của huynh ấy không đặt trên người tỷ tỷ. Tỷ tỷ của
ngươi đã làm cái gì? Ngay cả cười cũng như có như không,còn Bát gia ngoài mặt mặc
dù lãnh đạm nhưng vẫn âm thầm bảo vệ phía sau. Ngày đó đại ca tặng tỷ tỷ một
cái bình phong lưu ly, tranh vẽ trên đó rất đặc biệt, không phải là sơn thủy
hoa điểu thông thường, mà họa cảnh trí thảo nguyên. Lúc tỷ tỷ của ngươi nhìn thấy,
đã nhìn ngắm vài lần. Kết quả không bao lâu sau, một cái bình phong vẽ phong cảnh
sa mạc Tây Bắc được đưa tới trong phòng tỷ tỷ ngươi. Khiến cho tỷ tỷ lập tức đập
vỡ bình phong mà đại ca đưa đến."
Ta thở dài một hơi, không nói được
lời nào.
Hai người tựa vào thân cây, trầm mặc
một lúc, ta nói:
"Ta có thể hiểu được tâm tình của Bát phúc tấn, nhưng
nàng cũng không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo liên lụy đến tỷ tỷ của
ta."
Nàng hừ lạnh nói:
"Giận chó
đánh mèo? Ngươi thật sự chưa từng thấy cái gì gọi là giận chó đánh mèo đâu. Lấy
mưu kế thủ đoạn của tỷ tỷ, cộng thêm gia thế của chúng ta, nếu nàng cố ý muốn đối
phó với tỷ tỷ của ngươi, nàng ta còn có thể ở trong phật đường niệm kinh sao?
Có điều là "ném chuột sợ vỡ bình" nên không thể ra tay thôi!"
Ta vừa xót vừa tức, nói:
"Tỷ tỷ
của ta là con chuột, vậy Bát gia cũng là con chuột, tỷ tỷ của ngươi cũng không
thoát được!"
Nàng trừng mắt nhìn ta, ta cũng
nhìn lại nàng, hai người nhìn nhau một hồi, đều "phù" cười một tiếng.
Nàng quay đầu nói:
"Cho dù là tượng đất cũng có ba phần tức giận, huống
chi tỷ tỷ là người tâm cao khí ngạo như vậy? Tỷ tỷ đã cố gắng kiềm chế bản thân
lắm rồi!"
Ta khẽ thở dài:
"Ngươi nói ta
đều hiểu, nhưng đó là tỷ tỷ của ta, thấy nàng chịu uất ức, mặc kệ chuyện lớn
hay nhỏ, ta đều cảm thấy khó chịu."
Nàng nói:
"Ta hiểu, có điều ức
chế cũng đã nói ra, chúng ta sau này hẳn là sẽ không cần gây sự với nhau nữa chứ?
Ngươi không cần vừa thấy ta liền né, hắn cũng không vì vậy mà thấy khó xử."
Ta buồn cười nhìn nàng, hỏi:
"Hắn? Hắn là ai vậy?"
Nàng cười giận, liếc mắt nhìn nói:
"Kẹo hồ lô, ngươi là đang giả ngốc đấy à?"
Ta "ha ha" cười rộ lên.
Thế sự thay đổi, ai có thể nghĩ đến ta cùng nàng cũng có ngày cùng cười với
nhau thoải mái như vậy?
Trong tiếng cười của hai người có
thể nghe thấy tiếng đàn chim đang bay lượn trên cây, chít chít chiêm chiếp hòa
cùng tiếng cười của chúng ta. Nàng đứng thẳng người, hướng ra ngoài bước đi:
" Phải trở về rồi." .
Ta bước sát theo đằng sau.
Nàng quay đầu lại, một mặt vòng cổ
thụ mà đi, một mặt hướng ta cười nói:
"Kỳ thật, ta không nghĩ tới ngươi sẽ…"
Lời
còn chưa dứt, có tiếng trẻ con truyền đến:
"Ở nơi nào!"
Ta đang muốn hướng theo tiếng nói
nhìn xem là ai, thì một bóng đen lao thẳng tới trước mắt, thắt lưng căng thẳng,
rất nhanh đã bị ôm né qua một bên, đầu óc vẫn còn đang tê dại, chợt nghe thấy
tiếng kêu sợ hãi của Thập phúc tấn. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mới phát giác
bản thân đã bị Tứ A Ca ôm chặt trong lòng, hai người mặt đối mặt.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, vẻ mặt hắn
cũng là giật mình sững sờ. Ngưng mắt nhìn nhau một hồi, rồi cũng đều chợt tỉnh
ra, ta vội vàng thoát ra khỏi lòng hắn, hắn cũng nhanh chóng buông tay.
Tinh thần vẫn còn hoảng hốt, vô thức
đánh giá bốn phía. Trên thân cây ghim một mũi tên Bạch Vũ , đuôi tên còn đang
rung rung. Thập phúc tấn được Thập a ca ôm nằm úp sấp trên mặt đất, Thập a ca
mang vẻ hoảng sợ đỡ phúc tấn đứng lên.
Hoằng Thời đứng ngơ ngác ở đằng xa,
tay cầm cung tên, mặt tái nhợt đi. Dưới chân hắn có hai thái giám đang run run
quỳ ở đó .
Sau khi Thập phúc tấn đứng lên, một
mặt vỗ y phục, một mặt tức giận hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Thập a ca ba phần hoảng ba phần sợ,
mang theo oán khí trừng mắt nhìn Hoằng Thời, cố nén tức giận nói:
"Nếu như
không phải ta trùng hợp đến tìm người thì không biết ngươi đã gây ra hoạ gì nữa?"
Thái giám quỳ tiến lên, một mặt
liên tục dập đầu, một mặt trả lời:
"Nô tài đáng chết! Chủ tử vì bắn chim
nên đuổi đến nơi này, nô tài vốn phải cẩn thận hơn, nhưng không lưu ý tới có
người ở phía sau thân cây,càng không ngờ đến phúc tấn đột ngột đi ra, không kịp
nhắc nhở chủ tử, làm phúc tấn kinh hãi. Nô tài đáng chết!"
Tứ a ca nhìn Hoằng Thời lạnh giọng
trách mắng:
"Còn muốn đứng ngây ra đó bao lâu nữa?"
Hoằng Thời giật mình, bước lên quỳ
rạp trước mặt thập phúc tấn, dập đầu tạ lỗi. Tứ a ca nhìn Hoằng Thời quỳ trên mặt
đất, nghiêm giọng nói:
"Làm việc cũng không chịu xem xét trước sau rõ
ràng, chỉ biết một mực tham công cầu trước."
Thập phúc tấn hướng Tứ a ca thỉnh
an rồi nói:
"Hoằng Thời cũng không phải cố ý, cũng không làm bị thương ai,
trẻ con ham chơi cũng không có gì đáng trách."
Tứ A Ca nói:
"Phúc tấn mặc dù
không so đo, nhưng phạt thì vẫn phải có ".
Dừng một chút, quát lên:
"Còn không dập đầu tạ ơn!".
Hoằng Thời gấp rút hướng Thập phúc tấn dập
đầu rồi đứng dậy, vụt chạy biến đi.
Tứ a ca lại nói với thái giám đang
quỳ trên đất:
"Trở về tìm quản gia lĩnh phạt.".
Thái giám vội dập đầu,
đứng lên khom người lui bước rời đi.
Ta đứng yên ở đó, nhìn vào một màn
trước mắt nhưng tâm tư đều đã đặt ở nơi khác. Chợt thấy một bàn tay xuất hiện
quơ quơ trước mặt mới hồi phục lại tinh thần . Thập a ca lo lắng hỏi:
"Bị
dọa sao?"
Ta vội cười nói:
"Không sao
đâu, chỉ là bị giật mình một chút mà thôi."
Thập phúc tấn cười nói:
"Làm
sao mà mỗi lần cùng ngươi ở chung một chỗ đều có chuyện xảy ra vậy? Còn tưởng rằng
lần này sẽ khác chứ!"
Thập a ca kinh ngạc nhìn về phía Thập
phúc tấn, Thập phúc tấn trợn mắt liếc hắn nói:
"Có gì mà ngạc nhiên? Ta
không thể cùng Nhược Hi nói đùa sao?"
Sắc mặt Thập a ca ngượng ngùng, lại
có vài phần vui sướng, ngây ngốc nhìn Thập phúc tấn. Thập phúc tấn bị hắn nhìn
chằm chằm đến đỏ mặt, đứng lên, xoay mặt đi. Ta "phù" một tiếng bật
cười, sắc mặt Thập a ca càng thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói:
"Ta đi
trước!".
Nói xong hướng Tứ a ca vội vã hành lễ, bước nhanh đi. Ta hướng Thập
phúc tấn khom mình hành lễ cười nói:
"Phúc tấn còn không đuổi theo à? Khẳng
định là đứng chờ ở phía trước đó!".
Thập phúc tấn cáu giận liếc ta, hướng
Tứ a ca hành lễ cáo lui, chậm rãi bước đi, nhưng càng chạy bước chân càng
nhanh, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Tứ a ca cất bước đi, ta gọi lại
nói:
"Ta có lời hỏi chàng.".
Hắn ngừng cước bộ, vẫn không xoay người
lại, ta đi vòng đến phía trước, nhìn hắn hỏi:
"Tại sao?"
Hắn trầm mặc một lúc lâu, thoáng cười
khổ nói:
"Tại sao ư? Chính ta cũng không biết tại sao? Đến lúc tỉnh táo lại
thì ta đã làm như vậy rồi."
Ta nhìn mũi tên Bạch Vũ ở trên thân
cây, trong lòng chợt thấy ấm áp, vừa vui lại vừa đau xót , cảm giác được thì ra
bản thân vẫn có hạnh phúc. Trong tích tắc đó hắn đã lựa chọn lấy thân che cho
ta. Chỉ là trong nháy mắt, nhưng cũng đã đủ rồi!
Hắn lạnh lùng nói:
"Nàng không
cần suy nghĩ nhiều, nếu cho ta thời gian suy nghĩ, khẳng định ta sẽ không mạo
hiểm làm như vậy."
Ta thu hồi ánh mắt, cười cười nói:
"Ta chỉ biết là chàng đã làm rồi!".
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn ta một hồi,
rồi từ bên cạnh ta bước nhanh bỏ đi.
Ta xoay người cười nhìn bóng lưng của
hắn, đợi cho thân ảnh biến mất không thấy mới đi tới bên đại thụ, nhẹ nhàng mơn
trớn mũi tên:
"Cám ơn mày, nhờ mày đã giúp ta rốt cuộc hiểu và tin được một
số việc."
Thử nhổ tên ra nhưng vì nó đã ghim
sâu vào thân cây nên không hề nhúc nhích. Định đi tìm cái đục nhỏ nhưng lại sợ
ngộ nhỡ sau khi bỏ đi nó sẽ bị người khác nhổ mất, đành một mặt cố gắng rút tên
ra một mặt nhìn quanh. Loay hoay mãi đến khi thấy một thái giám từ xa xa đi đến
bèn vội vàng gọi lớn. Hắn giúp đỡ một hồi cũng vẫn không nhổ ra được, đành vội
vã đi tìm cái đục. Hai người xoay xở hồi lâu cuối cùng cũng lấy được mũi tên
ra.
Ta vui sướng nói:
"Thật sự cảm
ơn ngươi.".
Có ý muốn cám tạ hắn bằng chút bạc, nhưng trên người lại không
có đồng nào, đành phải hỏi:
"Ngươi ở cung nào?".
Hắn cười trả lời rõ
ràng, ta sau khi ghi nhớ, cầm mũi tên xoay người đi.
--------------------------------
1 Khách Nhĩ Khách (Khalkha) Mông Cổ
hoặc mạc bắc Mông Cổ, nằm ở phía bắc sa mạc Go bi, thuộc về Ngoại mông cổ hay
nước Mông Cổ hiện nay, có 3 bộ lạc lớn là Thổ Tạ Đồ Hãn, Xa Thần Hãn và Trát
Tát Khắc Đồ Hãn.
2 Phán đoán sáng suốt thị phi, tự biết
lấy hay bỏ.
3 Hành quân xử lý tuỳ cơ ;
Tắm nắng dầm sương chẳng nề hà
Sớm tối theo hầu bên trướng
Lao khổ ai nấy đều hay
4 Lan Lăng Vương tên là Cao Trường
Cung (高長恭), lại có tên
là Cao Hiếu Quán (高孝瓘), là cháu
của Cao Hoan (高歡) – một vị đại
thừa tướng phong lưu anh hùng khởi nghiệp từ bàn tay trắng, một vị đại thần của
Đông Nguỵ. Sau khi ông mất, trưởng tử của ông là Cao Trừng (高澄) tiếp tục lên làm quyền thần
thời Đông Nguỵ. Cao Trừng rất sáng suốt trên mảng chính trị, nhưng vào năm 29
tuổi thì lại chết trong tay của bọn nô lệ, để lại sáu đứa con nheo nhóc; trong
đó, người con thứ tư đã trở thành Lan Lăng vương được truyền danh ngàn đời nay.
(Cao Trừng định cướp ngôi Đông Ngụy thì bị hành thích chết.. Năm sau, Em Trừng
là Cao Dương cướp ngôi Đông Ngụy, thành lập ra nhà Bắc Tề).
Cao Trường Cung rất kiêu dũng thiện
chiến. Tương truyền rằng, vì chàng có vẻ ngoài rất dịu dàng đẹp đẽ, không đủ
làm cho kẻ địch khiếp sợ, nên mỗi lần ra trận đều phải đeo chiếc mặt nạ dữ tợn
vào. Đời sau có một câu chuyện nổi tiếng kể lại rằng: một lần đi cứu viện Lạc
Dương – Lạc Dương là thành phố quan trọng của thời Bắc Tề, lúc đó, Lạc Dương vấp
phải sự vây hãm của 10 vạn quân Bắc Chu, Bắc Tề Vương lập tức cử các tướng quân
và binh sĩ đến giải cứu, Lan Lăng Vương đích thân đưa 500 kỵ binh tinh nhuệ
xông vào phá vỡ vòng vây, áp sát đến tận thành Lạc Dương( Kim Dung thành nằm ở
góc Tây Bắc của thành Lạc Dương) hợp với lực lượng canh giữ nội thành, hai lực
lượng đồng tâm hiệp lực mở trận tấn công dữ dội vào quân địch, nhờ đó đã bẻ gẫy
quân đội của nước Chu, khiến Lạc Dương thoát khỏi vùng vây của địch.
Trích từ Bắc Tề sử.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment