TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 131

BỘ BỘ KINH TÂM

Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt

CHƯƠNG 131:


Dận Chân vừa đọc tới câu:

 "… Mã Nhi Thái thị đội khăn đỏ vào phủ…"

Đã nhíu mày lại, muốn vò nát ngay tờ mật tấu trong tay, nhưng cố dằn lòng, đọc xuống tiếp phía dưới 

"… Mã Nhi Thái thị chỉ xưng đích phúc tấn Hoàn Nhan thị là "Đích phúc tấn", không chịu gọi "tỷ tỷ", không để ý quy củ, trong bữa ăn dám đứng lên rời khỏi đầu tiên, làm cho các phúc tấn còn lại rất bất mãn…" . 

Trán của Dận Chân lại giãn ra, trong mắt thấp thoáng tia cười.

Chỉ một chút nghi lễ xã giao ngoài mặt nàng ta cũng không chịu làm , rõ ràng là không nghĩ gì tới Thập Tứ, nếu không sẽ không thẳng mặt làm hắn khó xử như vậy.

Tháng Giêng năm Ung Chính thứ ba.

Vài cây hoa mai trong vườn Viên Minh vừa hé nở, hương mai thoang thoảng tỏa đến tận thư phòng. Dận Chân hừ một tiếng ném mạnh phong thư đang cầm trong tay xuống bàn, nhìn Dận Tường đang ngồi ở dưới cười lạnh bảo: 

"Đệ đến mà xem này!"

Dận Tường cung kính tiến lên, nhặt tờ giấy đọc kỹ: 

"… Lưu Bang vô lại làm chủ Vị Ương, Hạng Võ anh hùng tự sát Cai Hạ. Vẫn biết xưa nay hào kiệt không được thỏa sức tung hoành, chỉ có thể nén lòng ngồi trông lăng."

Dận Tường trong lòng thấy rất buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ nét nghiêm trang, chỉ biết than thầm hai người này đúng là cùng một mẹ sinh ra mà, đã tức giận lên thì mở miệng là không buông tha ai hết. Vẫn còn loay hoay nghĩ cách vuốt giận thì giật mình nhận ra sắc mặt Dận Chân đang dần đanh lại, tờ mật tấu mới vừa đọc xong đã bị vò nát trong tay. Dận Tường băn khoăn khó hiểu, nếu chỉ vì Duẫn Đề thì đâu đến nỗi như vậy, nhưng chuyện chưa rõ nông sâu thế nào, không dám tùy tiện mở miệng khuyên bảo, đành lẳng lặng đứng yên.

"Lúc đệ khuyên trẫm buông tay cho nàng rời đi, chẳng phải đã bảo nàng và Thập Tứ đệ chẳng qua là chỉ là trên danh nghĩa thôi sao?" 

Dận Chân nói rồi ném mảnh giấy nhàu nát tới trước mặt Dận Tường. Dận Tường vội vàng mở ra đọc, tờ mật tấu tỉ mỉ kể chuyện Trắc phúc tấn Duẫn Đề Mã Nhi Thái thị ngắm Duẫn Đề múa kiếm, thay Duẫn Đề lau mồ hôi, Duẫn Đề xoa tay nàng sưởi ấm, hai người nói nói cười cười, nắm tay nhau mà đi, không kiêng kỵ gì ánh mắt người đời.

Dận Tường nghĩ đi nghĩ lại lúc lâu mới thận trọng mở lời: 

"Thứ nhất, Nhược Hi từ nhỏ vốn đã không để tâm lắm đến chuyện giữ khoảng cách nam nữ, nàng ta càng đạm nhiên bình thản càng chứng tỏ chẳng có tình ý gì. Hơn nữa, người viết thật ra cũng không biết hai người rốt cuộc nói gì với nhau, chẳng qua loáng thoáng nghe được tiếng cười, xa xa nhìn thấy vài cử chỉ. Nhiều chuyện ở ngoài nhìn vào tưởng như rất thân mật, nhưng chính người trong cuộc vốn lại chẳng có tâm ý sâu xa gì."

Tháng hai năm Ung Chính thứ ba.

Dận Chân đứng dưới mái hiên đắm mình nhìn màn mưa ào ào trút nước, toàn thân bất động, nước mưa theo gió tạt vào người hắn, dần dần nửa thân trường bào ướt đẫm. Cao Vô Dung nhỏ giọng khuyên can vài lần, Dận Chân chẳng ừ hữ lấy một lời, Cao Vô Dung không dám khuyên nữa, nhưng vẫn sợ bị hoàng hậu quở trách, sốt ruột không yên. Nhược Hi cô cô mà còn ở đây, mấy chuyện thế này đã được giải quyết dễ dàng rồi.

Dận Chân đứng sững thật lâu, dằn vặt miên man, trong đầu chỉ nghe ong ong một câu duy nhất : 

"Thập Tứ gia Duẫn Đề qua đêm trong phòng Trắc phúc tấn Mã Nhi Thái thị, thỉnh thoảng lại nghe vẳng ra tiếng bật cười vui vẻ."

 Hốt nhiên Dận Chân xoay người đi thẳng vào phòng, nhặt bút hạ một mật chỉ : 

"Từ nay về sau, trừ việc chính của Duẫn Đề, bất kỳ chuyện gì liên quan đến Trắc phúc tấn Mã Nhi Thái thị tuyệt đối không được tấu nữa."

Ngày Mười ba tháng ba năm Ung Chính thứ ba.

Duẫn Đề cầm thư bước vào phòng, lòng khó xử nực cười. Bốn chữ nằm ngay ngắn trên phong thư rõ ràng do chính tay trắc phúc tấn của hắn viết ra, vậy mà so với thủ bút của lão Tứ lại giống y như đúc, có dùng đánh tráo cũng chẳng ai nhận ra. Chuyện này nếu truyền về kinh thành, chẳng phải lại thành một giai thoại để người đời cười chê sao. Hắn khẽ thở dài, với tay lấy một phong thư khổ lớn hơn, đặt bút đề mấy chữ " Hoàng thượng thân khải" bên ngoài, rồi mới bỏ thư riêng vào trong. Sau khi gom đủ tấu chương cần trình mới để kèm bức thư vào, đem ra đưa cho thị vệ dặn: 

"Mau chóng đưa đến kinh thành."

Ngày Mười bốn tháng ba năm Ung Chính thứ ba.

Dận Chân chỉ rút tấu chương ra xem, thư của Duẫn Đề vừa tiện tay cầm lấy, nhìn thoáng qua đã vứt sang một bên. Không biết gã này lại viết vớ vẩn gì tới chọc tức mình, dạo này triều đình rối loạn đã đủ phiền lắm rồi, thật chẳng còn lòng dạ nào mà lý gì tới gã.

Ngày hai mươi mốt tháng ba năm Ung Chính thứ ba.

"Hôm qua Trắc phúc tấn Duẫn Đề Mã Nhi Thái thị qua đời . Hoàng Thượng từng quở mắng Liêm Thân Vương tội dùng vàng bạc, ngọc trai hoả táng cho mẹ, quá xa hoa lãng phí. Ngày hai mươi mốt tháng mười Ung chính nguyên niên cũng đã hạ chỉ rằng: "Sau này nghiêm cấm Bát kỳ tổ chức tang sự rình rang, mổ nhiều lợn dê, tiệc tùng linh đình, kẻ nào bất tuân đều bị hỏi tội." Thần thấy Duẫn Đề lo tang ma rất xa hoa lãng phí, đặc biệt tham tấu lên Hoàng Thượng…" 

Dận Chân thoáng chốc như bị sét đánh, bút lông trong tay rơi tuột xuống tấu chương.

Duẫn Tường vừa bước qua cửa chuẩn bị thỉnh an, nhìn thấy cảnh đó không khỏi kinh hãi, hoàng huynh mất tự chủ như vậy là chuyện xưa nay chưa gặp bao giờ, vội vàng hỏi ngay:

 "Hoàng huynh, xảy ra chuyện gì vậy?" 

Dận Chân ánh mắt bình tĩnh không đổi, nhưng hồi lâu vẫn không nói một lời, chỉ có cơ thể dường như đang run rẩy.

Dận Tường liền bưng chén trà nóng trên bàn đưa cho Dận Chân, cố khuyên 

"Hoàng huynh, uống ngụm trà trước đi."

 Hắn vừa nói vừa liếc mắt qua tấu chương trên bàn, giữa nét mực loang lổ, một hàng chữ ngay ngắn đập ngay vào mắt Dận Tường ,

"…… Mã Nhĩ thái thị hôm qua qua đời……" . 

Tim bỗng đập loạn vài nhịp, người run bắn, chung trà trong tay rơi liền xuống đất.

Dận Chân như giật mình bừng tỉnh, bật người khỏi ghế, lẩm bẩm không ngừng:

"Trẫm không tin, trẫm không tin đến cuối cùng nàng vẫn hận trẫm như thế." 

Hắn vừa nói xong liền tỉnh ngộ, đứng lên lục lọi giá sách. Giữa ngổn ngang tấu chương, bắt được bức thư trên đề vuông vức "Hoàng Thượng thân khải" của Duẫn Đề, Dận Chân tay run run lần mở. Bên trong vừa vặn có một phong thư khác, bốn chữ "Hoàng Thượng thân khải" đập ngay vào mắt, nét chữ không thể nào quen hơn được nữa, Dận Chân vừa nhìn thấy, mắt lập tức tối sầm, thân thể lảo đảo, Dận Tường vội vàng đỡ lấy. Hắn vừa nhìn đến phong thư trong tay hoàng huynh thì cảm thấy trước mắt mình cũng chỉ còn lại sương mù.

Đêm ngày hai mươi mốt tháng ba Ung chính năm thứ hai.

Trong sân im ắng, chỉ có vài ánh nến yếu ớt mơ hồ lay động, Duẫn Đề chẳng biết đang ở góc nào. Thị vệ dẫn đường cung kính thấp giọng nói với Dận Tường: 

"Chỉ một mình gia túc trực bên linh cữu, gia nói phúc tấn ưa yên tĩnh, không …". 

Dận Chân cải trang tùy tùng, mờ mờ thân ảnh sau lưng Dận Tường lạnh lùng nạt ngay:

" Câm miệng! Ở đây không có phúc tấn." 

Thị vệ lập tức run rẩy, không rõ vì sao tuỳ tùng của Thập Tam gia so với chủ càng uy thế bội phần, toàn thân tỏa ra lãnh khí khiến người run sợ. Gã không dám nấn ná trong khoảng sân âm u tối tăm ấy nữa, liền nhanh chóng hành lễ cáo lui với Dận Tường.

Duẫn Đề ngồi bệt trong góc nhà, vừa nghe văng vẳng tiếng, tim lập tức nhói lên, nắm chặt chiếc trâm vẫn cầm trên tay nhét vào trong ngực, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn rồi vỗ về chiếc bình trong lòng. Nhược Hi, cuối cùng hắn cũng tới rồi đây!

Dận Chân sững người nhìn tấm trướng trắng toát ở linh đường, lặng yên hồi lâu không nhúc nhích gì. Dận Tường cũng bần thần nhớ lại, lần trước chia tay còn cho rằng ngày nào đó được đến thăm nàng, vẫn còn cơ hội gặp lại, ai ngờ thật sự đã là vĩnh biệt. Vừa nghĩ đến đã không kìm được chua xót , lại chợt nhớ ra lúc này người đau lòng nhất không phải mình, liền cố trấn tĩnh nhẹ giọng nói:

 "Tứ ca, chúng ta vào thôi!" 

Dận Chân khẽ gật đầu, bước vào trong.

Linh đường trống trải, chỉ có duy nhất một bài vị, không hề thấy quan tài. Dận Chân ngạc nhiên, trong lòng lại khấp khởi một tia hy vọng, biết đâu nàng không hề mất, chỉ là…chỉ là… Nghĩ đến đây, vội quay đầu quanh quất tìm, quát to:

" Duẫn Đề, ra đây gặp trẫm!"

Duẫn Đề lẳng lặng nhìn Dận Chân đang đứng bên cây nến trắng, hững hờ đáp: 

"Ta ở đây."

 Dận Chân, Dận Tường quay lại, chợt thấy một cái bóng lờ mờ ngồi thu lu trong bóng tối. Dận Tường hỏi: 

"Thập Tứ đệ, sao không thấy quan tài, chỉ có bài vị thôi vậy?"

 Duẫn Đề đứng dậy bước tới bàn, đem bình sứ vẫn ôm trong lòng đặt vào phía sau bài vị bảo: 

" Nhược Hi ở đây."

Dận Chân trong một thoáng dường như không theo kịp Duẫn Đề đang nói gì, vừa ngộ ra, khí giận phừng phừng phát tác, lòng đau xé, lại thêm mệt mỏi vì thúc ngựa đường dài, thân người lảo đảo muốn ngã, Dận Tường vội vàng đỡ lấy, hỏi: 

"Thập Tứ đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".

 Duẫn Đề thản nhiên đáp: 

"Chuyện gì ư? Ta đem thi thể Nhược Hi hoả táng rồi!". 

Dận Chân vừa đau vừa giận, giơ tay chực tát Duẫn Đề. Dận Tường vội vàng giữ lại, cố khuyên: 

"Hoàng huynh, người bình tĩnh một chút, Thập Tứ đệ tuyệt đối sẽ không làm thế với Nhược Hi, hỏi rõ ràng chút đã."

Duẫn Đề cười nhạt mấy tiếng nói: 

"Giờ ngươi mới nổi nóng thì ích gì? Sao không chịu đến sớm hơn chút? Ngươi có biết Nhược Hi mỏi mắt trông chờ cả mấy ngày không? Bây giờ còn làm ra bộ dạng này cho ai xem nữa?" 

Dận Chân mắng:

 "Chuyện tốt này cũng do ngươi mà ra, còn dám trách trẫm sao?"

Dận Tường phân trần: 

"Vì trên thư là chữ của đệ, hoàng huynh tưởng đệ lại viết thư tới khiêu khích, cho nên để qua một bên chưa kịp xem tới." 

Duẫn Đề sắc mặt tái đi, ngây người một lúc lại nói:

 "Cho dù thư không đọc được, nhưng phủ này khắp nơi không phải đều có tai mắt của ngươi sao, chuyện của Nhược Hy chẳng lẽ không ai trình báo lại?"

Dận Chân mắt như lửa đỏ thiêu đốt gằm gằm nhìn Duẫn Đề không nói, Dận Tường chỉ đành trách hận: 

"Đệ cố ý bày nhiều trò như vậy khiến hoàng huynh không muốn nghe tấu những chuyện liên quan đến Nhược Hi nữa, đệ còn dám hỏi lại sao?"

Sắc mặt Duẫn Đề thoạt xanh thoạt trắng, lẩm nhẩm: 

"Thì ra là thế!"

Rồi đổ nhào tới trước bài vị của Nhược Hi khóc lớn:

 "Ta không cố ý làm thế, ta không phải cố ý làm ngươi phải thương tâm thất vọng. Lần đó dưới tàng hoa mai, đúng là ta cố ý dụ ngươi tỏ ra thân mật cho người nhìn trộm trong rừng xem, chỉ vì trong lòng bị ức chế, muốn chọc giận hoàng huynh. Nhưng những chuyện sau này không phải ta sắp xếp, ta thật tình thích trò chuyện cùng ngươi, cứ như thời gian quay ngược về những ngày xưa, trong lòng bình thản, mới được một giấc ngủ ngon. Chúng ta tuy cách một bức bình phong, ngươi lẳng lặng ngủ lúc nào không biết, ta vẫn thấy…"

Dận Chân quát lên: 

"Câm miệng!" 

Dận Tường tràn ngập bi ai, đưa mắt nhìn bài vị Nhược Hi, trời xanh sao lại trêu người như vậy? Ngay cả muốn hận cũng không biết phải hận ai. 

"Sao đệ lại phải … phải làm thế với Nhược Hi chứ? Làm cho hoàng huynh muốn nhìn nàng lần cuối cũng không được". 

Duẫn Đề nói: 

"Là chính Nhược Hi yêu cầu như vậy, nàng khẩn khoản nài đệ, nói đệ chờ một ngày gió, thả nàng theo gió trôi đi, như vậy nàng mới được tự do. Nàng nói không muốn nghe mùi khó chịu, không muốn nằm yên dưới đất tối đen, sợ sẽ bị … sẽ bị sâu cắn.".

Dận Chân, Dận Tường hai người sửng sốt. Dận Tường cố nén bi thương gượng nói :

"Lời lẽ cổ quái nhưng lý sự giỏi như vậy, đúng là chỉ có Nhược Hi nghĩ ra rồi." 

Dận Chân đăm đăm nhìn bài vị Nhược Hi, rồi khẽ đưa tay chạm vào bình cốt, vừa chạm tới đã thấy lạnh lẽo thấu xương, lập tức phải rụt tay về, có thể đau đến thế sao?

Một lúc lâu sau hắn mới kiềm chế được tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve bình sứ, nước mắt ngân ngấn trong đáy khẽ khàng chảy xuống, lòng dường như đã bị xét nát, chẳng còn biết đau đớn là gì, chỉ biết từ nay về sau, tim đã chẳng còn nguyên vẹn nữa, tận cùng chỉ là một khoảng trống không.

Dận Chân bỗng ôm lấy bình sứ nói: 

"Chúng ta đi". 

Duẫn Đề bước dài tới ngăn ngay phía trước: 

"Bây giờ Nhược Hi đã là trắc phúc tấn của ta, ngươi không thể mang nàng đi." 

Dận Chân thản nhiên nói: 

"Có phải phúc tấn của ngươi hay không, là do trẫm định đoạt. Không tới phiên ngươi lên tiếng. Trẫm vốn không cho ghi lại tên Nhược Hi trong phả hệ. Hai người cũng chưa từng được làm lễ cưới xin chính thức." 

Duẫn Đề tức giận thét lên: 

"Hoàng a mã mất, ta không được gặp người lần cuối. Ngạch nương đi ta cũng không được giã biệt một lần. Hôm nay ngay cả phúc tấn của ta, ngươi cũng muốn mang đi, ngươi khinh người quá rồi đấy!"

Dận Chân cười khẩy nói: 

"Thì khinh ngươi đó, đã sao nào?" 

Duẫn Đề tức giận đến mức hai tay run rẩy, Dận Tường vội nói:

" Thập Tứ đệ, thông cảm cho tâm tình hoàng huynh bây giờ đi. Huống hồ ta nghĩ Nhược Hi nhất định nguyện ý đi cùng Hoàng huynh."

 Duẫn Đề cười lớn nói:

 "Nực cười! Nếu nàng nguyện ý, sao ngày đó còn nhất quyết đòi ra cung chứ?"

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.