TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 132 - HẾT
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 132:
Xảo Tuệ chẳng biết đã đứng tựa cửa
tự lúc nào, bỗng buồn bã cất tiếng:
"Thập Tứ gia, người để Hoàng Thượng
mang tiểu thư đi đi! Tiểu thư bằng lòng mà!"
Nói đoạn nhìn Dận Chân hành lễ
thỉnh an, nhẹ tiếng:
"Xin hoàng thượng theo nô tỳ qua đây một chút."
Dận Chân bước đi rồi, Dận Tường
nhìn vẻ hoang mang của Duẫn Đề trầm giọng bảo:
"Nếu đệ thực sự coi Nhược
Hi là bạn, thôi đừng cãi vã với hoàng huynh nữa, nhất là ngay trước mặt nàng. Cả
đời này nàng đã phải ở thế khó xử, đau khổ tột cùng, chẳng qua đều là vì Bát
ca, vì các ngươi cả. Hôm nay người cũng đã đi rồi, đệ vẫn còn muốn nàng chẳng
được an lòng sao?"
Duẫn Đề trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu, Dận Tường nhẹ
nhàng vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người bước theo Dận Chân.
Xảo Tuệ chỉ vào chiếc ghế mây dưới
gốc tử đằng trong sân nói:
" Tiểu thư thích nhất ngồi ở chỗ này trầm tư,
có thể lặng yên cả ngày không nói lời nào."
Bước vào nhà lại đưa tay về
phía bàn đọc sách bảo:
"Tiểu thư mỗi ngày đều luyện chữ rất lâu, mải miết
đến khi tay không còn chút sức lực nào nữa mới thôi ."
Nói rồi liền mở chiếc
thùng lớn bên cạnh ra
"Đây là tất cả những gì tiểu thư chính tay luyện viết."
Dận Chân cẩn thận đặt bình cốt ôm chặt
trong lòng lên bàn, nhẹ cầm một trang soi qua ánh nến chậm rãi nhìn, tất cả đều
giống hệt bút tích của mình, nhưng dường như phải lại dường như không, nét nét
tràn ngập tương tư, chữ chữ chứa chan tình ý, nàng đem hết thương nhớ triền
miên gửi vào đầu bút.
Dận Tường thoáng nhìn một trang đã
không nén được tiếng thở dài, cả một hòm lớn đầy … vì sao cứ nhất quyết rời đi
rồi mới chịu nhận ra mình vốn yêu đến không thể từ bỏ được.
Xảo Tuệ mang một gói đồ ra, thẫn thờ
nói:
"Tiểu thư chưa dặn nô tỳ những vật này phải xử lý thế nào. Nô tỳ vốn
định giữ nó, nhưng bây giờ thấy trao lại Hoàng Thượng có lẽ tốt hơn."
Dận Chân lần giở, một gói đỏ nhỏ
dài nằm ngay ngắn bên hộp nữ trang, hắn nhẹ tay mở ra thì thấy mũi tên bạch vũ,
thân tiễn bóng loáng trơn nhẵn, tựa như đã hưởng qua ngàn vạn lần vuốt ve. Dận
Chân thoáng chút ngạc nhiên, bỗng nhớ ra, lòng vốn tưởng chẳng còn cảm giác gì
nữa, trong khoảnh khắc lại giật mình đau đến thấu xương, cả người chẳng còn
chút sức lực, co người chìm sâu trong ghế. Dận Chân nắm chặt mũi tên trong tay
hỏi:
"Trước khi đi nàng có nhắn lại gì không?"
Xảo Tuệ trả lời:
"
Không nhắn gì với Hoàng thượng ạ."
Dận Chân thở dài một tiếng, nước mắt
trong lòng đã chực trào dâng nơi khoé mắt, đành quay mặt xua tay bảo:
"Mọi
người ra ngoài trước đi, trẫm muốn được yên tĩnh ngồi với Nhược Hi một
lát."
Duẫn Tường cùng Xảo Tuệ nhanh chóng
bước ra, Xảo Tuệ khẽ nói với Dận Tường :
"Thập Tam gia, tiểu thư có cái
này gửi người,"
Hai người bước vào phòng của Xảo Tuệ, Xảo Tuệ thắp đèn,
đem một phong thư và mảnh vải cất trong người ra đưa cho Dận Tường. Dận Tường
càng xem càng cau mày lại, xem xong thì ngây người lúc lâu, đem thư để lên ngọn
lửa đốt đi. Hắn cầm mảnh vải trong tay nhìn thoáng qua, lại khẽ thở dài, cất
vào trong lòng.
Xảo tuệ mang chiếc hộp gỗ lim ra,
"Tiểu thư không để lại tiền bạc gì nhiều, mấy thứ này bảo ta chia một nửa
cho Vương Hỉ Vương công công, nhưng…"
Dận Tường nói:
"Nhược Hi vừa rời
khỏi không bao lâu, Vương Hỉ đã trượt chân chết đuối dưới sông, tiền tài này hắn
không dùng được nữa rồi."
Xảo Tuệ thoáng sửng sốt, tiếp lời:
"Tiểu
thư lúc đó vừa nói xong, đã thở dài than Vương Hỉ là người thông minh, những thứ
này có lẽ không dùng được rồi, chuyển cho cha mẹ và đệ đệ hắn vậy!".
Dận
Tường gật đầu,
"Hoàng huynh đã ban thưởng cho người nhà Vương Hỉ rồi."
Dận Tường nhìn Xảo Tuệ nhẹ hỏi:
"Sau này ngươi có tính toán gì chưa?"
Xảo Tuệ nói:
"Chủ tử cùng
tiểu thư đều để lại không ít đồ cho nô tỳ, tiểu thư nói, tùy ý nô tỳ. Nhưng nô
tỳ muốn hầu hạ Thừa Hoan cách cách, Tiểu thư có để lại một miếng ngọc bội cho
cách cách."
Dận Tường gật đầu nói:
"Ta vốn cũng muốn đưa ngươi về phủ,
nhưng sợ ngươi không thuận lòng. Nay ngươi đã muốn như vậy thì thật tốt. Ta đón
Thừa Hoan về, cũng không sợ thiếu người quản thúc nó."
Tháng ba năm Ung Chính thứ tư.
Duẫn Tự, Duẫn Đường bị lột bỏ tông
tịch, con cháu không được mang họ hoàng thất, phụ nữ trong nhà đều bị thu hồi
phẩm vị. Đô thống chính Lam kỳ Âm Đức đem danh sách đổi tên của Duẫn Tự, Duẫn
Đường tấu lên. Chỉ dụ hạ xuống là
"Các ngươi nhân tiện phát công văn cho Sở
Tông, tên của Duẫn Đường cùng con y để y tự sửa, tên của Duẫn tự cùng con cũng
để y tự đổi".
Ngày mười hai cùng tháng, Duẫn Tự sửa tên thành " A Kỳ
Na" ý là "cá nằm trên thớt", sửa tên con Hoàng Vượng thành
"Bồ Tát Bảo", khẩn cầu Ung Chính có thể giống như Bồ Tát đại từ đại
bi, miễn cho Hoàng Vượng tội chết. Duẫn Đường cương quyết không chịu đổi tên,
ngày mười bốn tháng năm, Ung Chính đổi tên cho Duẫn Đường thành "Tắc Tư Hắc"
ý là " Quỷ đáng ghét."
Tháng tám năm Ung Chính thứ tư
Chư vương, bối lặc, bối tử, công,
văn võ đại thần Mãn Hán , cùng nhau dâng tấu "A kỳ na" Duẫn Tự bốn
mươi tội trạng, nghị tấu " Tắc tư hắc" Duẫn Đường hai mươi tám tội trạng,
nghị tấu Duẫn Đề mười bốn tội trạng. Chư Vương đại thần muốn đem A Kỳ Na, Tắc
Tư Hắc, Duẫn Đề lập tức xử tử, làm gương cho thần tử muôn đời.
Dận Chân lệnh cho Tắc Tư Hắc về
kinh chịu tội, Duẫn Đường trên đường vẫn cười cười nói nói, mặt không đổi sắc.
Dận Chân giận dữ, lệnh phải gia tăng trông giữ, nghiêm mật canh gác.
Duẫn Đường bị giam giữ trong phòng
nhỏ, bốn phía tường cao. Duẫn Đường vừa vào phòng, cửa lập tức bị đóng chặt, ăn
uống sinh hoạt đều ở bên trong, bốn bề quanh viện đều có binh lính ngày đêm
canh gác. Đồ ăn nước uống hàng ngày của Duẫn Đường trong lúc giam cầm đều cấp
theo lệ cho phạm nhân.
Duẫn Đường ngồi trong gian phòng tối
om, tóc tai bù xù cười hỏi:
" Thập Tam đệ không ở kinh thành hưởng phúc, chạy
tới đây làm gì thế?"
Cửu gia ngày xưa sống trong nhung lụa, giờ đây sắc mặt
bủng beo, trong phòng sực mùi khai thối, chỉ có khóe mày kiệt ngạo là không hề
thay đổi. Duẫn Tường tự nhiên cũng mềm lòng bớt, giọng bình đạm nói:
" Ta
được người nhờ cậy đem đồ tới cho Cửu ca."
Duẫn Đề lặng im nhìn chiếc lọ nhỏ
đang được tuồn qua khe cửa. Duẫn Tường nói:
"Hạc Đỉnh Hồng."
Duẫn Đề
sửng sốt, vội đưa tay nhận lấy,
"Tại sao? Cuối cùng Hoàng thượng cũng hành
hạ đủ rồi sao? Rốt cuộc cũng chịu cho chúng ta giải thoát rồi ư?"
Duẫn Tường
nói:
"Hoàng Huynh sao có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy. Không có
ngươi, Hoàng Thời cùng Hoàng huynh sao lại dẫn đến kết cục cha con chia cắt? Ngọc
Đàn sao lại chết? Con của Nhược Hi sao có thể mất đây? Nàng tại sao phải lựa chọn
rời xa Hoàng huynh … để rồi cuối cùng vĩnh viễn chia lìa. Mười phần đau khổ nhất
định phải cho chúng ta gánh bớt năm, ngươi làm được rồi đấy!"
Duẫn Đường cười tung chiếc lọ trong
tay, nói:
" Vậy ngươi vì ai mà đến đây?"
Duẫn Tường nói:
"Nhược
Hi nhờ ta".
Duẫn Đường ngây người một chút hỏi:
"Nàng ta mất bao lâu
rồi?"
Duẫn Tường nói
"Nàng nói làm như vậy chỉ vì muội muội mình,
ngươi có thể tiếp tục ghét nàng như trước. Ngươi nếu bằng lòng nhận chút ân
tình này của Ngọc Đàn thì cầm lấy, bằng không cứ trả lại cho ta."
Duẫn Đường bỗng thấy nhói lòng, xưa
nay đàn bà đối với hắn cũng chỉ có hai tác dụng. Một là dùng để ấm giường, lúc
nào cần đến thì dùng, không thì phủi tay bỏ; hai là công cụ lung lạc lòng người,
thăm dò tin tức. Phàm những gì đám đàn bà này nghĩ, hắn đều nắm rõ trong lòng
bàn tay. Chỉ có Ngọc Đàn, hắn tựa như hiểu lại như không hiểu, cũng có thể là
trong lòng vốn không muốn biết.
Tiểu a đầu gầy guộc khẳng khiu giữa
lúc băng tuyết trắng xóa một trời, cho dù bị roi da đánh đến loang lổ máu vẫn
chẳng chịu buông tay; thiếu nữ thanh tú đang cầm bút chợt bị mình ôm vào lòng,
sợ đến mức cả người run rẩy; cuối cùng lại là người cung nữ trong góc tối tường
cung yên lặng chăm chú dõi theo mình.
Gã trầm tư một lúc rồi khẽ nói:
"Ta nhận".
Duẫn Tường ném một mảnh vải qua song cười, liếc mắt nhìn
Duẫn Đường nói:
"Chia ly từ đây!"
Duẫn Đường chờ tiếng bước chân Dận
Tường khuất xa hẳn mới từ từ ngồi xuống nhặt mảnh vải lên
"Ngọc Đàn không
hối, không oán".
Không hối! Không oán! Rốt cuộc nàng vì sao đến cuối cùng
vẫn chẳng hận ta? Vì cái gì? Duẫn Đường đứng lên cười khổ, Nhược Hi – ngươi
không hổ là người đàn bà của lão Tứ, so với hắn còn ngoan độc hơn nhiều! Hắn chỉ
có thể tra tấn thân xác chúng ta, ta cười ngạo chống đỡ, bất quá đến chết là
cùng. Nhưng ngươi lại làm cho ta ngay cả chết đi cũng không thể được an tâm, tận
sâu cõi lòng mang theo đầy hối hận thương tiếc.
Ngày hai mươi bảy tháng tam, Dận Đường
mất, hưởng dương bốn mươi ba tuổi.
Tháng chín năm Ung chính thứ tư
Duẫn Tự mân mê chiếc bình sứ trong
tay, nhếch môi hỏi:
"Giờ đệ còn dám giúp chúng ta nữa, không sợ hoàng thượng
sẽ trách phạt à?"
Duẫn Tường cười nhạt đáp:
"Có gì đệ sẽ bảo với
hoàng huynh đây là dặn dò của Nhược Hi trước lúc lâm chung, huynh ấy cho dù có
giận có tức bao nhiêu cũng sẽ nuốt lại vào lòng. Nhược Hi đêm đêm ngày ngày
ngóng trông được gặp hoàng huynh lần cuối, vậy mà người cũng chẳng đến được
cùng nàng, từ đó về sau mọi chuyện đều cẩn thận dặn lòng tuyệt đối không được để
nàng thất vọng lần nữa."
Duẫn Tự lặng người hồi lâu nhẹ giọng
nói:
"Ta đi rồi, nếu như giữ được toàn thây, xin đệ mang tro của Minh Tuệ
về chôn cùng chỗ với ta, còn nếu như xương cốt cũng tán thành phấn bụi, đành nhờ
đệ trộn chung tro cốt của chúng ta cùng theo gió thả đi vậy. Lúc còn sống ta
chưa được cùng nàng ngày ngày kề cận, chỉ mong chết rồi có thể làm tròn nguyện
ước của nàng."
Duẫn Tường lòng chợt chua xót, chỉ biết gật mạnh đầu.
Duẫn Tự do dự mở lời:
"Hoàng
Vượng…"
Duẫn Tường chắc giọng nói:
"Hoàng Huynh sẽ không giáng tội
cho Hoàng Vượng đâu."
Cân nhắc một lát lại trấn an
"Bát ca xin yên
tâm, ngày nào đệ còn ở đây, nhất định sẽ không để nó gặp chuyện gì"
Duẫn Tự khẽ rằng:
"Thập Tam đệ
thay ta lo liệu mọi đường, kiếp này không còn gì báo đáp được nữa"
Dứt lời
liền sửa lại trường bào, quỳ xuống xá Duẫn Tường một vái dài , Duẫn Tường ngoài
song cửa giật mình cuống cuồng ngăn:
"Bát ca, đệ không nhận nổi đâu!"
Duẫn Tự lạy xong xoay mình lại ngồi,
mắt nhìn thẳng góc tường, đầu không ngoảnh lại. Tóc xả dài không rối một sợi,
dáng lưng hao gầy mà thẳng tắp.
Duẫn Tường sững người nhìn một lúc lâu, lại lẳng
lặng cúi đầu thi lễ với Duẫn Tự rồi xoay người rời đi.
Ngày mười bốn tháng chín, Duẫn Tự mất,
năm đó bốn mươi sáu tuổi.
Tháng năm năm Ung Chính thứ tám.
Di Thân Vương Duẫn Tường qua đời, Dận
Chân hạ chỉ khôi phục nguyên danh Dận Tường, liệt kê công đức suốt đời của Duẫn
Tường, nhập hưởng Thái Miếu, phong thụy hào là Hiền, thêm tám chữ " Trung
kính thẳng trực cần thận liêm minh" (trung thành, kính trọng, thành thật,
chính trực, cần mẫn, thận trọng, liêm khiết, sáng suốt ) phía trước, lại dùng
dinh thự đất phong của chính mình góp lại xây lăng mộ cho Duẫn Tường.
Ba mươi tháng chạp năm Ung Chính thứ
tám.
Tia nắng chếch dần về phía tây, mặt
trời đã lặn một nửa nấp sau những áng mây, luồng sáng rực rỡ cuối cùng ánh lên
từng đám mây chiều, tựa như vàng kim nóng chảy, làm cho một khoảng trời hoá
thành biển lửa. Ánh đỏ lung linh lại lướt qua trập trùng mái ngói lưu ly của Tử
Cấm Thành, xua sắc vàng bắn ra rực rỡ chói mắt. Tử Cấm Thành trang nghiêm chìm
trong ánh vàng son lộng lẫy, giống như do trời đất tạo thành, mỹ lệ không gì
sánh được.
Dận Chân đứng trên đỉnh Cảnh Sơn, đắm
mình trong ánh nắng ấm áp dịu nhẹ, thấy toàn bộ Tử Cấm Thành trải rộng dưới
chân mình, nhưng sâu trong đáy mắt ấy chỉ còn lại hư không quạnh quẽ, tựa như bầu
trời hoang mạc: xa xôi, tịch mịch.
Yêu cùng hận đều đã rời đi, chỉ còn
lại hắn.
Chú:
Tháng mười một Ung Chính mười ba, Dận
Chân băng hà, thọ năm mươi tám tuổi. Miếu hiệu Thế tông ( tên hiệu khắc trên
bài vị là Thế Tông), tháng ba năm Càn Long thứ hai, an táng tại Thanh Tây Lăng.
Con thứ mười của Thánh Tổ Duẫn Thị
Ngã, năm Càn Long thứ hai, được thả, phong làm Phụ Quốc công, Năm Càn Long thứ
sáu, mất, hạ chỉ tế táng theo phẩm cấp bối tử.
Con thứ mười bốn của Thánh Tổ Duẫn
Đề giam lỏng trong Thọ Hoàng điện, năm Càn Long thứ mười hai, được thả, năm Càn
Long mười ba, tấn làm Tuân Quận vương, mất năm Càn Long hai mươi.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment