TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 91
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 91:
Khang Hi lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu vẫn
không lên tiếng, Lý Đức Toàn khom người cúi đầu đứng. Khang Hi nhàn nhạt nói:
"Vậy là ngươi kháng chỉ."
Ta dập đầu nói:
"Nô tỵ phụ nỗi khổ tâm
của hoàng thượng,cam nguyện chịu phạt!"
Khang Hi nói:
"Ngươi không sợ
trẫm sẽ xử phạt cả nhà ngươi sao?"
Ta dập đầu cao giọng nói:
" Từ xưa
đến nay minh quân thưởng phạt phân minh, a mã thần ở Tây Bắc trung thành tận
tâm,thận trọng cẩn thận, chưa từng gây sai lầm, nếu vì một chuyện nhỏ nhặt như
rơm rác của nữ tử,loại bỏ một bề tôi tốt là điều không cần thiết, không phải là
việc một thánh quân anh minh nên làm.Hoàng thượng lại thiên cổ nhân quân [nghìn
đời là một vị vua nhân từ], càng không làm chuyện như thế."
Khang Hi lạnh lùng ra lệnh cho Lý Đức
Toàn:
"Nữ quan Mã Nhi Thái Nhược Hi, ỷ được sủng ái sinh kiêu ngạo, lời
nói và việc làm tồi tệ, trách đánh hai mươi roi, tống xuống Hoán Y Cục, chuyên
cùng thái giám giặt giũ quần áo trong cung."
Lý Đức Toàn thấp giọng nói:
"Dạ!"
Ta hướng về phía Khang Hi dập đầu
ba cái, Lý Đức Toàn dẫn ta đi ra, sai Vương Hỉ:
"Chuẩn bị hình ghế."
Vương Hỉ trông sắc mặt Lý Đức Toàn khó coi cũng không dám nói nhiều, hấp tấp đi
chuẩn bị.
Lý Đức Toàn thở dài:
" Nhược
Hi, ngươi thực sự đã phụ nỗi khổ tâm của vạn tế gia rồi!"
Ta cúi đầu không
nói. Không quá lâu, hình ghế đã chuẩn bị xong, người cầm trượng đứng yên một
bên, Vương Hỉ nhìn vòng quanh, thắc mắc hỏi:
"Đánh ai vậy?"
Lý Đức
Toàn nhàn nhạt ra lệnh:
"Bịt miệng Nhược Hi lại, phạt hai mươi trượng."
Vương Hỉ kinh hãi,há nửa miệng nhìn
về phía ta, ta nở một nụ cười, tự động nằm úp xuống trên hình ghế, nhắm hai mắt.
Hai bên người hầu đứng nhét chặt miệng ta lại.
Một tiếng kêu rên rỉ, quá đau đớn!
Thoạt đầu còn có thể âm thầm ghi nhớ số roi,từng roi từng roi một vụt xuống, cơ
thể từ từ bắt đầu co quắp rúm ró, đau đến mức tim trở nên hắc loạn, bất kỳ một
tiếng kêu nào cũng không còn phát ra nỗi.
"Đưa nàng quay về phòng."
Lý Đức Toàn ra lệnh xong thì xoay người rời đi. Vương Hỉ vội vàng gọi người kéo
sập hoa, đưa ta quay về phòng, dọc đường không ngớt nói:
"Tỷ tỷ, tỷ cố chịu
đựng thêm một chút nữa nhé."
Ngọc Đàn nghe tiếng động ra đón, đứng
ngớ ra giây lát, che miệng kinh hoàng thét lên:
"Làm thế nào mà toàn máu
là máu thế này?"
Vương Hỉ cuống lên trách mắng:
"Còn không đi chuẩn bị
nước, thuốc chữa vết thương?"
Ngọc Đàn vội vàng xoay người đi.
Vương Hỉ chỉ huy thái giám đem ta đặt
một chỗ ổn định, phất tay đuổi chúng đi, cúi xuống bên cạnh giường hỏi:
"Đã gây nên chuyện gì vậy? Khi ta đến gọi tỷ tỷ, sư phó sắc mặt còn rất tốt,
hẳn là không phải có chuyện gì xấu mà!"
Ta thở gấp nói:
"Đừng hỏi nữa,
biết nhiều cũng vô ích. Sau này chú ý đi theo Lý Am Đạt, mọi việc đều phải thật
lưu tâm, bớt nói một chút. Ngươi thông minh có thừa, nhưng mà bép xép thì cũng
không ít, chưa có được cái cẩn thận như sư phó của ngươi."
Ngọc Đàn bưng nước cầm thuốc tiến
vào, Vương Hỉ chuyển tấm bình phong che chắn bên cạnh giường, người tránh ra
phía bên ngoài bình phong. Ngọc Đàn dùng kéo cắt bỏ một mảnh y phục,
"Tỷ tỷ
cố chịu một chút, y phục bị máu dán luôn lên vết thương, khi lấy có chút đau
rát."
Ta gật đầu, cắn gối, Ngọc Đàn rất nhanh mà gỡ bỏ miếng vải y phục.
Ta cắn chặt răng, qua một hồi,một đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
Ngọc Đàn một mặt bôi thuốc, một mặt
hỏi:
"Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ta chưa lên tiếng, Ngọc Đàn lại hỏi
Vương Hỉ:
"Vương công công, rốt cuộc sao vậy?"
Vương Hỉ dậm chân nói:
"Ta cũng đang hỏi tỷ tỷ đây này! Lúc ấy bên trong Noãn Các chỉ có sư phó
ta và tỷ tỷ ở đấy hầu hạ, bây giờ ta cũng là hoàn toàn rối tung rối mù."
Ta nói:
"Vương Hỉ về đi! Ngươi có ở đây cũng không giúp được gì."
Vương Hỉ đi loanh quanh trong phòng
đập phá vài thứ, không còn cách nào đành nói:
"Ta đây về trước, Ngọc Đàn,
ngươi hãy chăm sóc cẩn thận, thiếu cái gì thì tới tìm ta."
Ngọc Đàn vội
vàng gật đầu.
Ngọc Đàn giúp ta gấp lại đệm chăn,
ngồi xổm xuống hỏi:
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Ta nói:
"Nguyên
do trong đó, chỉ e là vạn tuế gia không muốn cho người khác biết. Chỉ có thể
nói, vạn tuế gia đối với ta đã rất khoan dung, thật nếu nói thẳng ra, ta đã phạm
tội, ngay cả ban chết cũng không có gì là quá đáng. Muội mà biết ngược lại đối
với muội không có gì tốt."
Nàng im lặng ngẩn ngơ.
Ta nói:
"Sau này, muội phải tự
chăm sóc mình tốt một chút, nhưng mà muội từ trước đến nay dè dặt thận trọng,
trái lại ta rất yên tâm."
Nàng kinh ngạc nói:
"Vạn tuế gia chuẩn cho
tỷ tỷ được xuất cung sao?"
Ta khẽ cười nói:
"Vạn tuế gia chuyển ta xuống
Hoán Y Cục."
Nàng từ mặt đất nhảy chồm lên, nói to:
"Vì sao? Làm thế
nào mà có thể như vậy? Tỷ tỷ xuất thân kiều quý, ngay cả may vá cũng ít động tới,
làm sao chịu được nỗi khổ kia? Nhất định không thể chịu được cái nơi có phần bẩn
thỉu ấy!"
Ta thở dài:
"Ta còn không sợ,
muội sợ cái gì?"
Ngọc Đàn dừng mắt ở ta, chậm rãi ngồi xổm xuống,đầu tựa
vào bên cạnh gối của ta, hai người hai vẻ mặt trái ngược nhau, ta hướng về phía
nàng thản nhiên cười, nhưng nàng lại nước mắt lã chã tuôn rơi.
…
Ta hành động bất tiện, nghĩ chỉ có
thể nhờ Ngọc Đàn khi không phải làm việc, giúp ta chỉnh lý đồ đạc. Ngọc Đàn đẩy
cửa bước vào, trên tay cầm một cây hoa hạnh lớn, trong phòng lập tức có thêm
vài phần xuân sắc cùng không khí vui tươi, nàng một mặt lấy bình cắm hoa, một mặt
thuận miệng hỏi:
"Tứ a ka đã đến đây à?"
Tim đập mạnh đau nhói, nhưng nét mặt
vẫn tươi cười hỏi:
"Không có! Sao lại hỏi như vậy?"
Ngọc Đàn nghiêng
đầu nhìn ta, ,thè lưỡi, cười nói:
"Khi muội quay về từ xa dường như thấy Tứ
vương gia đứng ở ngoài sân,đến lúc rẽ vào một chỗ ngoặt đến gần thì đã không thấy
người đâu, muội còn tưởng là đến gặp tỷ tỷ rồi."
Đầu ta chậm rãi quay về nằm trên gối,
chàng vừa mới ở ngoài sân sao? Ngưng mắt nhìn bức tường, trong lòng chua xót
đau khổ, bức tường kia không dày nhưng cũng chính là khoảng cách của chân trời
góc bể, chẳng qua chỉ có vài bước, là có thể chạm nhau, nhưng đúng là đường đi
hiểm trở khó như lên trời.
Ngọc Đàn cắm hoa xong, người đứng
bên cạnh hoa hỏi:
"Đẹp không?"
Ta nhìn vào đôi mắt nàng đen ánh như một
lớp sơn, sắc mặt tựa dung nhan hoa mùa xuân, cười nói:
"Đẹp, chính xác là
người so với hoa yêu kiều hơn nhiều."
Ngọc Đàn bĩu môi nói:
"Người ta
nói tỷ tỷ ngắm hoa, tỷ tỷ lại trêu đùa muội."
Ta cười nhìn lại hoa hạnh nói:
"Muội nếu không bận gì, giúp ta thu dọn ít đồ đạc nha!"
Nàng vừa nghe
ta nói xong, lập tức xoay người lại, không nói, không động. Ta thở dài:
"
Bây giờ là Lý Am Đạt có lòng tốt, vẫn chưa áp chế đẩy ta đi, khoan dung cho ta ở
tạm nơi nay dưỡng thương, nhưng căn bản cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn
thôi, nhỡ ra một ngày nào đó có người đến mời ta dọn đi, mới thu dọn chẳng phải
sẽ rối lắm hay sao?"
Nàng im lặng đứng một hồi,bắt đầu bận
rộn thu xếp, đầu tiên sắp xếp lại y phục,những bộ y phục chất vải tốt ta đều bảo
nàng nhặt ra trước đặt một bên,những cái còn nguyên nửa mới chưa cũ thì đặt lại
trong rương. Đợi nàng hoàn toàn sắp xếp đâu vào đó, ta chỉ trỏ nói :
"Những
y phục này chưa từng mặc qua, đem cho người khác cũng được, tự giữ lại mặc cũng
được, tùy muội xử trí."
Ngọc Đàn nói:
"Muội không cần!"
Ta nói:
" Ta đến nơi ấy không cần đến những thứ này, lại lãng phí.Quan trọng nhất
chính là ở nơi ấy mọi người ăn mặc giống nhau, ta mặc những thứ này vào, chẳng
phải là sinh ra thêm nhiều người chán ghét mình à? Đạo lý này lẽ nào muội còn
không hiểu?"
Nàng mắt rưng rưng nhìn ta, xoay người kéo ra một cái rương
khác.
Ngoạn vật ngày thường [đồ vật để ngắm
nghía thưởng thức], trà cụ, thư tịch. Ta cười nói:
"Trà cụ đều để cho muội
giữ. Những thứ khác muội thấy thích thì cũng chọn lấy vài cái đi, cái khác, cái
khác…"
Ta nhất thời cũng không biết xử lý ra sao.
"Cái khác ta giúp ngươi đem ra
cung, đưa đến chỗ tỷ tỷ ngươi."
Ngọc Đàn vội hướng về phía Thập Tứ a ka
đang đứng ngay cổng mà thỉnh an, sau đó lui ra ngoài.
Ta trông thấy hắn đến, vẻ ngoài có
phần không được tự nhiên, im lặng hồi lâu, mới nói:
"Đa tạ!"
Hắn xót
xa hỏi:
"Ngươi vì Bát ca mà cầu xin sao?Vì sao không đến tìm ta trước để
bàn bạc một chút? Dù cho không tin tưởng ta, vẫn còn có Thập ca mà!"
Ta bỗng nhiên thở phào nhẹ nhỏm,
nguyên lai hắn không biết gì cả,
"Không phải, ngươi không cần nghĩ về ta tốt
đến vậy. Ta…Ta thật là ỷ được sủng ái sinh kiêu ngạo, lời nói và việc làm không
thích đàng khiến cho Hoàng thượng tức giận."
Hắn lắc đầu nói:
"Nhược
Hi, có đôi lúc ta hận không thể đem đầu ngươi phá vỡ ra, xem bên trong rốt cuộc
là chứa những cái gì nữa!"
Hắn hỏi:
" Rốt cuộc là có chuyện
gì, nói thật cho ta biết, ta còn nghĩ được biện pháp giúp ngươi, xem xem ở trước
mặt hoàng a mã có thể hay không cứu vãn một con đường sống."
Ta nói:
"Hoàng thượng đã nói rất rõ ràng rồi, xác thực lời nói và việc làm của ta
mạo phạm thiên nhan."
Hắn nhìn chăm chăm ta hồi lâu không lên tiếng, thần sắc
vài phần tịch liêu xen lẫn bi thương mơ hồ,
"Ngươi vẫn còn không tin ta!
Không chỉ có ngươi, chỉ sợ Bát ca, Cửu ca trong lòng đều hoài nghi ta. Chỉ là bọn
họ không biểu lộ ra mà thôi!"
Ta nói:
"Để Ngọc Đàn vào thu dọn
đồ đạc đã! Phiền gia đợi một lát giúp ta mang một số thứ ra ngoài."
Hắn
không nói gì, ta cất giọng gọi Ngọc Đàn đi vào.
Ngọc Đàn cầm lấy từng cái hỏi ta xử
trí như thế nào, một mạch hỏi đi hỏi lại, ta không kìm được cười rộ lên, Thập Tứ
a ka khóe miệng cũng thoảng một nụ cười. Ngọc Đàn thắc mắc nhìn chúng ta, xem lại
bản thân hỏi:
"Muội làm sai cái gì sao?"
Ta cười nói:
"Không
liên quan đến muội! Mấy thứ này đa số đều không phải Thập a ka tặng, mà chính
là Thập Tứ a ka tặng cho, trông thấy chúng,lại nhớ đến những chuyện ngày trước."
Thập Tứ a ka khẽ thở dài, ta ẩn chứa tia cười nhạt, ra hiệu Ngọc Đàn tiếp tục
chỉnh lý.
Thập Tứ nói:
"Thập a ka nghe
được chuyện của ngươi, kêu la muốn đi tìm hoàng a mã nói rõ lí lẽ, Ta khuyên hắn
thăm dò rõ ràng rồi hẵng nói, lần này khác với mọi khi, lại đặc biệt hạ thánh
chỉ, hình phạt nghiêm trọng như thế, không đâu lại chữa tốt thành xấu trái lại
lại hại ngươi, kết quả nói hết lời với hắn, khuyên ngăn như thế nào cũng không
xong"
Ta mỉm cười, không lên tiếng, Thập Tứ hỏi:
"Ngươi không lo lắng
à?"
Ta nói:
"Ngươi không thể khuyên ngăn đừng đi, tự nhiên có người
có thể khuyên ở lại."
Thập Tứ nói:
"Sau đó, Thập tẩu đi ra mắng cho một
trận té tát, mắng Thập ca á khẩu không biết nói gì luôn, cũng không giơ chân
cũng không vũ quyền, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, Thật là vỏ quýt dày có móng
tay nhọn mà!"
Ngọc Đàn cúi người chỉnh lý đồ đạc
xoay qua hỏi:
"Trong bao lụa đỏ này là cái gì đây?Nó dài dài mịn mịn thật."
Ta vội nói:
"Đem qua đây đi!"
Ngọc Đàn đưa cho ta, ta tiện tay nhét
vào dưới gối, tay đặt dưới gối nhẹ nhàng chạm vào mũi tên lông vũ, trong lòng
trăm mối tư vị khó nói, sai bảo:
"Giúp ta đem hộp nữ trang qua đây, muội
nhìn lại trong rương còn gì không?"
Đến lúc toàn bộ đồ vật sắp xếp đâu
vào đó, ta nhìn hộp châu bảo trên bàn, cười nói:
"Lần trước nhờ ngươi đem
đi, ngươi không muốn. Không bằng ngươi hãy cứ mang cho Thập Tam phúc tấn
đi!"
Thập Tứ a ka nói:
"Ngươi trước tiên hãy nhìn lại mình đi! Hôm
nay tình cảnh thê thảm chính là ngươi, người khác so với ngươi còn tốt hơn nhiều!"
Ta lặng một hồi rồi cười nói:
"Thư
tịch sẽ không quản, tùy Ngọc Đàn xử lý ! Ngân phiếu và bạc, ta tự mình giữ lại,
đồ trang sức ta cũng tự mình giữ lại. Hộp châu bảo kia và nhưng đồ vật linh
tinh thì phiền Thập Tứ gia giúp đưa cho tỷ tỷ ta."
Thập Tứ hỏi:
"Ngươi có viết
cho tỷ tỷ ngươi phong thư nào không? Ta ở trong phủ Bát ca khi trông thấy nàng,
nàng hai mắt khóc đến sưng đỏ."
Ta nghe vậy, nước mắt tức thì chảy dài,
"Ta không biết viết gì đây, ngươi chỉ cần giúp ta chuyển lời nói "ta
nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, vì thế nàng cũng phải chăm sóc bản
thân thật tốt." "
Thập Tứ gật đầu, lấy ra một hộp thuốc
nói với Ngọc Đàn:
" Cách dùng đều ghi lại bên trong rõ ràng."
Ngọc
Đàn bước lên trước hành lễ nhận lấy. Hắn lặng lẽ ngưng mắt nhìn ta một hồi,rồi
gọi thái giám vào đem đồ đạc rời đi.
No comments
Post a Comment