TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 124
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 124:
Hà thái y mỗi ngày đều tới bắt mạch
theo thường lệ. Hôm nay hắn khám xong, cười nói:
" Tốt hơn rồi, dùng thêm
vài thang thuốc nữa, là có thể ngừng uống được rồi."
Nói rồi muốn đứng dậy
cáo lui. Ta ra hiệu cho Xảo Tuệ đang đứng bên đi ra ngoài, nhìn Hà thái y
nói:
" Rốt cuộc tình hình của ta bây giờ đã đến mức nào rồi?"
Hà thái
y nói:
" Sắp khỏi rồi. Sau này hằng ngày chỉ cần điều dưỡng bồi bổ
thôi."
Ta nói:
" Ta không hỏi bệnh lần
này, ta muốn biết rốt cuộc ta còn bao nhiêu thời gian?"
Hà thái y trầm
ngâm không đáp, ta nói tiếp:
" Làm ơn nói cho ta biết sự thật đi! Bệnh nhân
có quyền biết bệnh tình của chính mình, thầy thuốc cũng có trách nhiệm nói sự
thật cho bệnh nhân."
Hà Thái y khẽ thở dài nói:
" Đã
quen biết nhau hơn năm rồi, ta cũng hiểu cô cô không phải như những người trong
hồng trần, chỉ e từ lâu đã thờ ơ với chuyện sống chết. Cô cô còn nhớ rõ lần đầu
tiên bắt mạch ta đã nói gì không? Nếu làm theo lời dặn, có thể duy trì mười năm
không ngại."
Ta gật đầu, Hà thái y nói tiếp:
" Hôm nay đã qua hơn một
năm, vốn là còn lại hơn tám năm nữa. Nhưng hôm nay ta chỉ có thể nói nếu như tất
cả đều tốt, cũng chỉ có thể còn ba bốn năm nữa mà thôi."
Sau khi nói xong
liền cúi đầu xuống.
Ta cười nói:
" Hà thái y không
cần phải thế. Ta thực sự không phải là bệnh nhân ngoan. Việc này hoàng thượng
cũng biết chứ?"
Hà thái y nói:
" Hoàng thượng chưa từng hỏi chuyện này,
ta cũng … ta cũng không dám nói."
Ta cười nói:
" Một năm này thực
sự phải cảm ơn Hà thái y cẩn thận điều trị, nếu không có thái y, ta chỉ sợ…"
Hà thái y đứng dậy hành lễ nói:
" Là bổn phận của người làm nghề y, chỉ hận
chính mình y thuật thấp kém, không đủ để chữa trị cho cô cô."
Ta lắc đầu,
Hà Thái y hành lễ rồi cáo lui.
Mai Hương cùng Cúc Vân nhìn ta đều
có phần kì quái, Xảo Tuệ cong môi thầm thì:
" Bọn họ làm sao vậy?"
Ta
uống cạn chén thuốc trong tay nói:
" Ngươi không hỏi xem có chuyện gì xảy
ra sao"
Xảo Tuệ đưa chén trà cho ta súc miệng nói:
" Có gì hay mà hỏi
chứ? Nếu không có tiểu thư, trong cung này ta đến một ngày cũng không sống được.
Tiểu thư cũng chủ tử đều thích tự tại giống nhau, đương nhiên vẫn là ra cung tốt
hơn. Tối hôm khi ta tìm được tiểu thư, suýt nữa bị tiểu thư hù chết, mặt trắng
bệch, hai mắt vô hồn, miệng không ngừng gọi:" Tỷ tỷ" đi tới đi lui lại
vòng một vòng trên mặt đất. Sau đó , Hà thái y đến xem tiểu thư, chỉ than thở:"
Bệnh có tốt hay không, là nằm ở tâm lý của nàng . Nàng nếu không muốn tốt,
chính là Hoa Đà Biển Thước tái sinh, cũng bất lực."ta lúc đó chỉ biết
khóc, mà tiểu thư lại chỉ ngủ mê mệt, sau rồi Thập Tam gia tới, tiểu thư bấy
gìơ mới dần dần khoẻ lên." Xảo Tuệ nói, giọng nói đã có phần nức nở, nàng
chỉ ra trời xanh bên ngoài cửa sổ nói" Tiểu thư không muốn lại ra khỏi
cung tường của Từ Cấm Thành ngắm những cái này sao."
Ta ôm Xảo Tuệ nói:
" Mấy ngày
nay khiến ngươi chịu khổ rồi! Từ lúc theo ta đều là những ngày phải nơm nớp lo
sợ, từ xưa đến gìơ e là cũng chưa từng bị như thế!"
Xảo Tuệ lắc đầu
nói:
" Những ngày thế này tiểu thư lại đã một mình vượt qua hơn hai mươi
năm, Xảo Tuệ vào rồi, mới chính thức hiểu được đau khổ mấy năm nay tiểu thư phải
chịu, Chỉ cần tiểu thư cảm thấy tốt, ta thế nào cũng được thôi ."
Ta gật đầu.
Còn chưa nói hết, Dận Chân từ bên
ngoài xem bước nhanh vào, Xảo Tuệ vừa muốn thỉnh an, Dận Chân vẻ mặt bình tĩnh
không biểu hiện gì, nhưng miệng thì hét lên:
" Cút ra ngoài!"
Xảo Tuệ
kinh sợ, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía ta, ta nhìn nàng gật đầu, tỏ ý cho nàng nhanh
nhanh đi ra ngoài.
Dận Chân nhìn chằm chằm vào ta, huyệt
Thái Dương giật mạnh, sau một hồi mới gằn từng chữ nói:
" Trẫm rốt cuộc hiểu
được ngươi vì sao không bỏ mặc được lão Bát rồi! Hiểu được ngươi vì sao bảo hắn
đề phòng ta, hiểu được ngươi vì sao khi hắn bị phạt quỳ ở thái miếu, ngươi cũng
quỳ theo ở phật đường, hiểu được trẫm làm tổn thương đến hắn một lần, ngươi sẽ
làm tổn thương trẫm."
Ta nhìn vào đôi mắt thâm sâu lạnh
lùng của Dận Chân, cuối cùng hắn cũng đã biết rồi:
" Cửu gia nói thế
sao?"
Dận Chân nói:
" Trẫm mong là lần này là lão Cửu làm biết bao,
nhưng không phải! Là lão Bát chính miệng nói cho trẫm. Hắn nói từng chữ từng chữ
cho trẫm biết, Hắn dạy ngươi cưỡi ngựa, hắn tặng ngươi hoa nhài, vòng tay ngươi
mang bên người từ lúc tiến cung cũng là đồ hắn tặng, các ngươi ở thảo nguyên nắm
tay ngắm sao, cùng nhau ngắm trăng, hắn từng ôm ngươi, hôn ngươi, các ngươi từng
có hẹn ước " Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ
tử giai lão." hừ "Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử
chi thủ, dữ tử giai lão . . ." "
Ta vội nói:
" Đừng nói nữa,
không cần nói nữa."
Dận Chân cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào ta
nói:
"Đừng nói nữa sao? Lúc lão Bát tỉ mỉ kể lại cho ta những chuyện này
,trong lòng ta cũng không ngừng nói câu này, nhưng ta chỉ có thể vờ như không
có việc gì mà tiếp tục nghe, ta cảm thấy thế nào? ta có cảm giác gì đây?"
Hắn nâng đầu ta lên:
" Nhìn ta
đi! Nhược Hi, ngươi giấu ta quá tốt đấy! Vì sao còn muốn để hắn tìm ta nói những
việc này Để lão Bát từng đao từng đao đâm vào lòng ta, mà ta chỉ có thể mỉm cười
ngồi đó để mặc hắn cứ đâm từng đao xuống. Vì sao năm đó ngươi không nói cho ta
biết, còn cố ý ngầm thừa nhận việc ta hiểu lầm Thập Tứ và ngươi? Vì sao? Thì ra
từ đầu đến cuối đều là lão Bát!" Định bất phụ tương tư ý"."
Hắn cầm lấy tay ta đặt trên ngực hắn
"
Ngươi biết nó đau đớn thế nào không? Ngươi để lão Bát thương tổn ta như vậy,
sao ngươi có thể nhẫn tâm đến như thế chứ?"
Nước mắt cứ rơi xuống, con tim như
tan vỡ thành từng mảnh, muốn ôm hắn, những hắn đẩy ta ra, đi xa vài bước
nói:
"Không cho phép ngươi động vào trẫm! Từ hôm nay trở đi, trẫm
vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi, bọn họ đừng hòng tiếp tục làm tổn thương trẫm!"
Nói xong, thoáng cái đã lảo đảo bước đi.
Ta nhảy xuống giường, chạy chân trần
bước theo, bàn tay vừa mới chạm vào ống tay áo hắn, rồi lại do dự dừng lại, tay
ao hắn cứ thế lướt qua ta, ta dựa vào khung cửa, nhìn theo bóng hắn đi xa, thân
mình chẳng còn khung xương để chống đỡ, ngã lăn trên đất. Nếu ta quyết định phải
rời đi, đây có lẽ là kết cục tốt nhất, từ nay về sau hắn không cần nhớ thương,
trong lòng sẽ không còn có ta, không yêu sẽ không đau!
Trong miệng không ngừng thì thào
"Từ ái dục sinh lo, từ ái dục sinh sợ, xa lìa hết ái dục chẳng còn lo sợ
gì? Thế nên chớ đắm yêu, vì đắm yêu biệt ly là khổ, nếu không còn niệm yêu
ghét, thì không còn gì ràng buộc." 1
Không ngừng nhắc đi nhắc lại với
chính mình, chỉ có như vậy mới ngăn cản chính mình đuổi theo, mới có thể để bản
thân chìm trong đau đớn khôn cùng mà lập tức tan biến.
"Thế nên chớ đắm yêu, vì đắm
yêu – biệt ly là khổ, nếu không còn niệm yêu ghét, thì không còn gì ràng buộc."
…
"Tiểu thư mọi thứ đều sắp xếp
xong rồi. Người còn muốn kiểm tra lại không?"
Ta hơi nghiêng người xuống
dưới, những thứ ta thực sự muốn mang đi đều để trong bọc hành trang rồi, những
cái khác cũng chỉ là vật ngoài thân, có hoặc không có cũng chẳng sao.
Xảo Tuệ
nói:
" Ta kêu đám thái giam đem mấy thứ này đặt lên xe nhé!"
Ta gật đầu.
Hai người thái giám tiến tới cầm đồ, phát hiện chỉ có một cái rương chẳng to chẳng
nhỏ, đều sửng sốt, một người lớn tuổi cười cười hỏi:
" Phúc tấn chỉ có mấy
thứ này muốn mang đi thôi a"
Xảo tuệ nói:
" Chỉ có thế này thôi!"
Hai người đem đồ ra ngoài, vừa nói với thái giám đứng bên ngoài:
" Tan đi!
Chỉ có chừng này thôi."
Thừa Hoan chỉ vào mấy thứ xung
quanh nói:
" Những thứ này đều cho con hết sao ạ?"
Ta cười nói:
"
Nếu như con muốn thì để lại, Nếu không muốn, xử lý thế nào cũng được."
Thập Tam tiến lên, yên lặng quan
sát căn phòng một lần, rồi lại quay lại nhìn bên người ta, Ta đứng dậy
nói:
" Có thể đi rồi!"
Thập Tam gật đầu, đi trước ra ngoài.
Thái giám ở xung quanh thắp đèn lồng,
ta nắm tay Thừa Hoan, Xảo tuệ ôm bọc hành trang, yên lặng bước đi ở đằng sau Thập
Tam. Đi đến bên xe ngựa, Thừa Hoan bước nhanh muốn lên xe, Thập Tam ngăn con bé
lại nói:
" A mã và cô cô còn muốn nói chuyện, con cùng Xảo Tuệ ngồi qua xe
bên kia đi, chút nữa sẽ cho con sang."
Thừa Hoan ngúng nguẩy, nhìn ta liếc
mắt, thấy ta sẽ không giúp nàng, đành gật đầu, bước nhanh về phía một chiếc xe ngựa
khác.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment