TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 125

BỘ BỘ KINH TÂM

Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt

CHƯƠNG 125:



Ta xoay người nhìn một vòng Tử Cấm Thành vẫn đang chìm trong đêm đen, tròn mười chín năm, sinh mệnh của ta ở cổ đại vẫn bị nó giữ lấy. Vốn tưởng rằng ngày rời đi, ta hẳn là vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tại mới biết,không hề có một chút vui sướng. Ánh mắt hướng về phía Dưỡng Tâm điện, trong lòng nhói đau, xoay giật người lại bước lên xe ngựa.

Thập Tam nói :

" Đi thôi!"

 Bánh xe cứ lăn đều , ta cách hắn càng ngày càng xa, trong lòng thầm nguyện cầu:

" Cho ta được gặp ngươi một lần, một lần thôi."

 Nhưng phía sau chỉ có cái lạnh băng của tường đỏ, ngói lưu ly, lan can cẩm thạch cùng đêm đen vắng lặng.

Tử Cấm Thành từ từ khuất vào trong bóng đêm, ta nghiêng người nhìn ra bên ngoài. Thập Tam khẽ túm lấy ta nói:

" Bên ngoài gió mạnh, hứng gió lâu không tốt đâu."

 Ta cố gắng nhìn thật kỹ Tử Cấm Thành mờ dần trong đêm, từ từ quay người lại, Thập Tam nhìn ta một hồi, than thở:

"Ngươi không quên được hoàng huynh."

 Ta nhìn hắn không nói.

Thập Tam im lặng rồi lại nói:

" Ta nghĩ đến hai người có thể bên nhau đến già. Mà không phải giống ta và Lục Vu – tương vong vu giang hồ."

 Ta nói: 

"Giữa chúng ta bây giờ đã có rất nhiều mạng người ngăn trở, lúc nếu như không rời đi, có thể còn không ngừng gia tăng, ta không có cách nào đối mặt nổi."

Thập Tam nghiêng người lấy một bầu rượu cùng hai chén nhỏ, lắc lắc trước mặt ta, ta hỏi:

" Sao không chuẩn bị chén to hơn? Ngươi không phải thấy khó chịu nhất khi phải cầm chén nhỏ mà uống sao?"

 Thập Tam cười nói:

" Tuổi tác không tha ai! Hôm nay cũng chỉ cần uống một chút là được. Ngươi sau này cũng nên uống ít một chút, một hai chén để hoạt huyết, nhiều hơn sợ là cơ thể ngươi không chịu nổi. "

Ta gật đầu , cầm lấy chén rượu từ tay Thập Tam rồi khẽ chạm, ngẩng cổ lên, uống cạn một hơi. Thập Tam cười mắng:

" Mới nói xong, đã uống như thế rồi!" 

Ta ngắm nghía bầu rượu không đáp, trong lòng rất muốn uống say một trận, nhưng chỉ có thể cố nén.

Thập Tam khẽ nhấp chén rượu, ta nói:

" Ngươi nhớ chú ý sức khỏe của mình."

 Thập Tam ừ khẽ, Từ lần đầu tiên gặp nhau trong phủ Bối lặc đến lúc sắp phải chia tay này, vậy mà đã là hai mươi năm dài đằng đằng, từng hình ảnh lướt qua trong đầu, ngàn lời muốn nói, vậy mà không thể ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ nói:

" Bị ngươi ép mang ra phủ Thập gia là việc vui mừng nhất đời này của ta."

 Thập Tam dịu dàng nhìn ta nói:

" Cũng là chuyện mà đời nay ta hài lòng nhất."

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, thị vệ kêu lên: 

" Thập Tam gia!" 

Thập Tam kinh ngạc vén rèm xe lên, thò người ra ngoài, vừa hỏi:

" Sao lại.." 

Thì đã ngưng bặt, chỉ bình tĩnh nhìn ra bên ngoài. Ta khó hiểu vén rèm cửa sổ, thoáng chốc đã ngây người. Bát a ca Duẫn tự mặc một bộ trường bào xanh trúc dẫn ngựa đứng ở ven đường, lẳng lặng nhìn ta. Dưới tia nắng ban mai dịu nhẹ, tay áo theo gió khẽ lay động ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.

Mãi đến khi Thập Tam nhảy xuống xe, thỉnh an nói:

" Bát ca sao lại ở đây?"

Ta mới có phản ứng. Duẫn Tự thản nhiên đáp lời:

" Ta đến tiễn Nhược Hi." 

Thập Tam thản nhiên nói:

" Không dám làm phiền Bát ca! Chúng ta cũng mau đi rồi, Bát ca trở về đi thôi."

Ta nhảy xuống xe nhìn Thập Tam cười, đi thẳng tới chỗ Bát a ca Duẫn Tự. Phía sau có tiếng Thập Tam thở dài, cho mọi người tản ra.

Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, ta chỉnh lại y phục, hướng về phía hắn hành lễ nói :

" Cảm ơn" 

Khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì của hắn bỗng nở nụ cười:

" Ta có mục đích của mình thôi."

 Ta nói:

" Nếu như không phải muốn giúp ta rời đi, người vĩnh viễn không cần phải làm thế."

Hắn nói:

" Suối nước nóng ở Tuân Hoá rất tốt, với tật ở chân của ngươi cũng có ích, phong cảnh lại đẹp, Thập Tứ đệ khẳng định sẽ đối xử tốt với ngươi, chỉ mong ngươi đối xử tốt với chính mình. Nếu đã quyết định rời đi, nên chặt đứt hết thảy. " Đã thuộc về quá khứ, ví như hôm qua mất đi , là thuộc về sau này, ví như hôm nay sinh ra."

Ta lặng im thoáng gật đầu : 

"Người có gì muốn ta nói với Thập Tứ gia không?" 

Bát a ca Duẫn Tự chỉ cười khẽ:

"Cuộc đời này cũng đã hết, không còn gì để nói nữa."

 Ta nói:

" Người hãy tự chăm sóc cho chính mình."

 Hắn khẽ híp mắt nhìn về phía mặt trời mọc:

" Tâm tư của ta ngươi đại khái đã hiểu, nếu hiểu, tức là có thể lý giải, cũng không cần thiết thương cảm."

Hắn nhìn ta, đưa tay khẽ vỗ đầu ta nói:

" Đi thôi!"

 Ta dõi mắt nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, trong lòng hiểu được đây là lần cuối trong đời này chúng ta có thể gặp nhau. Khi chàng trai mặc áo bào xanh nhạt, mặt như quan ngọc bước nhanh từ ngoài phòng vào năm đó, ta làm sao sẽ nghĩ được giữa chúng ta còn có một câu chuyện lúc sau. Chuyện cũ năm xưa không ngừng ùa về, cố nén nước mắt hành lễ với hắn, xoay người bước đi, đi được vài bước, lại bỗng xoay người chạy lại tới trước người hắn, ôm lấy hắn, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Hắn thoáng đờ người ra, từ từ đưa tay ôm lấy ta, yên lặng ôm ta một lúc, vỗ  lưng ta nói:

" Quên Tử Cấm Thành, quên chúng ta đi!"

 Nói xong đẩy ta ra, rút khăn tay từ bên người ta ra giúp ta lau nước mắt cười nói :

"Làm tân nương phải có bộ dạng của tân nương chứ, sao lại khóc lóc sướt mướt thế này? Mau đi nhanh lên, Thập Tam đệ sắp không nhịn được nữa ròi, hôm nay hắn là một "con hổ cười", thực sự chọc giận hắn sẽ có chút phiền phức."

Ta gật đầu, hai người yên lặng nhìn nhau, Thập Tam ở phía sau kêu lên:

" Nhược Hi!"

 Ta nhìn Bát a ca cười, hắn gật đầu với ta, ta xoay người chạy trở về, vội vã nhảy lên xe ngựa, kêu lên:

" Đi thôi!"

Ôm đầu cuộn tròn người lại ngồi im một hồi, đột nhiên cơ thể cảm thấy run run hoảng sợ, vội vàng vén rèm nhìn ra cửa sổ, ló thân ra nhìn về phía sau, một người một ngựa đứng ở khoảng không mù mịt ven đường, thân ảnh đã nhạt nhoà, chỉ thấy một hình bóng tràn đầy bi thương hiu quạnh. Cách xa như vậy, mà vẫn khiến người ta thấy đau xót.

Rốt cục cũng khuất khỏi tầm mắt, ta vẫn ngây ngốc nhìn thêm một lúc mới lùi vào trong xe. Sắc mặt Thập Tam rất là khó coi, trừng mắt nhìn ta nói:

" Sao ngươi lại giống như tượng đất vậy, không tỏ ra tức giận chút nào hết?Ta vẫn luôn đề phòng Cửu gia, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới hắn lại có thể tự mình chạy đến trước mặt hoàng huynh, tỷ mỉ nói cho hoàng huynh biết chuyện của ngươi và hắn lúc trước, lại không đề cập một chữ đến việc ngươi cùng hắn chia tay, Hắn dù hận hoàng huynh, nhưng cũng nên nhớ đến ngươi vài phần."

Ta im lặng một chút nói:

" Hắn làm như thế, chỉ là để ép Hoàng thượng buông tay, để cho ta ra cung. Khiến hoàng thượng tổn thương là để tác động thêm, hắn cũng không phải vì cố ý tổn thương hoàng thượng mà làm thế." 

Thập Tam ngẩn ra, khẽ thở dài:

" Xem ra ta vẫn chưa nhìn lầm Bát ca ."

Xe ngựa từ từ dừng lại, ngoài xe thị vệ khẽ nói:

" Gia phải trở về thôi."

 Thập Tam chưa di chuyển, ta gượng cười nói:

" Tiễn người ngàn dặn, đến lúc từ biệt cũng vẫn phải từ biệt!" 

Thập Tam cười khổ lắc đầu nói:

" Ngày xưa cười người giống nữ nhi, hôm nay mới biết nỗi khổ tiễn biệt ."

 Nói rồi nhảy xuống xe, đưa tay dìu ta xuống.

Thừa Hoan đã sớm đợi ở bên xe, thấy ta xuống xe, nhào tới, ôm chặt lấy ta. Thập ta căn dặn:

" Thừa Hoan, lạy cô cô ba lạy."

 Thừa Hoan bèn quỳ xuống, hướng về phía ta hành đại lễ. Ta ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt hồi lâu nói:

" Nhớ kỹ lời cô cô lúc trước dặn ngươi rồi chứ." 

Thừa Hoan gật đầu. Lại ở bên tai nàng khẽ nói:

" Chớ quên ngày hai mươi hai tháng mười hai hàng năm phải bái tế vị cô cô ấy, nhưng trừ Hoàng bá bá , ai cũng không thể cho biết."

 Thừa Hoan nước mắt lưng tròng, chỉ biết cắn môi đáp ứng.

Ta buông tay nàng cười nhìn Thập Tam nói:

" Quay về đi thôi!"

 Thập Tam gật đầu, người lại không hề di chuyển. Ta bỗng thấy chua xót, ôm lấy Thập Tam nói:

" Chia ly từ đây, bảo trọng."

 Thập Tam hết sức ôm lấy ta: 

" Hoa cỏ sang năm lại tươi mới, bạn cũ lại chẳng giống như xưa." 

Ta nói

 "Đã là tri kỷ trong đời , Cách ngăn trời biển như ngồi gần nhau."

Thập Tam thở dài nói:

" Đi thôi" 

Ta cười nhìn hắn gật đầu, lại bế Thừa Hoan xuống, xoay người bước lên xe, màn xe vừa hạ xuống , nước mắt cũng lăn dài trên má. Xảo Tuệ chưa nói một lời, chỉ đưa khăn tay qua cho ta. Xe ngựa từ từ lăn bánh, chỉ nghe Thừa Hoan khóc nói theo:

" Cô cô, trở về thăm Thừa Hoan!"

Ta khó lòng khống chế được, vùi đầu vào trong lòng Xảo Tuệ nức nở khóc lên.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.