THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 18 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
THẤT TỊNH KHÔNG MƯA
Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 18 : SỰ VƯƠNG VẤN CỦA MÙA THU
Anh nói tiếp giùm cô:
“Muốn lấy quần
áo hả? Ở đâu?”
“Trong tủ, ngăn đầu tiên.”
Anh gật đầu, tới phòng cô mở tủ quần áo, thuận tay lấy bộ quần áo ở nhà cô thường mặc trên ngăn đầu tiên, nhìn chồng nội y gọn gàng bên cạnh, do dự vài giây mới hỏi:
“Trong tủ, ngăn đầu tiên.”
Anh gật đầu, tới phòng cô mở tủ quần áo, thuận tay lấy bộ quần áo ở nhà cô thường mặc trên ngăn đầu tiên, nhìn chồng nội y gọn gàng bên cạnh, do dự vài giây mới hỏi:
“Có cần quần áo lót không?”
“… Không cần ạ.”
“… Không cần ạ.”
Kêu anh làm việc này, xấu hổ muốn chết.
Thẩm Hàn Vũ lấy quần áo xong, gõ nhẹ cửa, quay lưng đi, đưa quần áo vào.
Cửa phòng tắm he hé mở ra, cô không dám thò đầu nhìn anh, chỉ giơ tay, dựa vào cảm giác dò dẫm tìm vị trí chính xác, vừa chạm vào, chưa cầm chắc, quần áo liền rớt xuống đất, hai người như hẹn ngầm, một người mở cửa, một người quay lưng, đồng thời khom người xuống nhặt.
Đoạn phim dừng hình!
Trong đúng năm giây, không ai có thể tiến thêm một bước, sau đó anh như lỡ tay giết người, hoảng hốt, bối rối quay người trốn chạy, trở về phòng đóng chặt cửa, nhắm mắt thở nặng nề.
Cho dù chỉ liếc một cái nhưng cũng đủ khiến anh nhìn thấy hết cơ thể trần trụi yêu kiều của cô, hình ảnh ấy cứ hiện đi hiện lại trong đầu!
Anh chưa từng nghĩ, cô bé anh từng tắm táp, thay bỉm cho, ngày ngày chảy nước mũi chạy theo anh nay đã lớn, mang dáng dấp của một người con gái trưởng thành, cám dỗ người khác, đủ khiến bất cứ người đàn ông có thân thể và tinh thần bình thường nào cũng phải phát điên…
Dừng lại! Thẩm Hàn Vũ, mày đang nghĩ gì vậy? Đây là suy nghĩ dâm đãng! Sao mày có thể có suy nghĩ hạ lưu vậy chứ?
Một tay anh ấn vào trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, nhíu mày, tự thấy căm ghét bản thân!
Tiếng gõ cửa vang lên phía sau suýt chút nữa khiến anh hét thất thanh và nhảy dựng lên.
“Có… việc gì?”
Thẩm Hàn Vũ lấy quần áo xong, gõ nhẹ cửa, quay lưng đi, đưa quần áo vào.
Cửa phòng tắm he hé mở ra, cô không dám thò đầu nhìn anh, chỉ giơ tay, dựa vào cảm giác dò dẫm tìm vị trí chính xác, vừa chạm vào, chưa cầm chắc, quần áo liền rớt xuống đất, hai người như hẹn ngầm, một người mở cửa, một người quay lưng, đồng thời khom người xuống nhặt.
Đoạn phim dừng hình!
Trong đúng năm giây, không ai có thể tiến thêm một bước, sau đó anh như lỡ tay giết người, hoảng hốt, bối rối quay người trốn chạy, trở về phòng đóng chặt cửa, nhắm mắt thở nặng nề.
Cho dù chỉ liếc một cái nhưng cũng đủ khiến anh nhìn thấy hết cơ thể trần trụi yêu kiều của cô, hình ảnh ấy cứ hiện đi hiện lại trong đầu!
Anh chưa từng nghĩ, cô bé anh từng tắm táp, thay bỉm cho, ngày ngày chảy nước mũi chạy theo anh nay đã lớn, mang dáng dấp của một người con gái trưởng thành, cám dỗ người khác, đủ khiến bất cứ người đàn ông có thân thể và tinh thần bình thường nào cũng phải phát điên…
Dừng lại! Thẩm Hàn Vũ, mày đang nghĩ gì vậy? Đây là suy nghĩ dâm đãng! Sao mày có thể có suy nghĩ hạ lưu vậy chứ?
Một tay anh ấn vào trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, nhíu mày, tự thấy căm ghét bản thân!
Tiếng gõ cửa vang lên phía sau suýt chút nữa khiến anh hét thất thanh và nhảy dựng lên.
“Có… việc gì?”
Bộ dạng anh như nhìn thấy nước lũ và thú dữ, chân bước lùi lại
phía xa, nhìn chăm chú cửa phòng, giọng nói trầm thấp hoảng loạn đến chính anh
cũng không nhận ra.
Thẩm Thiên Tình chủ động xoay nắm đấm cửa chưa khóa.
“Em… em… đã muộn lắm rồi… việc đó…”
Thẩm Thiên Tình chủ động xoay nắm đấm cửa chưa khóa.
“Em… em… đã muộn lắm rồi… việc đó…”
Anh nói năng lộn xộn, đầu óc hoảng loạn tới
mức tê liệt, lúc này anh tuyệt đối không nên ở một mình với cô.
“Anh đang căng thẳng gì vậy?”
“Anh đang căng thẳng gì vậy?”
Xem ra, cô bình tĩnh hơn nhiều, nhìn anh chăm
chú.
“Anh… không có!”
“Không có ư? Em là người thân, quen thuộc đến vậy, anh chăm em từ nhỏ tới lớn, cho dù vô tình nhìn thấy cơ thể em, ghê gớm lắm cũng chỉ lúng túng mà thôi, nếu chỉ là em gái, anh không cần phản ứng quá như thế…”
“Anh nói anh không có!”
Thẩm Thiên Tình không để tâm đến sự phủ nhận kịch liệt của anh, tiếp tục nói:
“Anh… không có!”
“Không có ư? Em là người thân, quen thuộc đến vậy, anh chăm em từ nhỏ tới lớn, cho dù vô tình nhìn thấy cơ thể em, ghê gớm lắm cũng chỉ lúng túng mà thôi, nếu chỉ là em gái, anh không cần phản ứng quá như thế…”
“Anh nói anh không có!”
Thẩm Thiên Tình không để tâm đến sự phủ nhận kịch liệt của anh, tiếp tục nói:
“Anh đang lừa em? Hay đang lừa dối chính mình? Nếu thật sự không để ý thì sẽ
không có biểu hiện bất thường như vậy. Thực ra, không phải anh không quan tâm đến
em như anh vẫn thể hiện, đúng không? Em không hiểu vì sao anh không thẳng thắn
đối diện, những thứ đã tồn tại, cho dù anh cực lực phủ nhận, nó vẫn tồn tại…”
“Giữa chúng ta chẳng tồn tại thứ gì cả!”
“Hàn Vũ!”
“Hãy gọi là “anh trai”! Em không được tuỳ tiện gọi thẳng tên anh như thế!”
“Đừng lấy “anh em” ra làm cái cớ! Em không phải em gái anh, cũng không muốn làm em gái anh!”
“Nếu không làm anh em, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, em muốn như vậy ư? Em hy vọng như vậy ư?”
“Anh…”
“Giữa chúng ta chẳng tồn tại thứ gì cả!”
“Hàn Vũ!”
“Hãy gọi là “anh trai”! Em không được tuỳ tiện gọi thẳng tên anh như thế!”
“Đừng lấy “anh em” ra làm cái cớ! Em không phải em gái anh, cũng không muốn làm em gái anh!”
“Nếu không làm anh em, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, em muốn như vậy ư? Em hy vọng như vậy ư?”
“Anh…”
Anh cố chấp đến mức khiến cô tức giận!
Bị dồn ép quá mức, cô không còn quan tâm đến thứ gì nữa, kích động kéo đầu anh xuống, ghé lên hôn.
Mọi suy nghĩ đều tê liệt.
Đầu óc trở thành một loại máy móc, mất khả năng hoạt động, anh chỉ có thể dựa vào bản năng, ôm lấy người con gái đang bám vào anh bằng cả trái tim, khiến anh không thể thở nổi…
Khoang miệng ấm áp, mềm mại đem đến cho anh vị ngọt ngào ngây ngất nhất, mấy năm nay tìm kiếm, chẳng qua chính là thứ này, có thể khiến tinh thần anh chấn động, không màng tất cả chìm vào trong cảm giác, nhưng đi một vòng lớn mới đau lòng phát hiện, thì ra anh vẫn ở chỗ cũ, chỉ có người con gái ban đầu ấy mới có thể khiến trái tim anh đập loạn nhịp một cách chân thực nhất…
Anh siết chặt vòng tay, mất đi khả năng tự kiềm chế, hai tay lần theo đường cong mềm mại, tham lam muốn cảm nhận nhiều hơn nữa, bù lại cho sự chờ đợi đau khổ những năm qua, bàn tay luồn vào trong áo, chạm vào một thứ tròn trĩnh, mềm mại, cô không mặc nội y…
Trong phút chốc, anh bỗng choàng tỉnh, lấy hết sức đẩy cô ra, hơi thở rối loạn, nặng nề, hổn hển.
“Thế này mà anh còn nói giữa chúng ta không có gì ư? Anh có thể hôn một người con gái mà anh không có chút cảm xúc như vậy không?”
“Anh có thể!”
Bị dồn ép quá mức, cô không còn quan tâm đến thứ gì nữa, kích động kéo đầu anh xuống, ghé lên hôn.
Mọi suy nghĩ đều tê liệt.
Đầu óc trở thành một loại máy móc, mất khả năng hoạt động, anh chỉ có thể dựa vào bản năng, ôm lấy người con gái đang bám vào anh bằng cả trái tim, khiến anh không thể thở nổi…
Khoang miệng ấm áp, mềm mại đem đến cho anh vị ngọt ngào ngây ngất nhất, mấy năm nay tìm kiếm, chẳng qua chính là thứ này, có thể khiến tinh thần anh chấn động, không màng tất cả chìm vào trong cảm giác, nhưng đi một vòng lớn mới đau lòng phát hiện, thì ra anh vẫn ở chỗ cũ, chỉ có người con gái ban đầu ấy mới có thể khiến trái tim anh đập loạn nhịp một cách chân thực nhất…
Anh siết chặt vòng tay, mất đi khả năng tự kiềm chế, hai tay lần theo đường cong mềm mại, tham lam muốn cảm nhận nhiều hơn nữa, bù lại cho sự chờ đợi đau khổ những năm qua, bàn tay luồn vào trong áo, chạm vào một thứ tròn trĩnh, mềm mại, cô không mặc nội y…
Trong phút chốc, anh bỗng choàng tỉnh, lấy hết sức đẩy cô ra, hơi thở rối loạn, nặng nề, hổn hển.
“Thế này mà anh còn nói giữa chúng ta không có gì ư? Anh có thể hôn một người con gái mà anh không có chút cảm xúc như vậy không?”
“Anh có thể!”
Anh thực sự có thể! Anh thậm chí còn có thể tê liệt mà làm tình với
người con gái mình không yêu!
“Nếu vậy thì anh do dự cái gì? Dù sao em cũng không phải người đầu tiên…”
“Thẩm Thiên Tình!”
“Nếu vậy thì anh do dự cái gì? Dù sao em cũng không phải người đầu tiên…”
“Thẩm Thiên Tình!”
Anh hét lớn, lùi lại một bước, không để cô tới gần.
“Em coi
bản thân mình là cái gì vậy? Một người con gái tốt không nên tuỳ tiện nhảy lên
giường của đàn ông!”
“Vì sao chị Tâm Bình có thể, còn em lại không được? Anh không công bằng!”
“Vì cô ấy là bạn gái của anh.”
“Vậy anh yêu chị ấy không?”
Anh ngớ người, cứng đờ.
“Anh không yêu chị ấy, đúng không? Vậy vì sao phải lên giường với chị ấy, để chị ấy làm bạn gái của anh?”
“Đây không phải là vấn đề em nên hỏi, cứ tập trung học cho tốt đi, việc của anh không cần em bận tâm.”
“Đó không chỉ là việc của anh, mà còn là việc của em nữa!”
“Vì sao chị Tâm Bình có thể, còn em lại không được? Anh không công bằng!”
“Vì cô ấy là bạn gái của anh.”
“Vậy anh yêu chị ấy không?”
Anh ngớ người, cứng đờ.
“Anh không yêu chị ấy, đúng không? Vậy vì sao phải lên giường với chị ấy, để chị ấy làm bạn gái của anh?”
“Đây không phải là vấn đề em nên hỏi, cứ tập trung học cho tốt đi, việc của anh không cần em bận tâm.”
“Đó không chỉ là việc của anh, mà còn là việc của em nữa!”
Cô ra sức hét lên.
Anh sững sờ, không nói gì.
“Nếu anh thực sự không yêu em, đêm đó sao phải rơi nước mắt, đau lòng hôn em? Những người con gái đó anh rõ ràng không yêu một ai, nhưng anh thà ở cùng họ chứ không quay đầu nhìn em. Chấp nhận em khó đến thế ư?”
Anh sững sờ, không nói gì.
“Nếu anh thực sự không yêu em, đêm đó sao phải rơi nước mắt, đau lòng hôn em? Những người con gái đó anh rõ ràng không yêu một ai, nhưng anh thà ở cùng họ chứ không quay đầu nhìn em. Chấp nhận em khó đến thế ư?”
Cô ai oán hỏi anh, nước mắt
lăn dài trên má.
“Chỉ vì em là em gái trên danh nghĩa của anh nên anh mới không thể yêu em ư? Thật là không công bằng! Anh biết không, em ngưỡng mộ những người con gái đó vô cùng. Nếu có thể, em thực sự muốn đổi vị trí với họ, cho dù chỉ có thể đi cùng anh một đoạn đường ngắn ngủi cũng được, còn hơn bây giờ, mắt trừng trừng nhìn anh gần gũi với người phụ nữ khác, đến tư cách để đau khổ cũng không có. Em mới là người yêu anh tới mức thương tâm nhất…”
“Đủ rồi, Tình, đừng nói nữa!”
“Chỉ vì em là em gái trên danh nghĩa của anh nên anh mới không thể yêu em ư? Thật là không công bằng! Anh biết không, em ngưỡng mộ những người con gái đó vô cùng. Nếu có thể, em thực sự muốn đổi vị trí với họ, cho dù chỉ có thể đi cùng anh một đoạn đường ngắn ngủi cũng được, còn hơn bây giờ, mắt trừng trừng nhìn anh gần gũi với người phụ nữ khác, đến tư cách để đau khổ cũng không có. Em mới là người yêu anh tới mức thương tâm nhất…”
“Đủ rồi, Tình, đừng nói nữa!”
Anh cau mày, kiềm chế để không rít lên.
“Anh sẽ đau lòng ư? Anh có từng để ý những tình cảm bị anh vứt bỏ như giẻ rách không?”
“Anh sẽ đau lòng ư? Anh có từng để ý những tình cảm bị anh vứt bỏ như giẻ rách không?”
Xoa ngón tay lên vùng lông mày đang nhăn lại vì đau khổ, cô cười buồn
bã, nước mắt cũng rớt theo.
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang âu yếm chạm nhẹ khuôn mặt anh, nhắm mắt, ép những giọt lệ vào trong, khi anh mở mắt ra, sự kìm nén trỗi dậy vùng vẫy từ một nơi sâu thẳm, anh lùi một bước, tạo khoảng cách.
“Đừng ép anh! Tình, anh thực sự đã từng thử, nhưng… xin lỗi, anh không thể… em chỉ có thể là em gái…”
“Anh lừa em!”
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang âu yếm chạm nhẹ khuôn mặt anh, nhắm mắt, ép những giọt lệ vào trong, khi anh mở mắt ra, sự kìm nén trỗi dậy vùng vẫy từ một nơi sâu thẳm, anh lùi một bước, tạo khoảng cách.
“Đừng ép anh! Tình, anh thực sự đã từng thử, nhưng… xin lỗi, anh không thể… em chỉ có thể là em gái…”
“Anh lừa em!”
Cô tuyệt đối không tin anh không yêu cô chút nào!
“Cho dù em tin hay không, đó vẫn là sự thật.”
“Cho dù em tin hay không, đó vẫn là sự thật.”
Không dám nhìn gương mặt đau khổ,
tuyệt vọng của cô lần nữa, anh rời khỏi cô, quay người bước đi, bước chân đoạn
tuyệt!
Đã quen với việc anh đến lúc đêm khuya khoắt, khi nhìn thấy anh toàn thân ướt đẫm ngoài cửa, Lưu Tâm Bình đón nhận không chút nghi ngờ.
Anh ôm chầm lấy cô, hôn một cách say sưa, điên cuồng quấn lấy cô với sự cuồng nhiệt dường như được thổi bùng đến tột độ, nóng bỏng, mãnh liệt, khiến cô không thể chống đỡ.
Bên ngoài, mưa to gió lớn đã ngừng, trong phòng, cảm xúc mạnh mẽ như phong ba bão táp cũng từ từ lắng đọng, Lưu Tâm Bình ngồi dậy, mặc thêm áo, xuống giường tìm tủ thuốc, ngồi bên giường bôi thuốc cho anh.
Lúc vừa mở cửa, nhìn thấy trán anh chảy máu, cả người ướt sũng nước mưa, cô đã giật mình kinh hãi.
“Sao thế này?”
Đã quen với việc anh đến lúc đêm khuya khoắt, khi nhìn thấy anh toàn thân ướt đẫm ngoài cửa, Lưu Tâm Bình đón nhận không chút nghi ngờ.
Anh ôm chầm lấy cô, hôn một cách say sưa, điên cuồng quấn lấy cô với sự cuồng nhiệt dường như được thổi bùng đến tột độ, nóng bỏng, mãnh liệt, khiến cô không thể chống đỡ.
Bên ngoài, mưa to gió lớn đã ngừng, trong phòng, cảm xúc mạnh mẽ như phong ba bão táp cũng từ từ lắng đọng, Lưu Tâm Bình ngồi dậy, mặc thêm áo, xuống giường tìm tủ thuốc, ngồi bên giường bôi thuốc cho anh.
Lúc vừa mở cửa, nhìn thấy trán anh chảy máu, cả người ướt sũng nước mưa, cô đã giật mình kinh hãi.
“Sao thế này?”
Cô vừa hỏi vừa bóc băng dán.
“Khi đến, chẳng may bị ngã vào cành cây nên bị cào xước mặt.”
Xử lý xong vết thương, cô quan tâm hỏi han:
“Khi đến, chẳng may bị ngã vào cành cây nên bị cào xước mặt.”
Xử lý xong vết thương, cô quan tâm hỏi han:
“Xảy ra chuyện gì à?”
Nếu không, anh sẽ không đến tìm cô trong đêm bão, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng, bất lực của anh.
Anh ôm cô, khi mặc sức vẫy vùng trong cơ thể cô, nước mắt anh vẫn không ngừng rơi.
“Không có!”
Nếu không, anh sẽ không đến tìm cô trong đêm bão, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng, bất lực của anh.
Anh ôm cô, khi mặc sức vẫy vùng trong cơ thể cô, nước mắt anh vẫn không ngừng rơi.
“Không có!”
Anh quay người lại, đầu óc mơ màng muốn ngủ.
“Đừng giấu em!”
“Đừng giấu em!”
Cô không cho phép anh trốn chạy, giơ tay lật anh lại, đúng lúc
thấy hai dòng lệ trào ra từ khoé mắt anh.
“Hàn Vũ, anh như vậy khiến em lo lắm!”
“Anh chỉ… muốn mất đi cảm giác thôi.”
“Anh chỉ… muốn mất đi cảm giác thôi.”
Dùng mức độ cao nhất của giác quan làm tê
liệt sự tuyệt vọng của linh hồn, anh biết mình rất thối nát, nhưng chẳng sao cả,
chỉ cần có thể quên đi đau khổ, không nghĩ tới gương mặt đầy nước mắt đó, anh
không quan tâm bản thân mình thối nát thế nào!
“Là vì Tiểu Tình à?”
“Là vì Tiểu Tình à?”
Cô nói ra một câu đáng kinh ngạc, khiến anh nhìn cô sửng sốt.
“Không cần ngạc nhiên thế đâu, từ lâu em đã thấy sự bất thường rồi, tình cảm giữa hai người quá lạ lùng, không giống tình cảm anh em.”
“…”
“Không cần ngạc nhiên thế đâu, từ lâu em đã thấy sự bất thường rồi, tình cảm giữa hai người quá lạ lùng, không giống tình cảm anh em.”
“…”
Anh cười khẽ, vẻ mặt thất thần.
“Em muốn anh nói gì? Thừa nhận mình rất biến
thái ư?”
Cô lắc đầu, nói khẽ:
Cô lắc đầu, nói khẽ:
“Từ khi em quen anh, bên anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, bạn
bè ai cũng nói anh không tốt, khuyên em đừng nghiêm túc với anh. Nhưng em vẫn cố
chấp tin rằng, anh không phải loại người đùa giỡn với tình cảm và cơ thể phụ nữ,
tuy tình yêu của anh bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng rất chóng vánh, hết cuộc
tình này lại đến cuộc tình khác, chưa bao giờ thấy anh nản lòng, nhưng… em vẫn
không tin, người đàn ông dịu dàng như vậy có thể hư hỏng tới mức nào chứ, rốt
cuộc là vì sao? Anh không yêu họ, nhưng động cơ qua lại với họ là gì?
Từng lần, từng lần quan sát, mãi tới sau này em mới hiểu bọn họ đều có chung một điều, rất giống một người ở một điểm nào đó, có thể là đôi mắt, cũng có thể là cái mũi, khuôn miệng, lông mày, thần thái, thậm chí là lúm đồng tiền hai bên má. Anh chỉ dùng cách này để gom góp hình dáng người con gái anh nhớ nhung sâu sắc trong ký ức, gửi gắm tình cảm không thể thổ lộ tận nơi sâu thẳm trái tim. Nhiều lần anh biết một cách mâu thuẫn rằng cho dù có giống thế nào, họ vẫn không phải là cô ấy, không thể thay thế cô ấy, thế là hết lần này đến lần khác, anh phạm phải lỗi tương tự, cũng từng lần, từng lần thất vọng.
Tình cảm trôi nổi không thể dừng lại. Thực ra, bọn họ chưa bao giờ cho rằng anh lăng nhăng, ngược lại, chính vì tình cảm của anh quá sâu đậm nên mới để mặc bản thân rơi vào vùng nước xoáy đầy tuyệt vọng, không quay đầu lại được.
Em ghen tỵ với người con gái may mắn đó, cũng rất giận cô ấy vì sao không giữ lấy anh, khiến anh đau thấu con tim, không thể không ở bên người con gái khác để chữa trị vết thương. Cho tới khi nhìn thấy Tiểu Tình, dần dần gom góp hình dáng những người con gái anh từng qua lại, em đã hiểu tất cả. Chính em cũng không phải ngoại lệ, anh từng nói, em có đôi mắt rất đẹp, rất có hồn, vì vậy anh thường vô tình vuốt lông mày em với vẻ thất thần. Có lẽ đến anh cũng không phát hiện ra, chỉ lúc ấy, em mới có thể tìm được chút dấu vết của tình yêu khi ở bên anh, không phải dành cho em, mà là thông qua em để nhìn người con gái anh yêu sâu đậm nhưng cả đời không thể chạm tới. Em không ghen với cô ấy mà thậm chí còn thông cảm với cô ấy, tuy cô ấy có trái tim anh nhưng khoảng cách của cô ấy và anh còn xa hơn em rất nhiều…”
“Đủ rồi!”
Từng lần, từng lần quan sát, mãi tới sau này em mới hiểu bọn họ đều có chung một điều, rất giống một người ở một điểm nào đó, có thể là đôi mắt, cũng có thể là cái mũi, khuôn miệng, lông mày, thần thái, thậm chí là lúm đồng tiền hai bên má. Anh chỉ dùng cách này để gom góp hình dáng người con gái anh nhớ nhung sâu sắc trong ký ức, gửi gắm tình cảm không thể thổ lộ tận nơi sâu thẳm trái tim. Nhiều lần anh biết một cách mâu thuẫn rằng cho dù có giống thế nào, họ vẫn không phải là cô ấy, không thể thay thế cô ấy, thế là hết lần này đến lần khác, anh phạm phải lỗi tương tự, cũng từng lần, từng lần thất vọng.
Tình cảm trôi nổi không thể dừng lại. Thực ra, bọn họ chưa bao giờ cho rằng anh lăng nhăng, ngược lại, chính vì tình cảm của anh quá sâu đậm nên mới để mặc bản thân rơi vào vùng nước xoáy đầy tuyệt vọng, không quay đầu lại được.
Em ghen tỵ với người con gái may mắn đó, cũng rất giận cô ấy vì sao không giữ lấy anh, khiến anh đau thấu con tim, không thể không ở bên người con gái khác để chữa trị vết thương. Cho tới khi nhìn thấy Tiểu Tình, dần dần gom góp hình dáng những người con gái anh từng qua lại, em đã hiểu tất cả. Chính em cũng không phải ngoại lệ, anh từng nói, em có đôi mắt rất đẹp, rất có hồn, vì vậy anh thường vô tình vuốt lông mày em với vẻ thất thần. Có lẽ đến anh cũng không phát hiện ra, chỉ lúc ấy, em mới có thể tìm được chút dấu vết của tình yêu khi ở bên anh, không phải dành cho em, mà là thông qua em để nhìn người con gái anh yêu sâu đậm nhưng cả đời không thể chạm tới. Em không ghen với cô ấy mà thậm chí còn thông cảm với cô ấy, tuy cô ấy có trái tim anh nhưng khoảng cách của cô ấy và anh còn xa hơn em rất nhiều…”
“Đủ rồi!”
Anh tức giận ngắt lời cô. Chưa từng có người nào phân tích thấu đáo đến
vậy, thậm chí đến tâm sự khó hiểu mà anh không dám đối mặt cũng bị vạch trần…
Thà là phẫn nộ còn hơn sợ hãi, sợ rằng qua đôi mắt sáng bừng của cô, anh có thể nhìn rõ bản thân mình…
“Em nói những điều này không phải để mở ra vết thương lòng của anh mà chỉ muốn cho anh biết, em hiểu sự bất lực của anh, vì vậy, bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh, tiếp thêm sức lực cho anh để anh chống đỡ tiếp.”
Thà là phẫn nộ còn hơn sợ hãi, sợ rằng qua đôi mắt sáng bừng của cô, anh có thể nhìn rõ bản thân mình…
“Em nói những điều này không phải để mở ra vết thương lòng của anh mà chỉ muốn cho anh biết, em hiểu sự bất lực của anh, vì vậy, bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh, tiếp thêm sức lực cho anh để anh chống đỡ tiếp.”
Sự dịu dàng như nước
của cô nhẹ nhàng xoa lên gương mặt anh, đi sâu vào trái tim, bao dung cho tâm hồn
tăm tối không cách nào được người đời chấp nhận của anh.
Đôi mắt rưng rưng, anh sợ hãi, đau đớn ôm chặt cô, run rẩy khàn khàn:
Đôi mắt rưng rưng, anh sợ hãi, đau đớn ôm chặt cô, run rẩy khàn khàn:
“Vì sao
không phải là em…”
Vì sao… Vì sao người anh yêu không phải là cô?
Lưu Tâm Bình mở rộng cánh tay, đón nhận sự yếu đuối của anh, anh như đứa trẻ, vùi trong mùi thơm nhẹ nơi ngực cô, bất lực rơi lệ.
Vì sao… Vì sao người anh yêu không phải là cô?
Lưu Tâm Bình mở rộng cánh tay, đón nhận sự yếu đuối của anh, anh như đứa trẻ, vùi trong mùi thơm nhẹ nơi ngực cô, bất lực rơi lệ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment