THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 07 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

THẤT TỊNH KHÔNG MƯA

Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 07 : MƯA NƯỚC MẮT


Tề Quang Ngạn gãi gãi đầu, chột dạ cười khan: 

“Bạn bè có nghĩa vụ chia sẻ vật chất với nhau mà! Tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng lạ một điều là, cứ mỗi lần cần tiền tôi lại phát hiện trong túi chỉ còn vài đồng, cảm giác đó rất đau lòng!”

“Lúc cậu hào phóng ra tay với mỹ nhân, sao chẳng thấy đau lòng vì tiền?”

“Đó là vì ông trời không công bằng, tôi bẩm sinh chẳng có gì ưu tú, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sau này của bản thân, nào giống anh chàng đẹp trai họ Thẩm nhà cậu, chẳng cần tốn chút suy nghĩ, phụ nữ vẫn chọn không hết, dùng không hết.”

Thẩm Thiên Tình cười khẽ, nghiêng đầu liếc anh: 

“Nhân duyên với phụ nữ của anh tốt lắm à?”

Thẩm Hàn Vũ lập tức nghiêm mặt, lúng túng trợn mắt nhìn bạn cùng phòng: 

“Bẩm sinh chẳng có gì ưu tú ư? Cậu còn bị rối loạn cơ năng đấy! Cậu sinh non mà!”

“No, No, No!” 

Tề Quang Ngạn giơ ngón trỏ ra lắc lắc. 

“Cậu có thể sỉ nhục nhân cách tôi, nhưng không thể sỉ nhục cơ thể tôi. Tôi đảm bảo “cơ năng” của mình vô cùng tốt, vì tôi đã nhiều lần khiến các cô gái có cảm giác hạnh phúc như sống trong mùa xuân nên có thế thấy rõ điều đó.”

Thẩm Hàn Vũ sầm mặt: 

“Đừng nói linh tinh trước mặt em gái tôi!”

“Cô ấy chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, nói một chút cũng không được sao? Cậu đưa phụ nữ về nhà, để tôi nghe “âm thanh mờ ám” cả đêm, tôi cũng rộng lượng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu đấy thôi.”

Lời vừa nóỉ ra, Thẩm Hàn Vũ đã cứng người tới nỗi không thể cứng hơn được nữa.

Cảm giác ánh mắt Tình đang chiếu vào mình, anh hoàn toàn không có dũng khí nhìn vẻ mặt cô.

“Đủ rồi đấy, anh em chúng tôi đã lâu không gặp, có thể cho chúng tôi chút không gian riêng để ôn lại chuyện cũ không? Đừng đứng ì ra ở đây nói những chuyện đồi trụy rác rưởi, làm ô nhiễm tai em gái tôi.”

Nhận ra Thẩm Hàn Vũ đang ngầm tức giận, trong lòng Tề Quang Ngạn vô cùng sửng sốt.

Ai quen Thẩm Hàn Vũ cũng biết cậu ta rất điềm đạm, điềm đạm tới mức chẳng buồn cáu kỉnh bao giờ, cơm trưa bị cướp cũng không có phản ứng gì thái quá. Có người nói tính khí cậu ta tốt; nhưng dựa theo năng lực quan sát nhạy bén của “luật sư kiệt suất tương lai”, Tề Quang Ngạn thấy cậu ta căn bản không quan tâm tới điều gì, giống như một đầm nước chết, tê liệt, không cảm giác mà sống qua ngày.

Tê liệt ư? Không thể nào? Cậu ta mới ngoài hai mươi, các giáo sư yêu thích cậu ta, đám con gái ngưỡng mộ cậu ta, tiền đồ tương lai thênh thang rộng mở, cậu ta có lý do gì để biến mình thành một kẻ trầm lặng, mất hết sức sống chứ?

Trực giác mách bảo Tề Quang Ngạn, người con gái này chiếm một phần rất lớn trong cuộc sống của Thẩm Hàn Vũ, vì cô vừa xuất hiện, Thẩm Hàn Vũ liền như sống lại, tinh thần bất ổn.

Chẳng thể hiểu nổi hai anh em kỳ quái này, anh nhún vai, biết điều quay người bỏ đi.

Thẩm Hàn Vũ nhìn cậu bạn cùng phòng rời đi, cửa phòng vừa đóng, một nguồn nhiệt bỗng dính vào người anh, phần eo bị ôm chặt, Thẩm Thiên Tình vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: 

“Anh, em rất nhớ anh…”

Anh cứng người, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô, đôi tay dừng lại trên vai cô không còn chút lực, không thể đẩy ra, cũng không thể ôm lấy.

“Đã lớn thế rồi còn nũng nịu.” 

Giọng anh khô khan, quay người đi với vẻ không tự nhiên, giả vờ lấy máy sấy tóc để tạo khoảng cách.

“Anh sấy tóc cho em đi!”

 Trước đây, mỗi lần gội đầu xong, cô liền chạy khắp phòng, muốn làm biếng, chờ cho tóc tự khô, nhưng anh đều tóm cô lại, ấn cô ngồi lên đùi mình, giúp cô sấy khô vì sợ cô bị cảm.

“Em mười tám tuổi rồi, đâu phải mới lên tám, tự mình sấy đi!”

“Vấn đề không phải là mấy tuổi, mà là sự cưng chiều của anh.”

Ánh mắt cô cực kỳ chăm chú, anh dường như không thể đón nhận đôi mắt sáng rực đó.

“Đừng nói những lời trẻ con ấy nữa, anh không thế ở bên em mãi được, em phải học cách tự lập, tự chăm sóc bản thân.”

“Sao lại không thể? Anh chẳng từng nói sẽ chăm sóc em cả đời ư?”

 Cô đứng dậy, đuổi theo anh để hỏi.

Thẩm Hàn Vũ mở cửa sổ, mưa lất phất hắt vào mặt anh, giống như buổi chiều tối trước khi họ biệt ly của ba năm về trước…

“Mẹ biết em đến Đài Bắc tìm anh không?”

“Năm đó vì sao anh không nói một tiếng đã lén chạy tới Đài Bắc?”

 Cô hỏi lại.

“Anh hỏi trước mà, Thẩm Thiên Tình.”

“Câu này ba năm trước em đã muốn hỏi, Thẩm Hàn Vũ.”

Anh vuốt nước trên mặt: 

“Trước khi quyết định, anh không kịp nói với em.”

“Đó không phải là lý do, em không tin anh vội đưa ra quyết định chỉ trong có vài ngày. Anh, anh đang lừa em đúng không?”

“Anh đã trả lời xong câu hỏi của em rồi, Thẩm Tiểu Tình.”

 Anh cười khẽ khiến người ta không phân biệt được thật giả.

Cô buồn rầu: 

“Anh!”

“Em còn biết anh là anh trai em ư? Với cái kiểu thẩm vấn phạm nhân như thế thì có vẻ không đúng lắm nhỉ? Còn nữa, anh không tin mẹ đồng ý cho em lên đây thăm anh.”

Thần sắc cô lập tức u ám, 

“Anh, em ở lại với anh được không? Em không muốn về.”

“Em đang đùa ấy à?”

 Anh bị câu nói này dọa tới nỗi lòng dạ rối bời, không để ý đến biểu hiện bất thường của cô, 

“Em cũng thấy rồi đấy, anh không ở một mình, hai thằng con trai sống với nhau, thêm một đứa con gái như em sẽ rất bất tiện. Hơn nữa, cái tên cầm thú kia vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp liền nổi thú tính ngay, động dục không phân biệt mùa, em không sợ ư?”

Nếu Tề Quang Ngạn biết anh miêu tả cậu ta là con quỷ dâm loạn háo sắc, chắc chắn sẽ liều mạng với anh, nhưng anh không nghĩ nhiều đến thế, tạm thời nhất định phải hy sinh danh dự của người bạn cùng phòng.

“Vậy thì tìm cho em một phòng khác vậy. Em tốt nghiệp rồi, có thể đi tìm việc, giúp anh kiếm tiền, em sẽ không tạo gánh nặng cho anh.”

 Cô vội vàng đảm bảo.

“Em cho rằng sống ở Đài Bắc dễ vậy ư? Đây không phải là Bình Đông, tốt nghiệp trung học có thể tìm được công việc gì tốt chứ? Anh muốn em tiếp tục học hành, không được suy nghĩ linh tinh.”

“Nhưng em muốn ở cùng anh. Anh, xin anh đấy, cho em ở lại có được không? Anh đã biết ba năm nay…”

“Anh biết ba năm nay anh đi mà không từ biệt khiến em oán giận không ít, nhưng rất nhiều việc không phải chúng ta muốn thế nào thì được thế ấy. Nếu em thực sự ở lại đây, vậy thì cha làm thế nào? Mẹ làm thế nào? Ai chăm sóc họ? Chúng ta không thể việc gì cũng chỉ nghĩ tới bản thân!”

“Nhưng em…” 

Em không thể quay về! Ngôi nhà đó không dung nạp em, anh có biết không?

Song Thẩm Hàn Vũ lại không cho cô cơ hội nói ra những lời này.

“Đừng có tùy tiện, Tình. Hoàn cảnh của anh cũng rất khó, em hiểu chuyện một chút, được không?” 

Anh day day ấn đường, vẻ mặt mệt mỏi.

Vậy ra… ý anh là, cô quấy rầy anh ư?

Đây chính là nguyên nhân năm đó anh ra đi không lời từ biệt? Cô là một gánh nặng rất lớn, anh không gánh nổi, đúng không?

Có chuyện gì cũng không thể nói ra khiến anh thấy bất lực, càng nói chỉ càng làm anh thêm tự trách mình, đó không phải là điều cô mong nhìn thấy.

Cô cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Thẩm Hàn Vũ nhìn thấy mà đau lòng, bước lên ôm cô.

“Tình, anh xin lỗi.”

“Thật sự không còn cách nào ư? Anh, em thực sự không muốn xa anh…” 

Cô nghẹn lời, khóc không thành tiếng.

“Xin lỗi, anh thực tự xin lỗi. Coi như Tình giúp anh, thay anh chăm sóc cha mẹ, được không?”

Giúp…. anh trai?

Cô sụt sịt ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay quệt nước mắt dũng cảm gật đầu: 

“Được, em giúp anh!”

Cô từng hứa sẽ nghe lời anh, anh nói không được thì thực sự là không được, nếu có cách, anh sẽ không cố ý vứt bỏ cô, vì vậy cô phải thông cảm cho anh.

“Tình…” 

Nhìn bộ dạng này của cô, trái tim anh như tan vỡ, không thể kìm nén. Trong phút chốc, anh dường như mất lý trí, mở miệng định giữ cô lại…

“Không sao, em sẽ đợi anh.” 

Cô cười khẽ, rất dịu dàng, rất nồng thắm…

Thẩm Hàn Vũ chấn động, giống như bị rắn độc cắn, đau đớn, rối loạn lùi lại.

“Anh?”

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa khiến anh hoảng loạn va vào góc bàn, Tề Quang Ngạn bước vào: 

“Hai người ôn chuyện cũ xong chưa? Tôi đói quá!” 

Nói rồi, anh ta liếc anh một cái với vẻ khó hiểu. 

“Thẩm Hàn Vũ, cậu căng thẳng gì vậy? Biểu hiện thấp thỏm hơn cả kẻ trộm.”

Anh ấn tay vào ngực, thở khẽ: 

“Cậu xuất quỷ nhịp thần, có ai mà không bị dọa chết chứ?”

“Cậu chẳng làm việc gì xấu thì sợ cái gì?” 

Nếu không biết hai người họ là anh em, hẳn Tề Quang Ngạn sẽ cho rằng họ yêu đương vụng trộm bị anh bắt được.

“Không đôi co với đồ quỷ nhà cậu. Tình, em đói không?”

“Em chưa đói lắm.”

 Thực ra, từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, nhưng trong lòng chỉ muốn gặp anh, không hề thấy đói.

Thẩm Hàn Vũ ra khỏi phòng, mở tủ lạnh tìm xem có thứ gì ăn được không.

“Không cần tìm, cậu quên là vì trong nhà không còn gì, chúng ta đi mua mì nên mới bị kẻ xấu lấy mất ô à?” 

Tề Quang Ngạn mát mẻ nhắc nhở.

Đến cuối tháng, không còn cách nào, sinh viên nghèo chỉ có thể thắt lưng buộc bụng ăn mì qua ngày. Anh sao có thể để em gái ăn mì chứ?

Thẩm Hàn Vũ không nói lời nào, lấy chìa khóa: 

“Tôi mượn xe cậu!”

“Không cần đâu anh, ngoài trời đang mưa, em ăn mì cùng hai anh cũng được mà.”

Anh coi như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.

“Anh mua về, em cũng không ăn!”

 Thẩm Hàn Vũ dừng bước, quay đầu trợn mắt nhìn cô.

“Em nói thật đấy, đợi anh về, em đã ăn no rồi.” 

Cô cao giọng.

Thẩm Hàn Vũ lại trừng mắt nhìn cô mấy giây, sau đó đầu hàng, bỏ chìa khóa xuống, lấy mì, giúp cô đổ gia vị, thêm nước, đập thêm một quả trứng còn sót lại.

“Còn tôi thì sao?”

 Tề Quang Ngạn chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.

Thẩm Hàn Vũ chẳng thèm đếm xỉa, vứt gói chưa bóc sang chỗ anh ta:

 “Tự úp đi!”

“Phân biệt đối xử thế đấy!”

 Tề Quang Ngạn lẩm bẩm, cam chịu tự úp mì.

Thẩm Hàn Vũ chẳng buồn để ý tới anh ta, đi thẳng ra ban công.

“Anh không ăn à?”

“Em ăn trước đi, anh vẫn chưa đói.” 

Anh châm điếu thuốc, hút vài hơi.

Thẩm Thiên Tình nhíu mày: 

“Anh học hút thuốc khi nào vậy?”

Tề Quang Ngạn nhiệt tình giải thích: 

“Thuốc lá của anh, cậu ta hiếm khi…”

“Cậu có thể im mồm lại và yên lặng ăn mì không?”

 Thẩm Hàn Vũ không hài lòng, liếc anh ta một cái.

Tề Quang Ngạn bĩu môi, chẳng buồn để ý đến Thẩm Hàn Vũ nữa.

Không biết hôm nay cậu ta ăn nhầm thuốc gì mà tính tình khó chịu thế? Anh em gặp mặt, chẳng phải nên vui ư? Sao biểu hiện của cậu ta hoàn toàn trái ngược vậy? Lẽ nào thời tiết u ám ảnh hưởng đến cả tâm trạng con người ư?

Mới ăn được nửa bát mì, chuông điện thoại reo, thấy Thẩm Hàn Vũ không có ý nhấc lên, Tề Quang Ngạn đành buông đũa, cầm điện thoại lên nói vài câu, sau khi ấn vào nút mở cửa lớn, đột nhiên ghé sát mặt vào Thẩm Hàn Vũ với vẻ nịnh bợ: 

“Tiểu Thẩm Thẩm, chúng ta là anh em tốt đúng không? Anh em tốt có phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu không?”

Thẩm Hàn Vũ dụi tắt đầu thuốc lá, vẻ mặt chán ghét đẩy cậu bạn cùng phòng ra. Tiểu Thẩm Thẩm cái gì chứ! 

“Cậu đang có mưu đồ gì với tôi vậy?”

“Cũng chẳng có gì, thì… tiểu học muội[2] xinh đẹp của cậu đến rồi.”

[2] Đàn em học khóa dưới.

“Tâm Bình à? Đến thì đến.” 

Có mỗi việc này thôi mà cũng phải bày ra vẻ mặt nịnh bợ ư?

Sự nghi ngờ của anh rất nhanh chóng có được lời giải đáp.

Chuông cửa vừa reo, Tề Quang Ngạn liền chạy như bay ra mở, tốc độ này chỉ có thể so sánh với khi theo đuổi người đẹp, nhưng người đẹp tuyên bố trái tim đã có chủ, vì vậy không nằm trong danh sách “săn bắn” của anh ta…

“Lại ăn mì đấy à? Em biết ngay mà. Hai anh vừa đến cuối tháng là đã bắt đầu ngược đãi dạ dày rồi.”

 Một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại cất lên, miệng cười khẽ, tay giơ túi nilon về phía ban công.

“May mà em nhìn xa thấy trước, mua mấy món kho mang tới, mau qua đây ăn cho nóng.”

Anh cau mày, chân không nhích một bước:

 “Anh nói bao lần rồi, em đừng làm vậy nữa!”

Nụ cười của Lưu Tâm Bình hơi sững lại, nhưng thoáng một cái đã lại tươi rói: 

“Tiện đường mà, có phiền gì đâu.”

Con đường này khá xa để tiện đường.

Thẩm Hàn Vũ trong lòng biết rõ, song không nói thẳng ra.

Từ chối chỉ làm cô ấy khó xử, anh không nói nhiều nữa, bước vào phòng lấy bát ra đựng thức ăn. Ngẩng đầu thấy bộ dạng thèm ăn với vẻ mặt nịnh nọt của Tề Quang Ngạn, anh tức giận nói:

 “Nhìn gì tôi? Tôi đâu phải người bỏ tiền ra, đi mà hỏi Tâm Bình ấy!”

Cậu không bỏ tiền, nhưng người ta mang tới cho cậu mà! Tề Quang Ngạn lẩm bẩm trong lòng.

No comments

Powered by Blogger.