THẤT TỊNH KHÔNG MƯA - CHƯƠNG 06 - LÂU VŨ TÌNH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
THẤT TỊNH KHÔNG MƯA
Tác giả : Lâu Vũ Tình
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 06 : MƯA NƯỚC MẮT
“Anh!
Dạo này anh khỏe không? Em rất nhớ
anh.
Ba năm nay em đã viết vô số thư
nhưng vẫn không nhận được hồi âm của anh, không biết anh sống ở Đài Bắc có tốt
không, phải chăng vì bận quá nên không có thời gian viết thư cho em? Không sao,
em sẽ không khóc, không làm ầm lên, em sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ít nhất anh
cũng cho em ít tin tức, được không? Cho dù là vài chữ thôi cũng được, để em biết
anh đã nhận được thư của em, biết được nỗi nhớ của em.
Anh biết nỗi nhớ là cảm giác thế
nào không? Giống như cơ thể bị hàng vạn con kiến đốt, vừa ngứa, vừa tê, vừa
đau, nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể hết ngứa. Em nghĩ, tới ngày gặp
lại anh, những con kiến này mới có thể biến mất!
Em nói những lời này không phải cố
ý làm khó anh đâu, chẳng qua muốn anh biết, ngày nào em cũng nhớ anh, nhớ vô
cùng! Mỗi lần nhớ anh đến nỗi đôi mắt bỏng rát, sống mũi cay cay, em liền giam
mình trong phòng anh, nhìn từng thứ anh từng dùng, tưởng tượng anh vẫn ở bên cạnh
em. Em không khóc đâu, thật đấy, em thề!
Bây giờ em đã trở nên rất kiên cường,
rất hiểu chuyện, anh không muốn thấy sự thay đổi của em ư? Anh, khi nào anh về?
Em sẽ không đối đầu với anh, sẽ không vô cớ gây sự nữa, chỉ cần anh trở về, em
sẽ hết sức nghe lời anh, không làm anh tức giận, được không? Được không anh?
Mấy ngày nay lại mưa, thật đáng
ghét, sao ông trời có nhiều nước đến thế? Trút xuống mãi không hết. Lại sắp tới
sinh nhật em rồi, từ khi anh đi, em không còn nhận bất cứ món quà sinh nhật nào
nữa, em sẽ không quên, chính ngày hôm đó em đã mất anh, mỗi lần chỉ cần nhớ tới
điều này, tim em lại nhói lên đau đớn, gần như không thể thở nổi…
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là em sẽ
tròn mười tám tuổi, hy vọng hôm đó trời trong, cầu mong, chỉ cần một lần thôi,
năm nay trời đừng mưa nữa, em thực sự hi vọng ngày hôm đó có thể có anh ở bên.
Em tin, chỉ cần không ngừng cầu
nguyện, sẽ có một ngày ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của em, đúng không? Em
sẽ đợi, năm nay không được thì còn có năm sau, năm sau không được thì còn có
năm sau nữa, năm sau nữa nữa…
Bởi vì anh từng nói, chỉ cần trời
không mưa, anh sẽ trở về, đưa em đi thả diều, bắt cá bên con rạch, đúng chứ?
Gần đây, tình trạng sức khỏe của
cha không tốt lắm, bác sĩ muốn chúng ta chuẩn bị hậu sự. Tuy cha không nói
nhưng em có thể thấy cha rất nhớ anh. Anh, tranh thủ thời gian về nhà một chuyến
nhé! Chẳng lẽ anh thực sự không quan tâm đến chuyện mình có thể không gặp được
cha lần cuối cùng ư?
Tình. Nửa tháng trước sinh nhật.”
Lại vài ngày qua đi, giống như trước,
bức thư vẫn chìm trong biển rộng.
Ba năm nay, anh chưa về một lần.
Năm đầu tiên, cô còn tràn đầy hy vọng
anh sẽ đột nhiên xuất hiện, thực hiện lời hứa của anh, đưa cô đi.
Năm thứ hai, cô đã không dám ước
mong quá nhiều, chỉ cần anh trở về nhìn cô một lần, như vậy đã đủ rồi.
Nhưng hy vọng lại tan vỡ, năm thứ
ba, cô chẳng dám nghĩ gì nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại, một lá thư để cô biết
anh không quên cô, như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.
Ngày nào cũng vậy, cô đều tràn đầy
hy vọng đứng canh bên hòm thư, chờ người đưa thư đến, để rồi lại thất vọng.
Trong lòng cô không khỏi thắc mắc, liệu anh có nhận được thư không? Cô gửi nhiều
thư đến vậy, một bức anh cũng không nhận được ư? Hay là mẹ quên không gửi cho
cô?
Cô không biết anh học trường nào,
khoa gì, cũng không biết địa chỉ, phương thức liên lạc của anh, muốn gửi gắm nỗi
nhớ cũng chẳng biết gửi đi đâu.
Cô không dám hỏi mẹ, sợ mẹ tức giận,
tinh thần lại mất kiểm soát.
Bệnh tình của cha ngày một xấu đi,
chỉ còn thoi thóp, cô biết, cha thực sự rất muốn gặp anh lần cuối.
Suy nghĩ mấy ngày, nhớ ra những món
đồ quan trọng của mẹ đều được cất trong ngăn tủ có khóa, nhân lúc mẹ vào bệnh
viện chăm sóc cha, cô lấy trộm chìa khóa, tìm thấy địa chỉ của anh ở Đài Bắc.
Cô biết, nếu cô lén chạy tới tìm
anh, mẹ sẽ phát điên, có thể sẽ đánh chết cô, nhưng cô đã không còn quan tâm
nhiều đến vậy, cô nhớ anh trai, nhớ vô cùng!
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy,
cô sẽ chết cùng cha mất.
Đúng vào ngày sinh nhật của cô năm ấy,
mưa trút xối xả, cô bất chấp tất cả, rời khỏi ngôi nhà đó, chạy tới thành phố của
anh.
Ngồi trên chuyến tàu hỏa đi lên
phía bắc, trong lòng cô rất sợ hãi, bởi vì cô chưa từng rời xa nhà để đến một
thành phố hoàn toàn lạ lẫm như vậy, nhưng cô tự nhủ, chỉ cần tới bên anh thì chẳng
phải sợ gì nữa…
Đoàn tàu băng qua hết ga này tới ga
khác, có trạm dừng quen, có trạm không quen, từng trạm, từng trạm cứ vụt qua
trước mắt. Cứ qua một trạm, cô lại cách nhà một xa, cũng là gần anh hơn một
chút, chỉ cần nghĩ như vậy, cô lại có thể chờ đợi được.
Nhà ga Đài Bắc to hơn cô tưởng, người
ở đây rất đông, rất hỗn loạn, hoàn toàn khác với Bình Đông. Cô nhìn tới nỗi
choáng váng, hỏi vài người, ngồi nhẩm vài chuyến xe bus, cuối cùng cũng tìm thấy
nơi anh trai sống.
Đó là một tòa nhà có vẻ cũ kỹ, cô
không biết mẹ có gửi phí sinh hoạt cho anh không, sống trong thành phố lớn này
chắc chẳng dễ dàng gì. Anh phải nộp học phí, tiền thuê phòng, ngoài ra còn những
nhu cầu thiết yếu khác trong sinh hoạt…
Có điều, không sao cả, cô đã tốt
nghiệp trung học rồi, ba năm nay cô vừa học vừa làm, cũng tích lũy được chút
kinh nghiệm, cô không muốn học tiếp, dù sao học hành cũng không nằm trong phạm
vi hứng thú của cô, cô muốn kiếm tiền, để không trở thành gánh nặng cho anh
trai.
Cô ấn chuông cửa, nhưng không có tiếng
đáp lại, có lẽ anh trai đang đi học, anh vốn dĩ rất chăm chỉ mà.
Không sao, cô sẽ đợi.
Những giọt mưa não nề lại tiếp tục
rơi, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, toàn thân cô ướt đẫm, run rẩy vì lạnh
nhưng anh vẫn chưa về.
Ba tiếng, bốn tiếng, năm tiếng… cô
không nhớ mình đã đợi bao lâu, trời tối dần, mưa rớt trên người, lạnh tới mức sắp
không còn cảm giác nữa, sau đó, cô mệt mỏi ngồi xổm trên đôi chân tê dại cho tới
khi nhìn thấy bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ ngưng tụ trong tầm mắt mơ hồ…
“Tôi thấy con người bây giờ á, ăn
ngon mặc đẹp, sống trong nhung lụa, tâm hồn đều bị mục ruỗng hết cả. Cổ nhân đã
dạy, “sinh ư ưu hoạn, tử ư an lạc[1]”, cuối thời Minh có Ngô Tam Quế bán nước cầu
vinh, thời mạt Thanh thì có lão yêu bà Từ Hy làm những việc đồi bại như cắt đất
đền bù, mất quyền nhục nước, trong thời đại dân chủ sắp bước vào thế kỷ hai
mươi mốt, lại có những kẻ vì không muốn bị ướt như chuột lột mà làm cái việc trộm
cắp vô sỉ, đúng là thói đời, thời nay đạo đức con người suy giảm mất rồi, ai
cũng chăm chăm tự bảo vệ quyền lợi của mình trước, lễ nghĩa liêm sỉ gì cũng chẳng
còn…”
[1] Nghĩa là: Sống nhờ khó khăn hoạn
nạn, chết vì an nhàn hưởng lạc, ý muốn nói cuộc sống gian khổ giúp con người
quyết chí vươn lên để tồn tại, còn sự an nhàn sung sướng dễ làm hư hỏng con người
mà dẫn đến diệt vong.
“Cậu nói đủ chưa?”
Bị mắc kẹt dưới mái hiên vì trận
mưa lớn, tâm trạng Thẩm Hàn Vũ đã đủ bực bội rồi, cậu bạn cùng phòng lại còn ồn
ào bên tai, ai mà chịu được chứ?
Với lại, chỉ bị mất cái ô thôi mà,
có cần phải nghiêm trọng vậy không? Hơn nữa đó là ô của anh, anh không kêu, cậu
ta việc gì phải ca thán? Lại còn “mất quyền nhục nước” gì gì nữa!
“Người anh em, rõ ràng cậu không biết
cái gọi là nhìn lá rụng, biết mùa thu, thấy mầm biết cây, từ cái nhỏ có thể thấy
được nỗi lo lớn. Việc chúng ta bị ướt chỉ là chuyện nhỏ, chỉ số đạo đức con người
suy giảm mới là chuyện lớn.”
“Chuyện này thì liên quan gì tới
suy giảm đạo đức?”
Đến chịu cậu ta, thế mà cũng có thể
thổi phồng thành một bài diễn thuyết dài ngoằng.
“Tại sao lại không chứ? Chúng ta chỉ
vào mua hai bát mì thôi, đi ra đã không thấy ô đâu, thân thủ hắn quả là nhanh
nhẹn, sao có thể không cảm khái được? Vô sỉ nhất là chúng ta đã đủ nghèo rồi, hắn
không ăn trộm của người khác mà lại ra tay với chúng ta, lấy cắp của người còn
nghèo hơn, đúng là vô lương tâm, cậu nói tôi có nên rủa hắn té xuống cống nước
thối, để hắn còn thảm hại hơn cả chúng ta không?”
Thẩm Hàn Vũ lười biếng liếc cậu bạn
một cái:
“Sáng ra khỏi nhà tôi đã nhắc cậu
mang ô rồi còn gì, chính cậu ghét phiền phức nên mới không mang đấy chứ.”
Dù sao cậu ta cũng mặt dạn mày dày
chui vào ô của anh, đuổi thế nào cũng không chịu đi, có ô hay không đều bị ướt
như nhau, giờ bị mất ô cũng đâu cần phí sức tỏ ra bi phẫn như vậy!
“Tôi nào biết cậu linh thế? Nói mưa
liền mưa thật.”
Tề Quang Ngạn lẩm bẩm.
“Không phải tôi linh thiêng, mà là
kinh nghiệm cho tôi biết ngày này năm nào cũng mưa.”
“Cậu làm gì mà rảnh rỗi để ý ngày
này có mưa hay không vậy?”
Tề Quang Ngạn ngạc nhiên liếc
anh một cái.
Thẩm Hàn Vũ nghe thấy câu hỏi ấy,
thần sắc ngẩn ngơ.
Anh mắt hướng về phía màn mưa, anh
nhẩm đo khoảng cách, hít một hơi thật sâu, định bụng chạy một mạch qua con đường
này…
Anh cần chút mưa để quay về hiện thực.
“Này Thẩm Hàn Vũ, đợi tôi với!”
Tề Quang Ngạn vội vàng đuổi theo.
Còn cách nhà chưa tới một trăm mét,
anh đột ngột dừng bước, hại Tề Quang Ngạn suýt chút nữa đâm sầm vào.
“Thẩm Hàn Vũ, cậu làm cái…”
Nhìn theo ánh mắt anh, Tề
Quang Ngạn lập tức huýt sáo.
“Oa, một mỹ nhân xinh đẹp! Lẽ nào cậu
nhìn đến mức ngơ ngẩn rồi…”
Một khắc sau, mỹ nhân “xinh đẹp” mà
Tề Quang Ngạn vừa nói tới nhanh chóng chạy về phía họ, ôm chặt Thẩm Hàn Vũ.
“Anh…”
Nước mưa vô tình thấm ướt toàn
thân, Thẩm Hàn Vũ hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.
“Oa, Thẩm Hàn Vũ, cậu thật chẳng ra
sao, có cô em gái xinh đẹp, đáng yêu thế này mà lại không bao giờ nhắc tới. Nếu
tôi biết sớm, cần gì phải khổ sở tìm kiếm trong các rừng hoa, cứ tới thẳng nhà
cậu có phải hơn không…”
Thẩm Hàn Vũ thất thần tựa vào cửa,
nhìn cô em gái đã ba năm không gặp. Anh không ngờ cô có thể ôm túi chạy lên
phía Bắc tìm anh. Đến tận bây giờ, khi cô đã ngồi trong phòng anh, thay sang bộ
quần áo khô ráo, chầm chậm lau mái tóc dài, anh vẫn không dám tin cô thực sự đã
ở bên cạnh anh.
Ba năm không gặp, cô thay đổi rất
nhiều. Lúc anh rời đi cô mới tốt nghiệp cấp hai, giống như tất cả các nữ sinh
khác tóc ngắn chưa tới vai, chưa hết vẻ ngây thơ, còn bây giờ, tóc cô đã nuôi
dài, khuôn mặt hình quả táo tròn tròn dễ thương trong ký ức đi biến thành gương
mặt trái xoan thanh tú, thêm vài phần trang nhã xinh đẹp, thướt tha dịu dàng…
Cô thay đổi rất nhiều, duy chỉ có
đôi mắt to tròn là vẫn vậy, khi nhìn anh, dường như toàn bộ thế giới chỉ xoay
quanh anh…
Lồng ngực anh như bị co thắt, đau đớn
vô cùng, anh nhắm mắt, không cho phép mình nghĩ sâu xa thêm nữa.
Hồi đó, anh ra đi là vì muốn chặt đứt
nỗi nhớ của cô. Anh không thể; cũng không cho phép mình gieo cho cô bất kỳ mơ mộng
sai lầm nào…
“Này, anh em các người chẳng phải
lâu lắm không gặp rồi ư? Vậy chắc có nhiều điều cần nói lắm nhỉ? Cái đó… Thẩm
Hàn Vũ, cậu có cần nói gì không? Em Thẩm…”
Tề Quang Ngạn cảm thấy không khí…
yên lặng có phần kỳ quái.
“Em tên là Thẩm Thiên Tình.”
Cô nhẹ nhàng nói với anh ta.
“Sao không nói sớm! Chỉ cần là tên
của mỹ nhân, anh sẽ vui lòng ghi nhớ tới khi sông cạn đá mòn.”
Thẩm Thiên Tình bật cười trước lời
nói khoa trương của anh ta:
“Anh, bạn học của anh thú vị quá!”
“Được mỹ nhân khen ngợi là vinh hạnh
của anh.”
Tề Quang Ngạn quỳ nửa người theo kiểu
kịch, cầm mu bàn tay cô định hôn.
“Em gái xinh đẹp, chào em, anh tên
Tề…”
Đột nhiên một bàn tay giơ ra ngăn nụ
hôn lang sói. Thẩm Hàn Vũ giật tay em gái lại, không để bàn tay thanh khiết của
cô bị vấy bẩn.
“Tránh xa em gái tôi ra!”
Anh lạnh lùng cảnh cáo, đồng thời
giải thích:
“Cậu ta học Luật, anh học Y,
không được coi là bạn học.”
Có loại bạn hở tí là “nổi máu dê”
thật mất mặt, anh chỉ hận không thể quăng cậu ta ra xa tới mười vạn tám nghìn dặm.
“Vậy sao bọn anh quen nhau?”
“Cái gã chẳng cần thể diện này
không có tiền ăn trưa, bèn hành động như bọn thổ phỉ, cướp bánh bao của anh.”
“Này này này, việc cũ tám trăm năm
trước, cậu còn nhắc tới làm gì? Hơn nữa, thực ra cậu rất thích tính cách không
câu nệ tiểu tiết của tôi, đúng không? Nếu không, khi đó sao cậu có thể không
tính toán với tôi?”
“Sai rồi! Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, mình
đã nghèo lắm rồi, vậy mà còn có người nghèo hơn mình, đến cái bánh bao cũng chẳng
có mà gặm, thế nên tôi mới thấy thương cậu, đừng có tưởng ai cũng mê mình.”
“Ôi, đau lòng quá, uổng công tôi
coi cậu như anh em…”
Tề Quang Ngạn ra vẻ Tây Thi dâng
trái tim, vờ yểu điệu.
Đúng là không thể tiêu hóa nổi, Thẩm
Hàn Vũ khinh thường ngoảnh mặt sang một bên.
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Thiên Tình hứng thú hỏi.
“Sau đó cậu ta liền ỷ vào anh tới mức
nghiện. Một hôm cậu ta nói, tình cảm anh em chúng ta còn vững chắc hơn đá, mời
anh tới ở cùng để tiện bề chăm sóc lẫn nhau, anh nhìn người không rõ, lên nhầm
thuyền địch, phát hiện hóa ra cậu ta không trả được tiền nhà mới tìm cách tiếp
cận anh! Em có tin trên đời này có loại người vô sỉ đến vậy không?”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment