THẦN ẤN VƯƠNG TỌA - CHƯƠNG 14 - ĐƯỜNG GIA TAM THIẾU - TRUYỆN TIÊN HIỆP
THẦN ẤN VƯƠNG TỌA
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: Truyện tiên hiệp
CHƯƠNG 14:KỴ SĨ THÁNH SƠN (2)
Long Hạo Thần nói :
"Lão sư nói để cho ta muốn
tiếp nhận một nhị cấp nhiệm vụ."
Lý Hinh có chút im lặng nói :
"Lão sư của ngươi
thật đúng là yên tâm về ngươi quá mà. Đi thôi, ta với ngươi cùng đi."
Lần nữa tiến vào Mạo Hiểm Giả công hội, ánh mắt những
mạo hiểm giả khác nhìn Long Hạo Thần cũng thay đổi,đầu tiên không nói đến bên cạnh
hắn lại có một tỷ tỷ cường đại như vậy, chỉ riêng hắn chỉ dùng có mấy chiêu liền
miểu sát tên chiến sĩ cầm chiến phủ đã thể hiện ra thực lực tuyệt đối là Chuẩn
Kỵ Sĩ a!
Những người này mặc dù không nhận ra Thần Ngự Cách
Đáng, nhưng cũng nhìn ra được Long Hạo Thần tuổi còn nhỏ như vậy đã là Chuẩn Kỵ
Sĩ .Kỵ Sĩ Thánh điện còn không coi như bảo bối mà bảo vệ hắn sao?Nào còn có người
dám lỗ mãng.
"Kỵ Sĩ , Kỵ Sĩ đại nhân, trả huy hiệu lại cho
ngài."
Thiếu nữ lúc trước ở phía sau quầy khi nhìn thấy hắn từ cửa công hội
đi vào liền cung kính đem huy hiệu trả lại cho Long Hạo Thần. Mới vừa rồi sau
khi nhìn thấy huy chương này thì nàng cũng chạy ra ngoài xem cuộc chiến ,tất cả
mọi thứ đều đập vào mắt nàng,ánh mắt của nàng lúc này khi nhìn thấy Long Hạo Thần
nhiều hơn vẻ tò mò.
Mọi chuyện tiếp theo rất đơn giản, Long Hạo Thần chọn
lựa nhiệm vụ săn giết mười nhị cấp trung giai ma thú ở Hạo Nguyệt Chiểu Trạch
ngoài trăm dặm phía bắc của Hạo Nguyệt Thành.
"Đệ đệ, ta đi với ngươi , nếu không ta không
yên lòng. Hạo Nguyệt Chiểu Trạch mặc dù không có cao cấp ma thú, nhưng vẫn có
tam cấp ma thú, thậm chí còn từng xuất hiện quá tứ cấp ma thú . Hơn nữa, ta
cùng đi với ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn một chút."
"Tỷ tỷ, việc này không được. Lão sư bắt ta phải
hoàn thành nhiệm vụ một mình ."
"Có cái gì không được ,ngươi vẫn hoàn thành nhiệm
vụ một mình a! Nhiệm vụ của ngươi là săn giết ma thú, ta chỉ phụ trách bảo vệ
ngươi không bị những ma thú khác đánh lén. Cứ định như vậy đi, đi thôi."
Vừa nói Lý Hinh vừa lôi kéo Long Hạo Thần ra khỏi Mạo
Hiểm Giả công hội, trực tiếp ngồi trên Mân Côi Độc Giác Thú đi ra khỏi thành.
Đây là lần đầu tiên ngồi trên tọa kỵ làm trong lòng
Long Hạo Thần cảm thấy kỳ lạ.
Long Hạo Thần ngồi cực kỳ vững vàng ở trên lưng Mân
Côi Độc Giác Thú còn Lý Hinh thì ngồi ở phía sau hắn.Hắn có thể ngửi thấy một
luồng hương hoa hồng nhàn nhạt thơm ngát, cũng không biết là phát ra từ trên
người của vị tỷ tỷ này hay là trên người Mân Côi Độc Giác Thú.
Rất nhanh hai người liền ra khỏi thành,điều khiến
cho Long Hạo Thần kinh ngạc chính là khi hắn ra khỏi cửa thành, Lý Hinh chẳng
những không có xuống ngựa mà ngược lại thì những binh sĩ thủ thành lại hướng về
phía nàng hành lễ.
Ra khỏi Hạo Nguyệt Thành, Mân Côi Độc Giác Thú lúc
này mới triển khai tốc độ, làm Long Hạo Thần xuất hiện một màn rung động, một tầng
nhàn nhạt hồng sắc quang mang từ trên người Mân Côi Độc Giác Thú phóng ra làm
nhiệt độ chung quanh rõ ràng tăng lên vài phần, tốc độ đột nhiên tăng mạnh
nhưng có bởi vì có hồng sắc quang mạc bảo vệ hắn nên hắn không cảm thấy gió thổi
vào mặt,hai cánh sau lưng Mân Côi Độc Giác Thú thỉnh thoảng vũ động làm tốc độ
chạy càng trở nên càng thêm ổn định, tốc độ cực nhanh làm người ta cảm giác giống
như là đang ngự không phi hành.
"Thật là nhanh a! Tỷ tỷ, tọa kỵ của ngươi quá tuyệt
vời.Làm thế nào để có thể có được tọa kỵ như vậy!"
Long Hạo Thần dù sao vẫn
còn là một tiểu hài tử,cảm giác mới lạ vừa có làm sao mà không khiến cho hắn
hưng phấn được?
Lý Hinh mỉm cười nói :
"Chỉ cần ngươi trả lời
ta một vấn đề, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Long Hạo Thần nói :
"Tỷ tỷ ngươi hỏi đi."
Lý Hinh nói :
"Ngươi trước kia đã từng giết người
chưa? Nếu không, tại sao sau khi giết tên cầm chiến phủ, ta thấy dường như
ngươi hoàn toàn không có phản ứng gì. Ta vĩnh viễn cũng không thể nào quên được
thống khổ khi lần đầu tiên giết người, ta lúc đó nôn mửa ba ngày ba đêm
a!"
Long Hạo Thần gãi gãi đầu, nói :
"Ta trước kia
chưa từng giết người nhưng mà ta đã từng giết ma thú. Lão sư đã từng nói đối xử
với địch nhân cũng giống như đối xử ma thú, không thể có chút hạ thủ lưu tình.
Nếu chưa thể xác định đối phương đã tử vong thì tuyệt không thể lơ là. Nếu coi
hắn là ma thú ta sao có thể không thoải mái ? Ta giết qua ma thú cũng không ít.
Hơn nữa sau khi hoàn thành một kích cuối cùng ta cũng không có nhìn lại bộ dáng
của hắn."
Thật ra thì, ngay cả chính hắn cũng không biết, bởi vì ở trong địa
huyệt của kiêu nghĩ khổ tu, đã sớm để cho hắn không còn cảm giác sợ hãi.
Lý Hinh vẻ mặt bất đắc dĩ nói :
"Thật không biết
nên nói ngươi là tâm hồn trong sáng không tỳ vết hay là nói ngươi máu lạnh. Bất
quá,lão sư ngươi nói rất đúng, diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Long Hạo Thần nóng lòng muốn biết làm sao để có thể
có tọa kỵ tốt như Mân Côi Độc Giác Thú , vội vàng hỏi tới :
"Tỷ tỷ, người
làm thế nào để có được Mân Côi Độc Giác Thú này!"
Lý Hinh nói :
"Đừng nóng thật ra thì cho dù ta
bây giờ không nói thì sau này ngươi cũng nhất định sẽ biết. Bởi vì ngươi cũng
giống như, cũng có tư cách đi Kỵ Sĩ Thánh sơn lựa chọn tọa kỵ."
"Kỵ Sĩ Thánh sơn là nơi nào?"
Long Hạo Thần
tò mò hỏi.
"Ở trong Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta, tuyệt đại
đa số Kỵ Sĩ đều chỉ có thể thông qua lựa chọn tuấn mã hoặc là đi ra ngoài thuần
phục ma thú để làm tọa kỵ cho mình. Nhưng có một chút ngoại lệ, chính là các Kỵ
Sĩ trẻ tuổi trong các phân điện có thiên phú xuất chúng. Phàm là trước hai mươi
tuổi có thể thông qua khảo hạch Kỵ Sĩ trở thành một gã tam giai nhất cấp Kỵ Sĩ
trở lên đều có tư cách ở chỗ phân điện của mình được đề cử đi tới Kỵ Sĩ Thánh
sơn. Ngươi mới mười tuổi đã là Chuẩn Kỵ Sĩ thì trước hai mươi tuổi trở thành nhất
danh Kỵ Sĩ hẳn là không có vấn đề gì cả."
"Kỵ Sĩ Thánh sơn là nơi Kỵ Sĩ Thánh điện chúng
ta đặc biệt nuôi dưỡng các loại ma thú cường đại. Ở trong Kỵ Sĩ Thánh sơn có trận
pháp khổng lồ do các tiền bối của thánh điện bố trí ở ba ngàn năm trước. Đối với
sinh trưởng ma thú có rất nhiều thuận lợi, hơn nữa sẽ làm giảm dã tính của bọn
nó nên khi thuần phục sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Những Kỵ Sĩ trẻ tuổi ở đó chỉ cần
có thuần phục được một con trong số đó là có thể mang đi làm thành tọa kỵ của
mình. Đây cũng là một trong những phúc lợi tốt nhất của Kỵ Sĩ Thánh điện chúng
ta cũng giống như Ma Pháp Thánh Điện cấp cho những thành viên tinh anh các
trang bị ma pháp. Có thể nói là tầng lớp cao nhất của Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta
không ai mà không phải là cường giả từ Kỵ Sĩ Thánh sơn đi xuống."
Đôi lam sắc đồng tử của Long Hạo Thần nhất thời sáng
lên,
"Nếu như vậy thì ma thú trên kỵ sĩ thánh sơn phải bị thuần phục hết rồi
chứ?"
Lý Hinh bật cười nói :
"Nào có dễ dàng như vậy
! Ở Trong Kỵ Sĩ Thánh điện mỗi năm có thể có mười mấy tên hai mươi tuổi trở xuống
đạt cấp Kỵ Sĩ đã là rất tốt rồi.Có một số thời điểm ngay cả mười tên cũng không
có. Hơn nữa trên Kỵ Sĩ thánh sơn có một tòa đại triệu hoán trận tựa hồ có thể
liên thông với một chỗ đặc thù vì thế nên cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành
một lần triệu hoán ma thú. Vì vậy ma thú trên Kỵ Sĩ thánh sơn sẽ không bị thiếu
thốn.Nghe nói, trên thánh sơn, ngay cả cửu cấp ma thú đều có. Nếu có thể có cửu
cấp ma thú làm tọa kỵ cơ hồ là tương đương với mở ra một thông đạo ít nhất sẽ đạt
tới thất giai chức nghiệp."
Long Hạo Thần hỏi :
"Tỷ tỷ, vậy Mân Côi Độc
Giác Thú của tỷ là ma thú cấp mấy?"
Lý Hinh rất là tự hào nói :
" Trước mắt Mân côi
của ta là ngũ cấp sơ giai ma thú, nhưng nó còn đang ở kỳ trưởng thành, chờ nó
trưởng thành, ít nhất có thể đạt tới thất cấp sơ giai, tương đương với tồn tại
lục giai chức nghiệp.Tương lai tỷ tỷ ít nhất cũng có thể trở thành nhất danh Lục
giai Huy Diệu Kỵ Sĩ đây, ngươi cũng cần phải cố gắng nha."
"Hảo, ta sẽ lấy việc được đi lên Thánh sơn làm
mục tiêu cố gắng ."
Mọi chuyện tiếp theo thật đơn giản, có Lý Hinh là Kỵ
Sĩ chính thức đã từng đi lên Kỵ Sĩ Thánh sơn bảo vệ hắn nên việc săn giết mười
con nhị cấp trung giai ma thú đối với Long Hạo Thần đã là Chuẩn Kỵ Sĩ hơn nữa lại
có Thần Ngự Cách Đáng mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Chỉ có điều
mất thời gian cả ngày hắn mới hoàn thành nhiệm vụ, đưa ra mười viên ma thú tinh
hạch hắn nhận được phần thưởng là hai mươi lăm mai kim tệ cùng giấy chứng nhận
hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của Mạo Hiểm Giả công hội.
Đôi khi chuyện giữa người với người đều đặt nắng vấn
đề duyên phận, Lý Hinh vô cùng yêu quý tiểu đệ đệ mới quen này nàng chẳng những
đi cùng hắn hoàn thành nhiệm vụ lại tiễn hắn đi ra ngoài Hạo Nguyệt Thành hơn
hai trăm dặm đến ngoài Áo Đinh trấn thì hai người lúc này mới lưu luyến chia
tay.
Trời đã choạng vạng tối, Long Hạo Thần nhìn ánh chiều
tà đang nhuộm đỏ phía chân trời xa, trên mặt hắn không khỏi hiện ra nụ cười đắc
ý,
"Lão sư cho ta thời gian hai ngày để hoàn thành nhiệm vụ chuyến này, ta
chỉ dùng một ngày thì đã làm xong. Trước về thăm mẫu thân đang ở nhà một chút,
sáng mai nữa trở về đỉnh núi để làm cho Lão sư một sự bất ngờ."
Vừa nghĩ hắn vừa cao hứng mà chạy về nhà, nhưng mà
lúc này trong đầu hắn thân ảnh của Mân Côi Độc Giác Thú khi chạy thật giống như
hồng vân phiêu lãng,nếu sau này mình cũng có một con ma thú như thế làm tạo kỵ
thì thật là tốt biết bao! Long Hạo Thần cũng rõ nếu như khi tiến hành khảo hạch
Chuẩn Kỵ Sĩ mà Lý Hinh cưỡi Mân Côi Độc Giác Thú thì sợ rằng một kích mình cũng
đỡ không được.
Mang theo cảm xúc hâm mộ, rất nhanh hắn đã nhìn thấy
được nhà mình. Vì để cho mẹ vui mừng hắn rón rén mở cửa ra, nhưng mà khi hắn vừa
mới bước vào nhà thì cả người bỗng nhiên cũng cứng lại.
Đôi lam sắc đồng tử trong nháy mắt lâm vào ngốc trệ,
thậm chí ngay cả cả người hắn cũng không ngừng run rẩy .
Tinh thần lực khác hẳn với thường nhân đã khiến Long
Hạo Thần có tâm tính trầm ổn tỉnh táo hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng
vào giờ khắc này, hắn cũng không thể khống chế không được tâm tình của mình.Một
màn trước mắt này đối với hắn mà nói thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Nguyệt vẫn ở trong sân, nhưng mà nàng lại ngồi
trên đùi của một người đàn ông mà người đàn ông này lại là người có địa vị rất
cao trong lòng Long Hạo Thần, là Tinh Vũ Lão sư,người chỉ dùng một năm đã làm
cho hắn từ Kỵ Sĩ tùy tùng tăng lên tới Chuẩn Kỵ Sĩ
"Ngươi, các ngươi. . ."
Trong nháy mắt đầu
óc Long Hạo Thần liền trống rỗng đứng ngây ngốc ở đó nói không ra lời.
"Thần Thần."
Bạch Nguyệt giãy dụa muốn từ
trong ngực Tinh Vũ ngồi dậy, lại bị Tinh Vũ ôm lấy, một tầng bạch quang nhàn nhạt
hiện lên, Bạch Nguyệt đã không cách nào nhúc nhích thậm chí ngay cả nói cũng
không nên lời.
Tinh Vũ đứng dậy đem Bạch Nguyệt để ở một bên, vẫn lạnh
lùng nhìn chăm chú vào Long Hạo Thần.
"Tại sao? Tại sao phải khi dễ mẹ của ta?"
Long Hạo Thần cơ hồ là hét lên như người điên. Trong khi hét lên hắn đã đem một
đôi tinh thiết kiếm rút ra.Đôi lam sắc đồng tử đã trở nên đỏ ngầu.
Tinh Vũ cổ tay khẽ đảo, cũng không biết hắn làm như
thế nào mà trong tay phải hắn đã nhiều hơn một thanh trúc kiếm,tay trái vắt
chéo sau lưng, mũi kiếm hướng xuống mặt đất, thản nhiên nói :
"Động thủ
đi."
Tâm tình Long Hạo Thần vốn là đang hưng phấn nhưng
lúc này đã không còn sót lại chút gì, tuyệt vọng, thống khổ, oán hận, đủ loại mặt
trái cảm xúc đang điên cuồng dâng trào.
"A!"
Long Hạo Thần quát to một tiếng, hướng
Tinh Vũ phát động công kích. Lần này, hắn căn bản không có dùng bất kỳ kỹ xảo
nào song kiếm đồng thời vung lên dùng hết toàn lực hướng Tinh Vũ chém tới.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment