TẬP 5 - CHƯƠNG 1 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL

LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI



  
Tác giả : Inoue Kenji
Thể loại: Shool Life, Romance

CHƯƠNG 1:


Câu hỏi thứ nhất

“…Yuuji.”
“Gì thế, Shouko?”
“…Mình muốn xem điện thoại của cậu.”
“Sao thế? Tại sao cậu lại bỗng dưng muốn xem điện thoại của tôi?”
“…Bởi vì hôm qua, một chương trình trên TV nói thế.”
“TV? Chương trình đó nói gì?”
“…Rất nhiều bằng chứng cho việc ngoại tình sẽ còn lưu lại ở trong điện thoại.”
“Hoho.”
“…Vì thế, hãy cho mình xem.”
“Từ chối.”
“…Nghiến chặt răng đi.”
“Chờ đã! Tôi nghĩ cậu đã bỏ qua rất nhiều bước đấy! Cậu đột nhiên muốn đánh tôi sao? Cậu muốn đánh tôi?”
“…Cho mình xem.”
“Á—…Không, tôi không thể, tôi vô tình để quên nó ở nhà—ÁÁÁÁÁÁ! M-MẮT TÔI!”
“…Mình nên làm vậy ngay từ lúc đầu rồi.”
“Cậu luôn kết thúc bằng việc chọt mắt tôi! Tại sao cậu thậm chí còn muốn tôi nghiến răng! Đó chẳng phải là giả tạo sao, cậu cầm thú!”
“…Yuuji, đừng gồng nữa. Mình không thể lấy điện thoại của cậu như thế này được.”
“T-tôi không đưa đâu! Tôi cuối cùng mới lấy lại nó sau khi đem đi sửa, làm sao mà tôi có thể để cậu lấy nó đi!”
“…Nếu cậu chống cự, mình sẽ lấy quần dài và quần xà lỏn của cậu luôn.”
“Qu—!? Tôi có thể từ bỏ và giao cho cậu cái quần dài, mặc dù tôi không muốn, nhưng quần xà lỏn của tôi thì liên quan gì ở đây!? Có phải cậu đang nói là cậu muốn tôi đi học trong khi không mặc gì ở phần dưới!?”
“…Những cậu bé bán khỏa thân chỉ mặc áo sơ mi thì rất được yêu quý bởi các bà mẹ, mình đã nghe mẹ nói một lần.”
“Sai rồi! Điều này chả liên quan gì đến ‘thích’ cả! Điều quan trọng hơn là tôi không muốn, đừng phạm sai lầm đó!”
“…Hơn nữa, mình muốn xem Yuuji trông như thế nào lúc đó.”
“Cậu là một kẻ biến thái!?”
“…Mình không phải là một kẻ biến thái. Mình, người bạn từ thuở nhỏ của cậu, có nghĩa vụ kiểm trả sự trưởng thành của Yuuji.”
“Ơ, lấy tay cậu ra khỏi dây nịt của tôi! Tránh xa khỏi khóa dây nịt của tôi! Tôi hiểu rồi! Đây! Lấy điện thoại của tôi đi này!”
“…Mình hiểu rồi.”
“Shouko. Tại sao cậu lại có một biểu hiện thất vọng một cách rõ ràng như vậy?”
“…Cho mình xem điện thoại của cậu.”
“Thật là…Xin đừng làm hư nó, cậu rất ngốc về máy móc.”
“…Mình sẽ cố hết sức.”
“Xin hãy làm vậy.”
“…..”
“Và sao nào? Không có gì đáng chú ý trong đó, đúng không? Một khi cậu đã hiểu ra, xin hãy trả lại tôi cái điện thoại—chờ đã! Tại sao tay của cậu lại mò về phía quần của tôi!? Tôi đã đưa điện thoại cho cậu rồi, đúng không?”
“…Cậu có thư từ Yoshii nhiều hơn mình.”
“Ồ? Chuyện đó có gì sai à?”
“…Nói ngắn gọn, người mà Yuuji sẽ ngoại tình với là Yoshii.”
“Không, điều đó không đúng.”
“…Vì thế, đến lúc trừng phạt rồi.”
“Tại sao xung quanh tôi lại có nhiều người nghĩ sự khác biệt về giới tính là một chuyện nhỏ…? Được rồi Shouko, hãy coi nội dung của các bức thư đi. Đó chỉ là trò trao đổi thư một cách vui vẻ thôi mà đúng không?”
“…Nhưng,”
Píp píp píp.
“À, một bức thư? Đó là điện thoại của tôi phải không? Hãy để tôi coi điện thoại tôi nào! Không, sai rồi. Trước cái điện thoại, trả lại tôi sợi dây nịt, thứ mà cậu đã trộm lấy một cách khéo léo.”
“…Không, mình không trả.”
“Hả? Tại sao—ự óaóaóa!? Lần này cậu còn cố gắng lấy quần dài tôi thêm lần nữa sao!? Mọi người có thể thấy chúng ta ở đây đấy—KHÔNG, KHÔNG, TÔI HIỂU RỒI! Tôi là một người lớn. Tôi không thấy vấn đề gì với việc đầu hàng và đưa cậu quần dài của tôi mặc dù tôi cực kì không muốn. Vì thế ít ra thì, quần xà lỏn của tôi—!”
“…Không.”
“Cậu có điên không!? Cậu có biết việc cậu đang làm là gi không hả!?”
“…Mình chắc chắc, sẽ không tha thứ, lừa dối…!”
“Chết tiệt! Cái gì ở trong bức thư đó vậy?”
[Tin nhắn từ: Yoshii Akihisa]
Tớ có thể ở nhà của cậu không? Tối nay, tớ thật sự có cảm giác…không muốn trở về nhà.
 ---------giải phân cách ------
Câu hỏi thứ nhất
Xin hãy viết chính xác tên của thiết bị thí nghiệm trong bức hình bên phải.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
Ống nghiệm đo.
Lời phê của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Hiểu được tên và cách sử dụng của những dụng cụ phòng thí nghiệm là những thông tin đơn giản nhưng cực kì quan trọng. Có thể nhớ tên của những đồ dụng sẽ không hại gì. Hơn nữa, hãy nhớ nhìn vào các nhãn của các vạch chia.
Câu trả lời của Tsuchita Kouta:
Mesu Shiri. [1]Lời phê của giáo viên:
Em chỉ chú ý đên những phần mà em quan tâm, thầy rất hiểu điều đó. Thầy hy vọng em có thế nhớ luôn ba từ [ンダー] (ndaa) đấy.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
Ống thủy tinh được chia độ.
Lời phê của giáo viên:
Thầy đã mất hy vọng ở em.
 ---------giải phân cách ------
Đó là buồi chiều chủ nhật, và nơi đây, nơi mà rất hiếm khi bị ảnh hưởng bởi mùa mưa, đã có một cơn mưa phùn hiếm hoi vào buổi sáng. Nhưng giờ thì cơn mưa đã chấm dứt, bên ngoài là một thời tiết đẹp trong lành. Tuy nhiên, tôi không đi ra ngoài vì tôi trú ở nhà chơi game.
“Nào! Hai~ ba, và!”
Hiện trên màn hình là trò chơi trải nghiệm đấu quyền anh mà tôi vừa mua tuần rồi, và tôi điều khiển tay cầm trong tay tôi như tôi đang xuất thần vậy. Yuuji đã đến nhà tôi và thật sự là chơi giỏi hơn tôi. Đáng giận làm sao. Tuy nhiên, hắn ta luôn giỏi hơn trong những trò chơi mà liên quan đến phản xạ hoặc vận động.
“Cho dù là thế, nó cũng làm tôi tức giận khi thua một gã như thế!”
Nhưng cho dù thể loại game nào đi nữa, chỉ việc thua Yuuji thôi đã làm tôi muốn mửa. Đó là lý do tại sao tôi đồng ý với cậu ấy về việc có một trận tái đấu vào ngày mai, sau giờ học, và tôi đang cố hết sức để luyện tập.
—Kinh coong
Một tiếng động sắc sảo từ chuông cửa vang lên trong khi tôi đang luyện tập.
“Hả! Đó có phải là thư hỏa tốc không? Thật là, đúng vào ngay lúc này…”
Trên màn hình, nhân vật tôi đang điều khiển móc một cú móc hàm thẳng vào hàm của đối thủ. Tôi tiếp tục tấn công đối thủ khi hắn sợ, vì thế tôi có thể thắng ngay lúc này. Đó là lý do tại sao tôi không muốn tạm dừng vào ngay thời điểm quan trọng như thế này—tuy nhiên, thôi không thể cứ để mặc chuông cửa như vậy.
“Thật là…chọn thời điểm quá tệ…”
Không thể tránh được. Tôi chỉ có thể thở dài và ấn nút tạm dừng, đứng dậy và bước về phía cửa.
“Đây này! Ai thế?”
Tôi nói khi mở khóa, và bật cánh cửa ra ngoài.
Cái cảm giác của mùa hè, cái nóng và độ ẩm ngay lập tức tràn qua khe cửa hẹp.
Tôi nhíu mày một chút trong một thái độ khó chịu, nhưng tôi đẩy cánh cửa mở rộng hơn một chút nữa.
Phía bên kia của cánh cửa kim loại, là một bầu trời xanh quang đãng sau khi mưa, vết tích nhạt nhòa còn lại của một cầu vồng gần như hòa lẫn vào bầu trời, và—một người phụ nữa tóc ngắn, mang một cái va-li khổng lồ.
“…Ớ? Đó là…?”
Tôi không nhịn được nhưng nghi ngờ đôi mắt của chính mình và bắt đầu nhìn người đang ở trước mặt tôi một cách kĩ càng hơn nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đôi mắt rộng đó, vẻ mặt không nghiêm túc đó, người đó…trông có vẻ như là người tôi có quen biết.
Tôi có một cảm giác tệ về việc này. Tôi không nghĩ điều này thật sự có thể xảy ra, nhưng có lẽ…
“…Chị,…chị…?”
Tôi cố gọi người trong gia đình này của tôi, người mà đáng ra phải ở nước ngoài và không nên xuất hiện ở đây.
Và rồi, người đó ngay lập tức,
“Vâng. Đã lâu rồi nhỉ, Aki-kun.”
Chị ấy trả lời tôi. Mái tóc ngắn gọn gàng bay một cách nhẹ nhàng trong gió, và một nụ cười mỉm hiện lên trên mặt chị ấy.
—Và vì lý do nào đó, chị ấy đang mặc áo khoác sau khi tắm xong.
“TẠI SAO CHỊ LẠI MẶC ÁO KHOẮC SAU KHI TẮM!?”
Tôi thật sự bị sốc khi thấy chị của tôi, người mà tôi đã không gặp sau một năm, ăn mặc như vậy.
Tại sao chị ấy lại ở đây? Nếu chị trở về, tại sao lại không gọi cho em? Những câu hỏi rõ ràng đó ngay lập tức bị thổi bay qua một bên. Cách ăn mặc kì quái của chị ấy làm tôi thấy chóng mặt.
Không, điều đó là hợp lý nếu chị tôi, người vừa từ nước ngoài trở về, thật sự bước ra từ trong phòng. Tuy hiếm ở Nhật bản, nhưng cũng có vài người mặc áo khoác đó sau khi tắm xong. Tuy nhiên—
“ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ QUÁ KÌ QUẶC KHI ĂN MẶC NHƯ VẬY VÀ ĐI VIẾNG THĂM NGƯỜI KHÁC?”
Theo như tôi biết, áo khoác sau khi tắm không tiến hóa đến mức có thể sử dụng khi ở ngoài đường, đúng không? Tôi chưa bao giờ nghe tin như vậy!
“Aki-kun, Nhật Bản thật sự rất nóng?”
“TẠI SAO CHỊ LẠI NÓI VỀ THỜI TIẾT NHƯ THỂ CHỊ CHƯA NGHE TỚI LỜI PHÊ BÌNH CỦA EM!? CHỊ NÊN GIAO TIẾP MỘT CÁCH CHÍNH XÁC VỚI ĐỨA EM TRAI MÀ CHỊ CHƯA GẶP MỘT NĂM ĐI!!”
“Aki-kun. Làm sao mà em có thể đứng ngoài hành lang và làm huyên náo như vậy được? Chị không nhớ là đã nuôi dạy một đứa nhóc mà thiếu ý thức như em đúng không?”
“Kuu…Em không ngờ là bị nói về ý thức bởi người mà mặc áo khoác sau khi tắm khi chị ấy đi trước mặt mọi người…”
TÔI CHẮC CHẮN LÀ NGƯỜI CÓ NHIỀU Ý THỨC HƠN Ở ĐÂY…!
“Và chị đã nói với em trước đây rồi. Em phải nghe những gì người khác nói cho hết, em biết chứ? Chị có lí do cho việc ăn mặc như thế này.”
Chị tôi bắt đầu khiển trách tôi.
“Ơ? À, em hiểu rồi.”
Sau khi nghe chị ấy nói vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy. Ai mà lại đi vòng vòng ở ngoài đường với cái áo khoác sau khi tắm mà không với bất kì lý do gì cả?
“Tất nhiên.”
Sau khi thấy tôi có vẻ hiểu, chị tôi gật đầu và sau đó từ từ bắt đầu giải thích cho tôi.
“Trời thì rất nóng hôm nay, và chị phải mang một cái va-li nặng như vậy. Chị đã đổ rất nhiều mồ hôi.”
“Ừ.”
“Cho dù là đi gặp em trai của chị, chị vẫn là phụ nữ. Chú ý đến ngoại hình của chị là điều bình thường.”
“Đúng vậy. Con gái thường quan tâm đến việc đó.”
“Vì thế chị thay áo khoác sau khi tắm để nó hút hết mồ hôi.”
“Đúng vậy, đó là phần lạ đời đấy.”
“Bởi vì áo khoác này là món đồ duy nhất trong hành lý của chị mà hút nhiều mồ hôi nhất. Mồ hôi của chị nhanh chóng khô đi.”
“Tại sao trí óc chị không nghĩ đến lựa chọn ‘lấy khăn ra và lau khô mình’…?”
“Vì nếu chị thay áo khoác, chị có thể an toàn duy trì niềm tự hào của chị như là một người chị, và đoàn tụ với người em của chị mà đã không gặp trong một năm trời, trong khi vẫn sạch sẽ.”
“Em nói nè, cho dù chị quá tự hào về thành tích của mình, kết cuộc chị lại rớt bởi vì chị đã nghĩ quá nhiều, đúng không chị?”
Trong đầu tôi, niềm tự hào là một người chị của chị ấy hoàn toàn biến mất.
“Em đang nói gì thế? Cho dù mồ hôi bao gồm nhiều tạp chất như muối, magie, kali và canxi nhưng chủ yếu nó chứa nước. Cái áo khoác này làm từ chất liệu cotton, vì nó hấp thụ nước và có khả năng thẩm thấu, và đã hút hết mồ hôi từ ngươi chị đúng như chị mong muốn.”
“Không…chị đã hút hết mồ hôi đi…”
Nhưng không phải là mặc gì cũng không quan trọng chỉ bởi vì nó có thể hút hết mồ hôi!
“Nếu em có thể hiểu, để chị vào nhà. Chị phải coi cuộc sống mà Aki đang sống như thế nào và báo cáo lại với mẹ.”
“À, vậy ư?”
“Đúng vậy.”
“Em hiểu rồi~ vậy là chị về đây để kiểm tra xem em sống như thế nào~”
“Đúng vậy.”
“Em hiểu em hiểu…đúng vậy…chị nè…”
“Gì thế?”
“Đó là cái gì vậy?”
“Gì thế kia?”
“Ý em là sao?”
Tôi chỉ về phía xa, và chị quay lại nhìn hướng tôi đang chỉ không một chút nghi ngờ gì.
—Ầm. Cạch cạch
Trong chi ấy ấy vẫn còn đang ngó về phía kia, ngay lập tức tôi đóng cửa lại một cách bình tĩnh với tốc độ nhanh nhất có có thể, và thậm chí còn nhớ khóa luôn cửa.
—Kinh coong
“Aki-kun, nhanh mở cửa ra đi. Chị vẫn chưa vào nhà mà.”
Tôi bịt tai lại và ngồi xuống, không muốn nghe giọng nói đến từ phía ngoài.
“Mẹ đã thưc sự làm điều đó!!”
Tại sao mẹ lại phải làm điều đó với con? Gửi chị đến để kiểm tra cuộc sống của con khi không có bất kì cảnh báo nào thì đúng là rất đáng khinh.
—Kinh coong
“Aki-kun, em có nghe chị không? Em có để ý thấy rằng chị của em vẫn đang đứng ở ngoài không?”
Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu chuyện này cứ tiếp tục, cuộc sống mà tôi sống từ trước đến giờ sẽ bị phơi bày tất cả. Nếu chị ấy báo cáo lại với mẹ về tình thế của tôi ở đây, tôi thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy đến với cuộc sống một mình đầy hạnh phúc của tôi. Tôi có thể giấu manga và máy chơi game của mình nếu họ liên lạc với tôi trước…
—Kinh coong
“Aki-kun, có phải em đang bắt nạt chị không? Em thật sự ghét nhìn thấy chị trong bộ đồ này ư?”
Và chị ấy thật sự về đây trước kì thi cuối kì. Mẹ chắc chắn muốn biết kết quả của tôi. Mẹ chắc chắn đã đợi rất lâu rồi mới đến thời điểm gửi một sát thủ về đây. Tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng như thế. Không ổn rồi, tôi nên làm gì bây giờ?
“Tại sao em lại không muốn cho chị vào nhà? Chẳng phải có lí do nào đó em không muốn chị vào? Lí do đó…có thể là gì nhỉ?”
Khi tôi ôm đầu và nghĩ, chị ấy ở bên ngoài có vẻ nghĩ ngợi luôn. Chị ấy đang nghĩ gì lúc này thế nhỉ?”
“—À, chị hiểu rồi. Vậy là Aki-kun đang nghĩ về việc đó.”
Tôi không nói gì cả, nhưng có vẻ chị ấy nhận ra được điều đó. Có phải chị ấy muốn cho tôi thời gian để dọn phòng? Tôi hiểu rồi. Chúng tôi là chị em, vì thế ý nghĩ cũng giống nhau.
“Ý em là nếu chị muốn vào nhà, chị cần phải mặc đồ hầu gái chứ không phải cái áo khoác này đúng không?”
TÔI KHÔNG NHỚ LÀ CÓ NÓI THỨ GÌ NHƯ VẬY!
“Không, đừng làm vậy…! Đây là cái bẫy chị ấy giăng ra…! Nếu tôi mở cửa và la ngược lại chị ấy, chị ấy sẽ giống như một thám thử kiểm tra ngôi nhà và sẽ ngay lập tức bước chân vào nhà không ngần ngại gì!”
Đừng trả lời chị ấy, Akihisa! Cậu chắc chắc phải không…Tôi tiếp tục cảnh báo bản thân từ trong đáy tim tôi. Đây là vấn đề giữa sự sống và cái chết trong tình huống như thế này.
“…Thật là. Chị sẽ sang nhà hàng xóm và hỏi mượn họ trang phục hầu gái.”
“ĐÙNG LÀM THẾ! ĐỪNG ĐI HỎI HÀNG XÓM CỦA CHÚNG TA VỀ TRANG PHỤC HẦU GÁI TRONG CÁI ÁO KHOÁC NHƯ VẬY! VÀ TẠI SAO MỘT GIA ĐÌNH Ở NHẬT LẠI CÓ TRANG PHỤC HẦU GÁI!? CHỊ ĐANG NGHĨ CÁI GÌ THẾ!?”
Tôi không thể chịu được, mở cửa và la lên.
Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa! Tôi thật sự không thể để người này đứng một mình ngoài hành lang.
“Vậy sao? Nhưng chị có một người bạn nước ngoài nói với chị tháng trước rằng ‘Fujiya-ma, Tempo-ra, Trang phục hầu gái’ tất cả đều là một phần của văn hóa Nhật Bản.”
“Chị ơi, người đó chắn chắn không bình thường chút nào! Tại sao anh ấy không thể phát âm “Đỉnh Fuji’ và ‘Tempura’ một cách chính xác, nhưng lại phát âm trang phục hầu gái một cách trơn tru như vậy?”
Những người bạn kì lạ mà chị ấy có là gì vậy? Những người kì lạ thu hút những người kì lạ. Đó không phải như là ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao?
“Cậu ấy thật sự ham chơi. Cậu ấy thậm chí còn tự gọi mình là A-Boy”
“Chị không chú ý hay sao vậy!? Anh ấy phải bị gọi là B-Boy kìa!”
Akiba-Boy và Bad-Boy nghe có vẻ không khác nhau lắm, nhưng có một sự khác biệt rất nhiều ở đây.
“Nói đến đây, cho dù chị sống ở nước ngoài, sự hiểu lầm của chị về văn hóa Nhật Bản thì rất tệ đấy…không phải chị thường về nhà sao?”
Và chị ấy đã sống ở Nhật cho tới vài năm trước. Làm sao sự hiểu biết của chị ấy về Nhật bản lại có thể trở nên tệ thế này? Nhưng đúng vậy, người chị này của tôi sẽ không nhìn bất cứ thứ gì ngoài thứ mà chị ấy thích. Tuy nhiên, một vài năm sống ở nước ngoài đã làm cho mọi chuyện tệ hơn.
“Chà, hãy nói về việc đó sau đã. Chị tốt hơn nên vào nhà trước đã.”
“Á.”
Trước khi tôi có thể ngăn lại, chị ấy đã bước chân vào nhà hành lang.
“Ít ra thì chị vẫn biết là phải để giày một cách ngay ngắn khi chị bước và một ngôi nhà Nhật Bản, Aki-kun.”
Sau khi nói việc đó, chị ấy lập tức cởi giày ra và đặt nó ở hành lang. Và rồi, chị ấy có vẻ như cuối cùng đã chú ý việc gì đó vì chị ấy vỗ tay.
“Chị hiểu rồi, ra đó là như vậy. Em nhốt chị ở ngoài là để dọn dẹp phòng đúng không, Aki-kun?”
“Uu…”
Ít ra thì chị ấy cũng đã nghĩ đến lý do ‘dọn dẹp phòng’ sau khi thấy cái hàng lang giầy dép quăng tứ tung. Thường thì mọi người sẽ nghĩ việc dọn dẹp nhà trước trang phục hầu gái, nhưng…đừng bận tâm. Dù sao đi nữa, chị ấy là chị của tôi.
“Giờ thật là, Aki-kun…”
“Không phải là vậy, chà…em…”
Uu…đôi mắt thuyết giảng ấy đang nhìn vào tôi.
“Chị là người lớn rồi. Cho dù nếu Aki-kun có sử dụng hơn 2000 cuốn sách H chất đầy trong phòng khách, thì chị sẽ vẫn không ngạc nhiên đâu.”
Ơ…dù có thể, em hy vọng rằng chị có thể ngạc nhiên đấy?
“Em không có tiền để mua 2000 cuốn sách H…”
Làm sao mà tôi có thể dư tiền như thế trong khi tôi sống trong nghèo khổ và khó khăn khi không…chà, dù sao đi nữa, không phải là tôi không có những thứ đó chút nào.
“Chị nghe nói thận của những người đàn ông trẻ tuổi bán rất có giá.”
“BỘ CHỊ NGHĨ RẰNG EM SẼ BÁN THẬN CHỈ ĐỂ MUA SÁCH H? CHỊ ƠI, CHỊ NGHĨ ĐỨA EM TRAI CỦA CHỊ BIẾN THÁI ĐẾN MỨC NÀO HẢ!?”
“Chà…nếu có cơ hội tham gia vào cắm trại cùng trường, em sẽ dành hết những gì mình có, không cần quan tâm đến liêm chính và danh dự để nhìn trộm nhà tắm nữ, đó là loại em trai người mà có sự quan tâm đến cái mối quan hệ tình dục đến mức độ như vậy.”
“Ahaha, chị đang nói gì thế? Làm sao em lại có thể làm chuyện đó?”
Tôi rõ ràng cảm thấy được mồ hồi lạnh toát ra từ tất cả lỗ chân lông trên người tôi. Khả, khả năng quan sát của chị tôi thật quá sắc bén…!
“Dù sao đi nữa, chị phải kiếm tra xem em có sống đàng hoàng hay không.”
Hành lang thì hơi lộn xộn, nhưng phòng khách thì phần nào gọn gàng hơn. Yuuji đã đến chơi game tại nhà tôi ngày hôm qua. Hơn nữa, nếu phòng quá dơ, tôi không thể điều khiển cần gạt một cách chính xác được.
“Arre…? Không ngờ lại sạch sẽ như vậy.”
Sau khi nhìn quanh phòng khách, chị ấy đặt hành lý xuống, tắt điện máy game mà tôi đang chơi giữa chừng. và từ từ ngả người ngồi xuống ghế sô pha.
“CÓ PHẢI CHỊ VỪA TIỆN TAY TẮT MÁY GAME CỦA EM!? EM CHỈ VỪA ĐI ĐẾN ĐƯỢC CHỔ ĐÓ, SAO CHỊ CÓ THỂ LÀM VIỆC ĐÓ!”
Tôi cuối cùng cũng lấy được nhân vật mà tôi có thể sử dụng, thế nhưng chị ấy lại tắt công tắc khi không nói một lời nào cả. Ít ra thì hãy cho em lưu lại trước khi tắt nó chứ!
“Im lặng nào!”
Tôi không thể chịu được và chống lại sự đối xử phi nhân tính này, nhưng chị tôi lạnh lùng bảo tôi giữ im lặng.
“Aki-kun, chị đã đưa cho em hai điều kiện nếu em muốn sống một mình. Em vẫn chưa quên, đúng không?”
“Em quên nó từ lâu lắm—chị sẽ tức giận chứ nếu em nói điều đó chứ?”
Ngoài dự đoán, chị tôi có vẻ khá là bình tĩnh.
“Không, chị sẽ không.”
“Ơ? Thật sao?”
“Đúng vậy, chị sẽ không giận đâu.”
“Thật tuyệt~ Thật ra, em đã quên lời hứa đó từ lâu lắm rồi—”
“Nhưng chị sẽ hôn em.”
“—Không! Tất nhiên là em nhớ chúng rất rõ ràng!”
“Và nó sẽ mãnh liệt đến mức không thể làm vợ ai khác.”
“Chị đang cố làm gì vậy? Chị đang nghĩ làm gì với em trai chị vậy? Và em là con trai, vì thế em không thể làm vợ một ai đó!”
“Đừng lo lắng, người không thể trở thành vợ sẽ là chị đây.”
“EM SẼ CÒN THẬM CHÍ LO LẮNG HƠN NỮA KHI NGHE CHỊ NÓI THẾ? TRONG TRƯỜNG HỢP ĐÓ, ĐỪNG CÓ TẠO NÊN MỘT TRÒ CHƠI TRỪNG PHẠT ĐẦY ĐÁNG SỢ NHƯ VẬY!”
“Vậy trong trường hợp này, cuộc sống của Aki-kub sẽ mãi bị vấy bẩn bởi cảm giác tội lỗi đã làm chị không thể kết hôn được.”
“ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ QUÁ TÀN ÁC SAO?”
Chị không có ai để chị có thể lấy. Dừng việc đỗ lỗi những việc như vậy cho người khác đi!
“Em hiểu rồi, chị. Xin đừng trừng phạt em..”
“Thật ư? Em hiểu? Vậy nói chị nghe xem.”
“Un. Ờ—ùm…”
Thứ mà tôi vẫn có thể nhớ đến…tôi đúng là có hứa với mẹ trước đây, nhưng trí nhớ của tôi lộn cả lên. Tôi không biết phải nói gì vào lúc này.
Xem nào, tôi nhớ lời hứa mà đã hứa với chị tôi là…
“Aki-kun…đến lúc nhắm mắt của em lại rồi đấy…?”
“Em nhớ! Em thật sự nhớ! Đừng có tạo nên một bầu không khí kì hoặc như thế và chồm về phía em!”
Người này là loại người không biết đùa. Nếu chị ấy nói rằng chị ấy muốn thứ gì đó, chị ấy chắc chắn sẽ làm điều đó không chút do dự gì. Cho dù tôi đã quen với bạo lực trực tiếp từ Minami hay những đứa bạn khác, loại đe dọa kiểu này không phải là thứ mà tôi muốn dính đến.
“Lời hứa mà em đã hứa với chị thứ nhất là ‘Em chỉ có thể được chơi game ba mươi phút mỗi ngày’ và thứ hai là ‘Các mối quan hệ giới tính trái phép đều bị cấm.’ Un, đúng là em nhớ rất rõ!”
“Đúng vậy! Nó là như vậy đấy.”
Chị ấy thể hiện một cái nhìn không mấy vui khi trở về ghế ngồi. Ahh, xém chết…Tôi gần như hôn môi chị gái tôi. Đó không phải là một trò đùa.
“Mặc dù em nhớ, nhưng có vẻ em không tuân thủ điều đó.”
“Uu…xin lỗi…”
Đây là trò chơi mà thể hiện thời lượng thời gian đã chơi. Đó là điềm xui của tôi khi chị ấy phát hiện ra nó. Không thể nào cố bào chữa cho bản thân khi nói rằng tôi không chơi hơn ba mươi phút.
“Thế thì chị phải trừ điểm em.”
Chị ấy lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi và bắt đầu viết trên đó. Tôi tự hỏi không biết chị ấy đang viết gì trong đó?
“Trừ điểm, đó là gì thế?”
“Chị đang tính điểm để coi Aki-kun có thể sống một mình không. Chị sẽ cộng hay trừ điểm từ thái độ cho đến cuộc sống hằng ngày của em và điểm của em là coi như là chuẩn. Nếu điểm của em không đủ, chị sẽ báo với mẹ và giải thích rằng em không thích hợp để sống một mình.”
“ỚỚ! TẠI SAO LẠI THÀNH RA VẬY!?”
“Thêm một chú thích nhỏ là chị vừa mới trừ em hai mươi điểm.”
Hai mươi điểm…số đó nên ít hay nhiều đây?
“Chị ơi, khi chị nói về việc trừ điểm, vào số điểm nào em sẽ bị loại?”
“Vào lúc có điểm điểm kiểm tra cuối kì của em, nếu tổng cộng nhỏ hơn không thì coi như em bị loại.”
Để tôi nghĩ xem...nói cách khác, nếu sau khi kết quả cuối kì của tôi có, và tôi vẫn bị điểm âm, những ngày sống một mình của tôi sẽ kết thúc.
“Em phải làm gì nếu muốn được cộng điểm?”
“Vậy thì hãy sống đàng hoàng và cho thấy kết quả tốt. Khi chị đánh giá điều đó, chị sẽ quyết định xem chị có muốn cộng điểm hay không.”
Ugh…!Bữa ăn hằng ngày của tôi là nước muối, và điểm của tôi thì rất tệ…tôi sẽ bị trừ điểm nếu chị tôi biết về điều này!
“Em không cần phải có cái nhìn đầy tuyệt vọng như vậy, Aki-kun. Khả năng học hỏi của em còn tệ hơn cả mức tiêu chuẩn. Chị và mẹ biết điều đó. Điều quan trọng là em có nghị lực để tiến bộ không.”
“Ơ? Nói cách khác, chị sẽ bỏ qua cho em nếu em làm việc chăm chỉ hơn?”
“Đúng. Chị sẽ sử dụng điểm gần đây nhất—bài kiểm tra sắp lớp, đúng không nhỉ? Chị sẽ so sánh điểm đó và xem xem em có tiến bộ hay còn tệ hơn và sử dụng nó như là tiêu chuẩn.”
Nói cách khác, tổng điểm kiểm tra vừa rồi của tôi là 800 điểm. Nếu tôi có thể đạt được 820 điểm cho kì kiểm tra cuối kì, 20 điểm dư đó sẽ có thể dùng để bù cho số điểm đã bị trừ. Nói cách khác…nếu tôi làm việc chăm chỉ bây giờ, có lẽ sẽ vẫn có ích.
“Đúng vậy. Còn lời hứa thì sao? Em có làm đúng như vậy không?”
“Có phải lời hứa về việc không có quan hệ giới tính trái phép?”
“Đúng vậy. Tuy nhiên, những người phụ nữ để ý đến em, một người ngu ngốc không có hứa hẹn gì, không có kĩ năng sống, cực kì ngu ngốc và rât xấu xí trong thế giới này, chỉ có mẹ hoặc chị mà thôi.”
Tại sao chị lại nói về những điểm xấu của em như một cơn bão vậy? Nhưng từ lúc khởi đầu của trí nhớ của tôi, tôi đã luôn bị khiển trách như vậy, vì thế tôi đã tạo nên một lớp đề kháng với những từ như vậy. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy không vui khi nghe điều đó.
“Nhưng để đề phòng, chị vẫn phải kiểm tra điều đó. Em không có bất kì mối quan hệ giới tính trái phép, đúng không?”
Một cú lườm sắc nhọn và cay độc được bắn về phía tôi.
Quan hệ giới tính trái phép, quan hệ giới tính trái phép…nói cách khác, có phải chị ấy đang hỏi tôi có làm những gì biến thái với các cô gái hay Hideyoshi không? Nhưng cơ bản thì, những thứ gì chứ? Ví dụ…(mặc dù đó là sự hiểu lầm), tình huống giữa Minami và tôi có được coi là một trong số đó? Tốt hơn là nên hỏi một cách không trực tiếp.
“Chị ơi, em sẽ bị trừ bao nhiêu điểm nếu em làm gì đó?”
“Nếu em nắm tay một cô gái, chị sẽ trừ 100 điểm.”
—Tôi chắc chắn sẽ chết nếu chị ấy biết.
“…”
“Sao thế Aki-kun? Em trông không được khỏe.”
“A, ahahaha…chị nghĩ quá nhiều rồi.”
“Điều đó thật sự thấy rất đáng nghi. Thật sự em không có giấu chị bất cứ điều gì phải không?”
Đúng như mong đợi từ chị tôi. Chị ấy có vẻ như đã chú ý có thứ gì đó đáng nghi. Cho dù đó là Hideyoshi, Yuuji hay thậm chí chị của tôi, tại sao mọi người xung quanh tôi lại dễ dàng nhìn thấu những lời nói dối của tôi?
“Tất, tất nhiên là em không có giấu chị gì cả. Và em chưa bao giờ hôn một cô gái trực tiếp cả.”
“Chị hiểu rồi. Vậy điều đó thật sự đã xảy ra. Hãy giải thích một cách rõ ràng.”
“Không phải em nói nó không xảy ra ư?”
Tôi cố hết sức chối bỏ điều đó, nhưng chị tôi vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. Ugh, điều này thật không thể chịu đựng được….
“Aki-kun, nếu em không định nói sự thật…Chị sẽ làm điều gì đó cực kì độc ác với em, em biết chứ?”
Chị tôi gồng lên như thể đang đe dọa tôi, và thậm chí còn bật ra một tiếng ‘haa’.
Ơ, cái gì? Chỉ là một đòn tấn công bình thường lần này sao?
“Un~ làm điều thì đó độc ác với em...”
“Đúng. Chị sẽ làm điều gì đó độc ác với em.”
Đây nghe có vẻ hơi thiếu tôn trọng, nhưng so với cái kiểu đe dọa lạ đời, cái mức độ của mối đe dọa này không quá đau đớn đối với tôi.
Sử dụng nắm đấm để đánh một học sinh cấp ba bình thường thì không có nhiều tác dụng. Bên cạnh đó, một người như tôi đấu tranh cho mạng sống một cách tuyệt vọng hằng ngày, mức độ của đòn tấn công này thật đáng cười. Mặc dù tôi nên sợ, tôi chỉ có thể thấy chị tôi cố tình gồng lên như vậy là rất dễ thương.
“Những điều độc ác mà chị nói đến là gì?”
Tôi hỏi chị tôi một cách bình thản.
Chị ấy chắc chắn giận và sử dụng nắm đấm để dọa tôi, nhưng đó không đủ sức.
Có lẽ bởi vì tôi không thể hiện bất kì phản ứng nào nên chị tôi có vẻ cảm thấy hơi rắc rối, nhìn như có vẻ bị lạc khi chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong một lúc trước khi lầm bầm.
“Chà…dù sao đi nữa, nó rất độc ác. Nói cách khác…chị sẽ làm điều độc ác tới Aki-kun.”
Nhưng chị ấy không nói bất kì chi tiết nào. Này này, điều đó không có nhiều sự đe dọa, đúng không?
“Ahahaha, thử đi nếu chị có thể.”
Tôi không thể nhịn được và chế nhạo chị sau khi thấy chị tôi có vẻ thật lạc lõng.
Thật là, làm sao chị tôi có thể bạo lực được—
GAK!! (Tiếng chân tôi bị ngáng)
DOSSST!! (Tiếng ghế của tôi ngồi lên tôi khi tôi ngã).
GOK GOK GOK GOK (tiếng chị tôi dộng mạnh vào tôi)
“Chị làm rồi đấy”
“ĐIỀU ĐÓ THẬT QUÁ TÀN ĐỘC! CHỊ THẬT LÀ ĐỘC ÁC!”
Tôi chống đỡ cơ thể trong khi khóc ra nước mắt.
Nhắc đến đây, chị ấy đúng là một người chị như vậy đấy. Đó là lý do tại sao tôi không dám cho chị ấy vào nhà. Tôi thật sự là một tên đại ngốc khi quên điều quan trọng đó.
“Nghe cho kĩ đây, Aki-kun. Chị đã nói với em từ lâu rồi. Em hoàn toàn không có tính cách để thu hút người khác phái. Đây là lời khuyên không thể nào sai của chị cho em như là một người phụ nữ. Vì thế nếu một người con gái quyết định gạ gẫm em, đó chắc chắn là người con gái xấu đang cố gắng lừa em. Chị không muốn đứa em quý giá của mình bị lừa như thế, vì thế chị đã cấm em không được có mối quan hệ giới tính tính trái phép. Tất cả là vì chị lo lắng cho em. Em hiểu chứ?”
“À, un. Cám ơn vì đã quan tâm em.”
Tôi không biết đây là điều tốt đối với tôi hay không, nhưng tôi phần nào lại cảm thấy vui vì có ai đó lo lắng về tôi. Nếu thế thì, mẹ và chị tôi lúc này hoàn toàn khác biệt.
“Nhưng chẳng phải chị quá lo lắng rồi sao? Nếu em không thể nắm tay, em không thể tham gia vào điệu múa dân gian được.”
Tốt nhất không nên đề cập đến nụ hôn. Tôi có thể bảo đảm sự an toàn của mình như thế.
“Điều đó đúng, Aki-kun là một người mười sáu tuổi đã trưởng thành. Chị đây rõ ràng hiểu rằng em gặp rắc rối bởi cơ thể trẻ của em và quá nhiều cảm xúc kì lạ.”
“Không, làm sao mà nó lại trở thành vậy?”
“Đó là lý do tại sao chị lại định thừa nhận nhiều nhất có thể.”
“Ơ? Thừa nhận?”
“Đúng. Mặc dù chị cấm em quan hệ giới tính tính trái phép với nữ…”
“Un.”
“Nhưng chị sẽ nhắm mắt cho qua và chấp nhận quan hệ giới tính trái phép của em với nam.”
“CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA!? TẠI SAO Ý THỨC VỀ GIÁ TRỊ CỦA CHỊ LẠI THAY ĐỔI NHIỀU NHƯ VẬY KHI SỐNG Ở NƯỚC NGOÀI!?”
Ít ra thì chị ấy vẫn còn bình thường trước đây.
“Được rồi Aki-kun. Chúng ta nói chuyện cũng đã lâu rồi. Em phải mệt lắm, đúng không? Thế thì đi tắm để em cảm thấy khỏe hơn thì sao nào?”
“Chẳng phải việc thay đổi đề tài một cách không tự nhiên đó quá lộ liễu hay sao? Chị muốn kiểm tra ngồi nhà khi em đi tắm, đúng không?”
“Không. Tại sao chị lại làm chuyện như thế.”
Chị tôi nhìn một cách nghiêm túc như thể chối bỏ việc đó, và tôi không tin chị ấy chút nào cả.
“Giờ còn quá sớm, vì thế em không phải đi tắm. Ngoài ra, em sẽ đi tắm trước khi đi ngủ tối nay.”
Một lưu ý nhỏ là hóa đơn tiền gas tôi nợ đã được trả tuần rồi, vì thế tôi có thể có nước nóng từ vòi. Theo hướng đó, thì tôi có thể nói đây là thời gian hoàn hảo để chị quay lại.
“Thật ư? Vậy là em không có ý định đi tắm.”
“Đúng vậy. Còn sớm. Chị trông có vẻ như đang âm mưu gì đó.”
“Chị hiểu. Hơn nữa…”
“Hả?”
“Chị có mua một vài sản phẩm địa phương cho Aki-kun. Đó là cà phê.”
Chị tôi lấy ra một lon cà phê từ trong giỏ ra. Chúng có vẻ được mua từ máy bán hàng tự động gần đây. Chúng thật sự là sản phẩm địa phương?
“Đây, thử đi.”
“Un, cám ơn.”
Tôi với tay và lấy cà phê từ tay chị tôi đưa. Vào lúc đó, chị tôi làm điều mà tôi đã dự tính trước. Đơn giản thì, chị ấy cố tình đổ cà phê lên người tôi.
“Á, xin lỗi. Tay chị bị trượt—”
“Xem em đây!”
Tôi lập tức né. Đây không là gì đối với tôi, không gì cả—
GANK (tiếng chân tôi bị ngáng)
DOSSTT (tiếng chị tôi ngay lập tức ngồi lên tôi).
DAPADAPADAPA!! (tiếng chị tôi đổ cà phê lên người tôi)
“Tay chị bị trượt.”
“NẾU CHỊ ĐÃ LÀM ĐẾN MỨC ĐÓ, THÌ ĐỪNG CỐ BIỆN LÝ DO CHO HÀNH ĐỘNG CỦA CHỊ!”
Dù tôi có kháng cự như thế nào đi nữa thì cũng là vô ích. Ngay lúc này đây, cả người tôi dính đầy cà phê. Tôi không hiểu chị tôi muốn nhắm đến thứ gì, nhưng chị ấy hoặc là đánh tôi hoặc là làm dơ người tôi từ nãy—
“Xin lỗi, chị quá bất cẩn.”
“Chết tiệt! Chị vẫn còn muốn tìm cớ ư?”
“Dù sao đi nữa, em nên đi tắm?”
“Em có cảm giác rằng có một vấn đề to lớn trong cái thái độ và giọng nói mà chẳng liên quan gì đến chị, nhưng em chỉ có thể đi tắm theo ý định của chị. Nhưng có một điều em phải nói với chị. Chị không được—vào phòng em và làm lộn xộn.”
“Tất nhiên. Đó là phòng của chỉ Aki-kun. Chị chắc chắn sẽ không chạm bất kì thứ gì trong nhà cho đến khi Aki-kun tắm xong.”
“Ơ? À, ồ…nếu chị thật sự không động chạm thứ gì, đó sẽ rất tuyệt…”
Lạ thật. Tại sao phản ứng của chị ấy lại hoàn toàn khác với điều tôi dự kiến? Phản ứng này làm tôi không thể trả lời. Chị ấy đã làm mọi việc nhưng vẫn chắc chắn rằng chị ấy sẽ không lục tung ngôi nhà. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trông chị ấy cũng không có vẻ là đang nói dối.
Đừng bảo tôi là…người tôi đầy mồ hôi mà thậm chí đến tôi cũng không chú ý? Tôi đi lên đi xuống khi tôi đang chơi, và trời cũng rất nóng ngày hôm nay. Có thể đó là khả năng.
Nếu thế thì, tôi đoán rằng, đó là lòng tốt của chị tôi khi không trực tiếp nói với tôi rằng tôi bốc mùi và tôi cần đi tắm.
“Em hiểu rồi. Ra là vậy. Cám ơn vì đã quan tâm, chị.”
“Đó không là gì cả. Là một người chị, chị cảm thấy vui khi thấy em trai mình đẹp và sạch.”
“Em sẽ đi tắm vậy…”
Tôi bước về phía phòng thay đồ, cẩn thận không để vết cà phê trên đồ tôi đụng sàn. Khi tôi bước vào phòng thay đồ, tôi cởi cái áo dính dính vào tôi và sử dụng vòi nước để rửa sạch vết dơ có thể còn sót lại trước khi bỏ quần áo vào máy giặt. Đồ tôi sẽ không có bất kì vết cà phê nào nếu tôi giặt đồ khô ráo.
“Cuối cùng thì mình cũng được tắm nước nóng…”
Tôi bước vào phòng tắm với một cảm giác lâng lâng. Tôi vặn vòi nước có dấu màu đò và ngay lập tức nước nóng chảy ra từ vòi.
“♪♪♪”
Tôi ngân nga khi tôi để nước nóng chảy trên người tôi. Tôi chuẩn bị lấy xà bông thì chợt nhận ra thứ gì đó.
“À…mình quên mang theo quần áo để thay rồi.”
Cái khăn thì ở phòng thay đồ, nhưng tôi phải về phòng tôi để lấy đồ. Thường thì tôi không bận tâm khi tôi sống một mình, nhưng giờ chị tôi đã trở lại. Chị tôi làm ầm lên về chuyện đó nhiều nhất. Nếu tôi đi vòng vòng trong khi chỉ quấn khăn lên người, chị tôi chắc chắn sẽ khiển trách tôi. Thật tệ…
Ngay khi tôi vừa nghĩ về việc đó—
“Aki-kun, chị mang đồ của em tới nè.”
Giọng của chị tôi đến từ phòng thay đồ. Có vẻ như chị tôi đã chú ý đến việc tôi không mang theo đồ để thay.
“Cám ơn, chị.”
Tôi cám ơn chị tôi người mà đứng ngoài phòng tắm. Thật dễ khi sống một mình, nhưng cũng không tồi khi có ai đó chú ý những việc như vậy cho tôi.
“Chị không biết loạn nào là được, vì thế chị mang vài loại đến. Cứ chọn bất kì bộ nào em muốn nhé.”
Sau khi để lại những lời đó, chị tôi bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Được rồi, mình nên nhanh lên, rửa sạch cơ thể và đi ra. Chị ấy cũng có vẻ đổ mồ hôi khá nhiều khi trở về đây. Chị ấy có lẽ cũng muốn tắm.”
Tôi hối thúc bản thân, rửa sạch tóc và cơ thể và bước ra khỏi phòng tắm trước khi đứng ở phòng thay đồ.
“Còn quá sớm để mặt pijama, vì thế tôi đoán là chị tôi đã mang áo thun và quần ngắn cho tôi.”
Tôi lấy khăn từ tủ, lau khô tóc và nhìn vào giỏ chứa đồ. Để xem nào, tôi nên mặc gì đây?
→Đồng phục nữ y tá.
→Tạp dề.
→Nón bóng chày.
Tôi nên làm gì đây? Tôi không thể tìm thấy một lựa chọn bình thường!
Không không không. Bình tĩnh lại đã, Yoshii Akihisa. Đây trông có vẻ kì lạ, nhưng có thể có ý gì sau đó. Chỉ cần nghiên cứu kĩ lưỡng và chọn một lựa chọn mà cậu nghĩ là đúng.
Lựa chọn 1: Đồng phục nữ y tá
Một loại trang phục mà người có tình cảm cao quý cứu những người bị thương hay bị bệnh sẽ mặc. Nó cho cảm giác sạch sẽ và an tâm, nhưng nó chắc chắn không phải là trang phục mà một học sinh trung học bình thương sẽ mặc sau khi tắm.
Lựa chọn 2: Tạp dề
Một loại trang phục thường thấy ở nhà, Dù bất kì tuổi hay người nào mặc nó, cũng không có cảm giác lạ lùng gì. Tuy nhiên, nếu chỉ mặc mình nó, nhà bếp đáng ra là bình thường ngay lập tức sẽ trở thành một thế giới kì lạ. Đây không phải là đồ thích hợp cho một cậu học sinh trung học. Nó đúng hơn là một loại đồ cao cấp.
Lựa chọn 3: Nón bóng chày.
ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ ĐỒ GÌ CẢ.
“Xin lỗi, Aki-kun. Cỡ có thể không vừa, vì thế hãy đợi một lúc.”
À, không…em nghĩ vấn đề không phải ở kích cỡ…”
Không ổn. Cho dù tôi nhìn nó bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có đồ bình thường trong giỏ.
Nói đến nó, những món đồ này từ đâu ra? Chẳng phải lạ khi chị tôi lại chuẩn bị một cái tạp dề khi chị ấy không nấu ăn, nhưng những lựa chọn khác cũng trông chả bình thường. Đặc biệt là đồ y tá! Chuyện gì đã xảy ra với chị tôi ở nước ngoài vậy!?
“Thật là …phải có giới hạn cho việc thiếu ý thức của chị tôi chứ…”
Tôi chải những cọng tóc cứ dính vào trán tôi và không thể chịu được, lầm bầm.
Tất nhiên là tôi không thể mặc những thứ như vậy, vì thế tôi chỉ có thể lau khô mình, quấn khăn quanh hông, và mở cánh cửa phòng thay đồ.
GACHANK.
“Này, Aki-kun, chẳng phải chị đã chuẩn bị đồ cho em rồi sao? Đừng đi lung tung với cái khăn như thế. Mặc đồ vào và đi ra.”
GACHANK
Tôi đã bị nhốt ở bên trong.
“Không, cho dù chị có kêu em măc chúng… làm sao em lại có thể mặc chúng khi chúng hoặc là đồ của nữ, hoặc là một cái nón!?”
“Đừng lo lắng những bộ đồ đó chắc chắn hợp với em.”
“Chị ơi, những lời đó không được coi là sự tâng bốc được đâu.”
Có phải chị ấy cố tình đổ cà phê lên người tôi để bắt tôi thay những bộ này? Chị ấy thật sự là một người tôi không thể hiểu nổi.
“Nếu thế thì…xin lỗi, chị có thể qua phòng em và lấy đồ cho em?”
“Chị không thể làm thế. Chị đã hứa với sẽ không vào phòng em. Tốt hơn là nên từ bỏ đi, ăn mặc cho đẹp vào và cho chị coi nào.”
“RA ĐÓ LÀ Ý CỦA KHI NÓI HẠNH PHÚC KHI LÀM EM TRAI CỦA CHỊ ĐẸP VÀ SẠCH SẼ!? CHỊ ĐÚNG LÀ MÔT TÊN ĐẦY BIỀN THÁI!!!”
“Chị đây không hiểu Aki-kun đang nói về cái gì cả.”
“Tốt thôi! Em sẽ đi vòng vòng với cái khăn quấn quanh em.”
“Chị sẽ không cho phép em đi vòng vòng chỉ với cái khăn trên người. Em nên hành động cho đúng tuổi một chút đi.”
“CHỊ CÒN DÁM NÓI ĐIỀU NHƯ VẬY NỮA HẢ!?”
MỘT NGƯỜI MẶC ÁO KHOÁC SAU KHI TẮM ĐI VÒNG VÒNG DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI THÌ Ở ĐÂU RA CÁI QUYỀN MÀ CẤM TÔI QUẤN KHĂN VÀ ĐI VÒNG VÒNG TRONG NHÀ!?
“A, chết tiệt! Nếu thế, hãy đi đến phòng em và lấy đồ cho em!”
“Không đời nào, chị không thể làm thế.”
“Chị đã vừa nãy đã hứa với Aki-kun. Làm sao chị có thể nuốt lời được chứ?”
“BẤT CỨ LỜI HỨA NÀO GIỜ CŨNG KHÔNG QUAN TRỌNG! ĐI LẤY ĐỒ CHO EM NGAY ĐI!”
“…Chị hiểu rồi. Vì em đã nói như vậy, chị sẽ làm điều em muốn và đến phòng em.”
Chị ấy cuối cùng cũng đã đồng ý. Điều, điều đó thật làm tôi mệt mỏi…
“Nhưng việc đi tắm và thay đồ không thôi mà đã như thế này…”
Cuộc sống tôi sẽ trở thành gì bắt đầu từ ngày mai đây?
Điểm hiện tại [-20 điểm]

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.