TẬP 3.5 - CHƯƠNG 8 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL
CHƯƠNG 8: Tôi và Hồ bơi và Thiên đường Áo tắm (2)
“Thật là, tên Yuuji vô dụng đúng không,
Muttsulini?”
Tôi
quay lại nói với Muttsulini, người mà hoàn toàn im lặng, có thể vì cậu ấy bận
với việc truyền máu. Tuy nhiên, Muttsulini không trả lời; thay vào đó, cậu ấy
dường như hóa đá tại chỗ khi nhìn chằm chằm vào hướng khác.
“Ơ, có
chuyện gì thế, Muttsulini?”
Kinh
ngạc bởi vì cậu ấy bị bao quanh bởi các cô gái đẹp mặc đồ tắm—phản ứng của cậu
ấy cũng không bình thường chút nào. Phản ứng của cậu ấy thật quá lạ. Chuyện gì
đang diễn ra vậy?
“…Xin
lỗi, Akihisa.”
Với một
giọng nói khàn và gần như không thể nghe được khi cậu ấy tiếp tục lẩm bẩm trong
lúc đang cố hết sức để thở.
“Ơ? Tại
sao?”
“Tớ…đi…trước
đây…”
Muttsulini
đột nhiên ngã quỵ với đống máu khổng lồ.
“Mu,
Muttsulini? MUTTSULIN—”
CHẾT
TIỆT, AI ĐÃ LÀM RA VIỆC NÀY? AI ĐÃ KHIẾN MUTTSULINI TRỞ THÀNH THẾ NÀY?
Tôi
chạy nhanh lại đỡ Muttsulini, người mà đang gục ngã trên sàn, và vô tình quay
lại nhìn phía sau—
“Vô
cùng xin lỗi, tớ mất nhiều thời gian để cài khoen phía sau lưng.”
Đứng đó
là một vũ khí sinh học.
Không,
KHÔNG TỐT CHÚT NÀO!
“QUÁ
NGUY HIỂM!!! (PHOOSH)”
Tôi
nhanh chóng chọt mắt mình. Tuyệt kĩ bí mật—tự chọt vào mắt!
“A,
Aki? Cậu làm gì thế?”
Thật là
nguy hiểm…nếu tôi tiếp tục nhìn, tôi chắc chắn sẽ gần đất xa trời. Phán quyết
tức thì đã cứu tôi.
“Xin
lỗi, nhưng có chuyện gì với Akihisa-kun vậy?”
“À,
Mizuki, tớ thật không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng Aki vừa tự chọt mắt
mình—”
Tất cả
những gì tôi có thể nghe được là có Minami có vẻ vừa như nhìn thấy thứ gì đó
không thể tin được vì cậu ấy há hốc mồm kinh ngạc. Chết tiệt! Có phải Minami đã
theo bước Muttsulini và gục ngã?
“Minami?”
"Worauf
fur einem Standard hat Gott jene unterschieden, die haben, und jene, die nicht
haben!? Was war fur mich ungenugend!" [1]
Tôi cứ
tưởng Minami đã quen với Nhật bản, nhưng có vẻ như thói quen cũ của cậu ấy là
nói tiếng Đức khi cậu ấy bối rối vẫn không thay đổi chút nào.
“Uuu…ít
ra thì thị lực của tớ cũng dần hồi phục—”
“…Yuuji,
cậu không được nhìn (kuoosh).”
“GUUAAHH!
KHÔNG PHẢI LẦN NỮA CHỨ! TẠI SAO LẠI LÀ TỚ LÚC NÀY!?”
“Wah,
ngực của chị thật là bự…”
Với
tiếng la của Yuuji như là nhạc nền, tiếng Hazuki nói đầy sự ngạc nhiên. Ngay cả
giọng bình thường của Kirishima cũng có vẻ như hơi run.
“Mọi,
mọi người? Có chuyện gì thế?
Bản
thân cái vũ khí sinh học đứng đó không có vẻ như chú ý đến việc này vì Himeji
hỏi trong khi trông đầy bối rối.
“Hahaha,
chả có chuyện gì đâu. Himeji, cậu có thể đợi một chút không?”
“À, được
thôi…”
Tôi hít
thở sâu vài lần để cho bản thân mình bình tĩnh lại. Được rồi, cái này sẽ được.
Sau khi
chuẩn bị về mặt tinh thần, tôi từ từ mở mắt ra. Hoho, nếu tôi có thể bình tĩnh
lại và đối phó với nó một cách bình thường thì bộ đồ tắm Himeji đang mặc chẳng
là gì cả.
“Thời
tiết hôm nay thật là tuyệt, Himeji-san! (GUAAHHH!!!)”
“Á,
Akihisa-kun? Cậu đang chảy rất nhiều máu mũi kìa!”
AI! AI
LÀ NGƯỜI ĐÃ NÓI RẰNG ‘CHỈ CÓ CƠ THỂ LÀ THÀNH THẬT’!
“Xin
lỗi, Himeji-san, xin hãy chờ thêm một chút nữa.”
“Ồ,
được rồi. Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tớ sẽ đợi.”
“Cám
ơn. Cậu thật sự giúp tớ rất nhiều đấy.”
Sau đó,
tôi ngửa mặt lên trời và cố gắng không nghĩ gì cả…đúng vậy, tôi đã thấy làn da
trắng mềm mại của Himeji-san, và nó đúng là—
“Không,
không tốt rồi! Akihisa-kun sẽ chết vì mất máu mất.”
Dòng
máu chảy ra lại tăng lên. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được nhỉ?
“Anh
không sao chứ, baka onii-chan?”
“À, mm,
cám ơn Hazuki-chan.”
Thật
đúng là một sự trợ giúp to lớn, Hazuki-chan đưa tôi một mảnh khăn giấy. Giờ thì
tôi có thể dừng việc chảy máu mũi của tôi rồi.
“Được
rồi, lần nữa nào…”
Lần thứ
ba, tôi nhìn chằm chằm vào áo tắm của Himeji-san. Mũi tôi lập tức trở nên nóng
hơn khi hình dáng của cậu ấy lọt vào trong mắt tôi, nhưng ít ra thì, cuối cùng
tôi cũng có thể dừng nó lại.
“Đó…Akihisa-kun?”
“…”
Tôi cố
nói gì đó, nhưng tôi không thể nói gì cả.
Dáng
người của Himeji lọt vào mắt tôi, và bộ đồ cậu ấy đang mặc thì rất sảng khoái.
Cậu ấy đang mặc một bộ bikini màu hồng mà để lộ rất nhiều phần ngực của cậu ấy
và một cái váy ở eo. Bình thường một Himeji trông rất ngây thơ và trong sáng,
giờ đây lại có khả năng giết người cao gấp mười lần khi mặc đồ bơi này. Ngoài
ra, bộ ngực khổng lồ không phù hợp với dáng người nhỏ nhắn của cậu ấy thì rất ư
là nguy hiểm. Tôi có cảm giác như là tôi đang thách thức giới hạn của con
người.
“Nó, nó
có lạ không khi tớ mặc đồ như thế nà…”
Như
Minami vừa nãy, Himeji-san co người lại khi cậu ấy trông có vẻ không tự tin cho
lắm. Không thể để chyện này tiếp tục! Tôi phải nói gì đó ngay lúc này!
“Nó, nó
không lạ chút nào cả! Bộ đồ tắm này rất hợp với cậu!!”
“Thật
sao?”
“Tất
nhiên là thật rồi! Tớ có thể cược một mạng sống trên đó đấy!
Thật
ra, Muttsulini đã cược mạng sống của chính cậu ấy.
“Thật
tốt quá…công sức ăn kiêng của tớ cuối cùng cũng được đền đáp…”
Ăn
kiêng? Không đời nào, cậu ấy vẫn còn chất như vậy! Chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi
nếu cậu ấy thật sự nghiêm túc?
“Mizuki,
đúng như dự kiến, cậu là đối thủ lớn nhất của tớ…cậu hãy nhớ đấy!”
Cuối
cùng cũng đã hồi phục, Minami liếc nhìn ngực của Himeji-san như là kẻ địch. Nếu
cậu ấy có được 1/5 của Himeji-san, Minami sẽ như là một người bình thường.
“Ugh…Tớ
vẫn không thể thấy đường…mọi người ở đây cả rồi chứ?”
Dụi con
mắt mà vẫn đóng vì đau đớn của mình, Yuuji hỏi chúng tôi trong nước mắt.
“Hideyoshi
vẫn chưa đến.”
“Hideyoshi
phải đi vào khuôn viên trường học thay vì phòng thay đồ, nên cậu ấy mất nhiều
thời gian hơn.”
“…Hideyoshi
mặc quần bơi của nam.”
Sau
cùng thì cũng đã hồi sinh và truyền máu, Muttsulini nói với một giọng có vẻ như
là cô đơn. Ừ, tôi hiểu cậu ấy không vui như thế nào. Hideyoshi trông rất dễ
thương, vì thế cậu ấy nên mặc đồ bơi mà thích hợp với cậu ấy!”
“Baka
onii-chan, tại sao anh lại buồn thế?”
Hazuki
trông có vẻ lo lắng khi hỏi tôi. Em ấy đúng là một em bé tốt…
“Xin
lỗi vì đã để em lo lắng, Hazuki. Anh chỉ thấy hơi cô đơn một chút, em không cần
phải lo về điều đó đâu.”
“Hazuki,
thật là ngu ngốc khi lo lắng cho Aki, em không cần phải—”
Nói
giữa chừng, Minami đột nhiên không thốt lên lời. Chuyện gì thế?
“Xin
lỗi vì đã để mọi người chờ, tớ mất khá nhiều thời gian để thay đồ, và cũng là
một quãng khá xa từ khu nhà đến hồ…”
Một
giọng nói quen thuộc vọng đến tai tôi.
Giọng
và cách nói này, Hideyoshi cuối cùng cũng đã đến, mọi người cuối cùng—
"sncfksurjkmxaoem
(Đừng lo lắng Hideyoshi, chúng tớ cũng không đợi lâu)”
“Bình
tĩnh nào, Akihisa, đây là Trái Đất.”
Yuuji
trả lời một cách bình tĩnh trong khi tôi hoàn toàn hoảng loạn ngay lúc này.
Nhưng đó là bởi vì cậu ấy không thể thấy gì lúc này. Cậu có có thể nói một cách
bình tĩnh khi cậu ấy thấy những gì trước mặt cậu ấy không?
“Sao,
sao nào? Giờ trông tớ có vẻ nam tính hơn không?”
Trông
có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn cố khoe bộ đồ tắm, Hideyoshi tiến về phía chúng
tôi.
“Wah,
onee-chan này thật đẹp.”
“Ugh,
tại sao em gọi anh là đẹp? Em gái Shimada, anh không biết em có bị gì không,
nhưng em có thể thấy đấy, anh là con trai!”
“Ơ?
Nhưng Hazuki cảm thấy rằng đó là đồ tắm của nữ.”
“EM, EM
NÓI GÌ!?”
Đúng vậy,
Hideyoshi đang mặc quần bơi boxing— nhưng đó lại là đồ bơi của nữ.
“Ki,
Kinoshita…cậu định cản trở bọn tớ bao lâu nữa hả?”
“Kinoshita-kun
quá là đáng khinh…dám sử dụng quần bơi boxing để bọn tớ chủ quan. Cậu lại phản
bội bọn tớ vào phút cuối.
Đơn
giản là, Hideyoshi đang mặc đồ bơi thể thao giống với Minami đang mặc. Phần
trên là áo không tay nhỏ, và phần dưới là một quần bơi bình thường. Có một quần
xà lỏn ở phía ngoài quần bơi, và ở trên thì không gài nút. Đây đúng là quần bơi
boxing, mặc dù nó lại là của nữ.
“Hideyoshi,
cuối cùng cậu cũng đã hiểu cảm giác của chúng tớ.”
“…Tớ sẽ
chào đón cái quần này như là sự trả ơn cho tình bạn và tình yêu vĩnh cữu của
chúng ta.”
“Không,
không phải như vậy! Tớ đáng lẽ phải có được đồ bơi nam chứ! Tớ còn thậm chí bảo
người bán hàng rằng tớ muốn mua ‘quần bơi boxing bình thường’ mà!”
“Tớ đoán
rằng người bán hàng đó đã nhầm…bởi vì Kinoshita-kun chỉ nói rằng cậu ấy muốn
‘quần bơi boxing’
“…Ừ, tớ
cũng sẽ giới thiệu một bộ giống vậy.”
“Sao,
sao lại như thế này…thảo nào, tớ đã thấy lạ; tại sao đồ bơi của nam lại có mảnh
trên nữa ..”
Hideyoshi
gục ngã trên sàn và nghiến chặt răng và tay khi cậu ấy nói thế. Ngay cả vào lúc
này, nó đúng là rất hợp với tính cách của Hideyoshi. Gửi đến người bán hàng
chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, làm tốt lắm!
Khi
chúng tôi đang thảo luận về chuyện này, Kirishima trông có vẻ lo lắng nhìn
Yuuji khi nói với cậu ấy.
“…Yuuji,
mắt cậu không sao chứ?”
“Hửm?
À, chúng không sao. Tớ có thể thấy được ít nhiều rồi. Nếu cậu lo lắng về việc
đó, cậu đúng ra là không nên làm ngay từ lúc đầu, đúng không—?”
“…Nếu
thế thi, thêm cú nữa này (phoosh)”
“LẦN,
LẦN THỨ BA!? CẬU CÓ THÙ HẰN GÌ VỚI TỚ THẾ!!?”
“…Có
rất nhiều thứ ở đây Yuuji không nên thấy.”
Chúng
tôi đã ở hồ bơi, nhưng theo kiểu mọi chuyện đang diễn ra như thế này. Yuuji sẽ
vào viện trước khi cậu ấy có thể bước chân xuống nước.
☆
Sau khi
khởi động và nhày vào hồ, Himeji, người từ từ trèo xuống thang và hướng về phía
tôi.
“Hửm?
Có chuyện gì thế, Himeji?”
“Akihisa-kun
có bơi giỏi không?”
“À, hm,
được, khoảng tầm tiêu chuẩn của một người bình thường…”
“…Akihisa-kun,
tại sao cậu lại quay mắt đi chỗ khác?”
Bởi vì
cậu vừa cởi váy ra, Himeji-san!
“Thật
ra, tớ không biết bơi chút nào cả.”
“Ơ? Cậu
không thể bơi ư?”
Theo
một kiểu nào đó, thì đây đúng là thư tôi dự đoán. Mặc dù thật đáng tiếc cho
Himeji, tôi không thể nào tưởng tượng việc cậu ấy bơi một cách nhanh chóng và
tự do chút nào.
“Ơ?
Mizuki không thể bơi sao?”
Minami
nói điều đó khi nhảy thẳng vào hồ một cách đầy năng lượng. Minami và Himeji có
những thứ đối lập riêng, vì thế họ có những thứ họ có thể làm tốt. Quên đi về
việc chạy hay nhảy cao, cậu ấy thật sự rất giỏi thể thao.
“Ừ.
Thật ra, thật là đáng xấu hổ cho tớ nói cái này, nhưng tớ chỉ biết thả nổi mà
thôi…”
Himeji-san
nói một cách đầy nghiêm túc. Thậm chí cậu ấy không thể bơi, cậu ấy cũng phải
rất cố gắng để học nó.
“Vì
Mizuki đã giúp tớ học, tớ sẽ chỉ cậu cách bơi ngày hôm nay!”
Minami
thẳng lưng lên như có vẻ cậu ấy ấy rất thỏa mãn. Bình thường thì Himeji sẽ chỉ
cậu ấy học, vì thế cậu ấy đúng là vui khi có thể đáp lại bằng cách chỉ Himeji
thể thao.
“Được,
được thôi. Xin hãy quan tâm đến tớ.”
“Cứ để
cho tớ! Nhìn tớ như thế này nhưng tớ bơi rất giỏi đấy.”
Thấy
hai người đó nói trong lúc vị trí đổi cho nhau thì rất thú vị.
Thường
ờ trong lớp, lớp A Himeji-san sẽ chỉ bài lớp F là Minami—
—Vậy ra
lần này, Minami có vẻ là A còn Himeji là F.”
“Tớ ít
ra cũng là B!”
“GUAH!”
TẠI
SAO? TẠI SAO CẬU LẠI TẤN CÔNG TỚ BẤT NGỜ NHƯ VẬY!
“…Năm
sau, năm sau…tớ nhất định…”
Minami
quay lưng đi khi cậu ấy lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng.
Tôi
không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ cậu ấy đang tự coi thường mình
khi cậu ấy nói vậy.
“A,
Akihisa-kun…nói thẳng chuyện đó trước mặt người khác như vậy thì…”
Đối
diện tôi, ngay cả Himeji cũng đỏ mặt. Đúng là rất không tôn trọng người khác
khi nói rằng cậu ấy đạt tiêu chuẩn bơi bằng lớp F, và đó cũng là điều thật sự
không tôn trọng để nói, cho dù là sau lưng cậu ấy. Tôi thành thật hối lỗi về
việc đó.
“…Yuuji,
tớ muốn nhắc là tớ là C.”
“Cậu
đang nói gì thế?”
Cách
không xa, Yuuji và Kirishima đang có một cuộc nói chuyện không thể nào tin
được. Về phần Muttsulini, tại sao mắt cậu ấy sáng lên lại là một bí ẩn.
“Mizuki,
tớ biết lý do tại sao cậu không thể bơi rồi.”
“Ơ? Tại
sao?”
“Bởi vì
cậu có cái phao bự như thế! Cậu không thể nào bơi cho dù lâu đến cỡ nào đi nữa!
Nhanh lên, tháo nó ra và đưa cho tớ!”
“Mi, Minami-san,
xin hãy bình tĩnh! Cậu trông thật đáng sợ đấy!”
“Mizuki
không hiểu gì cả! Tớ thấy buồn vì tớ có thể bơi rất nhanh bởi vì tớ gần như
không có lực cản gì cả.”
“Ch,
cho dù cậu nói vậy, tớ…”
Có vẻ
như họ đang nói về việc họ bơi nhanh hay không, và tốt hơn là tôi không nên làm
phiền họ.
“Rồi,
tớ sẽ đi qua thành hồ bên kia. Cố hết sức nha, cả hai cậu.”
“A,
Akihisa-kun, Minami đột nhiên trông rất là đáng sợ.”
“Hohoho…Mizuki,
đó là đống mỡ thừa! Cậu nên tập thể dục hơn nữa và đốt cháy chúng đi.”
Minami
có vẻ hơi quá hăng hái. Mặc dù tôi cảm thấy rất tội cho cho Himeji, người đang
cầu xin sự giúp đỡ của tôi, tôi phải cứng rắn. Đây là cho việc học bơi của
Himeji.
“Mi,
Minami, nó không phải là điều tệ đâu! Các cơn đau vai thì rất mệt mỏi…”
“Tớ
không bận tâm nếu vậy đâu! Cho dù chỉ là đau vai, tớ có thể chịu được!”
Trong
khi tôi rời khỏi, tôi nghe thấy niềm đam mê trong lời của Minami nói.
“Onii-chan!”
“WAH!”
Ai đó
đột nhiên cưỡi lên người tôi, làm tôi không thể đứng vững và chìm xuống.
“Gì, gì
thế?”
“Hehehe,
Hazuki muốn chơi với Onii-chan.”
Tôi có
thể thấy nụ cười tươi của Hazuki khi trồi lên lại trên mặt nước. Ra là Hazuki
là người đã nhảy lên lưng tôi.
“Hừm,
được thôi, chúng ta nên chơi gì nào?”
“Hãy
chơi trò ‘quỷ nước’?”
“‘Quỷ
nước’? Có phải chúng ta chơi rượt bắt trong nước?”
Tôi
hiểu rồi, nó có vẻ không khác gì chơi trên bờ cho lắm. Có vẻ thú vị đây.
“Đó
không phải là rượt bắt, mà là ‘quỷ nước’!”
“Nó có
khác gì so với rượt bắt không?”
Tôi cứ
tưởng ‘quỷ nước’ chỉ là rượt bắt ở trong nước thôi chứ.
“Trong
trò chơi ‘quỷ nước’, khi người đóng giả là quỷ sẽ cố gắng bắt người không phải
là quỷ, người đó sẽ—”
Hazuki
nhìn lên trong khi giải thích cho tôi cách chơi ‘quỷ nước’. Tuy nhiên, nó cũng
chỉ giống những gì tôi đoán, một khi người là quỷ bắt được ai đó—
“—sẽ
dìm họ xuống nước và đợi cho họ chết đuối.”
“ĐÓ LÀ
ÁC QUỶ! ĐÚNG THẬT SỰ LÀ ẮC QUỶ!!!”
Và thậm
chí là khía cạnh ‘trò chơi’ của nó cũng mất đi. Học sinh tiểu học ngày nay thật
là đáng sợ…không, chờ đã, có thể trò này là do Hazuki tự nghĩ ra.
“Không
đời nào, Hazuki. Trò chơi này thật sự rất nguy hiểm.”
“Hm…chúng
ta không thể chơi trò đó sao?”
Hazuki
phồng má lên một cách không vui. Có vẻ như là một anh trai, tôi phải chỉ cho em
ấy thấy trò chơi mang tên ‘quỷ nước’ nguy hiểm như thế nào.
“Nghe
nè, Hazuki. Trò chơi này rất nguy hiểm. Anh sẽ cho em thấy—nè~ Kirishima~”
“…Gì
thế?”
Nghe
tôi gọi, Kirishima nhanh chóng bơi tới. Cậu ấy thật sự có thể bơi được.
“Tớ
muốn hỏi cậu và Yuuji có thể minh họa trò chơi ‘quỷ nước’ cho Hazuki thấy. Luật
chơi rất đơn giản, kéo Yuuji xuống nước, làm cho cậu ấy chết đuối, và sau đó
cậu có thể hô hấp nhân tạo cho cậu ấy.”
“…Tớ đi
đây”
Sau khi
gật đầu nhẹ, Kirishima nhanh chóng bơi đi như một quả ngư lôi hướng về phía
Yuuji.
“Này,
chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì với chân tớ vậy…GUAAHHH…AI, AI VẬY? AI
ĐANG LÔI TỚ XUỐNG NƯỚC--- (GULP GULP GULP GULP GULP)"
“…Yuuji,
nhanh chết chìm đi.”
“GUAAHH!!
SHO, SHOUKO? CẬU CÓ ĐIÊ…(GULP GULP GULP GULP GULP)"
Cách xa
nơi đây, trò chơi ‘quỷ nước’ đang diễn ra.
“Thấy
không, chẳng phải nó rất nguy hiểm sao?”
“Vâng..Hazuki
sẽ không chơi trò chơi ‘quỷ nước’ nữa…”
Thật
tốt là em ấy đã hiểu ra. Nếu chúng tôi có thể chỉ em ấy tầm quan trọng của sự sống,
hy sinh một hay hai mạng sống của Yuuji là không vấn đề gì.
“AKIHISA!
ĐÂY LÀ DO CẬU ĐÚNG KHÔNG?!”
“WAH!
KIRISHIMA! CẬU PHẢI GIỮ CẬU ẤY CHẶT HƠN CHỨ!”
“…Xin
lỗi”
“Wah,
hai anh ấy bơi thật là nhanh!”
Trò
chơi ‘quỷ nước’ giữa tôi, Yuuji và Kirishima—BẮT ĐẦU!
☆
“Ah? Tớ
đang tự hỏi ai đang sữ dụng hồ bơi, vậy ra đó là lớp trưởng?”
Trong
khi chúng tôi đang bất chấp mạng sống mình chơi trò chơi ‘quỷ nước’, một giọng
nói có vẻ quen thuộc vang lên từ thành hồ.
“…Aiko?”
Kirishima-san
đứng lại khi quay lại nhìn, Yuuji và tôi cũng dừng trò chơi thảm sát của chúng
tôi lại để nhìn về phía giọng nói.
Đứng đó
là một cô gái tóc ngắn đang mặc đồng phục? Hm? Có vẻ như tôi đã gặp cậu ấy ở
đâu rồi?
“Là
Kudou của lớp A. Cậu làm gì ở đây vậy?”
Yuuji
nói tên cậu ấy, Kudou? À, nhắc mới nhớ, cậu ấy đã chạm trán với Muttsulini
trong trận chiến linh thú vừa rồi. Chúng tôi không có nhiều cơ hội để tiếp xúc
với nhau, vì vậy tôi không thể nhớ được tên cậu ấy.
“Tớ ư?
Tớ trong câu lạc bộ bơi lội.”
“Tớ
hiểu rôi, nhưng câu lạc bộ bơi lội không phải tập luyện hôm nay đúng không?”
“Đúng,
nhưng tớ chỉ nhớ ra sau khi đã đến trường rồi. Và rồi tớ nghe thấy tiếng động
từ hồ bơi, vì thế tớ nghĩ tớ nên đến coi. Nếu các cậu không phiền, tớ tham gia
được không?”
“À, cậu
có thể, dù sao đi nữa thì không phải hồ bơi của chúng tớ—”
Yuuji
trỏ ngòn tay về phía nơi Minami đang đứng.
“—Và có
vẻ có thêm một người nữa vì lý do nào đấy.”
Nhìn về
phía Yuuji đang chỉ, có thêm một cô gái nữa mà có vẻ tôi không thể nhận ra.
“Onee-sama!
Tại sao chị không nói Miharu đến chơi ở hồ!!? Miharu thích onee-sama rất
nhiều!!”
“Miharu!?
Tại sao cô lại ở đây? Đáng lẽ không ai biết chúng tôi bơi ở đây hôm nay chứ!”
“Miharu
đã cài đặt một mạng lưới thông tin đặt biệt để ngăn cản việc onee-sama bị tấn
công!”
Cô gái
ấy là ai nhỉ? Có vẻ như cậu ấy là người mà Minami biết, nhưng quan hệ của họ
không tốt lắm. Minami thậm chí cố gắng bơi tránh xa cô gái đó ra.
“Tự
nhiên có vẻ ồn ào lên nhỉ.”
Hideyoshi
bất chợt bơi về phía chúng tôi. Sau lưng cậu ấy là Himeji và Hazuki người mà
nhón chân bước dưới đáy hồ từng chút một. Hazuki-chan chắc có lẽ đang theo với
tốc độ của Himeji, và không phải là em ấy không biết bơi.
“Á?
Yuuko—chắc không phải? Cậu có phải là em trai của Yuuko không?”
“Mn,
đúng vậy. Cậu có phải là bạn của nee-san?”
“Đúng,
tớ là bạn cùng lớp.”
Hideyoshi
có một người chị sinh đôi trông giống hoàn toàn cậu ấy. Lần đầu tiên gặp cô ấy,
tôi thấy rất phiền vì hai người đấy quá giống nhau.
“Xin
lỗi, nhưng tớ tham gia được không?”
“Hm?
Không cần thiết phải lịch sự với tớ đâu. Dù gì thì đây cũng là hồ bơi của
trường.”
Sau khi
Kudou nói xong, cậu ấy mang túi xách thể thao và bước về phía phòng thay đồ.
Bước đi
được nửa đường, cậu ấy quay lại—
“Nếu
cậu muốn nhìn trộm, đừng để bị bắt gặp nhé.”
—Và để
lại những lời đó.
Em, để
tôi nghĩ xem nào…có phải ý cậu ấy là cậu ấy đồng ý cho chúng tôi nhìn trộm? Vì
cô gái đã nói như vậy, làm sao những chàng trai như chúng tôi lại có thể không
hành động—
“…Yuuji,
nếu cậu dám đi, tớ sẽ nhéo cậu cho đến chết.”
“Akihisa-kun,
nếu cậu dám làm điều gì không cần thiết, thì cậu phải gánh lấy hậu quả, cậu
biết chứ?”
Cái
không khí ‘mà đến cả voi cũng có thể bị giết’ gì thế này? Giờ thì tôi không thể
làm những gì tôi muốn được nữa…vì mọi thứ đã trở thành như thế này, không còn
cách nào khác, tôi chỉ có thể đặt trọn niềm tin vào Muttsulini!
“Ồ đúng
rồi, Muttsulini đâu rồi? Tớ không thấy cậu ấy từ nãy giờ?”
Môi
trường hoàn hảo đã xuất hiện, thật là lạ nếu Muttsulini không ở đây! Lúc này,
đáng lẽ tôi phải nghe tiếng máy chụp hình liên hồi chứ!
“Muttsulini?
Ồ, cậu ấy ở đăng kia, đang hồi máu.”
“…Tớ
hiểu rồi, thảo nào cậu ấy im lặng thế…”
Muttsulini
thậm chí còn không có thời gian chụp hình nữa. Hình dáng cậu ấy hồi máu trong
tuyệt vọng thật quá đau đớn.
☆
Sau khi
chơi một lúc, Yuuji và tôi rời khỏi hồ và ngồi nghỉ ở băng ghế bên hồ. Tất
nhiên, chúng tôi, một cách tự nhiên, trở thành người quan sát những người bạn
của chúng tôi đang chơi đùa dưới hồ.
“Tớ nói
nè, Yuuji…”
“Gì
thế?”
Ầm!
Tiếng bóng đập xuống sàn có thể nghe thấy.
“Có lẽ
tớ nghĩ quá nhiều…”
“Ahh”
Rầm! Và
tiếng đập bóng đầy sức mạnh có thể nghe thấy.
“Hai
người bọn họ…đáng lẽ ra phải chơi bóng chyền dưới nước. Tại sao không khí giữa
họ lại nguy hiểm như vậy?”
“Đừng
lo, tớ cũng đang nghĩ như vậy.”
“Tớ sẽ
không thua đâu, Minami-chan!”
“Đó là
điều tớ muốn, Mizuki! Cậu không thể đánh bại tớ trong thể thao đâu.”
Với
tinh thần trông có vẻ sẽ chẻ đôi quả bóng ra, Himehi và Minami tiếp tục nã bóng
vào nhau. Họ vừa có vẻ rất thân thiện với nhau, và vì lý do nào đó, giờ lại trở
thành như thế này.
“Đúng
rồi, Akihisa”
“Hửm?
Gì thế?”
“Cái vé
tớ đưa cậu sao rồi?”
Cậu ấy
nói về món đó đúng không nhỉ? Bởi vì tôi đã ép Yuuji và Kirishima tham dự vào
một trải nghiệm đám cưới, cậu ấy đặc biệt cho tôi vé xem phim như là món quà,
đúng không nhỉ? Tôi nhớ mọi việc là như thế..
“Bởi vì
cả Himeji-san và Minami đều có vẻ muốn nó, nên tớ đã đưa nó cho họ.”
“…Không
thể lầm được nữa. Đó chính là lý do.”
“Ơ? Cái
gì vậy?”
“Người
thua cuộc sẽ phải từ bỏ. Đừng quên điều đó!”
“Tớ
không quên! Nếu Minami-chan thua, cậu ấy sẽ không thể phá bỏ lời giao hẹn.”
“Cậu
cũng thế!”
Ahh, họ
có vẻ nhưng dùng món gì đó để đặt cược, điều này giải thích tại sao họ lại chơi
hết mình như vậy.Quên Minami đi, tôi thật sự sốc khi thấy Himeji cũng nhiệt
tình đến như vậy.
“À…Himeji
và Shimada..cuộc chiến giữa họ có vẻ thú vị đấy. Bên nào đang chiếm lợi thế hơn
vậy?”
Có lẽ
Hideyoshi cũng đã mệt vì cậu ấy rời khỏi hồ và tham gia cùng chúng tôi ở băng
ghế. Cảnh cậu ấy gãi đầu vì lý do nào đó làm tôi mê mẩn một cách đầy nực cười…
“Himeji
đang có lợi thế bây giờ.”
“Hừm?
Tớ không ngờ đấy. Nếu đây là thể thao, thì đáng lẽ Shimada phải lợi thế hơn
chứ.”
“Sẽ là
vậy nếu trận đấu một chọi một.”
Trong
lúc nói điều đó, Yuuji hất cằm và chỉ về sân của họ.
Himeji
được Kirishima-san giúp đỡ, và bên cạnh Minami, cô gái mang tên Miharu (?) đang
đuổi trái banh vòng quanh.
“Tớ
hiểu rồi. Năng lực thể thao của Kirishima cũng khá tốt. Cậu ấy đúng là ấn tượng
khi có thể đấu với Shimada như vậy.”
Khác
biệt về sức mạnh giữa Himeji và Minami thì rất lớn, nhưng kẻ chiến thắng không
phụ thuộc vào điều đó. Đó bởi vì đồng đội của Himeji—Kirishima rất giỏi. Cậu ấy
đánh trái banh một cách điêu luyện vào chỗ mà Minami không thể với tới, dễ dàng
thắng điểm.
“Nói
đến mới thấy, đồng đội của của Minami di chuyển một cách không tự nhiên tí nào.
Tớ thấy cậu ấy cố tình để bên kia thắng.”
“Ah,
Hideyoshi cũng nghĩ vậy à?”
Mặt
khác, đồng đội của Minami liên tục phạm hết lỗi này đến lỗi khác. Giao banh
lệch đi, hoặc là hụt khi đỡ banh hoặc là đánh ra biên. Nhìn tư thế và động tác
của cậu ấy, đáng lẽ cậu ấy phải chơi rất giỏi.
“Miharu!
Cô để cho họ thắng đúng không!?”
“Tất
nhiên là không rồi, onee-sama! Miharu rất nghiêm túc trong việc (để họ thắng)
chơi đấy! Thật là vô nghĩa khi đi hẹn hò với thứ đó”
“Vì thế
cô cố tình trở thành đồng đội của tôi để làm tôi thua…”
“Onee-sama!
Bóng đến kìa!”
“Ơ?
Chết tiệt! Cô nên nói sớm hơn chứ!”
Trong
khi đội của Minami đang cãi nhau vì một lý do nào đó, thì trái bóng của
Himeji-san giao nhẹ nhàng đáp xuống phần sân của đội Minami.
“Được
rồi, giờ đã là 15 điểm rồi. Kết thúc hiệp đầu tiên nghiêng về đội lớp trưởng và
Himeji.”
Trọng
tài Kudou-san giơ tay thông báo đội chiến thắng của hiệp đầu tiên.
“Hiệp
đầu tiên?”
“Tớ
đoán đó là trận ba hiệp. Không thể nào đến năm hiệp được đâu.”
“Đúng
là vậy.”
Mặc dù
chỉ là chơi, nhưng bọn họ rất nghiêm túc về chuyện này, thậm chí là còn nhớ cả
việc đổi bên.
“Onee-chan,
cố lên nha.”
Hazuki
cổ vũ cho cô chị một cách ngây thơ, gần như quên rằng sát khí đầy ở đây.
“Và
hiệp hai xin được phép bắt đầu. Bên giao bóng lần này sẽ là đội Minami, đúng
không?”
Kudou-san
quăng banh về phía Minami, người mà nhặt lấy và đưa cho đồng đội của mình.
“Được
rồi, bắt đầu hiệp hai nào!”
“Á! Tay
tớ bị trượt.”
Ngay
lúc Kudou-san nói vậy, trái banh bị tung lên trời và quăng ra phía sau vì lý do
nào đó.
“Ok,
Love 1.”
Kudou
nhặt lấy trái banh sau khi đã bật tường và dội lại, và quăng nó về phía Minami.
“Nếu
đồng đội cứ như vậy, Shimada sẽ không có cơ hội chiến thắng.”
Yuuji
nói thế khi cậu ấy nhìn thấy tình huống này.
“Ừ, cho
dù Minami có giỏi đến đâu đi nữa, cậu ấy thể tự mình chiến thắng.”
“Theo
như tớ thấy, trận đấu này đã được quyết định.”
Tôi và
Hideyoshi đồng ý với quan điểm của Yuuji. Nếu đồng đội của Minami có thể tập
trung hơn một chút, điều đó sẽ không là vấn đề. Nhưng có vẻ như cậu ấy không có
ý định chiến thắng chút nào.
“Miharu!
Lần giao bóng tới, phải làm hết sức đó!”
“Điều,
đó thật quá khó, onee-sama! Miharu đang làm hết sức mình cho onee-sama, làm sao
onee-sama lại có thể nghi ngờ công sức của em?”
“Không
cần thiết phải diễn như vậy đâu! Nghe đây Miharu! Đây là lần cảnh cáo cuối cùng
của tôi.”
“Xin
hãy tin em, onee-sama! Miharu sẽ không nói dối với onee-sama chút nào!”
“Nghe
đây! Đây là tối hậu thư của tôi! Nếu cô vẫn không nghiêm túc—”
“Đó là
lý do tại sao em nói rằng Miharu đã cố hết sức nãy giờ.”
“—Từ
giờ trở đi, tôi sẽ gọi Miharu là ‘Shimizu-san’.”
“…”
“Oi,
cậu thấy chứ? Đó là cú đánh bóng vòng cung 12-6” [2]
“Tớ sốc
đấy. Làm quái nào mà cậu ấy có thể đánh một kĩ thuật khó như vậy!”
“Kể cả
Shouko cũng không thể đỡ trái banh đó…”
“Xin
lỗi onee-sama! Miharu đã nói dối với chị!”
“Đừng
lo, Miharu! Chúng ta sẽ tiếp tục là bạn tốt!”
Cả hai
người họ ôm chặt nhau.
Chuyện
gì đang xảy ra vậy nhỉ? Vì một lý do nào đó, họ có vẻ đang có một màn kịch.
“Nhưng
thấy mọi việc như thế, thời cuộc đã thay đổi.”
“Ừ,
thật là tiếc khi nói vậy, tớ nói rằng Himeji thật sự không giỏi trong thể
thao.”
Ah, một
cú ăn điểm trực tiếp nữa. Đồng đội của Minami giờ đang ở một đẳng cấp hoàn toàn
khác khi nãy. Thậm chí nét mặt của cậu ấy còn đầy ý định giết người.
“(Thở
dài) Himeji thật sự tội nghiệp. Một cơ hội hiếm có như thế lại mất đi.”
Bên
canh tôi, Yuuji nói lẩm bẩm một mình.
PA! Vào
lúc này, tiếng thứ gì đó vỡ có thể nghe thấy vì dường như nó làm điếc tai cả
hồ.
“Woah,
thật là một cú đánh đầy uy lực. Cô gái ấy thật sự làm nổ trái banh.”
“Ơ? Đó
là tiếng trái banh nổ ư?”
“Ừ, lúc
đồng đội của Minami giao bóng, tớ thấy trái bóng nổ tung.”
Tôi
quay lại nhìn về phía hồ. Những gì còn lại của trái banh có vẻ như đang trôi
trên nước. Cái sức mạnh cậu ấy sử dụng để chơi là gì vậy…
“À, xin
lỗi, có vẻ như Miharu đã dùng quá lực. Em sẽ đi tìm trái banh khác, onee-sama
và các bạn khác xin hãy ngồi nghỉ trước.”
Sau khi
nói, cô gái đồng đội của Minami đi ra khỏi hồ. Cậu ấy có thể sẽ đi đến cửa hàng
bán đồ tắm.
“…Tớ
hơi mệt.”
“Cậu
nói đúng. Hãy nghỉ một chút trong khi cậu ấy tìm trái banh khác.”
Các cô
gái nãy giờ chơi bóng chuyền trong hồ lên nghỉ. Tôi cảnh báo mình rằng không
nên bị thu hút bởi đồ tắm của họ khi tôi hỏi Himeji.
“Mọi
người làm việc chăm chỉ. Tất cả đều rất nghiêm túc, thậm chí bọn tớ thấy rất
thú vị đấy.”
“À,
vâng, cám ơn lời khen ngợi của cậu. Tớ cảm thấy rất hạnh phúc khi có thể được
chơi cùng mọi người.”
“Haha,
thật tuyệt khi nghe điều đó.”
Nghe
thấy cậu ấy nói vậy, ít ra thì hình phạt của Người sắt cũng rất đáng.
“Ồ đúng
rồi, làm sao Akihisa-kun lại có thể mượn được hồ bơi vậy?”
Himeji-san
hạ thấp cằm xuống và hỏi. Đúng vậy, có vẻ như tôi chưa nói với cậu ấy tại sao.
“À,
nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng bọn tớ chịu trách nhiệm lau dọn hồ bơi. Được cái
lợi là chúng tớ được sử dụng hồ bơi cả ngày.”
Tất
nhiên, tôi không thể chỉ nói với cậu ấy là Người sắt trừng phạt chúng tôi.
“Ơ? Cậu
phải dọn dep? Cả cái hồ?”
“Đúng
vậy. Nhưng không chỉ mình tớ. Yuuji, Hideyoshi và Muttsulini cũng sẽ giúp.
“Lau
dọn hồ? Tớ cũng sẽ giúp.”
Tất
nhiên, Himeji-san giơ tay lên một cách tự nhiên. Đúng là một cô gái tốt.
“Cám
ơn, nhưng phần dọn dẹp, bốn chúng tớ là đủ rồi. Và chúng tớ cũng chỉ chuẩn bị
đồ dùng dọn dẹp đủ cho bốn người.”
Tôi rất
lấy làm biết ơn khi cậu ấy có ý định giúp, nhưng hãy để những công việc nặng
nhọc lau dọn hồ cho chúng tớ.
Và nếu
tôi phải nói điều ày, thì nhờ hai cậu mà Muttsulini đồng ý giúp. Nói cách khác,
hai cậu đã giúp quá nhiều rồi.
“Chà..:
“Uu~
đúng là không thể tránh được việc các cậu không có đủ dụng cụ để lau dọn”
“Ah, tớ
biết rồi! Nếu thế thì…”
Himeji
trông có vẻ như cậu ấy có một ý kiến tuyệt vời. ‘Rầm!’, vào ngay lúc đó, Yuuji,
Muttsulini, Hideyoshi và tôi nhận ra bằng bản năng của mình. Có phải cậu ấy
định…
“Vì một
sai lầm nhỏ, nên không đủ cho tất cả mọi người. Tớ không muốn nói—”
Himeji-san
cười một cách ngọt ngào khi nói điều đó,
“—Thật
ra, tớ đã làm ba cái bánh xốp vào sáng—”
“VÒNG
MỘT!!!” (Yuuji)
“TRẬN
CHIẾN CỦA KẺ NHANH NHẤT!!! (Tôi)
“CHIẾN
HẾT SỨC, CUỘC BƠI ĐUA!!!” (Tôi và Yuuji)
“”YEAH!!!””
(Hideyoshi và Muttsulini)
Trước
khi Himeji có thể kết thúc câu nói, chúng tôi đã hét lên luật lệ.
Các bạn
nữ cũng có vẻ không thể theo kịp diễn biến hiện thời vì tất cả đều trông có vẻ
kinh ngạc.
“Hãy
giải thích luật lệ nào, Akihisa!”
“Được
thôi! Luật rất đơn giản. Bơi một vòng quanh hồ. Người đầu tiên đến đích sẽ
thắng. Nó là một cuộc đua rất đỗi bình thường.”
Đúng
vậy. Đây thật sự là một cuộc đua rất đỗi bình thường. Tại sao? Bạn hỏi ư? Đó là
bởi vì Himeji đã làm ba cái bánh, và có bốn người chúng tôi. Nói cách khác, sẽ
chỉ còn một người sống sót. Cho dù là hạng hai hay ba, cũng không có gì khác
biệt trong tai họa đang chờ chúng tôi.
“Baka
onii-chan, chuyện gì với anh vậy? Hazuki thật sự kinh ngạc khi thấy onii-chan
đột nhiên muốn một cuộc bơi đua đấy.”
“Hazuki,
nghe nè. Đôi lúc, đàn ông nên đặt cược một thứ gì đó quan trọng.”
“Wah~onii-chan
thật là ngầu. Anh đặt cược danh dự của mình đúng không?
Không,
bọn anh đang đặt cược mạng sống của chính mình.
“Tớ không
biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng một cuộc chiến quyết định xem ai là người
nhanh nhất trong bốn người có vẻ thú vị đấy.”
“Ừ,
theo thể lực thì Sakamoto có vẻ là tốt nhất…”
“…Nhưng
theo tốc độ thì Yoshii và Tsuchiya cũng không hề kém cạnh.”
Chúng
tôi có thể nghe thấy họ nói thì thầm với nhau. Đối với chúng tôi, ai thắng cũng
được, nhưng thứ mà quan trọng nhất là là chúng tôi có thể sống một cách an toàn
để nhìn thấy ngày mai không.”
“Heh~
có vẻ thú vị đấy. Tớ sẽ là trọng tài cho.”
Sau khi
Kudou nói vậy, cậu ấy đứng lên và bước về bục trọng tài ở điểm cuối. Hồ của
trường dài 25m. Nói cách khác, đây sẽ là cuộc đua 50m.
Với ý
chí rực cháy, chúng tôi bước lên. Yuuji đứng bên phải tôi, và Hideyoshi ở bên
trái.
“Được
rồi. Chúng ta sắp bắt đầu. Các vận động viên chuẩn bị—”
Kudou
la thật lớn.
Trong
khi tiến về vị trí xuất phát, trí óc tôi bắt đầu suy nghĩ.
Muttsulini
thường thì là một đối thủ mạnh, nhưng giờ thì cậu ấy khá là yếu vì mất rất
nhiều máu, vì thế cậu ấy không phải là một mối nguy nhiều. Hideyoshi cũng không
hề yếu, nhưng nếu nói về khả năng vận động, tôi sẽ không thua cậu ấy.
“SẴN
SÀNG~~”
Chỉ có
một người có thể sống sót. Muttsulini cực kì yếu lúc này và cậu ấy không thể
nào là mối nguy lớn được. Tôi cũng có thể đối phó với Hideyoshi. Vì vậy, chỉ
còn lại một đối thủ duy nhất---
“—BẮT
ĐẦU!”
“XUỐNG
ĐỊA NGỤC ĐI”
Ngay
khi Kudou hét lên, Yuuji và tôi liếc mắt nhau và nhảy một cách dữ dội vào nhau.
“Chết
tiệt, thì ra Yuuji cũng nghĩ giống như tớ?”
Cậu ấy
thật sự nhảy về phía tôi thay vì hồ nước. Tên này độc ác đến dường nào cơ chứ!
“Không
phải cậu cũng làm những việc đáng khinh hay sao! Tên khốn không biết ngượng!”
“Tớ
cũng nói thế về cậu đấy!!”
Tôi vào
vị trí một lần nữa và nhảy về phía Yuuji.
Vì cú
nhảy không hiệu quả như tôi mong đợi, tôi chỉ còn có thể sử dụng nắm đấm để bắt
Yuuji im miệng! Cả hai chúng tôi đều mặc quần đùi, nên cả Judo hay Akido đều
không thể xài được. Trong khoảng cách ngắn này, nếu tôi chiếm được cái bục, thì
tôi có thể chiến thắng…
“Onee-chan,
onii-chan muốn có một cuộc đua. Tại sao họ lại không nhảy xuống nước?”
“Hazuki,
đừng nhìn. Bệnh ngốc có thể lây đấy!”
Có vẻ
như tôi vừa nghe một cuộc trò chuyện không mấy gì kính nể người khác.
“Tớ nói
nè, hai cậu, hai cậu có thể tiếp tục đánh nhau, nhưng Kinoshita và Muttsulini
sắp về đến rồi đấy.”
Cùng
lúc với động tác của Yuuji, tôi định thi triển tuyệt kĩ tất sát của mình, nhưng
trọng tài vừa nói nói một thứ thì đó thật không thỏa mãn.
“Nè,
Akihisa! Muttsulini và Hideyoshi có vẻ như sắp trở lại rồi đấy!”
“Ừ! Giờ
không phải là lúc để đánh nhau với Yuuji.”
Vì một
vài lý do nào đó, tôi đã quá mê đánh nhau với Yuuji. Để tôi xem nào, Hideyoshi
và Muttsulini đang—WAH! TẠI SAO HỌ CHỈ CÒN CÁCH 20M!
“Yuuji!
Chúng ta sẽ thua nếu cứ tiếp tục như thế này.”
“Làm
sao mà chúng ta có thể để họ làm thứ họ muốn! Tớ sẽ chặn Muttsulini! Akihisa,
chặn Hideyoshi lại!”
“Được
rồi! Giờ hãy tạm thời đình chiến đã!”
Yuuji
và tôi nhảy vào đường bơi của Muttsulini và Hideyoshi theo thứ tự. Vì chuyện
này đã như vậy, cho dù tôi phải sử dụng những cách đáng khinh, nhưng tôi phải
chặn họ trước khi họ chạm đến đích.
Tôi
điên cuồng bơi về đoạn đánh dấu giữa hồ, và tôi thấy Hideyoshi đang bơi về phía
mình. Dù gì đi nữa, tớ sẽ phải chặn cậu ở đây!
“Ch,
chuyện gì thế Akihisa? Đường bơi của cậu ở phía bên kia mà đúng không?”
“Không
đời nào Hideyoshi! Tớ sẽ không để cậu vượt qua tớ đâu.”
Tôi ôm
chầm lấy Hideyoshi, người mà đang cố gắng bơi vượt qua tôi. Uu! Thật không dễ
khi giữ lấy một người khi ở dưới nước…
“Akihisa,
thả tớ ra!”
Hideyoshi
tiếp tục chống cự khi cậu ấy tiến về phía trước. Chết tiệt, tôi không thể giữ
cậu ấy lâu được!
“ĐỪNG
MONG CẬU CÓ THỂ CHẠY THOÁT!!!”
Cho dù
vậy, tôi tiếp tục bám lấy Hideyoshi. Dù gì đi nữa, nếu có phần nào tôi có thể
chụp lấy—
—Lỏng
ra!
Đột
nhiên, thứ mà tôi bám vào bỗng dưng mất hết sự kháng cự.
“…Chuyện
gì thế?”
Tôi
đứng thẳng dậy trong nước và xác định thứ mà đang nằm trong tay trái tôi. Cái
gì thế nhỉ? Đây trông có vẻ như là thứ gì đó rất quan trọng.
“Á,
Akihisa-kun! Cậu đang làm gì thế!?”
“Ơ?”
“Thứ
đó, thứ trong tay cậu!”
Himeji-san
trở nên trắng bệch khi chỉ vào tay tôi.
Đây,
đây là—
“Ahhahahm
đây trông có vẻ giống như đồ bơi của Hideyoshi.”
“Humm?
Tại sao tớ lại thấy lạnh trước ngực nhì…”
Có vẻ
như đã nhận ra chuyện gì đó không đúng, Hideyoshi đứng lên trong nước.
Thấy
Hideyoshi như thế này, tôi có vẻ nhận ra thứ gì đó chết người. Lạ thật, có vẻ
như tôi thấy bộ lưng trần? Có phải tôi—VỪA LỘT MẢNH TRÊN CỦA HIDEYOSHI?
“…Cho
dù chết, tớ vẫn không còn gì hối tiếc!”
Trong
đường bơi khác, có vẻ như tôi nghe thấy Muttsulini lầm bầm điều đó.
Một lúc
sau, cả hồ bị nhuộm đỏ.
“Ơ? Đây
có phải là đồ bơi của Hideyoshi không? Vô, vô vô cùng xin lỗi! Tớ thề là tớ
chưa thấy gì cả!”
“Chờ đã
Akihisa! Tớ là con trai! Tại sao cậu lại hoảng hốt như vậy?”
“Woah!
Muttsulini! Cậu không sao chứ? Số lượng máu bị mất đi như vậy thật sự không
tốt!”
“…Chẳng
sao cả, đây là ước nguyện của tớ…”
“Aahhh!
Muttsulini không ổn rồi! Máu mũi cậu ấy chảy còn nhiều hơn nữa!”
“Ki,
Kinoshita! Che ngực lại mau! Máu của Tsuchita không ngừng chảy kìa!”
“Uuu,
tớ không muốn! Tớ là con trai! Tại sao tớ phải che ngực!”
“Kinishita-kun!
Giờ không phải lúc cứng đầu đâu! Tsuchiya-kun sẽ chết thật sự nếu cứ tiếp tục
như vậy!”
“…Aiko,
cậu có thể gọi xe cấp cứu được không?”
“Được
thôi~ Những người ở lớp F thật sự là rất thú vị.”
“Baka
onii-chan và mọi người luôn rất vui vẻ. Hazuki thật sự thấy ghen tị đấy!”
“Onee-sama,
em yêu chị…”
Vào lúc
cuối, mặc dù Muttsulini đã cận kề cái chết, với sự giúp đỡ khẩn cấp từ chúng
tôi và y tá, chúng tôi có thể cứu sống cậu ấy.
☆
Vào một
buổi sáng thứ hai khác.
“…Yoshii,
Sakamoto. Tôi có điều này muốn hỏi các cậu.”
Thậm
chí còn không chào chúng tôi vào lúc này, Người sắt gọi chúng tôi với một giọng
quở trách.
“Em từ
chối”
“Em có
quyền được giữ im lặng.”
Đối mặt
với Người sắt, cả Yuuji và tôi đều làm điệu bộ từ chối.
Khi
nhận được câu trả lời như vậy, Người sắt run lên một cách dữ dội.
“…Tại
sao—”
Cuối
cùng cũng nói được những chữ đó, Người sắt đột nhiên hít thật sâu.
“—TẠI
SAO LẠI VẬY TRONG KHI TÔI KÊU CÁC CẬU DỌN SẠCH HỒ BƠI, HỒ BƠI LẠI BỊ NHUỘM ĐỎ!?
CÓ VẺ NHƯ CÁC CẬU KHÔNG HỌC ĐƯỢC GÌ NẾU TÔI KHÔNG CHO CÁC CẬU VÀI CÚ ĐẤM! ĐI
ĐẾN PHÒNG TƯ VẤN VÀ GIẢI THÍCH CHO RÕ RÀNG!”
Giọng
nói lớn của Người sắt có vẻ như làm run cả lớp học.
“ĐÙA
CÁI GÌ THẾ, NGHE THẦY GIẢNG GIẢI CHO CHÚNG EM!? NHỜ CÓ CHÚNG EM Ở ĐẤY NÊN KHÔNG
AI CHẾT CẢ. EM CÒN MUỐN THẦY THƯỞNG CHO EM NỮA!”
“ĐÚNG
VẬY, TÌNH HÌNH LÚC ĐÓ ĐÚNG THẬT LÀ THẢM HỌA!”
“NGẬM
HỌNG LẠI! TÔI KHÔNG HIỂU MỘT CHÚT TIẾNG NHẬT CỦA CẢ HAI CẬU! TỐT HƠN LÀ NÊN
GIẢI QUYẾT VIỆC NÀY BẰNG NẤM ĐẤM!”
“CHẾT
TIỆT, THẦY GIÁO NÀY! AKIHISA, CHẠY!”
“HIỂU
RỒI!”
“CHUYỆN
NÀY SẼ KHÔNG THỂ GIẢI QUYẾT BẰNG VIỆC VIẾT GIẤY HỐI LỖI HAY DỌN DẸP HỒ ĐÂU, HAI
ĐỨA NÀY!”
Sau một
hồi kháng cự, tất cả đều là vô ít. Cuối cùng, Yuuji và tôi cũng bị bắt.
Trong
khi bị đánh, chúng tôi giải thích những sự kiện lại một lần nữa. Người sắt thở
dài một cách đầy miễn cưỡng—
“…Có vẻ
như không thể để Kinoshita tắm cùng với mọi người lần tới khi chúng ta đi cắm
trại. Phài để cho cậu ta một phòng tắm cá nhân…”
Người
sắt lầm bầm.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment