CHƯƠNG 6 - THẬP THẤT THIẾP - THƯ CA - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
THẬP THẤT THIẾP
CHƯƠNG 6: XA XEM PHONG BA (2)
Hoàng thượng Hiên Viên Hạo,
có khuôn mặt lãnh tuấn cao ngạo, đôi mắt như sao sáng của trời đêm, bề ngoài dịu
dàng bình tĩnh, nhưng khó giấu được một thân khí phách vương giả, ánh mắt quét
đến nơi đâu thì đều khiến người khác không tự chủ được cúi đầu. Nghe nói ngôi vị
hoàng đế của hắn là đoạt được từ trong tay Hiên Viên Mặc.
Quý phi đi bên cạnh hắn là Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Mai quý phi, nàng xinh đẹp tú nhã, dáng người mềm mại, mắt ngọc mày ngài, nước da nõn nà, vô cùng mịn màng, như tơ lụa nhẵn bóng. Ngũ quan cân đối đến không thể xoi mói, cẩn thận kiến tạo ra đường nét tuyệt mỹ, mâu quang lưu chuyển thản nhiên, khí chất hồn nhiên cao quý thiên thành mà u buồn, như hoa lan tuyết trắng nơi đáy cốc sâu thẳm. Qủa là một mỹ nhân! Hai mắt Thập Thất không khỏi nhìn vài lần.
Tam vương gia Hiên Viên Mặc, đường viền trên mặt hắn rất rõ nét, như đao gọt, mũi thẳng tắp cùng chóp mũi hơi vểnh. Hai hàng lông mày như là dùng bút chấm loại mực tốt nhất mà họa nên. Nam tử này rõ ràng có hào quang bắn ra bốn phía mạnh mẽ, nhưng lại có loại kiềm nén khó hiểu. Thập Thất dường như từ trên người hắn, cảm thấy được hơi thở của đồng loại.
Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh so sánh với Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Mặc, thì hơi bình thường, một thân khí chất nho nhã, ôn nhuận như gió. Trên mặt mang theo ý cười, nơi đáy mắt, có một chút dửng dưng. Người này vừa nhìn liền biết là vô dục vô cầu.
Ngũ Vương gia Hiên Viên Diệp, tuấn mỹ tuyệt luân, có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, làn môi hồng nộn so với nữ tử càng yêu dã hơn.
Về phần Độc Cô Ngạo Thiên, thân hình hắn cao ngất, đôi mắt đen như mực, lạnh như hàn đàm, vẫn không vì hôm nay là sinh nhật hắn, mà trên mặt có nửa điểm vui vẻ. Sau khi tầm mắt của hắn giống như vô ý từ trên người các vị thiên kim đảo quanh, mâu quang thâm thâm, tuy rằng hắn che giấu vô cùng tốt, thế nhưng Thập Thất lại bắt được đáy mắt hắn có tia thất vọng.
Mấy nam nhân vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Các thiếu nữ, nhóm thị thiếp, tim đều đập thình thịch.
Mọi người đứng dậy hành lễ, dưới một tiếng hô to, vài đại nhân vật ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối Thập Thất đều khiêm tốn cúi đầu, bất luận kẻ nào cũng không chú ý tới, ngay cả những thị thiếp bên người nàng, cũng đều không đặt nàng vào mắt, dường như đều đã quên cây gây cười Mộ Dung Thập Thất này!
“Chúc mừng sinh nhật Thụy Vương…”
Các vị vương công đại thần lại bắt đầu tranh nhau nịnh bợ chúc mừng, ai cũng đều biết Độc Cô Ngạo Thiên chính là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, tuổi còn nhỏ đã được phong vương, chỉ cần có thể kết thân với hắn, về sau con đường làm quan nhất định bình thượng thanh vân. (ý là nhẹ nhàng như mây)
Các vị tiểu thư đều tự đánh chủ ý, cho dù hôm nay không thể được Độc Cô Ngạo Thiên tuyển làm phi, nhưng có thể được Hoàng thượng cùng vài vị Vương gia tuyển làm phi, cũng là lựa chọn rất tốt!
Thập Thất cười thầm. Mấy nam nhân này không có ai là tầm thường, cùng bọn họ thiếp lập quan hệ, không có lợi!
Quý phi đi bên cạnh hắn là Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Mai quý phi, nàng xinh đẹp tú nhã, dáng người mềm mại, mắt ngọc mày ngài, nước da nõn nà, vô cùng mịn màng, như tơ lụa nhẵn bóng. Ngũ quan cân đối đến không thể xoi mói, cẩn thận kiến tạo ra đường nét tuyệt mỹ, mâu quang lưu chuyển thản nhiên, khí chất hồn nhiên cao quý thiên thành mà u buồn, như hoa lan tuyết trắng nơi đáy cốc sâu thẳm. Qủa là một mỹ nhân! Hai mắt Thập Thất không khỏi nhìn vài lần.
Tam vương gia Hiên Viên Mặc, đường viền trên mặt hắn rất rõ nét, như đao gọt, mũi thẳng tắp cùng chóp mũi hơi vểnh. Hai hàng lông mày như là dùng bút chấm loại mực tốt nhất mà họa nên. Nam tử này rõ ràng có hào quang bắn ra bốn phía mạnh mẽ, nhưng lại có loại kiềm nén khó hiểu. Thập Thất dường như từ trên người hắn, cảm thấy được hơi thở của đồng loại.
Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh so sánh với Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Mặc, thì hơi bình thường, một thân khí chất nho nhã, ôn nhuận như gió. Trên mặt mang theo ý cười, nơi đáy mắt, có một chút dửng dưng. Người này vừa nhìn liền biết là vô dục vô cầu.
Ngũ Vương gia Hiên Viên Diệp, tuấn mỹ tuyệt luân, có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, làn môi hồng nộn so với nữ tử càng yêu dã hơn.
Về phần Độc Cô Ngạo Thiên, thân hình hắn cao ngất, đôi mắt đen như mực, lạnh như hàn đàm, vẫn không vì hôm nay là sinh nhật hắn, mà trên mặt có nửa điểm vui vẻ. Sau khi tầm mắt của hắn giống như vô ý từ trên người các vị thiên kim đảo quanh, mâu quang thâm thâm, tuy rằng hắn che giấu vô cùng tốt, thế nhưng Thập Thất lại bắt được đáy mắt hắn có tia thất vọng.
Mấy nam nhân vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Các thiếu nữ, nhóm thị thiếp, tim đều đập thình thịch.
Mọi người đứng dậy hành lễ, dưới một tiếng hô to, vài đại nhân vật ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối Thập Thất đều khiêm tốn cúi đầu, bất luận kẻ nào cũng không chú ý tới, ngay cả những thị thiếp bên người nàng, cũng đều không đặt nàng vào mắt, dường như đều đã quên cây gây cười Mộ Dung Thập Thất này!
“Chúc mừng sinh nhật Thụy Vương…”
Các vị vương công đại thần lại bắt đầu tranh nhau nịnh bợ chúc mừng, ai cũng đều biết Độc Cô Ngạo Thiên chính là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, tuổi còn nhỏ đã được phong vương, chỉ cần có thể kết thân với hắn, về sau con đường làm quan nhất định bình thượng thanh vân. (ý là nhẹ nhàng như mây)
Các vị tiểu thư đều tự đánh chủ ý, cho dù hôm nay không thể được Độc Cô Ngạo Thiên tuyển làm phi, nhưng có thể được Hoàng thượng cùng vài vị Vương gia tuyển làm phi, cũng là lựa chọn rất tốt!
Thập Thất cười thầm. Mấy nam nhân này không có ai là tầm thường, cùng bọn họ thiếp lập quan hệ, không có lợi!
“Các thị thiếp của Thụy Vương
gia mỗi người đều tuyệt sắc khuynh thành, nữ tử có khả năng lên làm Vương phi
nhất định phải quốc sắc thiên hương!” Trong đám quần thần, một gã đại thần có
chút men say phát ngôn, tuy nói không rõ ràng lắm, nhưng mà tất cả mọi người đều
nghe được.
Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Những người đang có mặt trong hoa viên này, đa số đều biết tâm tư Độc Cô Ngạo Thiên, sinh thần yến hôm nay, cũng chính là tiệc tuyển phi. Vừa vặn Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi không có xuất hiện, điều này nói lên cái gì! Mọi người trong lòng đều biết rõ, Minh Thụy vương chỉ là tương tư đơn phương. Lời nói của vị đại thần này, không thể nghi ngờ là đang hắt một gáo nước lạnh vào đầu Độc Cô Ngạo Thiên.
Thập Thất quét dư quang hơi khinh thường về phía Độc Cô Ngạo Thiên, quả nhiên phát hiện đáy mắt của hắn chợt lóe sát khí. Đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, cúi đầu uống một ngụm trà, trà vừa vào, lạnh quá, khẽ nhíu mày, buông chén trà, âm thầm thở dài, tiếc cho chén bích loa xuân thuần hương này quá.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí đột nhiên chuyển lạnh. Rõ ràng là ngày xuân ấm áp, giờ phút này lại giống như trời đông giá rét của tháng chạp. Mọi người ở đây đều có thể cảm giác được Độc Cô Ngạo Thiên đang tức giận. Nhóm thị thiếp đều cúi đầu, Vương gia như thế khiến các nàng không dám nhìn thẳng. Cơ thể nhát gan của các nàng thậm chí cũng theo đó mà run rẩy.
Lẩn mình trong đám người kinh hoảng, Thập Thất vốn định đánh một cái hà hơi, duỗi thân, nhưng bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể xen lẫn trong đám người, làm giống y như người khác, làm cho cơ thể run run theo.
Phượng mâu Hiên Viên Diệp rét lạnh, thấy một đám thị thiếp người người bộ dạng nhát gan, mặt hắn toát lên vẻ khinh miệt. Nữ nhân, đều là một đám cực kỳ ngu xuẩn! Ngạo Thiên chỉ đảo qua một ánh mắt, đã khiến cho các nàng ngay cả hít thở cũng không dám! Bởi vậy, nữ tử có thể xứng với Ngạo Thiên chỉ có Trình Tuyết Nhi! Nàng không chỉ có dung nhan rung động người trong thiên hạ, lại còn thông minh hơn người, khó có người nào có thể đánh đồng với nàng.
Về phần những nữ nhân này, chỉ có thể dùng để ấm giường!
Hiên Viên Hạo nhìn sang tên quan viên lớn mật kia, thần sắc hắn lạnh lẽo, triều đình của hắn từ bao giờ lại có tên thần tử ngu xuẩn thế này? Lời thốt ra, quả thật ngu ngốc!
Chúng thần đều thở dài, ngu xuẩn cực kỳ!
“Các vị tiểu thư đều chuẩn bị tài nghệ mà đến. Bảo các nàng bắt đầu biểu diễn tài nghệ đi. Phàm là Thụy vương vừa ý liền phong phi.” Hiên Viên Hạo thích hợp mở miệng, đem suy nghĩ của mọi người kéo lại, bầu không khí cứng ngắc cũng nhu hòa bớt.
Các tiểu thư đều có chuẩn bị mà đến, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần tài nghệ của các nàng đủ xuất sắc, là có thể đủ hấp dẫn sự chú ý của Thụy vương, chỉ cần lên làm Vương phi, liền sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Độc Cô Ngạo Thiên thu hồi sát khí, gật đầu với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Ninh ngồi kế Hiên Viên Diệp, từ đầu đến cuối đều bảo trì nụ cười phong độ. Mới vừa rồi dưới thần sắc khác nhau của mọi người, có khinh thường, kinh ngạc, phẫn nộ vân vân, chỉ có hắn là dửng dưng, à… không, còn có một Hiên Viên Mặc bên cạnh hắn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều lạnh lùng, dù cho có biểu cảm, cũng chỉ là trong lạnh thấu xương có chứa sát khí nghiêm nghị.
Thu sự khác biệt của hai người vào đáy mắt, Thập Thất âm thầm kinh thán (kinh ngạc + sợ hãi), hai người này nhất định sẽ dấy lên một trận gió mưa ở Phượng Thiên quốc. Nàng rất quen thuộc loại trầm mặc nhưng sau lưng có kiềm nén và ẩn nhẫn này.
Biểu cảm trên mặt nàng lạnh nhạt, đang định thu hồi tầm mắt, lại bị một đường nhìn hàn băng khóa trụ! Tim Thập Thất nhảy lên một nhịp, ổn định lại thần thái, lập tức chuyển khuôn mặt lạnh nhạt thành kinh hoàng, đương nhiên để phối với danh xưng háo sắc, nàng hé nở nụ cười đón nhận ánh mắt sáng lạnh kia!
Là Hiên Viên Mặc!
Hiên Viên Mặc ghét bỏ nhíu mày, nữ nhân này… Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm? Vừa rồi khiến hắn cảm giác được tầm mắt săm soi kia không phải phát ra từ nàng ư? Nhưng… giờ đây, trong mắt nàng hắn nhìn thấy lại chính là loại ánh mắt háo sắc!
Thấy sự chán ghét như dự liệu, trong lòng Thập Thất thầm tiếc hận cho sự hi sinh quang minh vĩ đại của mình, hình tượng xinh đẹp tuyệt luân biết bao, hôm nay thế nhưng lại vì mạng sống, mà phải bán đứng sắc tướng, ôi! Ôm ngực…đau lòng quá đi!
Thập Thất ngồi lại một cách ngay ngắn, chờ thưởng thức tài nghệ mà các vị tiểu thư chuẩn bị. Hy vọng màn biểu sắp tới đừng làm cho nàng thất vọng. Nhưng lúc này, tim nàng lại kịch liệt rung lên, một ánh mắt êm dịu mang theo âm hàn không dễ phát hiện dừng trên người nàng!
Ngẩng đầu nhìn qua, Thập Thất hơi nhíu mày, ánh vào mi mắt là Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh có dung mạo bình thường!
Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Những người đang có mặt trong hoa viên này, đa số đều biết tâm tư Độc Cô Ngạo Thiên, sinh thần yến hôm nay, cũng chính là tiệc tuyển phi. Vừa vặn Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi không có xuất hiện, điều này nói lên cái gì! Mọi người trong lòng đều biết rõ, Minh Thụy vương chỉ là tương tư đơn phương. Lời nói của vị đại thần này, không thể nghi ngờ là đang hắt một gáo nước lạnh vào đầu Độc Cô Ngạo Thiên.
Thập Thất quét dư quang hơi khinh thường về phía Độc Cô Ngạo Thiên, quả nhiên phát hiện đáy mắt của hắn chợt lóe sát khí. Đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, cúi đầu uống một ngụm trà, trà vừa vào, lạnh quá, khẽ nhíu mày, buông chén trà, âm thầm thở dài, tiếc cho chén bích loa xuân thuần hương này quá.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí đột nhiên chuyển lạnh. Rõ ràng là ngày xuân ấm áp, giờ phút này lại giống như trời đông giá rét của tháng chạp. Mọi người ở đây đều có thể cảm giác được Độc Cô Ngạo Thiên đang tức giận. Nhóm thị thiếp đều cúi đầu, Vương gia như thế khiến các nàng không dám nhìn thẳng. Cơ thể nhát gan của các nàng thậm chí cũng theo đó mà run rẩy.
Lẩn mình trong đám người kinh hoảng, Thập Thất vốn định đánh một cái hà hơi, duỗi thân, nhưng bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể xen lẫn trong đám người, làm giống y như người khác, làm cho cơ thể run run theo.
Phượng mâu Hiên Viên Diệp rét lạnh, thấy một đám thị thiếp người người bộ dạng nhát gan, mặt hắn toát lên vẻ khinh miệt. Nữ nhân, đều là một đám cực kỳ ngu xuẩn! Ngạo Thiên chỉ đảo qua một ánh mắt, đã khiến cho các nàng ngay cả hít thở cũng không dám! Bởi vậy, nữ tử có thể xứng với Ngạo Thiên chỉ có Trình Tuyết Nhi! Nàng không chỉ có dung nhan rung động người trong thiên hạ, lại còn thông minh hơn người, khó có người nào có thể đánh đồng với nàng.
Về phần những nữ nhân này, chỉ có thể dùng để ấm giường!
Hiên Viên Hạo nhìn sang tên quan viên lớn mật kia, thần sắc hắn lạnh lẽo, triều đình của hắn từ bao giờ lại có tên thần tử ngu xuẩn thế này? Lời thốt ra, quả thật ngu ngốc!
Chúng thần đều thở dài, ngu xuẩn cực kỳ!
“Các vị tiểu thư đều chuẩn bị tài nghệ mà đến. Bảo các nàng bắt đầu biểu diễn tài nghệ đi. Phàm là Thụy vương vừa ý liền phong phi.” Hiên Viên Hạo thích hợp mở miệng, đem suy nghĩ của mọi người kéo lại, bầu không khí cứng ngắc cũng nhu hòa bớt.
Các tiểu thư đều có chuẩn bị mà đến, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần tài nghệ của các nàng đủ xuất sắc, là có thể đủ hấp dẫn sự chú ý của Thụy vương, chỉ cần lên làm Vương phi, liền sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Độc Cô Ngạo Thiên thu hồi sát khí, gật đầu với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Ninh ngồi kế Hiên Viên Diệp, từ đầu đến cuối đều bảo trì nụ cười phong độ. Mới vừa rồi dưới thần sắc khác nhau của mọi người, có khinh thường, kinh ngạc, phẫn nộ vân vân, chỉ có hắn là dửng dưng, à… không, còn có một Hiên Viên Mặc bên cạnh hắn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều lạnh lùng, dù cho có biểu cảm, cũng chỉ là trong lạnh thấu xương có chứa sát khí nghiêm nghị.
Thu sự khác biệt của hai người vào đáy mắt, Thập Thất âm thầm kinh thán (kinh ngạc + sợ hãi), hai người này nhất định sẽ dấy lên một trận gió mưa ở Phượng Thiên quốc. Nàng rất quen thuộc loại trầm mặc nhưng sau lưng có kiềm nén và ẩn nhẫn này.
Biểu cảm trên mặt nàng lạnh nhạt, đang định thu hồi tầm mắt, lại bị một đường nhìn hàn băng khóa trụ! Tim Thập Thất nhảy lên một nhịp, ổn định lại thần thái, lập tức chuyển khuôn mặt lạnh nhạt thành kinh hoàng, đương nhiên để phối với danh xưng háo sắc, nàng hé nở nụ cười đón nhận ánh mắt sáng lạnh kia!
Là Hiên Viên Mặc!
Hiên Viên Mặc ghét bỏ nhíu mày, nữ nhân này… Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm? Vừa rồi khiến hắn cảm giác được tầm mắt săm soi kia không phải phát ra từ nàng ư? Nhưng… giờ đây, trong mắt nàng hắn nhìn thấy lại chính là loại ánh mắt háo sắc!
Thấy sự chán ghét như dự liệu, trong lòng Thập Thất thầm tiếc hận cho sự hi sinh quang minh vĩ đại của mình, hình tượng xinh đẹp tuyệt luân biết bao, hôm nay thế nhưng lại vì mạng sống, mà phải bán đứng sắc tướng, ôi! Ôm ngực…đau lòng quá đi!
Thập Thất ngồi lại một cách ngay ngắn, chờ thưởng thức tài nghệ mà các vị tiểu thư chuẩn bị. Hy vọng màn biểu sắp tới đừng làm cho nàng thất vọng. Nhưng lúc này, tim nàng lại kịch liệt rung lên, một ánh mắt êm dịu mang theo âm hàn không dễ phát hiện dừng trên người nàng!
Ngẩng đầu nhìn qua, Thập Thất hơi nhíu mày, ánh vào mi mắt là Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh có dung mạo bình thường!
Hắn ôn hòa cười cười với Thập
Thất. Cười ấm áp như ngọc bàn ôn nhuận, giơ tay nhấc chân như vân bàn cao nhã.
Thập Thất cảm giác tim đập chậm lại. Hiên Viên Ninh, người này…cũng không ôn hòa như ngọc như vẻ bề ngoài!
Lúc này, Thập Thất không vội che giấu, chỉ có thể trấn định gật đầu, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt bình thản ở trên người nàng sau khi tạm dừng nửa khắc, liền thu hồi. Thập Thất âm thầm quyết định, sau này nếu như có cơ hội, tuyệt đối không thể cùng hắn là địch! Nàng không thích bị người khác xem thấu tâm tư!
“Tam đệ đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại thất thần? Hay là biểu diễn tuyệt vời như thế không vào được mắt Tam đệ?” Hiên Viên Hạo cất giọng nói mang theo sự giá rét. Nhưng tuấn nhan lại hàm chứa ý cười.
Sau khi hoàng đế mở miệng, thì tiếng đàn động lòng người liền ngừng lại. Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng xuống.
Phàm là trọng thần trong triều đều biết cuộc tranh đấu gay gắt của hoàng đế Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Mặc . Hiên Viên Hạo đột nhiên cất tiếng, nên khiến mọi người kinh hãi! Đây chính là sinh thần yến của Minh Thụy vương nha! Chẳng lẽ sẽ có một cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra trong vương phủ?
Tính cách Hiên Viên Mặc quỷ dị đa đoan, làm việc không ấn theo lẽ thường, ai cũng không đoán được tâm tư hắn ra sao.
“Là do Lâm tiểu thư cầm kỹ cao siêu, khiến thần đệ bị hãm sâu vào, nên trong lúc nhất thời thất thần.” Hiên Viên Mặc hữu lễ trả lời, khiến mọi người thở phào một hơi!
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp đều khó tin nhìn về phía hắn! Hắn…
Hiên Viên Mặc cười nhạt uống một chung trà, sau đó nhìn Lâm tiểu thư ở giữa sân, bởi vì lời nói của hắn mà mặt lộ vẻ ngượng ngùng. “Lâm tiểu thư, có thể lại tấu một khúc nữa không?”
Lâm tiểu thư vừa nghe, vội vàng gật đầu, “Vâng.”
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thập Thất cúi đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười khinh thường, cầm kỹ cao siêu? Nàng nghiêm trọng hoài nghi nam nhân này chưa từng nghe qua tiếng đàn chân chính, tiếng đàn này ở trong mắt nàng, chỉ có thể miễn cưỡng xem như cao hơn trong đám hạng bét một chút thôi.
Cách đó không xa, Hiên Viên Ninh thu biểu tình khinh thường của Thập Thất vào trong mắt, ánh mắt hắn nhuốm đầy ý cười ôn hòa, che giấu đi sự băng lãnh.
Độc Cô Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng nghiêm mặt. Những nữ nhân này so với Tuyết Nhi, một người là nước bùn dơ bẩn, một người là minh nguyệt thuần khiết cao nhã trên trời! Buổi sinh thần yến này, không có Tuyết Nhi, thì cũng không được coi là tiệc tuyển phi!
Những nữ nhân ham vinh hoa phú quý này, không xứng làm Vương phi của hắn!
“Từ đầu đến cuối, Vương gia cũng không có nhìn chúng ta. Haiz…” Bên cạnh vang lên tiếng thở dài của Nhạc Âm. Vì buổi sinh thần yến hôm nay, vì khiến cho Vương gia chú ý và yêu thích, nàng đã bỏ không ít công phu, ngay cả cách trang điểm trên mặt cũng làm theo trào lưu đang thịnh hành, lại phối với trang phục dày công chuẩn bị, khiến nàng hôm nay kiều mị tựa như Thường Nga. Nhưng, Vương gia vẫn không nhìn nàng.
Nghe thấy tiếng thở dài thấp bé của nàng, Thập Thất nịnh nọt cười nói, “Tỷ tỷ có thể đợi sau khi các tiểu thư hiến nghệ xong, chủ động vì Vương gia biểu diễn. Vương gia nhất định sẽ vui.”
Nhạc Âm nghi hoặc: “Thật sao? Vương gia sẽ không vì ta tự ý làm chủ mà tức giận chứ?”
“Không có đâu, Vương gia vui vẻ còn không hết, làm sao có thể tức giận chứ! Huống hồ muội thấy kinh hồng vũ của tỷ tỷ, quả nhiên là không người có thể sáng bằng! Vương gia sau khi thấy được, tuyệt đối sẽ không tức giận, ngược lại còn có thể cao hứng nữa ấy chứ! Nếu như muội muội biết khiêu vũ, nhất định sẽ hiến vũ vì Vương gia. Haiz. Đáng tiếc, muội muội bất tài.”
Thập Thất cảm giác tim đập chậm lại. Hiên Viên Ninh, người này…cũng không ôn hòa như ngọc như vẻ bề ngoài!
Lúc này, Thập Thất không vội che giấu, chỉ có thể trấn định gật đầu, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt bình thản ở trên người nàng sau khi tạm dừng nửa khắc, liền thu hồi. Thập Thất âm thầm quyết định, sau này nếu như có cơ hội, tuyệt đối không thể cùng hắn là địch! Nàng không thích bị người khác xem thấu tâm tư!
“Tam đệ đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại thất thần? Hay là biểu diễn tuyệt vời như thế không vào được mắt Tam đệ?” Hiên Viên Hạo cất giọng nói mang theo sự giá rét. Nhưng tuấn nhan lại hàm chứa ý cười.
Sau khi hoàng đế mở miệng, thì tiếng đàn động lòng người liền ngừng lại. Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng xuống.
Phàm là trọng thần trong triều đều biết cuộc tranh đấu gay gắt của hoàng đế Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Mặc . Hiên Viên Hạo đột nhiên cất tiếng, nên khiến mọi người kinh hãi! Đây chính là sinh thần yến của Minh Thụy vương nha! Chẳng lẽ sẽ có một cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra trong vương phủ?
Tính cách Hiên Viên Mặc quỷ dị đa đoan, làm việc không ấn theo lẽ thường, ai cũng không đoán được tâm tư hắn ra sao.
“Là do Lâm tiểu thư cầm kỹ cao siêu, khiến thần đệ bị hãm sâu vào, nên trong lúc nhất thời thất thần.” Hiên Viên Mặc hữu lễ trả lời, khiến mọi người thở phào một hơi!
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp đều khó tin nhìn về phía hắn! Hắn…
Hiên Viên Mặc cười nhạt uống một chung trà, sau đó nhìn Lâm tiểu thư ở giữa sân, bởi vì lời nói của hắn mà mặt lộ vẻ ngượng ngùng. “Lâm tiểu thư, có thể lại tấu một khúc nữa không?”
Lâm tiểu thư vừa nghe, vội vàng gật đầu, “Vâng.”
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thập Thất cúi đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười khinh thường, cầm kỹ cao siêu? Nàng nghiêm trọng hoài nghi nam nhân này chưa từng nghe qua tiếng đàn chân chính, tiếng đàn này ở trong mắt nàng, chỉ có thể miễn cưỡng xem như cao hơn trong đám hạng bét một chút thôi.
Cách đó không xa, Hiên Viên Ninh thu biểu tình khinh thường của Thập Thất vào trong mắt, ánh mắt hắn nhuốm đầy ý cười ôn hòa, che giấu đi sự băng lãnh.
Độc Cô Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng nghiêm mặt. Những nữ nhân này so với Tuyết Nhi, một người là nước bùn dơ bẩn, một người là minh nguyệt thuần khiết cao nhã trên trời! Buổi sinh thần yến này, không có Tuyết Nhi, thì cũng không được coi là tiệc tuyển phi!
Những nữ nhân ham vinh hoa phú quý này, không xứng làm Vương phi của hắn!
“Từ đầu đến cuối, Vương gia cũng không có nhìn chúng ta. Haiz…” Bên cạnh vang lên tiếng thở dài của Nhạc Âm. Vì buổi sinh thần yến hôm nay, vì khiến cho Vương gia chú ý và yêu thích, nàng đã bỏ không ít công phu, ngay cả cách trang điểm trên mặt cũng làm theo trào lưu đang thịnh hành, lại phối với trang phục dày công chuẩn bị, khiến nàng hôm nay kiều mị tựa như Thường Nga. Nhưng, Vương gia vẫn không nhìn nàng.
Nghe thấy tiếng thở dài thấp bé của nàng, Thập Thất nịnh nọt cười nói, “Tỷ tỷ có thể đợi sau khi các tiểu thư hiến nghệ xong, chủ động vì Vương gia biểu diễn. Vương gia nhất định sẽ vui.”
Nhạc Âm nghi hoặc: “Thật sao? Vương gia sẽ không vì ta tự ý làm chủ mà tức giận chứ?”
“Không có đâu, Vương gia vui vẻ còn không hết, làm sao có thể tức giận chứ! Huống hồ muội thấy kinh hồng vũ của tỷ tỷ, quả nhiên là không người có thể sáng bằng! Vương gia sau khi thấy được, tuyệt đối sẽ không tức giận, ngược lại còn có thể cao hứng nữa ấy chứ! Nếu như muội muội biết khiêu vũ, nhất định sẽ hiến vũ vì Vương gia. Haiz. Đáng tiếc, muội muội bất tài.”
Biểu tình của Thập Thất đầy
chân thành thiết tha khiến Nhạc Âm động tâm tư. Mà Thập Thất lại thầm cười lạnh.
Độc Cô Ngạo Thiên mà không tức giận chắc là gặp quỷ!
Mấy câu nói đã khiến Nhạc Âm
động tâm vô cùng, nàng do dự nhìn Thập Thất nửa khắc. “Được.” Chờ sau khi các
tiểu thư biểu diễn hết, nàng sẽ thỉnh cầu, có lẽ chính như lời Mộ Dung Thập Thất
nói, Vương gia sau khi thấy được nàng vũ nghệ tinh xảo, chắc chắn sẽ có cái
nhìn khác với nàng.
Thập Thất âm thầm cười lạnh, nàng không phải là người thiện lương. Muốn nàng buông tha người ức hiếp nàng, thậm chí muốn giết nàng, không có khả năng! Về phần tài múa của Nhạc Âm, có lẽ sẽ làm kinh người, có lẽ sẽ nhận người phỉ nhổ, mặc kệ là cái nào, nếu là kinh người, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người công kích, từ đó nàng ta sẽ gặp vô số phiền toái, nếu như tài múa không tinh, kết cục chỉ có một, tựa như Mộ Dung Thập Thất, bị người cười nhạo!
Độc Cô Ngạo Thiên mắt nhìn một đám nữ tử lên sân khấu biểu diễn, không có một tia vui thích, luận cầm, Tuyết Nhi không người có thể so sánh, luận vũ, hắn không quên được lần đầu tiên gặp gỡ Tuyết Nhi, màn kinh diễm phi vũ trong mai lâm của nàng. Hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng những nữ nhân đó đều không thể mang đến cho hắn sự xúc động.
Mỗi người một tâm tư, Hiên Viên Hạo quét dư quang nhìn sang Hiên Viên Mặc, sát khí ngầm chuyển động.
Hiên Viên Mặc bình tĩnh tự nhiên, khuôn mặt cương ngạnh hiện lên ý cười đạm nhạt.
Hiên Viên Diệp vẫn nhìn các nữ tử biểu diễn, hiện tại nữ tử đang biểu diễn trên sân khấu, coi như có chút bản lĩnh, tối thiểu hấp dẫn được ánh mắt hắn, chỉ có điều không biết có thể được duyệt vào mắt Độc Cô Ngạo Thiên hay không.
Thập Thất buông mạch suy nghĩ phức tạp xuống, chỉ chăm chú xem biểu diễn, lúc này là một nữ tử thanh tú say người trình diễn thổi tiêu, tiếng tiêu theo miệng nàng thổi ra, dễ nghe êm tai. Gật gật đầu, không tệ. Kế tiếp là đàn tranh, tuy rằng tài nghệ không kém, nhưng lại nóng lòng cầu thành, nữ tử này đã không có mỹ mạo, lại không có tâm cơ. Thập Thất dưới đáy lòng cho điểm, chỉ có năm điểm, thất bại.
Các tiểu thư đều đã biểu diễn hết, đều ngồi xuống cùng đợi kết quả. Trải qua một phen thương lượng, Độc Cô Ngạo Thiên chỉ quyết định cưới sườn phi. Chúng nữ tử đều chờ mong. Đều hy vọng có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Nhạc Âm khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nàng đang định đứng dậy hiến vũ, thì có một nữ tử xuất hiện, hấp dẫn tầm mắt mọi người!
Nghe được tiếng kinh hô, Thập Thất nhìn sang!
Nữ tử đó một thân sa y lam sắc, khiến người ta có cảm giác trong suốt thấu triệt, hai vai khoác một tấm lụa mỏng màu tím nhạt, men theo làn gió, y phục nàng tung bay nhẹ nhàng, tựa như tiên nữ hạ phàm khiến người ta không dám xúc phạm, sa y tơ tằm, dính sát vào người, khiến thân hình tinh xảo, hiện ra vô cùng tinh tế, tóc dài đen sẫm, xõa trên hai vai, hiển lộ vẻ xinh đẹp kiều mị, nước da thắng tuyết, đạm tảo mày ngài, song đồng như nước, phong tư trác tuyệt tuyệt đại giai nhân như thế, không hổ là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi!
Trình Tuyết Nhi vừa xuất hiện liền hấp dẫn tầm mắt mọi người! Cho dù đã gặp qua mỹ nhân, và Thập Thất kiếp trước cũng là một mỹ nhân, nhưng cũng không tránh được ngắm nhìn nhiều hơn, thầm nghĩ, đây là người trong lòng Độc Cô Ngạo Thiên sao? Không tệ nha, còn tưởng rằng nàng sẽ không xuất hiện chứ!
Độc Cô Ngạo Thiên nhìn thấy Trình Tuyết Nhi thì vô cùng vui mừng, nàng tới! Điều này đã nói lên, nàng bằng lòng làm Vương phi của hắn đúng không?
Đám người Hiên Viên Hạo kinh ngạc nhìn Trình Tuyết nhi, nàng tới đây! Mà lúc này, mọi người cũng thấy ý cười khó có được trên mặt Độc Cô Ngạo Thiên.
Nhóm tam lục cửu đẳng thị thiếp thì thất kinh, Trình Tuyết Nhi xuất hiện, liền đại biểu cho tương lai mờ mịt của các nàng, cũng vô pháp không thể đoán được Trình Tuyết Nhi sau khi trở thành Vương phi sẽ làm gì với các nàng!
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng đến đây!” Hai mắt Nhạc Âm trừng trừng, cắn răng thấp giọng nói.
Thập Thất âm thầm cười lạnh, nàng không phải là người thiện lương. Muốn nàng buông tha người ức hiếp nàng, thậm chí muốn giết nàng, không có khả năng! Về phần tài múa của Nhạc Âm, có lẽ sẽ làm kinh người, có lẽ sẽ nhận người phỉ nhổ, mặc kệ là cái nào, nếu là kinh người, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người công kích, từ đó nàng ta sẽ gặp vô số phiền toái, nếu như tài múa không tinh, kết cục chỉ có một, tựa như Mộ Dung Thập Thất, bị người cười nhạo!
Độc Cô Ngạo Thiên mắt nhìn một đám nữ tử lên sân khấu biểu diễn, không có một tia vui thích, luận cầm, Tuyết Nhi không người có thể so sánh, luận vũ, hắn không quên được lần đầu tiên gặp gỡ Tuyết Nhi, màn kinh diễm phi vũ trong mai lâm của nàng. Hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng những nữ nhân đó đều không thể mang đến cho hắn sự xúc động.
Mỗi người một tâm tư, Hiên Viên Hạo quét dư quang nhìn sang Hiên Viên Mặc, sát khí ngầm chuyển động.
Hiên Viên Mặc bình tĩnh tự nhiên, khuôn mặt cương ngạnh hiện lên ý cười đạm nhạt.
Hiên Viên Diệp vẫn nhìn các nữ tử biểu diễn, hiện tại nữ tử đang biểu diễn trên sân khấu, coi như có chút bản lĩnh, tối thiểu hấp dẫn được ánh mắt hắn, chỉ có điều không biết có thể được duyệt vào mắt Độc Cô Ngạo Thiên hay không.
Thập Thất buông mạch suy nghĩ phức tạp xuống, chỉ chăm chú xem biểu diễn, lúc này là một nữ tử thanh tú say người trình diễn thổi tiêu, tiếng tiêu theo miệng nàng thổi ra, dễ nghe êm tai. Gật gật đầu, không tệ. Kế tiếp là đàn tranh, tuy rằng tài nghệ không kém, nhưng lại nóng lòng cầu thành, nữ tử này đã không có mỹ mạo, lại không có tâm cơ. Thập Thất dưới đáy lòng cho điểm, chỉ có năm điểm, thất bại.
Các tiểu thư đều đã biểu diễn hết, đều ngồi xuống cùng đợi kết quả. Trải qua một phen thương lượng, Độc Cô Ngạo Thiên chỉ quyết định cưới sườn phi. Chúng nữ tử đều chờ mong. Đều hy vọng có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Nhạc Âm khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nàng đang định đứng dậy hiến vũ, thì có một nữ tử xuất hiện, hấp dẫn tầm mắt mọi người!
Nghe được tiếng kinh hô, Thập Thất nhìn sang!
Nữ tử đó một thân sa y lam sắc, khiến người ta có cảm giác trong suốt thấu triệt, hai vai khoác một tấm lụa mỏng màu tím nhạt, men theo làn gió, y phục nàng tung bay nhẹ nhàng, tựa như tiên nữ hạ phàm khiến người ta không dám xúc phạm, sa y tơ tằm, dính sát vào người, khiến thân hình tinh xảo, hiện ra vô cùng tinh tế, tóc dài đen sẫm, xõa trên hai vai, hiển lộ vẻ xinh đẹp kiều mị, nước da thắng tuyết, đạm tảo mày ngài, song đồng như nước, phong tư trác tuyệt tuyệt đại giai nhân như thế, không hổ là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi!
Trình Tuyết Nhi vừa xuất hiện liền hấp dẫn tầm mắt mọi người! Cho dù đã gặp qua mỹ nhân, và Thập Thất kiếp trước cũng là một mỹ nhân, nhưng cũng không tránh được ngắm nhìn nhiều hơn, thầm nghĩ, đây là người trong lòng Độc Cô Ngạo Thiên sao? Không tệ nha, còn tưởng rằng nàng sẽ không xuất hiện chứ!
Độc Cô Ngạo Thiên nhìn thấy Trình Tuyết Nhi thì vô cùng vui mừng, nàng tới! Điều này đã nói lên, nàng bằng lòng làm Vương phi của hắn đúng không?
Đám người Hiên Viên Hạo kinh ngạc nhìn Trình Tuyết nhi, nàng tới đây! Mà lúc này, mọi người cũng thấy ý cười khó có được trên mặt Độc Cô Ngạo Thiên.
Nhóm tam lục cửu đẳng thị thiếp thì thất kinh, Trình Tuyết Nhi xuất hiện, liền đại biểu cho tương lai mờ mịt của các nàng, cũng vô pháp không thể đoán được Trình Tuyết Nhi sau khi trở thành Vương phi sẽ làm gì với các nàng!
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng đến đây!” Hai mắt Nhạc Âm trừng trừng, cắn răng thấp giọng nói.
Thập Thất nhíu mày, biểu tình
trên khuôn mặt chuyển biến cực nhanh, cũng chuyển hóa thành kinh hoảng, “Tỷ tỷ
chớ có lo lắng, cho dù nàng sau này là Vương phi thì sao, đối với chúng ta cũng
không có ảnh hưởng gì, huống hồ kinh hồng vũ của tỷ tỷ, muội muội cho rằng cực
kỳ xuất sắc, tin rằng Vương gia sau khi nhìn thấy, đối với tỷ tỷ nhất định càng
thêm sủng ái!”
“Thật sao? Thật như thế sao?” Nhạc Âm chần chờ, Trình Tuyết Nhi vừa xuất hiện, liền khiến cho tất cả nữ nhân ở đây đều tự hổ thẹn, càng làm cho Vương gia không để ý thân phận, thế nhưng đứng lên nghênh đón nàng! Đôi mắt Vương gia đầy dịu dàng, hết thảy đều là thâm tình.
Vẻ mặt Thập Thất kiên định, gật đầu.
Mà màn này, mặc dù không có bị Hiên Viên Ninh và Hiên Viên Mặc nhìn thấy, nhưng lại bị Hiên Viên Diệp thấy được! Hiên Viên Diệp hừ lạnh một tiếng, đồ nữ nhân không biết nặng nhẹ, lại dám cùng Trình Tuyết Nhi đánh đồng! Thảo nào được xưng là ngu ngốc háo sắc nhất! Không cần đoán nhiều, nàng này nhất định là Mộ Dung Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên đi từng bước một tới chỗ Trình Tuyết Nhi. Sắc thái nơi đáy mắt làm sao có thể chỉ dùng kích động để hình dung.
Trình Tuyết Nhi tao nhã bình tĩnh mỉm cười, tựa như nữ thần hạ phàm phổ độ chúng sinh, cuối cùng, nàng tiến lên vài bước, tạm dừng trước mặt Độc Cô Ngạo Thiên, dùng thanh âm hai người có thể nghe được nói:
“Thật sao? Thật như thế sao?” Nhạc Âm chần chờ, Trình Tuyết Nhi vừa xuất hiện, liền khiến cho tất cả nữ nhân ở đây đều tự hổ thẹn, càng làm cho Vương gia không để ý thân phận, thế nhưng đứng lên nghênh đón nàng! Đôi mắt Vương gia đầy dịu dàng, hết thảy đều là thâm tình.
Vẻ mặt Thập Thất kiên định, gật đầu.
Mà màn này, mặc dù không có bị Hiên Viên Ninh và Hiên Viên Mặc nhìn thấy, nhưng lại bị Hiên Viên Diệp thấy được! Hiên Viên Diệp hừ lạnh một tiếng, đồ nữ nhân không biết nặng nhẹ, lại dám cùng Trình Tuyết Nhi đánh đồng! Thảo nào được xưng là ngu ngốc háo sắc nhất! Không cần đoán nhiều, nàng này nhất định là Mộ Dung Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên đi từng bước một tới chỗ Trình Tuyết Nhi. Sắc thái nơi đáy mắt làm sao có thể chỉ dùng kích động để hình dung.
Trình Tuyết Nhi tao nhã bình tĩnh mỉm cười, tựa như nữ thần hạ phàm phổ độ chúng sinh, cuối cùng, nàng tiến lên vài bước, tạm dừng trước mặt Độc Cô Ngạo Thiên, dùng thanh âm hai người có thể nghe được nói:
“Ngạo Thiên, nếu muốn ta
làm phi. Những thị thiếp này ngài xử trí như thế nào?”
Nàng có thể chịu được có
sườn phi, thế nhưng tuyệt đối không cho phép có nhiều nữ nhân như vậy cùng nàng
tranh đoạt trượng phu!
“Bổn vương sẽ phân phát phần lớn. Còn lại làm nô tỳ.”
“Bổn vương sẽ phân phát phần lớn. Còn lại làm nô tỳ.”
Độc Cô Ngạo Thiên không hề
nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời. Ở trong lòng hắn, bất luận nữ nhân nào cũng đều
so ra kém Tuyết Nhi, có điều, thị thiếp hắn để ý thì sẽ lưu lại.
Nghe được hứa hẹn, dung nhan vốn đã tuyệt sắc khuynh thành của Trình Tuyết Nhi lập tức nở rộ thành hoa.
Đột nhiên đẩy Độc Cô Ngạo Thiên ra, Trình Tuyết Nhi lăng không nhảy lên, tiến đến giữa khán đài, trong tiếng kinh hô của mọi người, nhanh nhẹn khởi vũ!
Độc Cô Ngạo Thiên vô ý thức vươn tay, cho rằng Trình Tuyết Nhi không thích quyết định của hắn, nhưng sau một khắc, hắn ngây ngẩn cả người!
Nàng đẹp quá!
“Đẹp quá!” Một tiếng lại một tiếng ca ngợi ngày càng cao, làm cho khóe miệng Trình Tuyết Nhi khẽ cong lên, thiên hạ đều biết, nàng là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân.
Thập Thất ngồi ở phía sau, tầm mắt đúng lúc bị bóng lưng vĩ đại của Độc Cô Ngạo Thiên ngăn trở, vừa rồi bọn họ nói chuyện nàng không có nghe được! Âm thầm cắn răng, nhìn tấm lưng cao ngất của Độc Cô Ngạo Thiên, tầm mắt rơi vào phần mông của hắn, thầm mắng: bạo ngươi cúc hoa! Không…nơi dơ bẩn này….. vẫn nên để dành cho kẻ khác…. bạo ngươi cúc hoa!.
Kỹ thuật nhảy như thiên tiên của Trình Tuyết Nhi khiến mọi người kinh thán! Hơn nữa sóng mắt nàng lại ẩn ẩn lưu chuyển, khiến lòng mọi người đều rung động!
“Xem ra, trẫm không cần lo lắng cho Ngạo Thiên.” Hiên Viên Hạo hạ thấp mắt, khẽ nở nụ cười yên tâm. Chỉ có ổn định chuyện của Ngạo Thiên, mới có thể khiến hắn có đầy đủ tinh thần đối phó Tam đệ! Tầm mắt chuyển động, nhìn sang phía Hiên Viên Mặc, hắn ta thế nhưng lại thản nhiên phẩm trà! Thấy thế, màu sắc đồng tử hắn lại thâm sâu.
Lúc này, Trình Tuyết nhi đã kết thúc màn khiêu vũ kinh diễm bốn phía! Có điều, cũng không biết là ai, dường như không muốn để cho nhóm thị thiếp sống yên ổn, thế nhưng mở miệng nói:
Nghe được hứa hẹn, dung nhan vốn đã tuyệt sắc khuynh thành của Trình Tuyết Nhi lập tức nở rộ thành hoa.
Đột nhiên đẩy Độc Cô Ngạo Thiên ra, Trình Tuyết Nhi lăng không nhảy lên, tiến đến giữa khán đài, trong tiếng kinh hô của mọi người, nhanh nhẹn khởi vũ!
Độc Cô Ngạo Thiên vô ý thức vươn tay, cho rằng Trình Tuyết Nhi không thích quyết định của hắn, nhưng sau một khắc, hắn ngây ngẩn cả người!
Nàng đẹp quá!
“Đẹp quá!” Một tiếng lại một tiếng ca ngợi ngày càng cao, làm cho khóe miệng Trình Tuyết Nhi khẽ cong lên, thiên hạ đều biết, nàng là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân.
Thập Thất ngồi ở phía sau, tầm mắt đúng lúc bị bóng lưng vĩ đại của Độc Cô Ngạo Thiên ngăn trở, vừa rồi bọn họ nói chuyện nàng không có nghe được! Âm thầm cắn răng, nhìn tấm lưng cao ngất của Độc Cô Ngạo Thiên, tầm mắt rơi vào phần mông của hắn, thầm mắng: bạo ngươi cúc hoa! Không…nơi dơ bẩn này….. vẫn nên để dành cho kẻ khác…. bạo ngươi cúc hoa!.
Kỹ thuật nhảy như thiên tiên của Trình Tuyết Nhi khiến mọi người kinh thán! Hơn nữa sóng mắt nàng lại ẩn ẩn lưu chuyển, khiến lòng mọi người đều rung động!
“Xem ra, trẫm không cần lo lắng cho Ngạo Thiên.” Hiên Viên Hạo hạ thấp mắt, khẽ nở nụ cười yên tâm. Chỉ có ổn định chuyện của Ngạo Thiên, mới có thể khiến hắn có đầy đủ tinh thần đối phó Tam đệ! Tầm mắt chuyển động, nhìn sang phía Hiên Viên Mặc, hắn ta thế nhưng lại thản nhiên phẩm trà! Thấy thế, màu sắc đồng tử hắn lại thâm sâu.
Lúc này, Trình Tuyết nhi đã kết thúc màn khiêu vũ kinh diễm bốn phía! Có điều, cũng không biết là ai, dường như không muốn để cho nhóm thị thiếp sống yên ổn, thế nhưng mở miệng nói:
“Trình tiểu thư kỹ thuật nhảy rung động phàm trần, thật
khiến người ta thán phục! Thực sự là làm cho người ta đại khai nhãn giới a! Có
thể nói điệu vũ này chỉ có trên trời mới có, nhân gian khó có được. Thật khiến
người ta càng thêm tò mò không biết các thị thiếp của vương gia có được tuyệt kỹ
như thế này hay không!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Lại là tên không
có mắt nào lên tiếng vậy? Hiện tại đúng là người ta trai tài gái sắc, nùng tình
mật ý, thế nhưng còn có người không nhìn được màn như vậy! Theo tiếng nhìn
sang, trông thấy người nọ, trên mặt mỗi người đều hiện lên một đường hắc tuyến!
Lại là tên quan viên không biết sống chết nọ! Sợ rằng tối nay khi hắn ra vương
phủ, nghênh đón hẳn chính là con đường chết a!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment