CHƯƠNG 5 - THẬP THẤT THIẾP - THƯ CA - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

THẬP THẤT THIẾP

Tác giả: Thư Ca
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không

CHƯƠNG 5: XA XEM PHONG BA (1)


Nếu trêu chọc nàng, nhất định phải trả giá đắt!

Nhưng mà… thời cơ chưa tới. Nàng muốn chính là, làm cho kẻ khác trả giá đồng thời còn phải cảm tạ nàng! Như vậy mới là làm người thành công, chỉ có tự nàng biết mình gian trá, nhưng người khác lại cho rằng nàng là Bồ Tát sống.

Lúc này, hai người kia hoàn toàn không biết, hành vi tranh công của các nàng, đã đụng chạm nguyên tắc làm người của Thập Thất! Khiến hai người sau này, vô cùng hối hận.

“Nhạc Âm tỷ tỷ, muội muội thực sự biết sai rồi. Hôm qua lúc tỉnh lại, bởi vì miệng vết thương đau đớn vạn phần, nhìn thấy nhị vị tỷ tỷ, giống như gặp được thân nhân, nên không có để ý nhiều, mà nói sai mạo phạm hai vị tỷ tỷ. Hy vọng hai vị tỷ tỷ đừng so đo với muội muội. Muội muội mới vừa vào phủ không bao lâu, cho nên có làm sai chút chuyện, lỡ nói lời mạo phạm. Hu hu hu…” Thập Thất khóc lóc thổ lộ chân tình, khiến ba người kia rất ư là giật mình.

Đây là cái ả Mộ Dung Thập Thất không biết tốt xấu kia sao?

Hôm qua không phải là bộ dáng này! Hay là sau khi trải qua một đêm, nàng thoát thai hoán cốt? Biết bản thân có bao nhiêu cân lượng?

Nhạc Âm càng thêm hài lòng, thầm nghĩ, nàng ta có thể vì nàng sử dụng, nữ tử vô tri như vậy, rất dễ lợi dụng. Xoay người lại nhìn sang Thập Thất, nở nụ cười ôn hòa: “Muội muội dưỡng thương cho tốt đi, đợi vết thương tốt hơn, thì hãy đến thăm tỷ tỷ.”

Hai người kia còn đang ngây ngốc, có làm sao cũng nghĩ không thông, một người sao lại biến hóa lớn đến vậy! Từ vênh váo hung hăng thay đổi thành kẻ nhát gan? Có thể sao?

Hai người còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Nhạc Âm, chỉ có thể đem lòng đầy nghi vấn nuốt trở lại trong bụng, cùng Nhạc Âm rời đi.

Đợi sau khi ba người đi khỏi, Cẩm Sắc xoa xoa nước mắt, nhìn sang Thập Thất, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, Nhạc Âm tiểu thư cứ khinh địch buông tha chúng ta như vậy à!” Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân tiểu thư bảo nàng khóc lớn sao?

Thập Thất nheo mắt, khẽ cười một tiếng, không có trả lời Cẩm Sắc, mà phân phó: “Chuẩn bị nước sạch.” Son phấn có lượng chì quá nhiều, sẽ làm hư da nàng mất.

Mười ngày trôi qua.

Cái mông của Thập thất đã tốt hơn phân nửa, có thể xuống giường, còn có thể ngồi.

Ngày đầu tiên ra cửa, nàng liền cùng Cẩm Sắc đi gặp Nhạc Âm.

Khi Nhạc Âm nhìn thấy Thập Thất, thập phần kinh ngạc.

Mà Thập Thất vừa thấy Nhạc Âm, liền tiến lên thân thiết kêu: “Hôm nay thân thể tốt hơn một chút liền lập tức tới gặp tỷ tỷ. Tỷ tỷ hôm nay đẹp quá à! Phóng nhãn trong chúng tỷ muội, có thể cùng tỷ tỷ đánh đồng hầu như không có ai!” Lời Thập Thất nói rất tự nhiên, ánh mắt chân thành tha thiết.
Thập Thất đầu tiên mở miệng đã lên tiếng khen ngợi, khiến cho bờ môi Nhạc Âm rộng mở, gật đầu cười nói: “Mười ngày không gặp, khí sắc của muội muội tốt hơn nhiều.” Nhạc Âm cao thấp đánh giá Thập Thất, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, chỉ là, ý tứ của nàng không có hiện lên trên mặt.

Mạt ngực màu hồng, vốn kiều diễm động lòng người, nhưng nàng lại phối với tấm lụa mỏng lớn màu xanh biếc ! Lớp phấn trên mặt quá dày, hai gò má hồng lòe giống như đít khỉ, nhìn qua tổng thể, tựa như gái quê! Có điều, nàng càng như thế thì càng tốt! Ý cười nơi khóe miệng của Nhạc Âm lại thâm sâu vài phần.

Trong lúc a dua nịnh hót, ở nơi sâu trong đáy mắt của Thập Thất xẹt qua một tia sáng xảo quyệt: “Nhờ có tỷ tỷ mười ngày trước đến thăm, khiến lòng muội muội không còn áy náy, nên mới yên lòng dưỡng thương. Nay tỷ tỷ ở trong lòng muội muội tựa như thân tỷ tỷ. Về sau muội muội ngàn vạn sẽ không chống đối tỷ tỷ.”

“Tốt tốt tốt, muội muội có thể nghĩ như vậy, tỷ tỷ rất hài lòng.” Nhạc Âm kéo Thập Thất đến ngồi bên cạnh nàng. Dáng vẻ cực kỳ thân thiết.

Thập Thất đơn giản nói mấy câu đã khiến cho Nhạc Âm buông phòng bị, xưng hô tỷ muội với nhau, làm cho Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên xem đến hoa mắt. Sao nàng cảm thấy trong nụ cười của tiểu thư có một thanh chủy thủ sắc bén thế nhỉ? Lắc lắc đầu, chắc nàng nhìn nhầm rồi, tiểu thư cười thực xán lạn, có lẽ sau khi tiểu thư bị đánh, đã thực sự hiểu rõ, ở trong vương phủ, không thể đối địch với kẻ khác.

Sau nửa canh giờ, Nhạc Âm cùng Thập Thất trò chuyện rất vui, Nhạc Âm lấy vòng tay yêu thích tặng cho Thập Thất. Mà Thập Thất cố ý chống đẩy khước từ rồi mới nhận lấy. Nực cười, dùng tiền thiết lập quan hệ, đã đặt vào tay, nàng có thể không nhận sao?

“Được rồi, muội muội, ít bữa nữa là ngày sinh của Vương gia, đương kim hoàng thượng hạ lệnh tổ chức yến hội trong vương phủ, đến lúc đó thị thiếp chúng ta đều tham gia. Đúng giờ muội muội đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn muội muội đi.” Nhạc Âm cười nói. Lúc đầu nàng đã căn dặn kẻ dưới, lệnh cho hạ nhân không cho phép Thập Thất tham gia yến hội, nhưng hôm nay cùng Thập Thất nói chuyện, lại nhìn dáng vẻ nàng vô cùng tục khí, Nhạc Âm yên lòng, để nàng đi cũng tốt, vừa vặn cùng nàng ngồi chung một chỗ, dùng tục khí của nàng ta làm nổi bật lên sự cao nhã của nàng.

Yến hội? Cơ hội có thể nhìn thấy Độc Cô Ngạo Thiên. Thập Thất trong lòng đánh bàn tính, nhưng nét mặt lại kinh ngạc vạn phần: “Muội muội có thể đi sao?”

Nhạc Âm vừa lòng với phản ứng của nàng, gật đầu cười nói: “Đương nhiên có thể đi, có điều…” Nhạc Âm bỗng dưng ngừng lại, trong ánh mắt lại hiện nên vẻ đau thương.

“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Thập Thất phối hợp hỏi.

Nhạc Âm thở dài một hơi trả lời: “Lần yến hội này chủ yếu là vì tuyển chính vì cho Vương gia. Nếu như Tuyết Nhi tiểu thư xuất hiện, cơ hội chúng ta có thể ở lại vương phủ e rằng đã ít nay càng ít.” Nghĩ tới đây, Nhạc Âm liền cảm thấy rất phiền muộn, nàng đã chờ đợi nhiều ngày, ả nữ nhân kia tốt nhất đừng xuất hiện.

“Ớ? Vì sao nàng xuất hiện chúng ta sẽ không thể ở trong phủ chứ?” Ánh mắt Thập Thất sáng ngời, có lẽ yến hội này là một cơ hội! Trong đầu hiện nàng bỗng lên hình dáng một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, Trình Tuyết Nhi. Nàng là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân, khiến cho nam nhân trong thiên hạ điên cuồng, theo lời đồn, Độc Cô Ngạo Thiên yêu say đắm nàng này.

“Haiz, nàng làm sao có thể cùng nhiều nữ tử chia sẻ Vương gia chứ.” Nhạc Âm lại thở dài.

Thập Thất thầm cười lạnh, tên Độc Cô Ngạo Thiên ấy sắc tâm đã thấm vào xương, sao lại ngại việc nhiều nữ nhân! Song, nàng vẫn rất hy vọng Trình Tuyết Nhi có thể mê đảo Độc Cô Ngạo Thiên, để cho nàng thuận lợi rời khỏi nơi thị phi này.

“Nhạc Âm tỷ tỷ sao có thể nghĩ như vậy? Tháng này Vương gia triệu tỷ tỷ thị tẩm ba lần, chúng tỷ muội khác đều thập phần hâm mộ đấy thôi, đủ để nhìn ra Vương gia yêu thích tỷ tỷ biết bao nhiêu.” Thập Thất cười nói.

Lời này nói trúng tâm tư Nhạc Âm, đúng vậy, trong đám đông thị thiếp, nàng có số ngày thị tẩm nhiều nhất, hơn nữa còn thị tẩm vào ban đêm, và mỗi lần Vương gia đều đối với nàng cực kỳ dịu dàng. Đuôi lông mày Nhạc Âm nhiễm ánh lên vẻ vui sướng: “Muội muội nói đùa, ngày sau muội muội sẽ có cơ hội được thị tẩm, đến lúc đó muội muội nếu như được sủng ái nghìn vạn lần chớ quên tỷ tỷ đấy.”

“Muội muội tự mình hiểu lấy, chỉ bằng dung mạo bình thường này của muội muội, không bằng một phần mười so với tỷ tỷ, làm sao có thể được Vương gia sủng ái chứ?” Thập Thất thở dài, cúi đầu, bộ dáng có vài phần buồn bã, có điều khóe môi lại tản ra lãnh ý.

Bờ môi Nhạc Âm cong lên tia đắc ý, coi như ngươi tự mình hiểu lấy, rồi dối trá an ủi: “Muội muội không nên bi quan như vậy, Vương gia nếu đã nạp muội muội vào phủ, nhất định sẽ sủng hạnh muội muội.”

Trên phố ai chẳng biết, Mộ Dung Thập Thất tiến vào vương phủ, chẳng qua chỉ là mua vui! Nhạc Âm nói như vậy, ý tứ hàm xúc trong đó chính là châm chọc.

Thập Thất cười lạnh, vẫn chưa trả lời, Nhạc Âm này không ngốc, đây là cái bẫy để nàng nhảy vào, chỉ cần nàng gật đầu, nhất định sẽ lọt vào hoàn cảnh so với roi đánh còn ác độc hơn. Nghĩ thế, trên mặt nàng hiện lên một tia tuyệt vọng, thở dài một hơi nói: “Nhiều ngày nay, muội muội đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, điều quan trọng chính là, nhận rõ bản thân, không nên mơ tưởng thứ không nên tưởng. Muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội muội xin cáo lui.”

Nhạc Âm nhìn bóng lưng Thập Thất rời đi, khóe miệng tươi cười càng sâu.

Mà lúc Thập Thất gần ra khỏi cửa, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng quay đầu lại nói với Nhạc Âm: “Nghe nói hai vị tỷ tỷ Thải Hà và Chi Mộng đã nhiều ngày luôn đánh đàn khiêu vũ ở trong đình nơi Vương gia thường xuyên xuất hiện, muội muội nghĩ hai vị tỷ tỷ hẳn là chuẩn bị tiết mục để biểu diễn cho Vương gia vào buổi yến hội chăng? Thật đáng tiếc, muội muội bất tài, cái gì cũng không biết. Tỷ tỷ tài đức vẹn toàn, tiết mục tỷ chuẩn bị, nhất định xuất sắc tuyệt luân.” Dứt lời, Thập Thất xoay người rời đi.

Nhạc Âm cắn răng, thầm mắng một tiếng : hai ả tiện phụ!

Ngày hôm sau

“Tiểu thư, tiểu thư, việc lớn không tốt!” Cẩm Sắc kinh hoảng chạy vào phòng, thở hổn hển nói với Thập Thất.

Thập Thất đang phẩm trà, nhìn thấy Cẩm Sắc hoang mang rối loạn, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

“Đêm qua Thải Hà phu nhân và Chi Mộng phu nhân dám cùng đầy tớ tư thông, sau đó bị Nhạc Âm phu nhân phát hiện, bẩm báo Vương gia, kết quả là, Thải Hà phu nhân và Chi Mộng phu nhân bị sung quân đến quân doanh! (làm quân kỹ đấy…đáng đáng..) Mà tên đầy tớ kia bị hình phạt treo cổ tại chỗ! Sao lại phát sinh loại chuyện kinh thế hãi tục này chứ? Hai vị phu nhân vậy mà lá gan thật lớn! Nghe nói lúc bị Nhạc Âm phu nhân phát hiện, ba người đang quần ẩu nhau!” Vẻ mặt Cẩm Sắc hoảng sợ, khi đó nàng nghe được tin ấy, thì hai mắt choáng váng, hai nữ một nam, điều này… lần đầu tiên mới nghe đó nha!
Thập Thất khẽ cong môi, Nhạc Âm ra tay thật nhanh! Còn rất độc, vốn định làm cho hai người kia chịu chút nỗi khổ da thịt, không ngờ đến Nhạc Âm lại trảm thảo trừ căn.

Cẩm Sắc thấy Thập Thất không có kinh ngạc, không khỏi sửng sốt hỏi: “Tiểu thư, sao người một chút kinh ngạc cũng không có vậy?”

“Phải kiêng kỵ, từ hôm nay trở đi, suy nghĩ trong lòng của em không thể biểu hiện lên trên mặt, cho dù em có bao nhiêu kinh ngạc, cũng phải thể hiện bình thản. Càng là căm hận một người, lại càng phải thân mật.” Thấy Cẩm Sắc đơn thuần gần như ngu ngốc, hai mắt Thập Thất lãnh liệt, lạnh lùng nói.

Cẩm Sắc chưa bao giờ thấy qua tiểu thư không giận mà uy, chỉ là lời nói lạnh như băng, lại khiến cho thân thể nàng không ngừng run rẩy.

“Muốn sống, điều đầu tiên phải học đó là ngụy trang.” Thập Thất thấy bộ dáng Cẩm Sắc sợ hãi, thần sắc thu liễm lại, ngữ khí hòa hoãn nói.

Cẩm Sắc trừng lớn hai mắt, khó hiểu nhìn Thập Thất, tiểu thư nói cái gì vậy? Sao nàng nghe mà không hiểu gì hết? Hay là tiểu thư muốn nàng không được làm chính mình?

Khi Thập Thất nhắc tới hai chữ ngụy trang, từ trong xương phát ra hơi thở băng lãnh thấu xương, lúc trước vì sinh tồn, chuyện thứ nhất nàng học được, đó là âm phụng dương vi, che giấu tất cả tâm tư, ngụy trang thành kẻ hèn mọn…

Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, nhìn Thập Thất, khóe mắt không tự giác ướt át, sao nàng cảm thấy tiểu thư rất cô đơn, rất tuyệt vọng, khiến cho người ta đau lòng?

Hoàng cung Phượng Thiên Quốc

“Gần đây Tam đệ đã có động thái nhưng hai ngày nay lại không có hành động gì. Rốt cuộc hắn đang mưu tính chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Hạo âm u, lạnh giọng nói.

Độc Cô Ngạo Thiên đứng ở phía dưới, trong lãnh mâu cũng có điều khó hiểu, lắc đầu trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thần cũng không giải thích được. Song, điều duy nhất có thể xác định chính là, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.” Hiên Viên Mặc càng ngày càng khó đối phó, gần đây hắn âm thầm hành động, không chỉ Hiên Viên Hạo tra không được, ngay cả hắn cũng tra không được.

“Ngày mai là yến hội mừng sinh nhật khanh, hắn nhất định xuất hiện. Đến lúc đó nhìn xem hắn lại có động tác gì.” Hiên Viên Hạo vô pháp che giấu ánh mắt tối tăm, Tam đệ thủy chung là tâm bệnh của hắn, hắn luôn tìm mọi cách trừ bỏ, nhưng hắn ta vẫn tránh thoát. Tam đệ, là kẻ còn giả dối âm ngoan còn hơn loài hồ ly. Nghĩ tới đây, Hai mi Hiên Viên Hạo nhíu lại càng chặt.

Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu, lòng thầm nghi hoặc, rốt cuộc Hiên Viên Mặc muốn làm gì? Trong lòng hắn bỗng có chút dự cảm xấu.

Bên trong Thụy vương phủ, phi phàm náo nhiệt.

Vương công đại thần, các thiên kim tiểu thư đều tề tụ trong hoa viên vương phủ.

Trước lúc Thập Thất đi tìm Nhạc Âm đồng hành, đã ‘tỉ mỉ’ hoá trang, lúc này không phải là hồng phối lục, mà là y phục màu lam bình thường, kiểu tóc cũng là đơn giản nhất, khuôn mặt được trang điểm khiến Cẩm Sắc không dám gật bừa.

“Tiểu thư, dưới con mắt người bôi một tầng đen lòm, nhìn qua nháy mắt già đi năm tuổi, hơn nữa lại giống như bị bệnh nguy cấp vậy, đây là sao? Tiểu thư như vậy căn bản không thể khiến cho Vương gia chú ý được đâu. Hãy để Cẩm Sắc trang điểm lại cho tiểu thư đi.” Cẩm Sắc đoạt lấy son phấn muốn trang điểm lại cho Thập Thất.

Thập Thất lắc đầu cự tuyệt: “Ta muốn chính là như vậy.” Nàng cũng không muốn trước khi rời khỏi vương phủ, oan ức bản thân phát sinh quan hệ với Độc Cô Ngạo Thiên! Lại càng không muốn tối ngủ gặp ác mộng! Hơn nữa… thời đại này, nam nhân có nữ nhân nhiều như vậy, mà nữ nhân còn hồng hạnh ra tường, chắc là mang rất nhiều loại bệnh, nàng vẫn còn muốn trường mệnh trăm tuổi.

Cẩm Sắc lại kinh ngạc vạn phần, không nghĩ ngợi nói: “Hay là tiểu thư dùng cách tương phản? Dùng phương pháp đặc biệt thu hút Vương gia chú ý?” Tựa hồ thật đúng là như vậy, bằng không sao tiểu thư lại thay đổi nhiều đến vậy? Chỉ là, thị thiếp trong phủ, người người xinh đẹp như hoa, tiểu thư lại khác biệt như vậy, sẽ khiến Vương gia thích không? Cẩm Sắc vô cùng lo lắng.

Thập Thất bỗng nhiên cảm giác có vài con quạ đen từ đỉnh đầu bay qua. Cẩm Sắc này sức tưởng tượng… thật không nhỏ a.

Khi nàng cùng Nhạc Âm tới hoa viên cử hành yến hội thì không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, phóng nhãn nhìn quanh, mỹ nhân muôn phần muôn vẻ cái gì cần có đều có, nàng cùng Nhạc Âm đứng bên trong, thật đúng là bình thường đến cực điểm. Cũng khó trách không có người chú ý.

Nhất đẳng thị thiếp ngồi ở phía trước, mà nàng mượn hơi Nhạc Âm ngồi ở nơi giành cho tam đẳng.

Đối diện bên nữ quyến là chỗ của các vị thiên kim đại thần, người người xinh đẹp như hoa, kiều diễm động lòng người.

Thập Thất như có như không đảo tầm mắt qua các vị nữ tử, ẩn giấu hào quang, sau khi nhìn qua mọi người, Thập Thất nhíu mày, Trình Tuyết Nhi cũng không có ở trong đó!

Chẳng lẽ nàng không thích Độc Cô Ngạo Thiên?

“Trình Tuyết Nhi vậy mà chưa tới.” Nhạc Âm cạnh bên thấp giọng nói.

Thập Thất nghiêng đầu nhìn sang Nhạc Âm, hớn hở nói: “Nàng không đến thì tốt quá.”

“Hy vọng là như vậy.” Sắc mặt Nhạc Âm hơi trầm xuống, có chút khẩn trương nói. Không biết sao, nàng có dự cảm bất an, Trình Tuyết Nhi không có khả năng không đến.

Thu hồi tầm mắt, Thập Thất lại bắt đầu đánh giá mọi người ở đây.

Lúc này thời gian chưa tới, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.

Khi Thập Thất thu hồi tầm mắt cúi đầu che giấu tính toán, thì nàng chạm phải một đường nhìn sắc bén!
Nữ tử vận xiêm y màu hồng cánh sen, dáng người thon thả, tóc dài đen như mực, dung mạo cực kỳ tú lệ, như vầng sáng của minh châu, mỹ ngọc oánh quang, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo có thanh khiết. Nhưng nữ tử dịu dàng này, vậy mà lại có ánh mắt sắc bén! Trong lòng Thập Thất cả kinh, nàng này là nhất đẳng thị thiếp Lưu Uyển Nhi, vào phủ ba năm, vẫn được Độc Cô Ngạo Thiên sủng ái, trong lòng các vị thị thiếp, địa vị của nàng rất cao, cũng không nên cùng nàng là địch. Nàng lấy dịu dàng rộng lượng đến phục nhân. Nhân vật như vậy, lại càng đáng sợ! Nàng hướng về phía Thập Thất ưu nhã cười khẽ.

Thập Thất làm như bị chấn kinh cúi đầu. Nữ tử trong vương phủ này, không hề đơn giản, tựa như Nhạc Âm, tuy rằng tâm cơ không sâu, nhưng đủ độc.

Hai ba nhóm thị thiếp trò chuyện thành đàn, sau mấy khắc đồng hồ, chợt nghe đến một tiếng hô lớn, “Hoàng thượng đến, quý phi nương nương đến, Tam Vương gia đến, Tứ Vương gia đến, Ngũ Vương gia đến, Minh Thụy vương đến…”

Khi tiếng kêu cao vang gọi tên những người đó, thì trong đầu Thập Thất hiện ra một loạt thông tin.



truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.