CHƯƠNG 59 - BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN - VŨ LẠC ÁI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN
Tác giả: Vũ Lạc Ái
Thể loại: Xuyên không đến tương lai, trinh thám, quân nhân
CHƯƠNG 59: SÓNG GIÓ BẮT ĐẦU
Vụ án đã trôi qua mấy ngày vẫn
chưa có manh mối gì, với sự xuất hiện của Trình Yến Linh làm tôi thêm lo lắng.
Trình Yến Linh xuất hiện tiếp cận Diệp Gia Thành cũng có nghĩa là Cao Lực Kỳ đã
bắt đầu hành động. Từ khi Trình Yến Linh xuất hiện tôi bắt đầu lo sợ vẫn vơ, Diệp
Gia Thành đi đâu tôi cũng theo sát anh ấy đến nỗi nhiều lần anh ấy quay đầu
nhìn tôi bằng đôi mắt quái dị.
Bọn tội phạm ngày càng bí ẩn hơn, vì thế thời gian Diệp Gia Thành triệu tập các
cuộc họp thảo luận thường xuyên diễn ra. Hôm nay trong lúc đang họp thì điện
thoại Diệp Gia Thành đột nhiên rung lên hai cái báo hiệu có tin nhắn đến, anh
không quan tâm mà tiếp tục cuộc họp. Tôi đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màn hình
sáng trưng hoài nghi <Có khi nào là tin nhắn của Trình Yến Linh không?>
“Bọn tội phạm khi đặt chân xuống nước Y thì hoàn toàn mất tích không thấy tâm
hơi, tôi rất hoài nghi ở nước Y này chúng có căn cứ hoặc có kẻ bao che hành
tung của chúng!” Giọng nói nghiêm túc, trong trẻo của sếp Diệp vang lên cắt đứt
tư tưởng của tôi.
“Chính quyền nước Y sẵn sàng phối hợp với chúng ta truy lùng bọn tội phạm, điều
quan trọng là hiện tại chúng ta nên bắt đầu từ đâu trong khi mọi manh mối điều
đã bị cắt đứt!” Trần Ngạn Quân thâm trầm.
“Một đám người như vậy tôi không tin chúng trốn kĩ đễn nỗi không để lộ chút
manh mối nào!” Mạch Chỉ Đình mỉm cười.
“Yên tâm, các cơ quan chức năng nước Y đang tiến hành điều tra, sớm muộn gì
cũng sẽ có tin tức bọn chúng!” La Thúc Khiêm mở miệng, giọng nói chắc chắn.
“Cứ trở về phân tích tài liệu. Đến đây tan họp đi!” Diệp Gia Thành đứng dậy vơ
lấy chiếc điện thoại trên bàn bước ra ngoài.
Tôi bỡ ngỡ nhìn theo hành động cùng bóng lưng của sếp Diệp <Có cần chạy
nhanh như vậy không?>
Phân cách tuyến...
Quán cà phê...
Trình Yến Linh diện một chiếc váy trắng trễ vai yên lặng nhìn Diệp Gia Thành
phía đối diện, anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng khoáy đều ly cà phê nóng thơm mùi
sữa.
“Em hẹn anh ra có việc gì gấp à? Nếu nói về chuyện cũ thì không cần phải nói
đâu!” Diệp Gia Thành đan hai tay vào nhau đặt lên bàn nhìn Trình Yến Linh với
đôi mắt trong veo.
“Gia Thành, thật ra anh vẫn còn yêu em đúng không? Em cảm nhận được điều đó!”
Trình Yến Linh túm lấy bàn tay Diệp Gia Thành.
“Yến Linh, em nên hiểu một điều anh là đàn ông đã lập gia đình!” Diệp Gia Thành
gỡ lấy tay Trình Yến Linh ra khỏi tay mình.
“Gia Thành, anh vẫn còn yêu em. Lập gia đình thì đã sao, kết hôn rồi cũng có thể
ly hôn! Chỉ cần anh ly hôn chúng ta sẽ lập tức cưới nhau!” Trình Yến Linh mím
môi.
“Yến Linh, đến giờ sao em vẫn chưa chịu hiểu! Anh không còn là anh của lúc trước
và em cũng không còn là em của ngày nào???” Diệp Gia Thành nheo mắt, trong đôi
mắt lóe lên vẻ tinh ranh, ma mị.
“Gia Thành, rõ ràng anh còn yêu em... vợ của anh... cô ta... cô ta có bề ngoài
giống với em... từ đôi mắt to tròn cho đến mái tóc dài đen mượt... dáng người mảnh
khảnh.... anh dám nói anh không cưới cô ấy vì cô ấy có nét giống em đi???”
Trình Yến Linh cao giọng.
“Yến Linh, anh thừa nhận Ái Thi có nét giống em ban đầu đã thu hút sự chú ý của
anh, nhưng trên cõi đời này không chỉ mình cô ấy có nét giống em còn có vô số
cô gái giống em hơn.... anh nói vậy em hiểu chứ? Anh cưới cô ấy không phải vì
cô ấy có nét giống em!” Diệp Gia Thành trầm giọng vẻ không vui hiện lên trong
đôi mắt.
“Gia Thành, anh chấp nhận gặp mặt em hết lần này đến lần khác chứng tỏ anh vẫn
chưa quên được em. Anh đừng tự dối lòng mình nữa, ly hôn đi!” Trình Yến Linh
nghiêm giọng, dứt khoát một lời.
“Vậy thì chúng ta đừng gặp nhau nữa là được!” Diệp Gia Thành nhanh nhẹn rút một
tờ tiền mệnh giá lớn đặt lên bàn nhìn cũng không thèm nhìn Trình Yến Linh một
cái rồi đứng dậy bước đi.
“Gia Thành!” Trình Yến Linh vội bật dậy đuổi theo.
“Gia Thành, em không tin tình yêu của anh dành cho em chỉ có như vậy! Anh không
thể nào dễ quên như thế, Gia Thành!” Trình Yến Linh bắt lấy cánh tay Diệp Gia
Thành.
“Yến Linh, chưa quên em là sự thật nhưng anh đã không còn yêu em nữa... tình cảm
anh dành cho em lúc xưa không phải là yêu, em hiểu không? Anh xin lỗi, cho tới
lúc anh tìm được tình yêu thật sự thì anh mới biết câu trả lời chính xác!” Diệp
Gia Thành gỡ lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cố sức nắm lấy cổ tay mình.
“Gia Thành....” Trình Yến Linh cắn môi, cô không biết nói gì hơn vì Diệp Gia
Thành chưa từng nói câu ‘Anh yêu em’ cũng chưa từng thề non, hẹn biển gì với cô
thì bây giờ lấy cớ gì để níu kéo anh đây.
Diệp Gia Thành bước vào xe khởi động máy chạy vút qua người Trình Yến Linh.
“Diệp Gia Thành, anh sẽ phải hối hận vì sự lựa chọn của mình. Ngoài anh ra tôi
còn có ai nữa? Bạn bè không, gia đình cũng không, ngay cả tình yêu tôi mong chờ
suốt 8 năm qua cũng mất... Tôi không có được anh, đừng ai hòng có được anh...
anh mãi là của tôi, ngày xưa, hôm nay và mãi mãi về sau...” Trình Yến Linh nhếch
môi bật cười cay đắng.
Phân cách tuyến...
Tôi đi ra đi vào trước cửa nhà nôn nóng chờ đợi Diệp Gia Thành. Căn nhà nhỏ tôi
đi từ chiều đến tối không bỏ sót ngõ ngách nào. Cái tên xấu xa đó dám lén lút
tôi đi hẹn hò với tình nhân cũ, chỉ cần nghỉ tới là tức muốn khóc rồi. Chờ đó đi,
về rồi biết tay tôi.
Mắt thấy xe Diệp lão đại tiến vào cổng, tôi chạy nhanh vào nhà cầm cây chổi lên
rình ở cửa thủ sẵn tư thế đánh lén. Một lúc sau, Diệp Gia Thành vừa mở cửa tôi
đã lao vào đánh túi bụi vào mông anh.
“Ah, em là gì thế?” Diệp Gia Thành nhảy lên mấy cái né tránh cây chổi trên tay
tôi. Tôi chống hông gân cổ.
“Anh dám lén lút đi hẹn hò với người yêu cũ có đúng không?”
“Làm sao em biết?” Diệp Gia Thành nhếch môi, anh đi đến sô pha ngồi xuống nới lỏng
cà vạt.
“Làm sao tôi biết huhu... trực giác của phụ nữ, trực giác của người vợ cho tôi
biết... Diệp Gia Thành... anh hết thương tôi rồi... có phải hồi nào giờ anh cưới
tôi vì ham mê thể xác hay không? Anh thú thật đi!” Tôi mếu máo.
Động tác rút cà vạt của Diệp Gia Thành dừng lại mấy giây, anh nhìn tôi chăm chú
rồi bật cười thật to:
“Ha ha ha.... anh ham mê thể xác của em à? Làm ơn đi, là ai ham mê thể xác của
ai? Nói lại xem, ngày nào em nhìn thấy anh lõa thể cũng chảy máu mũi. Là ai ham
mê thể xác ai mới đúng?”
“Diệp Gia Thành... anh xấu mồm lắm!” Tôi trợn mắt.
“Lô Ái Thi, bắt gian phải bắt tại giường em không biết câu tục ngữ đó à?” Diệp
Gia Thành xách cặp lên phòng bỏ mặc tôi đứng yên lặng ấm ức nhìn theo. Anh lắc
lắc đầu nhếch mép cười đểu giả.
“Diệp Gia Thành, nếu anh dám phản bội hôn nhân, phản bội tình yêu của tôi...
tôi...” Tôi lầm bầm không biết mình phải làm gì mới đúng, lúc đó trong đầu nhảy
ra lời thoại nhân vật trong phim nên hét lên:
“Diệp Gia Thành, nếu có một ngày anh dám phản bội em... không yêu em nữa... em
chết cho anh coi... nếu có con anh em mang nó theo mình luôn....”
Diệp Gia Thành dừng bước ánh mắt sắc bén nhìn tôi:
“Em nói bậy bạ gì đó hả? Cấm em nói ra mấy lời như thế nữa, để anh nghe thấy em
không xong đâu đấy!” Anh quay đầu bước lên lầu, tôi lè lưỡi nhìn anh rồi chạy
xuống bếp.
Phân cách tuyến...
Cao Lực Kỳ nhìn Trình Yến Linh khẽ nhếch môi để lộ hàm răng trắng đều xinh đẹp,
hắn ngẩng đầu nhìn lên bức tranh treo trước mặt, giọng nói hưng phấn.
“Giống bao nhiêu phần trăm?”
“Khoảng 60%” Trình Yến Linh mỉm cười.
“Vậy ngày mai tôi đi xem thử, cô cứ làm y như kế hoạch là được!”
“Dạ, ngài cứ yên tâm tôi nhất định sẽ làm được” Trình Yến Linh cười nhẹ.
Lô Ái Thi vừa bước ra khỏi Taxi ghé siêu thị mua một ít đồ thì một chiếc xe hơi
màu đen cũng dừng lại trước cửa siêu thị, nếu để ý thì chiếc xe này đã theo Lô
Ái Thi từ lúc cô bước ra khỏi khu quân sự. Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao bước
xuống xe, anh ta vội vàng bước vào siêu thị. Gương mặt anh tuấn của anh ta khiến
các cô các chị trong siêu thị phải ngó qua mấy lần mới cam tâm. Anh ta nheo mắt
tìm khắp các quầy hàng, cuối cùng tầm mắt anh ta dừng trên người cô gái đang
loay hoay lấy một túi bánh trên cao ở quầy bánh kẹo.
Chết tiệt cái chiều cao khiêm tốn, nó khiến tôi không thể với tới mấy thứ để
trên cao, nếu có Diệp Gia Thành ở đây thì hay biết mấy. Tôi nhón chân cố với
tay lấy túi bánh Sô cô la trên kệ nhưng không tới vì nó ở chổ cao quá. Một bàn
tay đưa ra chộp lấy túi bánh mà tôi định lấy, tôi quay đầu nhìn kẻ đã phỏng tay
trên của mình. Là một người đàn ông, khoảng 30 đi.
<Đẹp trai thật...>
“Của cô nè!” Người đàn ông mỉm cười ôn nhu đưa túi bánh cho tôi.
“Cám ơn anh nhé!” Tôi gật đầu cảm ơn không quên bồi thêm một nụ cười xã giao.
“Giống thật!” Người đàn ông nhìn tôi rồi chợt lẩm bẩm.
Tôi không hiểu gì chỉ biết chớp mắt ngạc nhiên rồi nhẹ giọng bảo “Tôi đi trước ạ,
cám ơn anh!”
Anh ta vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn tôi, tôi đi lướt qua người anh ta mà
anh ta vẫn đứng yên nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên sâu hơn sau đó vỡ lẽ.
<À, chắc anh ta thấy mình đẹp quá nên đứng si mê đây mà!> Dù có hơi tự kĩ
một chút nhưng tôi chỉ biết suy diễn như vậy mà thôi hà hà.
Phân cách tuyến....
“Thay đổi kế hoạch đi, tôi muốn cô gái đó. Chỉ cần cô gái đó thuộc về tôi thì
Diệp Gia Thành là của cô rồi!” Cao Lực Kỳ nhếch mép nhìn Trình Yến Linh.
“Ngài đã gặp cô ta rồi à? Cô ta thật sự giống với người ngài yêu trước kia lắm
sao?” Trình Yến Linh tò mò hỏi.
“Đừng nhiều lời với tôi, cô chỉ việc làm theo những gì tôi nói!” Cao Lực Kỳ giận
dữ liếc mắt.
<Nếu như Băng Nhạn vẫn còn sống thì giờ này cô ấy cũng đã 32, 33 tuổi rồi
không thể nào trẻ như vậy. Nhưng vì sao khi nhìn thấy cô ta thì mình lại có một
thứ cảm xúc khó nói? Mặc kệ em là ai, Băng Nhạn.... em là Băng Nhạn của
tôi.....>
Phòng hội nghị...
Sau khi tan họp Diệp Gia Thành định dẫn Lô Ái Thi đi ăn thì Trình Yến Linh đột
ngột gọi điện thoại đến. Trình Yến Linh nói có việc quan trọng về tung tích của
đám tội phạm muốn nói cho Diệp Gia Thành biết, Diệp Gia Thành rất kinh ngạc vì
sao Trình Yến Linh lại biết nhưng cô ta không nói rõ chỉ bảo anh đến gặp cô ta
thì sẽ biết.
Diệp Gia Thành nhíu mài quay sang Lô Ái Thi:
“Em đói bụng lắm phải không? Anh có chuyện đột xuất không đưa em đi ăn được em
gọi Ngự Trình hay Khúc Lan đi cùng được không?”
“Không chịu đâu... em muốn đi cùng anh!” Lô Ái Thi nắm lấy tay sếp Diệp.
“Ngoan... anh có việc, em lại đang đói bụng làm sao đi cùng anh được!” Diệp Gia
Thành hôn nhẹ lên trán Lô Ái Thi.
“Vậy anh đi sớm về sớm đó, em ăn xong về nhà chờ anh!!!” Lô Ái Thi hôn lên má
Diệp Gia Thành nũng nịu.
“Anh biết rồi!” Diệp Gia Thành mỉm cười.
Lô Ái Thi vẫy tay với Diệp Gia Thành rồi chạy đến bên cạnh Kỷ Ngự Trình cách đó
không xa đang chuẩn bị bước vào xe.
“Ngự Trình.... chúng mình đi ăn đi...” Giọng nói ai đó ngọt ngào khiến Kỷ Ngự
Trình rùn mình da gà rơi đầy đất.
Phân cách tuyến....
Đến điểm hẹn với Trình Yến Linh, Diệp Gia Thành tìm xung quanh nhưng không thấy
cô ta đâu, anh cau mài bực bội gọi vào số Trình Yến Linh. Gọi đến lần thứ tư
Trình Yến Linh mới bắt máy:
“Em đang ở đâu?”
“Ở nhà!” Trình Yến Linh cười khảy.
“Cô nói vậy là có ý gì hả?” Diệp Gia Thành tức giận gầm nhẹ.
“Em đã nói rồi, anh là của em... ngoài em ra em không cho phép anh thuộc về bất
cứ ai hết!” Trình Yến Linh giọng nói ác độc, thù hận.
“Cô....” Diệp Gia Thành sửng sốt, đôi mắt lóe sáng vội chạy nhanh ra khỏi quán
phóng lên xe. Anh liên tục bấm vào số của Lô Ái Thi.
“Alo, anh xong việc rồi hả?” Lô Ái Thi nhìn thấy số Diệp Gia Thành gọi tới vui
mừng bắt máy.
“Em đang ở đẩu? Em nhớ cẩn thận!” Diệp Gia Thành lo lắng.
“Em đang đứng ở vệ đường chờ Ngự Trình lấy xe.... em......” Lô Ái Thi quay đầu
ra sau định xem Kỷ Ngự Trình ra chưa thì một chiếc khăn bịt lấy mũi cô khiến cô
không kịp trở tay vì khăn có tẩm thuốc mê cực cao.
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất, Diệp Gia Thành phát hiện có vấn đề gọi
to mấy tiếng “Ái Thi, Ái Thi....” Sếp Diệp nhanh chóng tăng tốc xe, gọi điện
cho Kỷ Ngự Trình:
“Alo...”
“Ngự Trình, Ái Thi gặp chuyện rồi..."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment