CHƯƠNG 41 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN

EM YÊU ANH, THẦN CHẾT


Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen

CHƯƠNG 41: NGÀI CÓ MỐI TÌNH ĐẦU

Lúc tỉnh dậy, trời đã tối đen. Cái đầu kéo tới từng đợt đau đớn. Cô trước khi xuống đây đâu có như vậy, giờ hở xí lại ngất xỉu ngất xỉu rồi lúc tỉnh là ê ẩm cả người.

Ngài thì ngay bên cạnh thoải mái thả lỏng ôm cô rất nâng niu. Nằm trong lòng ngực rắn chắc mà nghe nhịp tim cùng hơi thở đều đặn phả vào khuôn mặt. Rất ấm nóng! Chắc chắn là ngài đã sử dụng ma pháp ngay cả lúc ngủ để thân nhiệt có thể ấm lên như vậy

Trông ngài ngủ thật rất tuấn tú. Nét mặt tuy có sắc lạnh tàn nhẫn nhưng lại khiến người ta cứ cuốn hút vào, kiểu như cây hoa xinh đẹp đang tiết dịch thơm dẫn dụ đám côn trùng bay tới lại gần, mà không hay một giây sau mình sẽ bị ăn thịt. Cặp mày kiếm lâu lại hay nhíu lại khó chịu. Đường sóng mũi cao thẳng. Lông mi dài, đen mà lại cong, cứ tưởng tượng mà xem khi đôi mắt đó mở ra bất ngờ, rất có thể sẽ khiến tim cô đau mất.

Ngắm thật lâu sau, cô nhớ tới Thu Huyền lại hốt hoảng lay người muốn đẩy cái con người như kiệt tác nghệ thuật này ra xa. Cặp chân thon đạp tứ tung mong thoát khỏi vòng tay ngài.

Nhưng những gì cô làm đều bất thành. Ngài quá mạnh, căn bản cô là phụ nữ, lại là người phụ nữ bình thường làm sao có thể thoát. Tuy nhiên, cô lo cho Thu Huyền. Trông nàng ấy rất đau đớn. Có sao không?

Ngọc đương nhiên không bỏ cuộc, làm cho giấc ngủ ngon của ngài biến thành cơn phẫn nộ. "Chuyện gì?!" Ngài cau có, phát ra âm thanh khàn đặc.

"Thu Huyền, ban nãy cô ấy bị cái gì đó. Tôi sợ.....!" Có thể ngài sẽ biết Thu Huyền bị sao. Dù gì cũng là Thần cai quản nơi này mà.

"Im!" Ngài nhẹ nhàng bảo.

"Nhưng...."

"IM!" Ngài quát lên, đôi mắt nãy giờ nhắm thành hai đường giờ vén lên lộ ra con ngươi 'máu' cuồng cuộng cơn khó chịu. Vầng trán nhăn lại rồi hằn lên gân xanh rõ ràng rùng rợn đến sợ.

Ngọc cũng biết không nên chọc vào ngài, đánh ánh mắt sang chỗ khác. Nhưng trong ánh mắt biểu tình không phục.

Ngài nhìn Ngọc thở dài, một giây sau lại kiền chế nhẹ giọng "Em tốt nhất né cô ả Thu Huyền ra!"

Ngọc im lặng.

"Đôi lúc, họ nghĩ gì, tốt hay xấu em không hiểu đâu, biết không" giọng ngài nhẹ xuống dần. "Nên em..."

"Vậy anh! Anh thật sự là như thế nào? Có tốt hay rất xấu xa?" Nhân lúc ngài không để ý. Cô mạnh tay đẩy ngài ra "Tôi chẳng hiểu gì cả, không hiểu gì về anh, không hiểu gì về nơi này."

Nào là cô gái Thu Hà đầy rẫy máu cùng vết thương dưới dòng sông đỏ ngòm nhoi lên muốn giết cô. Nào là Thu Huyền lại bị biến thể khi muốn nói cho cô biết gì đó có thể là rất quan trọng. Ma! Đúng nơi đây có ma là chuyện thường tình nhưng mấy hồn ma đó muốn nói gì với cô.

'Ngọc ngọc! Tất cả là tại cô hại.... tôi muốn phá hủy khuôn mặt xinh đẹp này'

'Thật ra... ngài ấy đã.... aaăaaaaaaaa'

Từng câu chữ vẫn như in trong trí nhớ cô. Tiếng ai oán của Thu Hà tiếng thất thanh đau đớn của Thu Huyền. Rốt cuộc có biết bao nhiêu bí mật ở đây. Hay vốn cái gốc bắt nguồn từ mọi chuyện chính là ngài

"Anh nói đi! Tôi phải làm sao đây." Ngọc lắc đầu bất lực.

"..." ngài im lặng, sau lại cất lên giọng nói nhẹ tênh trầm, ngâm lên một chủ đề không hề liên quan "Mai đi tiệc địa ngục với tôi!" Nói xong chưa kịp nghe cô đáp lại, đã đứng dậy kéo lấy chiếc áo lông bằng thú dài khoát trên người đi ra khỏi phòng mà trong người tràn ngập ngọn lửa giận.

Cô nhìn theo ngài. Vóc dáng bóng lưng khựng lại vài giây rồi nhanh chân biến mất khỏi tầm mắt.

Cô mệt mỏi ngã người trên giường. Hơi thở có chút nặng nề, đầu óc có chút mơ hồ mông lung. Tâm trạng cứ hỗn loạn. Cô nhận thấy cái gì đó rất quái trong thân tâm mình. Suy nghĩ rất lâu nhưng không thể hiểu được đó là gì.

Thu Huyền đi vào đặt tách trà nóng trên bàn cúi đầu thi lễ với Ngọc.

Nàng ta vốn đã đứng trước cửa tay cầm bộ ấm trà sứ tinh xảo định mang lên phòng cô thì bắt gặp ngài. Thì ra hai người đang cải nhau vì nàng.

Ngọc nhìn nàng lo lắng:"Thu Huyền, cô ổn chứ? Hôm qua cô..."

"Tôi không sao. Hai người làm hòa đi nhé." Thu Huyền mỉm môi, sắc mặt tươi tắn, làn da không trong suốt mà trắng hồng như bình thường. Cơ thể vẫn rất đầy đặn đẹp đẽ. Riêng bên khuỷu tay thấy màn băng gạt quấn quanh, thấm đẫm lớp màn, đó là vết tích máu tụ bầm.

Bắt gặp được ánh mắt Ngọc nhìn vết thương trên tay, nàng ta liền quơ tay ý bảo không sao với cô. Rồi cười cười lảng tránh đi "Hôm qua đã làm cô sợ, hồn ma chúng tôi mỗi tháng hay bị như vậy. Đó là bình thường thôi. Không sao cả".

"À à.." Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương tỏ ra một chút nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua. "Nhưng mà điều cô muốn nói với tôi hôm qua là gì vậy?" Ngọc chăm chú lắng nghe câu trả lời. Cô rất tò mò "Về ngài ấy!"

Thu Huyền cúi đầu nhìn xuống bàn chân đang nhíu quắp lại. "Không có gì đâu. Tôi chỉ muốn nói là. Bây giờ ngài ấy rất yêu cô đối xử tốt với cô, giống như cô gái đó".

"Ai cơ?" Lòng Ngọc men chút khó chịu lạ thường. Hấp hối muốn biết biết câu trả lời.

"Mối tình đầu của ngài ấy! Người mà ngài ấy yêu bỏ mặc hết tất cả để cô ấy không bị tổn thương, chăm sóc nâng niu."

"Vậy cô gái đó đâu?"

"Tôi nghe họ đồn rằng cô ấy đã chết nhưng có người lại nói cô ấy biến mất. Ngài thì ra sức tìm kiếm mấy trăm năm, mà không một tin tức. Ngài tuyệt vọng đến cùng cực. Cô gái ấy thật đáng ghen tỵ nhỉ."
Ra là vậy!

Ngài Hắc Vỹ cũng biết đối xử tử tế như vậy. Nghĩ lại nếu cô có biến mất như thế chắc sẽ chẳng có ai bận tâm nhỉ?

Cô bật cười, nụ cười cuả nỗi khổ. Đôi mắt to tròn nay nhíu lại tựa nhìn xa xăm. Cô bị sao vậy? Có phải cô đang điên vì ở đây quá lâu không? Biểu hiện thế là sao, hay cô đang ghenn.

Ghen? Chính cô cũng không biết ghen đó biểu lộ thế nào, dấu hiệu ra sao? Cô chỉ biết lòng mình rất cồn cào, khó chịu. Có thể là ghen mất rồi.

Nằm suy nghĩ khá lâu cô mệt mỏi ngủ thiếp đi cho đến sáng.

Sáng ra, đã ăn bữa sáng nhẹ cùng ly sữa nóng. Tâm tình có chút oải oải.

Lúc đó Thu Huyền dẫn theo sau hai vị một vị trung niên với mái tóc dài búi lên ngọn nghẽ. Bà ta cầm trên tay một chiếc hộp nhìn qua đã cũ kĩ lắm rồi. Người còn lại thì còn rất trẻ mang dáng vẻ con nít tóc tít hai bên.

Hai người cùng Thu Huyền ở trước mặt cô thi hành lên, nghiên người ba mươi độ chào "Thưa phu nhân, được lệnh ngài, chúng tôi tới đây để trang điểm cùng thay trang phục cho phu nhân".

"Tôi không đi!" Cô quay người hướng thẳng về phía phòng. Cô nào rảnh đi mấy cái tiệc đó.

"Em phải đi. Nếu không đừng trách tôi ra tay với người thân em". Giọng nói băng lãnh trong không gian đột ngột phát lên mang từ tính nồng đậm. Rõ ràng ràng là chủ nhân của giọng nói đó chẳng có ở đây. Giống như ta chỉ nghe được âm thanh không thấy được màn hình.

Ban đầu cô nghĩ ngài sẽ không dám làm gì mình mà từ chối. Giờ sực nhớ sao cô lại chống đối nhỉ? Ngài là ai chứ? Dư sức có thể làm hại người thân cô. Cô mím môi "Được" có trách thì trách thân cô lại xui xẻo gặp tên Thần Chết này.

Cô đành nghe theo vào phòng ngồi im như pho tượng mặc có người đang 'trang trí' tô điểm. Sau cùng khoát lên mình bộ dạ dài quá chân với màu sắc chủ đạo là hai tông đỏ trầm kết hợp với đen. Sự pha trộn với nhiều chi tiết đính đướp một cách đầy tinh tế và sang trọng. Men theo đường cong cơ thể mà ôm gọn. Bộ dạ tiệc trông không quá đơn giản mà cũng chẳng quá cầu kì, rất vừa mắt và hợp lí. Đến cả cô gái trẻ cột hai bím, bà trung niên và Thu Hà đều trầm trồ khen ngợi từ trong lòng cho lên tới trên mặt.

Thấy ba người nhìn cô đến mấy phút. Cô hơi mất tự nhiên soi mình trong gương. Mái tóc đen thắt con bím ở mái được vắt gọn lên cục búi cao. Điểm thêm trên đó là con bướm đen ánh đỏ gợn sắc. Nguyên cả bộ dạ tiệc đẹp đẽ như đang tô điểm cho sự xinh đẹp của cô. Thật có chút mặn mà quá! Hồn nhiên vui tươi đều mất hẳn. Chỉ còn người phụ nữ xinh đẹp này trong gương mà thôi.

Vài chỗ ngạc nhiên cho bản thân đã đổi mới rồi cô lại ngậm ngùi thở dài.

"Phu nhân thật xinh đẹp" Thu Huyền vỗ tay tán thưởng. Cô mỉm cười.

"Ước gì tôi cũng được như vậy một lần thì hay biết mấy".

Vẻ mặt Thu Huyền có chút buồn bã. Khiến ngưới đối diện phải mềm lòng. Nhất là Ngọc.

"Hay cô đi cùng nhé?" Ngọc lên tiếng rủ Thu Huyền.

"Nhưng... tôi chỉ là người hầu.." Thu Huyền cảm kích nhưng lại nuối tiếc lắc đầu.

"Thôi nào. Cùng đi đi mà. Tôi nói thì chắc ngài ấy sẽ cho." Ngọc nắm tay Thu Huyền vỗ vỗ. Thu Huyền mừng rỡ nắm chặt tay Ngọc .

"Cảm ơn phu nhân." Chắc vì quá vui mừng mà Thu Huyền rưng rưng lệ khiến người ta thương tâm.

Ngọc nâng tay lau hai dòng lệ, khẽ trách móc:"Coi chừng mắt xưng thì lại không đẹp". Ngọc đưa mắt sang nhìn hai người trang điểm gật đầu. Họ hiểu ý đi tới đưa Thu huyền tới ngồi trước gương mà trang điểm.

Thu Huyền nhìn trong gương nhỏe miệng cười. Tựa như đã lâu lắm cô không được người ta phục vụ mình vậy. Cảm giác của nàng giờ thật rất ổn.

Sau 1 tiếng chỉnh trang tất cả, cuối cùng Thu Huyền biến thành một cô gái thật sexy với ống đầm bó sát. Chiếc váy dạ thật vô dụng khi không thể bao phủ hết lấy vòng một đẩy đà sắp chảy ra ngoài của Thu Huyền.

Nhìn phía dưới cô đã hết lời khen ngợi. Dừng ngay trên mặt nàng. Ngọc hơi sững sờ. Đã biết Thu Huyền có khuôn măt rất giống Thu Hà. Nhưng những đường nét càng thêm phần không sai một li khi nàng ấy trang điểm đậm.

Mấy giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên trán cô, biểu lộ ra ngoài vài nếp nhăn. Nói thật, nhìn khuôn mặt sắc bén này cô lại nghĩ tới lúc mình ở trên sông Blood. Rất đáng sợ! Vô cùng đáng sợ.

Thấy cô sựng người, Thu Huyền phát hoảng lo lắng đi tới, lấy một miếng khăn mềm lau đi mô hồi trên trán Ngọc "Phu nhân, cô không sao chứ ạ!"

"À! Không sao không sao".

"Trán phu nhân toàn mồ hôi này".

"Thật không sao mà".

Sau đó, một chiếc xe đen sang trọng đến đón hai cô gái xinh đẹp đến bữa tiệc.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.