CHƯƠNG 12 - ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN
Tác giả: Stein
Thể loại: Ngôn tình hài hước
CHƯƠNG 12: TỎ TÌNH BẤT NGỜ
Thứ sáu, tám giờ sáng không
có tiết học, chỉ có một mình Giả Họa dậy đi điểm danh. Lúc quay về, Giả Họa nhỏ
giọng nói với đứa vẫn đang mơ màng tôi đây: “Hình như là đồ bổ của cậu đến rồi
đấy.”
Tôi cho là cô ấy đùa nên không để tâm, tiếp tục ngủ, Giả Họa thì đi đến lớp tự học.
Chín giờ hơn mới tỉnh dậy, chẳng bao lâu dưới cửa sổ có người hô tên tôi, ngó đầu xuống nhìn, thì ra là Chu Lễ!! Sao cậu ta lại đến đây? Không phải cậu ta đang ở Trường Xuân sao? Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi lơ mơ chạy xuống tầng.
“Không phải anh… không phải anh đang ở Trường Xuân sao?”
Chu Lễ chỉ mỉm cười.
Đột nhiên tôi có cảm giác không ổn, từ đôi mắt còn hơi đỏ của Chu Lễ, có thể đoán ra cậu ta đặt vé đứng đi vội đến đây, hơn nữa lúc này trong mắt cậu ấy tràn ngập một cảm xúc không sao che giấu được, chính là thứ tình cảm sâu nặng xa lạ đối với tôi, nó lập tức khiến tôi hoảng loạn. Ngoài bất an, tôi còn cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không biết bản than đang sợ cái gì.
“Chân em sao rồi?” Nói đoạn, Chu Lễ ngồi xuống định xem chân tôi, tôi lại cuống quýt lùi lại tránh né.
Lúc trước kề vai sát cánh tôi cũng chưa từng cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, nhưng lúc này lại khác. Cậu ta chợt khựng lại, tôi không nhìn thấy thái độ của Chu Lễ. Tôi cảm thấy ảo não, không hiểu vì sao mình lại thu chân về, tôi chỉ biết dường như mình làm vậy mà không suy nghĩ gì.
“Xem ra không nghiêm trọng như em nói rồi!” Chu Lễ ngượng ngùng thu bàn tay hụt hẫng lại, từ từ đứng dậy. Cậu ta cười cười, lấy từ trong cặp sách ra một cây sâm núi và mấy miếng nhung hươu. “Không biết em còn dùng được không đây.”
Xem ra là cậu ta đã nhìn ra hôm qua tôi nói đùa quá khoa trương. Đó là kiểu nói đùa mà lúc trước tôi hay nói, nhưng sau ngày hôm nay, tôi biết, kiểu đùa như vậy, đối với cậu ta, đã khác rồi.
“Haiz… xem ra không dùng được rồi, thôi anh cứ giữ lấy đi.” Với một đứa bình thường lấy được gì là cướp vội như tôi, lúc này lại không dám nhận.
“Không dùng được thì để mẹ chúng ta bồi bổ cơ thể đi.” Lúc ấy, vừa hay hai cậu nam sinh trong khoa xách nước từ phòng đi qua. “Cái này… mười giờ em có tiết học.” Theo lẽ thường thì tôi nhất định sẽ bỏ tiết để đi chơi với cậu ấy, nhưng lúc này tội lại không muốn ở một mình với Chu Lễ.
Chu Lễ dừng lại, dường như có chút chán nản, cậu ta chậm rãi nói: “Anh đợi em, để anh đưa em đến lớp trước đã.”
Trên đường đi đến giảng đường khoa, thỉnh thoảng tôi lại nhìn quanh lo lắng, trong lòng thầm nghĩ chạy trốn thế nào, tôi buột miệng không cần suy nghĩ: “Không phải thứ hai anh có bài thi quan trọng sao? Mau về đi chứ.”
“Chủ nhật anh về.”
“Vậy hôm nay mà ngày mai anh tính sao?” Tôi vừa nói xong, Chu Lễ khẽ biến sắc, tôi lập tức nhận ra chuyện không ổn.
“Hay là anh quay về nhà trước, cuối tuần em hẹn mọi người cùng đến tụ tập, bây giờ em sẽ gọi điện cho Trần Tùng, để anh ấy sắp xếp.” Tôi nói rất vội vàng và lo lắng, bàn tay đang lấy điện thoại bị Chu Lễ nắm lại, tôi cảm thấy sức mạnh trên bàn tay cậu ấy, đột nhiên cậu ta lại buông ra, thái độ cũng từ nghiêm túc chuyển thành nụ cười nhợt nhạt, “Đừng gọi điện cho mọi người nữa, đột nhiên anh nhớ ra mình không mang theo tài liệu ôn tập, hết cách rồi, chiều anh phải về trường thôi.” Cậu ta nắm tay tôi nửa ngày không buông, cho đến khi tôi khó chịu lắc lắc tay, cậu ta mới từ từ bỏ ra. Một lúc lâu, chúng tôi không ai lên tiếng.
“Em vẫn thích Tống Tuấn sao?” Cậu ta nặng nề hỏi.
Tôi lắc đầu, đột nhiên cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng thấy. Lúc này đã đến cửa khoa, bạn bè lần lượt đi vào, tôi và Chu Lễ tự nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tôi muốn duy trì mối quan hệ trước đây với cậu ấy, không muốn thay đổi, nhưng lần đầu tiên đối diện với tình huống này, tôi lại không biết phải từ chối khéo léo như thế nào, đầu tôi sắp loạn lên rồi. Vừa hay lúc này Viên Duyệt đi qua, tôi bước lên vài bước kéo lấy cậu ấy, tôi chỉ vào Viên Duyệt nói với Chu Lễ: “Em định thích cậu ấy!”
Vì lời tỏ tình bất thình lình của tôi mà Viên Duyệt sững người một lúc, sau đó lập tức khéo léo thoát khỏi tay tôi, lịch sự nói với tôi và Chu Lễ: “Xin lỗi, mười giờ lên lớp rồi, tôi không vào muộn được.” Nói xong, cậu ta bước vội đi vào.
Còn đám nam sinh trong khoa đang đứng sững ở một bên thì nửa ngày sau mới hoàn hồn, nhao nhao ồn ào đi theo Viên Duyệt vào giảng đường. Nhìn theo bóng dáng của Viên Duyệt, vô tình thấy Vũ Đạo đang đứng bên cạnh cửa sổ giảng đường tầng trên. Anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi, tôi trừng mắt nhìn lại, nhưng dường như anh ta không có ý định rời đi. Tôi cụp mắt xuống, đi đến bên cạnh Chu Lễ, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi!”
Chu Lễ do dự một chút, sau đó xoa đầu làm rối tóc tôi như trước kia, “Em không nên ngoan ngoãn lễ phép như vậy!”
Đúng rồi, trước kia tôi tuyệt đối sẽ nhảy lên làm loạn vô lý. Dường như cậu ấy rất lưu luyến mái tóc tôi, Chu Lễ khẽ thở dài: “Mới hai tuần không gặp mà tóc em đã dài ra rồi, có lẽ em để tóc dài sẽ rất xinh.”
Cùng động tác ấy, lúc trước tôi sẽ cảm thấy rất tự nhiên, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cơ thể mình khẽ cứng đờ, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy điều đó nên bèn thu tay lại, “Anh ra ga xe lửa đây, không đợi em tan học nữa. Sắp muộn rồi, em mau đi đi.”
“Ừm, anh đi đường cẩn thận nhé!” Tôi nói xong, nhanh chóng quay người chạy biến, không dám vừa đi ngược vừa vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy như trước kia, lần này tôi cũng không quay đầu lại, đi càng xa tôi càng cảm thấy thoải mái.
Sự xuất hiện bất ngờ của Chu Lễ khiến tôi vào học muộn, mặc dù chỉ muộn chưa đến hai phút nhưng vào giờ Vũ Đạo vẫn trịnh trọng nói tuyệt đối không cho phép đến muộn, mà giờ học này lại chỉ có một người vào muộn, chính là tôi, người đã đề ra ‘lý thuyết đến muộn’.
Sau khi ngồi xuống, Vũ Đạo vừa ghi vào giáo án vừa nói: “Vưu Dung đến muộn, bài thi thành tích trừ ba phút.” Anh ta chẳng liếc nhìn tôi, tháo cặp kính xuống, bắt đầu vào bài.
Nhớ lại lúc thi Đại học, Chu Lễ cho tôi mượn cây thước kẻ duy nhất của cậu ấy, bây giờ nhớ lại mới hiểu. Càng nghĩ càng thấy áy náy với Chu Lễ, càng thấy bực bội, nội dung bài học tôi chỉ viết chứ không nghe. Nếu tôi đã không thể tiếp nhận cậu ấy, chi bằng làm giống như cô gái đã từ chối Ngô Ngọc, khiến cho cậu ấy hoàn toàn từ bỏ? Việc từ chối và bỏ chạy không rõ ràng vừa rồi có lẽ đã làm cậu ấy tổn thương sâu sắc. Bây giờ có cần đuổi theo đến ga xe lửa không?
“Vưu Dung!” Vũ Đạo đột nhiên gọi tên tôi, tôi đang thất thần bèn vội vàng đứng lên. Vũ Đạo chỉ vào bên trái tấm bảng, rồi lại chỉ sang bên phải, hỏi: “Tôi giảng đến đâu rồi?”
Tôi cho là cô ấy đùa nên không để tâm, tiếp tục ngủ, Giả Họa thì đi đến lớp tự học.
Chín giờ hơn mới tỉnh dậy, chẳng bao lâu dưới cửa sổ có người hô tên tôi, ngó đầu xuống nhìn, thì ra là Chu Lễ!! Sao cậu ta lại đến đây? Không phải cậu ta đang ở Trường Xuân sao? Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi lơ mơ chạy xuống tầng.
“Không phải anh… không phải anh đang ở Trường Xuân sao?”
Chu Lễ chỉ mỉm cười.
Đột nhiên tôi có cảm giác không ổn, từ đôi mắt còn hơi đỏ của Chu Lễ, có thể đoán ra cậu ta đặt vé đứng đi vội đến đây, hơn nữa lúc này trong mắt cậu ấy tràn ngập một cảm xúc không sao che giấu được, chính là thứ tình cảm sâu nặng xa lạ đối với tôi, nó lập tức khiến tôi hoảng loạn. Ngoài bất an, tôi còn cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không biết bản than đang sợ cái gì.
“Chân em sao rồi?” Nói đoạn, Chu Lễ ngồi xuống định xem chân tôi, tôi lại cuống quýt lùi lại tránh né.
Lúc trước kề vai sát cánh tôi cũng chưa từng cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, nhưng lúc này lại khác. Cậu ta chợt khựng lại, tôi không nhìn thấy thái độ của Chu Lễ. Tôi cảm thấy ảo não, không hiểu vì sao mình lại thu chân về, tôi chỉ biết dường như mình làm vậy mà không suy nghĩ gì.
“Xem ra không nghiêm trọng như em nói rồi!” Chu Lễ ngượng ngùng thu bàn tay hụt hẫng lại, từ từ đứng dậy. Cậu ta cười cười, lấy từ trong cặp sách ra một cây sâm núi và mấy miếng nhung hươu. “Không biết em còn dùng được không đây.”
Xem ra là cậu ta đã nhìn ra hôm qua tôi nói đùa quá khoa trương. Đó là kiểu nói đùa mà lúc trước tôi hay nói, nhưng sau ngày hôm nay, tôi biết, kiểu đùa như vậy, đối với cậu ta, đã khác rồi.
“Haiz… xem ra không dùng được rồi, thôi anh cứ giữ lấy đi.” Với một đứa bình thường lấy được gì là cướp vội như tôi, lúc này lại không dám nhận.
“Không dùng được thì để mẹ chúng ta bồi bổ cơ thể đi.” Lúc ấy, vừa hay hai cậu nam sinh trong khoa xách nước từ phòng đi qua. “Cái này… mười giờ em có tiết học.” Theo lẽ thường thì tôi nhất định sẽ bỏ tiết để đi chơi với cậu ấy, nhưng lúc này tội lại không muốn ở một mình với Chu Lễ.
Chu Lễ dừng lại, dường như có chút chán nản, cậu ta chậm rãi nói: “Anh đợi em, để anh đưa em đến lớp trước đã.”
Trên đường đi đến giảng đường khoa, thỉnh thoảng tôi lại nhìn quanh lo lắng, trong lòng thầm nghĩ chạy trốn thế nào, tôi buột miệng không cần suy nghĩ: “Không phải thứ hai anh có bài thi quan trọng sao? Mau về đi chứ.”
“Chủ nhật anh về.”
“Vậy hôm nay mà ngày mai anh tính sao?” Tôi vừa nói xong, Chu Lễ khẽ biến sắc, tôi lập tức nhận ra chuyện không ổn.
“Hay là anh quay về nhà trước, cuối tuần em hẹn mọi người cùng đến tụ tập, bây giờ em sẽ gọi điện cho Trần Tùng, để anh ấy sắp xếp.” Tôi nói rất vội vàng và lo lắng, bàn tay đang lấy điện thoại bị Chu Lễ nắm lại, tôi cảm thấy sức mạnh trên bàn tay cậu ấy, đột nhiên cậu ta lại buông ra, thái độ cũng từ nghiêm túc chuyển thành nụ cười nhợt nhạt, “Đừng gọi điện cho mọi người nữa, đột nhiên anh nhớ ra mình không mang theo tài liệu ôn tập, hết cách rồi, chiều anh phải về trường thôi.” Cậu ta nắm tay tôi nửa ngày không buông, cho đến khi tôi khó chịu lắc lắc tay, cậu ta mới từ từ bỏ ra. Một lúc lâu, chúng tôi không ai lên tiếng.
“Em vẫn thích Tống Tuấn sao?” Cậu ta nặng nề hỏi.
Tôi lắc đầu, đột nhiên cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng thấy. Lúc này đã đến cửa khoa, bạn bè lần lượt đi vào, tôi và Chu Lễ tự nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tôi muốn duy trì mối quan hệ trước đây với cậu ấy, không muốn thay đổi, nhưng lần đầu tiên đối diện với tình huống này, tôi lại không biết phải từ chối khéo léo như thế nào, đầu tôi sắp loạn lên rồi. Vừa hay lúc này Viên Duyệt đi qua, tôi bước lên vài bước kéo lấy cậu ấy, tôi chỉ vào Viên Duyệt nói với Chu Lễ: “Em định thích cậu ấy!”
Vì lời tỏ tình bất thình lình của tôi mà Viên Duyệt sững người một lúc, sau đó lập tức khéo léo thoát khỏi tay tôi, lịch sự nói với tôi và Chu Lễ: “Xin lỗi, mười giờ lên lớp rồi, tôi không vào muộn được.” Nói xong, cậu ta bước vội đi vào.
Còn đám nam sinh trong khoa đang đứng sững ở một bên thì nửa ngày sau mới hoàn hồn, nhao nhao ồn ào đi theo Viên Duyệt vào giảng đường. Nhìn theo bóng dáng của Viên Duyệt, vô tình thấy Vũ Đạo đang đứng bên cạnh cửa sổ giảng đường tầng trên. Anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi, tôi trừng mắt nhìn lại, nhưng dường như anh ta không có ý định rời đi. Tôi cụp mắt xuống, đi đến bên cạnh Chu Lễ, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi!”
Chu Lễ do dự một chút, sau đó xoa đầu làm rối tóc tôi như trước kia, “Em không nên ngoan ngoãn lễ phép như vậy!”
Đúng rồi, trước kia tôi tuyệt đối sẽ nhảy lên làm loạn vô lý. Dường như cậu ấy rất lưu luyến mái tóc tôi, Chu Lễ khẽ thở dài: “Mới hai tuần không gặp mà tóc em đã dài ra rồi, có lẽ em để tóc dài sẽ rất xinh.”
Cùng động tác ấy, lúc trước tôi sẽ cảm thấy rất tự nhiên, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cơ thể mình khẽ cứng đờ, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy điều đó nên bèn thu tay lại, “Anh ra ga xe lửa đây, không đợi em tan học nữa. Sắp muộn rồi, em mau đi đi.”
“Ừm, anh đi đường cẩn thận nhé!” Tôi nói xong, nhanh chóng quay người chạy biến, không dám vừa đi ngược vừa vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy như trước kia, lần này tôi cũng không quay đầu lại, đi càng xa tôi càng cảm thấy thoải mái.
Sự xuất hiện bất ngờ của Chu Lễ khiến tôi vào học muộn, mặc dù chỉ muộn chưa đến hai phút nhưng vào giờ Vũ Đạo vẫn trịnh trọng nói tuyệt đối không cho phép đến muộn, mà giờ học này lại chỉ có một người vào muộn, chính là tôi, người đã đề ra ‘lý thuyết đến muộn’.
Sau khi ngồi xuống, Vũ Đạo vừa ghi vào giáo án vừa nói: “Vưu Dung đến muộn, bài thi thành tích trừ ba phút.” Anh ta chẳng liếc nhìn tôi, tháo cặp kính xuống, bắt đầu vào bài.
Nhớ lại lúc thi Đại học, Chu Lễ cho tôi mượn cây thước kẻ duy nhất của cậu ấy, bây giờ nhớ lại mới hiểu. Càng nghĩ càng thấy áy náy với Chu Lễ, càng thấy bực bội, nội dung bài học tôi chỉ viết chứ không nghe. Nếu tôi đã không thể tiếp nhận cậu ấy, chi bằng làm giống như cô gái đã từ chối Ngô Ngọc, khiến cho cậu ấy hoàn toàn từ bỏ? Việc từ chối và bỏ chạy không rõ ràng vừa rồi có lẽ đã làm cậu ấy tổn thương sâu sắc. Bây giờ có cần đuổi theo đến ga xe lửa không?
“Vưu Dung!” Vũ Đạo đột nhiên gọi tên tôi, tôi đang thất thần bèn vội vàng đứng lên. Vũ Đạo chỉ vào bên trái tấm bảng, rồi lại chỉ sang bên phải, hỏi: “Tôi giảng đến đâu rồi?”
Thấy vẻ mặt tôi mù tịt, anh
ta tiếp tục nói: “Nếu tâm không ở đó, thì chi bằng không đến!”
“Vâng! Ba phút với năm phút cũng không khác nhau lớn lắm!” Tôi không ngồi xuống, vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ dùng, sắp xếp xong mọi thứ, tôi lao thẳng về phía Vũ Đạo, anh ta đang nhìn tôi, lễ phép nói: “Em chào thầy ạ!”
Thái độ của Vũ Đạo có vẻ bất ngờ. Tôi cứ thế rời khỏi giảng đường trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của đám bạn học. Trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy Vũ Đạo quay lưng lại với mình, thản nhiên hướng về đám bạn học nói: “Điện và Từ giống như nam và nữ, thân thiết không thể tách rời, nhưng xét từ một góc độ nào đó mà nói thì lại không giống. Sự thay đổi của Điện sinh ra Từ, sự thay đổi của Từ cũng sinh ra Điện, chúng sinh ra nhau. Nếu chưa học tốt môn điện từ học, thì làm sao có thể bàn đến mối quan hệ nam nữ được chứ?”
Ra khỏi khoa, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Chu Lễ, nhưng điện thoại đã tắt máy. Vậy nên tôi gọi cho Trần Tùng, không ai bắt máy, tôi cấp bách gửi một tin nhắn. Không đến một lát, Trần Tùng gọi lại cho tôi, “Này, tiểu thư à, em không phải lên lớp sao, còn anh thì vừa đi vệ sinh ra đấy, rốt cục là có chuyện gì vậy?”
Tôi kể lại chuyện cho Trần Tùng nghe, đầu bên kia im lặng một lúc, “Trách anh trước giờ không nói với em, hôm nay em mới thấy bất ngờ. Thực ra, cậu ta vẫn luôn đợi đến lúc thi đỗ Đại học này đấy!”
Câu nói này của Trần tùng khiến tôi nhớ đến lời tỏ tình hôm đó của Ngô Ngọc, Trần Tùng bất đắc dĩ nói: “Không ngờ là cậu ta có cảm tình hơn với em, lại làm em đẩy cậu ta ra xa hơn. Em đừng đi đến ga tàu nữa, anh sẽ gọi cho nó, em cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi. Nếu như trong lòng thấy khó chịu, thì cứ nghĩ ‘Ai bảo cậu ta thích đứa con gái kì dị như mình chứ, tự làm tự chịu đi’!”
“Ê, anh đang an ủi em đấy hả?”
“Điện thoại mất tiền đấy, anh cúp đây!”
Mẹ kiếp, lại dám học trò này của mẹ à!
Tôi đang ăn cơm trưa trong phòng kí túc thì đám Tiểu Dư quay về. Tiểu Dư vừa vào đã nổi khùng: “Vũ Đạo uống nhầm thuốc rồi, lần đầu tiên giao bài tập về nhà, lại những mười hai bài. Đúng là không phải người mà! Chia nhau đi, mỗi người ba bài.”
“Mình không đi học, có phải không cần làm không?” Tôi định lười.
“Cậu cho rằng cậu ABC là có thể không làm việc sao?” Lời thỉnh cầu của tôi bị quản phòng Tiểu Dư từ chối.
“Tiểu Vưu phải làm bốn bài.” Giọng điệu của Giả Họa vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“Vậy một người làm bốn bài, một đề mà hai người làm, như vậy sẽ không sai được.” Vẫn là Phạm Thái bênh tôi.
“Ngoài ra, Tiểu Vưu, nói cho cậu một tin mừng này, ở trong khoa mình, cậu đã từ ‘một chân đạp hai thuyền’ lên trình thành ‘cô gái không có phẩm hạnh thích đùa bỡn những chàng trai thuần khiết’!”
“Danh tiếng của tôi, ôi!” Tôi đau khổ ôm đầu.
“Vốn dĩ cũng không tốt rồi, chắc hẳn là ảnh hướng không lớn lắm đâu.” Tiểu Dư nói mà mặt không biến sắc.
“Mặc dù danh tiếng của mình không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể tệ hơn được nữa chứ!” Tôi mặt mày đau khổ, vội vàng hỏi Tiểu Dư: “Cậu nói Viên Duyệt liệu có vì việc này mà cũng hiểu lầm mình, rồi mới không đón nhận tình cảm của mình không?”
“Dù cậu ta không hiểu lầm cậu, có lẽ cũng rất khó để tiếp nhận tâm ý của cậu, thực ra là vì cậu quá… khoác lác.”
Hai mắt tôi tối đen….
Buổi chiều, ba nữ sinh của ký túc (toàn khoa tổng cộng nhiều nữ sinh như vậy cơ mà) tụ tập lại bàn luận về tiết mục ngày Trung thu. Vì lần này ba khoa lớn Toán Lý Hóa chúng tôi cùng tổ chức liên hoan, vậy nên Vũ Đạo nói nữ sinh bọn tôi phải biểu diễn hai tiết mục. Đối với hoạt động của khoa, lần đầu tiên tôi hăng hái như vậy, đầu tiên tôi nhiệt tình đề nghị chơi trò ‘ba người nửa câu’, nhưng lại không có nữ sinh nào hưởng ứng, kết quả cuối cùng, bọn họ nói tôi có thể chọn thoại độc tấu hoặc đối đáp Thiên Tân. Nhưng ‘ba người nửa câu’ phải có thêm ba cô gái nữa cùng tôi biểu diễn, trừ khi là bọn họn chết, không phải, chết cũng không được!
(Trò chơi ‘ba người nửa câu’: là 1 hình thức biểu diễn dân gian truyền thống của TQ. 3 người đầu nói 1 câu rất dài, còn người thứ 4 chỉ nói nửa câu hai chữ, là 1 hình thức mang tính chọc cười)
Cuối cùng, tôi đưa ra đề nghị biểu diễn bài ca trống thất truyền của Thiên Tân, mọi người vừa nghe thấy hai chữ ‘thất truyền’ thì tai dựng hết lên. Ai cũng bảo tôi diễn luôn và ngay, nể tình bọn họ đang háo hức mong chờ nên tôi hát, thay tạm gõ trống bằng đập bàn. Sau bài diễn, tôi phát hiện mặt mũi mọi người xanh lét, cái thái độ như muốn nói ‘nỗi nhục của khoa’ và ‘đáng lẽ ra nên thất truyền từ sớm’!! Chẳng lẽ sở thích của tôi thật sự rất khác thường sao? Lúc bố và mẹ cãi nhau, mẹ thường hay hát, mà mỗi khi hát xong, bố tôi thường chủ động nhận sai, vì sao mấy cô nàng này lại không biết thưởng thức nghệ thuật như vậy nhỉ?
(Bố Vưu Dung: Các cháu đã hiểu nỗi khổ của chú chưa? Đổi lại là các cháu, các cháu có thể không thỏa hiệp và đầu hàng sao?
Nữ sinh các khoa vội vàng gật đầu: Bọn cháu hiểu! Thần kinh của bọn cháu sức dẻo dai rất có hạn mà chú! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mặc dù chú không quản được mẹ của Vưu Dung, nhưng chú vẫn nên cố gắng quản tốt Vưu Dung, đừng để cậu ấy ra ngoài nhiễu dân.)
Cuối cùng, trải qua thảo luận, mọi người chọn tiết mục độc tấu violin của Phạm Thái; Lưu Phấn, một nữ sinh khác trong khoa biểu diễn ảo thuật, màn thỏ biến hóa. Vì tiết mục này không mấy mới mẻ nên tôi đã đề nghị đổi thành ‘thỏ nhảy qua vòng lửa’, sau cùng tôi bị đoạt mất quyền phát ngôn! Thực ra tôi cảm thấy tiết mục của bọn họ không có gì mới mẻ như của mình, cũng không kích thích, nhưng mọi người lại nói tiết mục của tôi quá mới mẻ, quá kích thích, vậy nên không thể thông qua. Aiz, thiên tài luôn có ít người hiểu….
Buổi tối, khổ não làm bốn bài tập kia, tóc trên đầu cũng sắp bị tôi nhổ sạch mà vẫn chưa nghĩ được lối ra, tôi thật sự ABC* sao? Chẳng lẽ thực sự giống như Vũ Đạo nói, giải quyết không xong mối quan hệ giữa nam và nữ là vì tôi học không tốt môn Điện từ học sao? Tôi thề, để giải quyết tốt mối quan hệ giữa nam và nữ, tôi nhất định phải cố gắng học tốt môn Điện từ học! Phải vùi đầu khổ học…
(ABC: viết tắt của câu: A, đồ ngu! Được bạn nhỏ Dung sáng tác ra htrc)
(Ôi, cô gái đáng thương bị Vũ Đạo che mắt!!)
“Vâng! Ba phút với năm phút cũng không khác nhau lớn lắm!” Tôi không ngồi xuống, vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ dùng, sắp xếp xong mọi thứ, tôi lao thẳng về phía Vũ Đạo, anh ta đang nhìn tôi, lễ phép nói: “Em chào thầy ạ!”
Thái độ của Vũ Đạo có vẻ bất ngờ. Tôi cứ thế rời khỏi giảng đường trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của đám bạn học. Trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy Vũ Đạo quay lưng lại với mình, thản nhiên hướng về đám bạn học nói: “Điện và Từ giống như nam và nữ, thân thiết không thể tách rời, nhưng xét từ một góc độ nào đó mà nói thì lại không giống. Sự thay đổi của Điện sinh ra Từ, sự thay đổi của Từ cũng sinh ra Điện, chúng sinh ra nhau. Nếu chưa học tốt môn điện từ học, thì làm sao có thể bàn đến mối quan hệ nam nữ được chứ?”
Ra khỏi khoa, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Chu Lễ, nhưng điện thoại đã tắt máy. Vậy nên tôi gọi cho Trần Tùng, không ai bắt máy, tôi cấp bách gửi một tin nhắn. Không đến một lát, Trần Tùng gọi lại cho tôi, “Này, tiểu thư à, em không phải lên lớp sao, còn anh thì vừa đi vệ sinh ra đấy, rốt cục là có chuyện gì vậy?”
Tôi kể lại chuyện cho Trần Tùng nghe, đầu bên kia im lặng một lúc, “Trách anh trước giờ không nói với em, hôm nay em mới thấy bất ngờ. Thực ra, cậu ta vẫn luôn đợi đến lúc thi đỗ Đại học này đấy!”
Câu nói này của Trần tùng khiến tôi nhớ đến lời tỏ tình hôm đó của Ngô Ngọc, Trần Tùng bất đắc dĩ nói: “Không ngờ là cậu ta có cảm tình hơn với em, lại làm em đẩy cậu ta ra xa hơn. Em đừng đi đến ga tàu nữa, anh sẽ gọi cho nó, em cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi. Nếu như trong lòng thấy khó chịu, thì cứ nghĩ ‘Ai bảo cậu ta thích đứa con gái kì dị như mình chứ, tự làm tự chịu đi’!”
“Ê, anh đang an ủi em đấy hả?”
“Điện thoại mất tiền đấy, anh cúp đây!”
Mẹ kiếp, lại dám học trò này của mẹ à!
Tôi đang ăn cơm trưa trong phòng kí túc thì đám Tiểu Dư quay về. Tiểu Dư vừa vào đã nổi khùng: “Vũ Đạo uống nhầm thuốc rồi, lần đầu tiên giao bài tập về nhà, lại những mười hai bài. Đúng là không phải người mà! Chia nhau đi, mỗi người ba bài.”
“Mình không đi học, có phải không cần làm không?” Tôi định lười.
“Cậu cho rằng cậu ABC là có thể không làm việc sao?” Lời thỉnh cầu của tôi bị quản phòng Tiểu Dư từ chối.
“Tiểu Vưu phải làm bốn bài.” Giọng điệu của Giả Họa vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“Vậy một người làm bốn bài, một đề mà hai người làm, như vậy sẽ không sai được.” Vẫn là Phạm Thái bênh tôi.
“Ngoài ra, Tiểu Vưu, nói cho cậu một tin mừng này, ở trong khoa mình, cậu đã từ ‘một chân đạp hai thuyền’ lên trình thành ‘cô gái không có phẩm hạnh thích đùa bỡn những chàng trai thuần khiết’!”
“Danh tiếng của tôi, ôi!” Tôi đau khổ ôm đầu.
“Vốn dĩ cũng không tốt rồi, chắc hẳn là ảnh hướng không lớn lắm đâu.” Tiểu Dư nói mà mặt không biến sắc.
“Mặc dù danh tiếng của mình không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể tệ hơn được nữa chứ!” Tôi mặt mày đau khổ, vội vàng hỏi Tiểu Dư: “Cậu nói Viên Duyệt liệu có vì việc này mà cũng hiểu lầm mình, rồi mới không đón nhận tình cảm của mình không?”
“Dù cậu ta không hiểu lầm cậu, có lẽ cũng rất khó để tiếp nhận tâm ý của cậu, thực ra là vì cậu quá… khoác lác.”
Hai mắt tôi tối đen….
Buổi chiều, ba nữ sinh của ký túc (toàn khoa tổng cộng nhiều nữ sinh như vậy cơ mà) tụ tập lại bàn luận về tiết mục ngày Trung thu. Vì lần này ba khoa lớn Toán Lý Hóa chúng tôi cùng tổ chức liên hoan, vậy nên Vũ Đạo nói nữ sinh bọn tôi phải biểu diễn hai tiết mục. Đối với hoạt động của khoa, lần đầu tiên tôi hăng hái như vậy, đầu tiên tôi nhiệt tình đề nghị chơi trò ‘ba người nửa câu’, nhưng lại không có nữ sinh nào hưởng ứng, kết quả cuối cùng, bọn họ nói tôi có thể chọn thoại độc tấu hoặc đối đáp Thiên Tân. Nhưng ‘ba người nửa câu’ phải có thêm ba cô gái nữa cùng tôi biểu diễn, trừ khi là bọn họn chết, không phải, chết cũng không được!
(Trò chơi ‘ba người nửa câu’: là 1 hình thức biểu diễn dân gian truyền thống của TQ. 3 người đầu nói 1 câu rất dài, còn người thứ 4 chỉ nói nửa câu hai chữ, là 1 hình thức mang tính chọc cười)
Cuối cùng, tôi đưa ra đề nghị biểu diễn bài ca trống thất truyền của Thiên Tân, mọi người vừa nghe thấy hai chữ ‘thất truyền’ thì tai dựng hết lên. Ai cũng bảo tôi diễn luôn và ngay, nể tình bọn họ đang háo hức mong chờ nên tôi hát, thay tạm gõ trống bằng đập bàn. Sau bài diễn, tôi phát hiện mặt mũi mọi người xanh lét, cái thái độ như muốn nói ‘nỗi nhục của khoa’ và ‘đáng lẽ ra nên thất truyền từ sớm’!! Chẳng lẽ sở thích của tôi thật sự rất khác thường sao? Lúc bố và mẹ cãi nhau, mẹ thường hay hát, mà mỗi khi hát xong, bố tôi thường chủ động nhận sai, vì sao mấy cô nàng này lại không biết thưởng thức nghệ thuật như vậy nhỉ?
(Bố Vưu Dung: Các cháu đã hiểu nỗi khổ của chú chưa? Đổi lại là các cháu, các cháu có thể không thỏa hiệp và đầu hàng sao?
Nữ sinh các khoa vội vàng gật đầu: Bọn cháu hiểu! Thần kinh của bọn cháu sức dẻo dai rất có hạn mà chú! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mặc dù chú không quản được mẹ của Vưu Dung, nhưng chú vẫn nên cố gắng quản tốt Vưu Dung, đừng để cậu ấy ra ngoài nhiễu dân.)
Cuối cùng, trải qua thảo luận, mọi người chọn tiết mục độc tấu violin của Phạm Thái; Lưu Phấn, một nữ sinh khác trong khoa biểu diễn ảo thuật, màn thỏ biến hóa. Vì tiết mục này không mấy mới mẻ nên tôi đã đề nghị đổi thành ‘thỏ nhảy qua vòng lửa’, sau cùng tôi bị đoạt mất quyền phát ngôn! Thực ra tôi cảm thấy tiết mục của bọn họ không có gì mới mẻ như của mình, cũng không kích thích, nhưng mọi người lại nói tiết mục của tôi quá mới mẻ, quá kích thích, vậy nên không thể thông qua. Aiz, thiên tài luôn có ít người hiểu….
Buổi tối, khổ não làm bốn bài tập kia, tóc trên đầu cũng sắp bị tôi nhổ sạch mà vẫn chưa nghĩ được lối ra, tôi thật sự ABC* sao? Chẳng lẽ thực sự giống như Vũ Đạo nói, giải quyết không xong mối quan hệ giữa nam và nữ là vì tôi học không tốt môn Điện từ học sao? Tôi thề, để giải quyết tốt mối quan hệ giữa nam và nữ, tôi nhất định phải cố gắng học tốt môn Điện từ học! Phải vùi đầu khổ học…
(ABC: viết tắt của câu: A, đồ ngu! Được bạn nhỏ Dung sáng tác ra htrc)
(Ôi, cô gái đáng thương bị Vũ Đạo che mắt!!)
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment