CHƯƠNG 11 - ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN
Sáng thứ năm, lúc kéo rèm cửa
sổ ra tôi mới phát hiện đêm qua trời đổ mưa nhè nhẹ. Lúc Tiểu Dư quay lại còn hắt
xì một cái, cô ấy cứ phàn nàn thời tiết trở lạnh đột ngột. Lúc cô ấy đưa tôi tấm
thẻ điểm danh, Giả Họa cầm lấy, nói: “Thứ sáu mình điểm danh cho!”
Tiểu Dư vừa cầm chậu rửa mặt
vừa nói: “Thầy giáo Trương Văn của các cậu hôm nay mặt mũi bầm dập, như bị đánh
ấy. Còn dạy Không thủ đạo cơ đấy, rốt cục là có biết hay không vậy, bị người ta
đánh thành ra như thế cơ mà!”
“Có lẽ nửa đêm thầy ấy đi
hành hung không được nên bị hành hung lại! Aiz, đáng tiếc lúc này không phải Vũ
Đạo bị đánh thành như vậy!” Nói đến Vũ Đạo, tôi liền nghiến răng nghiến lợi, những
người khác trong ký túc xá đều thở dài.
Đường đến lớp học đi qua bệnh
viện của trường, không ngờ đụng trúng thầy Trương Văn và bác sĩ Trương ở cửa.
Bác sĩ Trương nhìn thấy tôi từ xa đã mỉm cười.
“Anh ta chính là thầy bói
Trương đó hả?” Tiểu Dư dìu tôi nhỏ giọng hỏi.
Thấy tôi gật đầu, cô mới bùi
ngùi nói: “Đại tiên đẹp trai thật!”
Chúng tôi dừng lại trước cửa
bệnh viện, bác sĩ Trương tươi cười như hoa, hỏi: “Tiểu Vưu, đi đâu vậy em?”
“Chào bác sĩ Trương, bọn em
đi đến lớp ạ!” Vừa nhìn thấy trai đẹp, tâm trạng của bổn tiểu thư liền tươi
sáng hẳn. Có điều thầy Trương Văn đứng bên cạnh bác sĩ Trương đôi mắt lại rất
hung dữ, anh ta u ám nói: “Em chính là ‘Ngực’… Vưu Dung hả, em là sinh viên của
tôi đây mà.”
Thấy tôi gật đầu, anh ta đánh
giá tôi một lượt: “Tiết học đầu tiên, sao tôi lại không chú ý đến em nhỉ! Em….”
Bác sĩ Trương liền đứng chắn
trước người thầy Trương Văn, trưng ra nụ cười quyến rũ chết người, hỏi tôi: “Tiểu
Vưu, chân sắp khỏi chưa em?”
Sau đó đột nhiên anh ta ghé
sát mặt vào tôi, dọa tôi giật nảy người, rồi nhíu mày nói: “Gần đây tình duyên
cực thịnh nhỉ! Có điều vận tình duyên mà tôi xem trúng lại u ám rồi.”
“Bác sĩ Trương anh đoán không
đúng gì cả, đến tận hôm nay em vẫn chưa gặp được mảnh tình nào cả.”
Bác sĩ Trương cười bí ẩn, “Thứ
hai đến bệnh viện một chuyến, tôi kiểm tra lại cái chân cho em.”
“Được ạ! Tạm biệt bác sĩ
Trương! Tạm biệt thầy Trương!” Tôi vội vàng chào bác sĩ Trương, thực ra là vì
thái độ trên khuôn mặt bị đánh bầm dập của thầy Trương Văn càng lúc càng khủng
bố.
“Thật ra nhìn kĩ thì thầy
Trương Văn cũng không xấu, chẳng qua là lúc này bị đánh thành đầu heo mà thôi.
Đúng rồi, thứ hai mình đi với cậu đến gặp bác sĩ Trương, để anh ấy xem tình
duyên của mình đang ở đâu nhé.” Vừa đi, cái tính phong lưu gian tà của Tiểu Dư
lại trỗi dậy.
Chúng tôi nhanh chóng đi đến
tòa nhà khoa Lý, hôm nay là giờ Cơ học của thầy Lý Giản, không dám chậm trễ,
chúng tôi cắm đầu chạy vào trong lớp. Gặp mấy cậu nam sinh, thật ra không có ai
dám nói trước mặt, bọn họ chỉ nhìn vào ngực tôi, sau đó mặt mày nhăn nhó vì nín
cười vội vàng chạy đi, điều này ngược lại làm tôi càng thêm bốc hỏa. Việc khiến
tôi vui mừng là, lúc hai người Viên Duyệt và Vương Cát đi qua, Viên Duyệt chủ động
chào hỏi tôi, mặc dù chỉ là mấy câu hỏi han ngắn ngủi nhưng cũng khiến tôi cảm
thấy biết ơn. Anh chàng duyên số của tôi là cậu ta chăng?
Vừa vào giảng đường, tôi nghe
thấy mấy nam sinh lớp khác ở hàng ghế sau thảo luận:
“Chẳng trách lại kéo như vậy,
cũng chẳng cần hình tượng, thì ra người ta không lo buồn gì, có ‘hôn phu ấu
thơ’ đợi rồi mà!”
Tôi sững người, nhìn sang Tiểu
Dư, còn đám nam sinh kia thấy tôi đến thì im bặt. Sau khi ngồi xuống, Tiểu Dư
giải thích: “Hôm qua mình chỉ nói đùa với mấy đứa con gái phòng đối diện thôi.”
Thực hành đến hôm nay, tôi đã
không còn sợ những lời bàn tán của người khác, tôi chỉ sợ Viên Duyệt hiểu nhầm.
Ngoái đầu nhìn Viên Duyệt, tôi không thấy cậu ấy có bất kỳ thái độ nào.
Bốn tiết học buổi sáng trôi
qua, giáo sư Lý Giản vừa rời đi, tôi đã nhìn thấy một nam sinh xách theo một bọc
vải ở cửa, gọi tôi: “Vưu Dung!”
Cậu ta gọi như vậy, dĩ nhiên
là đã thu hút những cái liếc mắt của nam sinh toàn khoa. Thì ra là cậu bạn thân
Trần Tùng đang học trong Viện Khoa học Công nghệ. Tôi vội vàng rời khỏi giảng
đường, kéo cậu ta ra một góc.
“Sao anh lại tìm đến tận đây
vậy?”
“Lưu Vũ gọi điện bảo anh là
em bị thương, anh vừa đến ký túc xá thì em không có đó nên anh đến khoa tìm. Một
thầy giáo trẻ tuổi đeo mắt kính nói là em đang học ở đây.” Trần Tùng ra hiệu rồi
đặt bọc vải xuống, “Đây là quần áo, mẹ chúng ta nói em không mang theo quần áo
mùa thu nên bảo anh mang qua.”
Lúc này rất nhiều sinh viên
lũ lượt rời khỏi giảng đường, tôi vội vàng kéo Trần Tùng từ đầu kia cầu thang
ra khỏi tòa nhà khoa.
“Vốn dĩ mọi người tính mười một
sẽ tụ tập một bữa, có điều anh nói với mấy đứa là em Chín Điên* bị bong gân rồi
nên hai ngày tới đây mấy đứa học trong thành phố này sẽ đến thăm em. Chu Lễ ở
Cát Lâm mấy ngày nay hình như thi cử gì đó, tối nay anh sẽ gọi điện cho nó.”
“Đại ca à! Không cần đâu! Mẹ
mình nói em phải khiêm tốn!” Còn lo tôi chưa đủ khiến người khác chú ý sao!
“Mẹ chúng ta nghĩ kiểu gì vậy!
Việc này có thể làm được sao?”
“….”
(Giải thích: ‘em Chín Điên’,
nguyên văn là 疯九妹: Phong cửu muội, phong này có nghĩa là điên. Ý nói, bạn Dung có 8 người
bạn thân, cô ấy là người thứ 9, tên này là tên gọi thân mật của 8 anh
chàng kia đặt cho Vưu Dung.)
Tôi quay về ký túc xá, Tiểu
Dư báo cho tôi một tin buồn: “Nam sinh khoa chúng ta đã truyền nhau rằng, cậu
không chỉ được định hôn từ tấm bé, mà còn ‘một chân đạp hai thuyền’*. Mấy đứa
nó thấy kiểu con gái như cậu mà cũng có thị trường đến thế, đúng là khiến bọn
nó có cảm giác thói đời thất thường, rồi tính nghiêm trọng của xu hướng mất cân
bằng tỉ lệ nam nữ.”
Mẹ nó chứ! Tôi có con trai
theo đuổi thì thói đời thất thường sao? Vậy nếu tôi nói với chúng nó đấy là các
anh của tôi, có phải chúng nó sẽ cảm thấy thế giới lại tái sinh và có hi vọng
không? Chẳng quan tâm đến kẻ khác nữa, không được, tôi phải tìm cơ hội để giải
thích rõ ràng với Viên Duyệt, cứu vớt lại hình tượng thơ ngây của mình! Máu dồn
lên não, không thể đợi được nữa, bây giờ phải đi thôi.
(Một chân đạp hai thuyền:
lăng nhăng)
*
Đi đến ký túc xá nam sinh
phía sau, lúc bước vào cửa tôi bị bảo vệ nhìn thấy, ông quan tâm hỏi tôi:
“Chân sao vậy cháu?”
“Bị bong gân ạ, qua hai ngày
nữa là khỏi thôi ạ!” Tôi mỉm cười nói rồi chạy thẳng vào phòng 108 của Viên Duyệt.
Sau khi gõ cửa bước vào, không ngờ Viên Duyệt không có ở đó, Vương Cát ở cùng
phòng hỏi tôi: “Có chuyện gì không?”
Tôi vội vàng nói: “Giả Họa và
Phạm Thái nhờ mình đến lĩnh học bổng tháng này.”
“Chân của cậu khỏi nhanh thật,
bọn họ không tự đến à?” Vương Cát mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lấy tiền
đưa tôi.
“Ừm, đúng rồi, sao Viên Duyệt
không có đây?” Tôi cố gắng giả vờ vô tình hỏi, nhưng chuyển đề tài còn cứng nhắc
quá, Vương Cát ngừng lại, trả lời: “Chiều nay không có tiết học, cậu ấy đi CS rồi!”
Lớp mấy rồi còn DB táo bón!
Đi vệ sinh cũng phải đợi chiều không có tiết học sao?*
(VC nói là đi CS, bạn Vưu hiểu
thành đi 厕所: đi vệ sinh)
“Vậy mình ở đây đợi cậu ấy!”
(Chú thích của tác giả: DB ở
Đức là chỉ Deutsche Bahn, tên viết tắt của đường sắt Đức, ở Đức tôi sợ nói
thành ‘đại tiện’ bị người ta mắng. Nhưng mà bây giờ tôi về nước rồi!! Ha ha ha)
“Có thể cậu ấy phải lên lớp học
tối trước rồi mới về đấy.”
“Đi vệ sinh mà cũng phải lâu
như vậy sao?” Cuối cùng tôi không nhịn được nữa bèn hỏi.
“CS không phải là ‘đi vệ
sinh’!” Vương Cát cười thành tiếng.
“Vậy chẳng lẽ là…. ‘ăn
phân’?”*
(Chú thích: 吃屎: Chī shǐ: ăn phân)
Những người cùng chung phòng
với bọn họ cười ầm lên, trong đó có một cậu sinh viên ôm bụng giải thích: “Đấy
là tên của một game online!”
Tôi xấu hổ vội vàng cảm ơn rồi
rời khỏi đó, sau khi đóng cửa loáng thoáng nghe thấy có một nam sinh trong
phòng cảm khái: “Giống như phương trình vũ trụ, khiến người ta không sao giải
thích được! Không thưởng thức nổi cái hay của cô nàng này.”
*
Buổi chiều Lữ Xuyên từ Đại học
Thiên Tân đến thăm tôi, tôi nhớ lúc trước khi hỏi mấy cậu ấy CS là cái gì,
chính cậu ta đã giải thích với tôi từ đấy có nghĩa là ‘nhà vệ sinh’! Sau khi cậu
ta bị tôi đánh cho một trận tơi tả, tôi cẩn thận xin cậu ấy thỉnh giáo về CS, rồi
bảo cậu ta dẫn tôi ra quán cà phê internet dạy suốt cả chiều, cuối cùng cũng
xong.
Buổi tối, chạy vội đến lớp tiếng
anh, đại khái là chiều chơi hơi mệt, lúc thực hành nghe, tôi nghe như tiếng
chim, tôi buồn ngủ gật gù liên tục, cuối cùng không chịu được nữa ngủ luôn. Đột
nhiên, cảm thấy chân nhói đau nên tôi lập tức tỉnh táo, Tiểu Dư đang trừng mắt
véo tôi, Phạm Thái lại nhỏ giọng nói: “Gọi cậu trả lời kìa.”
Tôi vội vàng đứng bật dậy, thầy
giáo tiếng anh tức giận lặp lại câu hỏi, “ABC là viết tắt của cái gì?”
Không ngờ thầy giáo tiếng anh
cũng chơi cái trò mắng người kín đáo này! Xem như thầy hỏi đúng người rồi, hừm,
đây chính là sở trường của em, tôi không hề do dự, lớn tiếng trả lời:
“Là viết tắt của từ ‘Ah, đồ
ngu!’ ạ!”
Đột nhiên, cả lớp cười ầm
lên.
Gì đây, thầy giáo tiếng anh mặt
mày đen thui bỗng trắng bệch? Thầy giáo quay người, hung hăng viết lên bảng đen
‘American Broadcasting Company’ (Công ty phát thanh truyền hình Mỹ).”
(Ghi chú: Cái từ ABC đó nhanh
chóng trở thành một tác phẩm điển hình được lưu truyền rộng rãi của tôi! Thỉnh
thoảng cũng được bạn cùng phòng coi là cách gọi tắt lúc hô tên tôi.)
Buổi tối, nhận được điện thoại
của Chu Lễ học tại Đại học Cát Lâm.
“Anh vừa từ phòng tự học về
ký túc xá thì nhận được điện thoại của Trần Tùng, nó nói em bị bong gân.”
“Từ lúc nào mà anh chăm chỉ vậy
hả!”
“Thứ hai anh có bài thi
chuyên ngành, tương đối quan trọng. Bị bong gân có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng! Có điều nếu
như anh mang quà gì từ Đông Bắc về, có lẽ em có thể khỏi nhanh hơn chút chút!”
Tôi nói đùa.
“Nếu thứ hai anh không có bài
thi, anh….” Chu Lễ vừa nói được một nửa, tôi thấy Tiểu Dư đi vào, trong lòng
vui vẻ, vội vàng nói với Chu Lễ: “Cứ như vậy đi, anh ôn bài cẩn thận nhé, bye
bye!”
Nói xong, tôi liền gác máy.
Tôi nhìn vẻ mặt tươi cười của
Tiểu Dư là đã biết chuyện tôi nhờ, cô ấy nhất định đã giúp tôi làm xong. Quả
nhiên không ngoài dự đoán, Tiểu Dư kể cho tôi nghe bản tin mà mình nghe ngóng
được về vụ CS của Viên Duyệt.
Tôi thích thú nằm trên giường,
nghĩ thầm ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp, giống như mức độ của tiết tiếng anh
đối với tôi mà nói thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, điều quan trọng nhất
là, một ngày nay tôi không gặp Vũ Đạo, hơn nữa còn có tiến triển với Viên Duyệt,
mặc dù chỉ là một chút ít. Quả nhiên, con người chỉ cần sống thì vĩnh viễn có
hi vọng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment