CHƯƠNG 119 - ANH PHÁT BỆNH RỒI EM ĐẾN ĐÂY! - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

ANH PHÁT BỆNH RỒI 
EM ĐẾN ĐÂY!

Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Thể loại: Ngôn tình, trinh thám, nữ cường

Nguồn: Kites.vn, fb.com/queenie.ssk

Chương 119: Được cứu thoát (2)


“Pháp y Hứa!”, Thi Thụy bước đến gần Hứa Luật, khẽ nói bên tai cô: “Nghiệm thi thôi!”

Như một con rối được khởi động, Hứa Luật bắt đầu cử động, thao tác như thói quen … bắt đầu bắt tay kiểm nghiệm ‘Thi thể’ trước mặt.

Chín giờ rưỡi sáng, cả Tô Tử Khiêm và Thẩm Mộng vẫn chưa đến Cục cảnh sát báo tin, điện thoại cũng đã tắt máy, còn Đường Tố có mở máy nhưng không ai nhận điện.

Mạc Thông rốt cục cũng đã phát hiện điểm bất thường.

Nghe Mạc Thông báo cáo, cấp trên phái vài cảnh viên đến nhà Thẩm Mộng và Tô Tử Khiêm điều tra, và mang về một tin xấu.

“Nhà Đội trưởng Tô không có ai, có hỏi thăm bảo vệ thì nghe nói tối qua không thấy Đội trưởng Tô quay về.”

“Bên phía nhà Thẩm Mộng cũng không có người. Tuy nhiên sáng nay có người nói nhìn thấy một người đàn ông bước ra khỏi nhà Thẩm Mộng …”, anh cảnh sát chần chừ một lúc: “Theo miêu tả của bọn họ khả năng là giáo sư … Đường.”

“Hả???”

Mạc Thông kéo tay anh cảnh sát đó lại: “Không nhìn lầm chứ!”

“Em đã hỏi nhiều lần lắm rồi, xác định là giáo sư Đường.”

Đường Tố xuất hiện trong nhà Thẩm Mộng làm gì?

Thẩm Mộng thì ở phương trời nào?

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ … Tô Tử Khiêm và Cục cảnh sát thành phố Tân phối hợp điều tra, tình hình phát sinh bên phía này bắt buộc phải báo lại phía bên thành phố Tân.

Cục cảnh sát thành phố Tân nhanh chóng ra lệnh đưa Đường Tố về thẩm tra.

“Đường Tố là bạn trai Hứa Luật, thi thể được phát hiện trong nhà trọ của Hứa Luật. Đường Tố cũng ở trong căn nhà ấy. Hiện tại Thẩm Mộng và Tô Tử Khiêm đều mất tích, có nhân chứng chứng minh anh ấy xuất hiện trong nhà Thẩm Mộng. Điều này cho thấy Đường Tố là người bị tình nghi nhiều nhất, nhất định phải đưa anh ấy trở về xét hỏi.” Xước Xước, người phụ trách phát ngôn bên phía Cục cảnh sát thành phố Tân đưa ra suy luận, và dĩ nhiên tất cả những luận điệu này đều hướng về hai người là Đường Tố và Hứa Luật.

Mạc Thông nghe đối phương nói như vậy, trong lòng cực kỳ tức giận: “Mẹ kiếp …. Đường Tố … Đường Tố là ai chứ, nếu cậu ấy muốn phạm tội các người có thể tìm ra được chứng cứ sao?”

Bọn họ đành phải nhượng bộ, người bên Cục cảnh sát thành phố Giang khuyên họ nên rời đi trước.

Đi khỏi Cục cảnh sát, tức muốn bể phổi … Ông lấy điện thoại gọi lại cho Đường Tố, không ngờ Đường Tố bắt máy.

“Chàng thanh niên … cậu chạy đi đâu … Bên này …”

Nói còn chưa hết câu đã bị cắt ngang: “Khách sạn Thiên Hoa, phòng 1305.”

Dứt lời nhanh chóng cúp điện thoại, không thèm để ý đến cảm giác của Mạc Thông đầu dây bên kia.

“Haiizzaa …. Tên nhóc này lại giở trò quỷ gì đây.”

Mạc Thông cất điện thoại vào túi, chạy nhanh đến khách sạn Thiên Hoa, phòng 1305.

Cốc cốc cốc!

Cửa mở, tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, Mạc Thông kinh ngạc tột độ, ông ta rút súng theo bản năng: “Tình hình thế nào …”

Đường Tố cài cửa, không nói lời nào, quay trở về vị trí trước đó, không hề động đậy nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi phát ra từ màn hình vi tính.

Mạc Thông quay lại nhìn, khuôn mặt ông ta ngay lập tức căng cứng.

Trong màn ảnh thu lại cảnh Thi Thụy đang tiêm thuốc vào đầu Hứa Luật, và phản ứng của Hứa Luật.

Đường Tố không nói tiếng nào, bên tai anh chỉ đọng lại tiếng kêu gào thảm thiết của Hứa Luật.

“Đường Tố … Đây …. Đây là …”, Mạc Thông không đành lòng nhìn vào màn hình, ông ta liếc qua Đường Tố, chỉ thấy anh nhìn chòng chọc vào đó, trong lòng bận tâm: “Đây là gì?”

“Quà hắn chuẩn bị cho tôi.”

Anh đã dò hỏi tiếp tân, phòng này đã được đặt từ nửa tháng trước, tất cả chỉ dành cho ngày hôm nay, điều này cho thấy ván cờ này Thi Thụy bày bố rất tỉ mỉ.

Nhìn lại vào màn ảnh, không gian khá trống trải, tựa như là một nhà xưởng bỏ hoang, nhà xưởng trong thành phố Tân nhiều đến mức nào, không còn thời gian tra xét.

Hứa Luật không đợi được.



Mạc Thông: “Sao vậy …?” Chuyện này …

Màn hình lóe lên, hình ảnh biến mất, thay vào đó là hình ảnh của Thi Thụy.

“Máy tính đã được lập trình từ trước.”, Mạc Thông lập tức hiểu thông, tất cả mọi việc là do Thi Thụy sắp xếp.

“Khụ khụ ….”, trong màn ảnh Thi Thụy giả bộ hắng giọng một cái, ngồi trên một chiếc ghế gỗ, điệu bộ thoải mái, thư thả, bên cạnh hắn là một chiếc bàn trà, đặt phía trên là một tách cà phê nghi ngút khói.

“Xin chào Đường Tố! Chúng ta lại gặp nhau.” Hắn mở miệng chào hỏi, giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp mặt, hắn ưu nhã nâng tách cà phê, nhấp một ngụm: “Đường Tố, bây giờ chúng ta nói chuyện thẳng thắn.”

“Cứ nói!”, Đường Tố hướng về màn hình trả lời, anh tin chắc, hắn đã lắp đặt camera quan sát hết thảy.

Thi Thụy mỉm cười: “Tôi hiểu cậu, cậu ghét sự tẻ nhạt, căm ghét những thứ bình thường. Cùng người bình thường trải qua ngày ngày tháng tháng thật sự là một cơn ác mộng với cậu, tẻ nhạt đến mức khiến cậu phát điên; những vụ án không có chút khiêu chiến, những hung thủ ngu xuẩn …. Đây là cuộc sống cậu mong muốn ư?”, Thi Thụy lại nhấp ngụm cà phê, vắt chéo hai chân, giọng hờ hững: “Đạo đức và pháp quy chỉ có thể ràng buộc, chế trụ người tài.”

Đường Tố gương mặt không chút cảm xúc, không đáp trả.

Thi Thụy không ngừng mời chào anh: “Ngẫm lại xem, hai người chúng ta hợp tác, bày ra một thế giới tội phạm không ai có thể phá giải … Hứng thú biết bao nhiêu so với việc đi giải quyết những tên nghi phạm xuẩn ngốc, không phải ư? Chúng ta mới là người lập nên quy tắc … như vậy mới không tẻ nhạt.”

Không thể phủ nhận, Thi Thụy chính là phần tử tội phạm thông minh và giảo hoạt nhất mà anh được gặp. Có nhiều khi anh còn không muốn dùng từ ‘Phần tử tội phạm’ để hình dung một con người thông minh như hắn … chí ít dùng từ đối thủ sẽ hợp lý hơn một chút.

Đối thủ này rất hiểu anh, tất cả những lời hắn vừa nói như một lời mời chào cực kỳ có sức mê hoặc, khiến bản thân anh có nhiều lúc phân tâm với lời mời ấy.

Thế nhưng có một thứ vô hình đánh tan sự phân tâm ấy.

Hứa Luật không thích anh làm vậy.

Cô luôn kiên trì chính nghĩa, nếu anh đi theo con đường tội phạm đồng nghĩa với việc anh và cô trở thành hai con người xa lạ.

Anh không muốn nhìn thấy bất kỳ tia thất vọng nào trong ánh mắt của cô, một chút cũng không muốn.

Trong tiềm thức, anh đã bắt đầu đưa Hứa Luật lên đầu.

“Tôi từ chối!”, anh bình tĩnh đáp trả Thi Thụy.

Thi Thụy nheo nheo mắt: “Nếu như cậu lấn cấn việc của Hứa Luật, vậy cậu có thể yên tâm, bởi vì … Tôi sẽ khiến cô ấy bắt đầu gia nhập vào thế giới của chúng ta. Tôi thừa nhận cô ấy là một người phụ nữ kỳ diệu”, lúc nói mấy từ này, hắn ngửa đầu lên trời, gương mặt hắn phảng phất chút thèm thuồng, khiến người ngoài dễ dàng liên tưởng là hắn đang … đang thèm muốn dư vị của ‘người phụ nữ kỳ diệu kia’

Dư vị Hứa Luật.

Đường Tố khẽ chớp chớp mắt.

“Cô ấy đã chuẩn bị xong.” Thi Thụy phá lên cười, nụ cười tự tin, hắn nắm chắc chiến thắng, “Tiếp sau, mời cậu chuẩn bị thưởng thức một vở kịch đặc biệt …”

Màn ảnh tối lại, vài giây sau, lại sáng lên, trong màn hình xuất hiện, không còn là Thi Thụy mà chính là người đã nhiều ngày không gặp, Hứa Luật.

“Là Tiểu Luật …”, Mạc Thông sợ hãi kêu lên, chưa kịp định thần, lại trông thấy người nằm trên bàn giải phẫu trước mặt Hứa Luật: “… Cảnh sát Tô!”

Sự bình tĩnh còn sót lại của Đường Tố cuối cùng cũng bị đánh tan. Anh ngay lập tức hiểu được ý tứ của Mạc Thông.

Kẻ điên … Kẻ điên khùng … Hắn đã chuẩn bị, chuẩn bị phá hủy đi sức sống cuối cùng của Hứa Luật.

Mạc Thông chỉ vào màn ảnh: “Đường Tố! Chuyện là thế nào, Tô Tử Khiêm sao nằm ở đó?”

Đường Tố: “Vì hắn muốn Hứa Luật tự tay giết chết Tô Tử Khiêm, chỉ có như vậy ….”, còn chưa hết câu, Mạc Thông đã hoảng sợ thét lên.

“Đường Tố … Cậu mau nhìn đi … Đây … đây là …”

Màn hình bên trái, xuất hiện thêm ‘Phe thứ ba’

[Vị khách 1]: Cái quỷ gì đây?

[Vị khách 2]: Chơi game được một nửa rồi nhảy ra cái quái gì thế này …



[Vị khách 3]: Không phải là đang có vụ giải phẫu người sống sao, ở đâu … ở đâu?

[Vị khách 4]: Giả hay thật vậy? Giải phẫu người sống, phạm pháp mà???

[Vị khách 5]: Không có ai báo cảnh sát à….



Trên màn ảnh xoạt xoạt liên tục.

Đường Tố: “Không chỉ có như vậy, hắn còn muốn phát tán trên mạng, khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy ‘Tội’ của Hứa Luật.”

Thật sự không biết nên khen là nhân tài khó lường hay thủ đoạn biến thái nữa. Mạc Thông nhìn chằm chằm trên màn ảnh, càng ngày càng nhiều người bàn tán, cả người không kiềm được cơn tức giận.

Đường Tố: “Đoạn video clip trước đã nói cho tôi biết, Hứa Luật trải qua mấy ngày bị thuốc khống chế. Thuốc và thôi miên vào cùng một lúc khống chế tinh thần đang nằm trên bờ vực thẳm của Hứa Luật. Dưới con mắt hàng vạn người chứng kiến cô ấy tự tay giải phẫu thanh mai trúc mã, đến khi tỉnh lại, Hứa Luật nhất quyết không thừa nhận được chuyện này, trạng thái thần kinh sẽ phân liệt ra nhân cách thứ hai …”

“Cái … cái gì?”

Đường Tố nói quá nhanh, Mạc Thông theo không kịp. Mà Đường Tố cũng chẳng quan tâm việc ông ta có hiểu hay không, nói ra tất cả những suy nghĩ trong đầu, vốn không phải là cách thức làm việc của anh. Anh chỉ muốn tìm cách để giải tỏa những cảm xúc muốn nổ tung đầu anh.

“Muốn phân liệt nhân cách của một người không hề dễ dàng, thế nhưng … Dùng cả thuốc và thôi miên sẽ đánh vào chút lý trí duy nhất còn sót lại, phá hủy tinh thần và tâm linh vốn có của một người. Giết chết một người không khó, khó nhất chính là hủy diệt nghị lực của bọn họ …”

Mạc Thông nhìn Đường Tố như đang niệm ma chú, tốc độ nói nhanh kinh khủng: “Đường Tố, Hứa Luật đang ở đâu? Cậu biết đúng không? …”

Nếu như ngay cả Đường Tố cũng không biết … Vậy Hứa Luật và Tô Tử Khiêm …
Mạc Thông không nghĩ được nữa, có nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Đường Tố nhất định phải biết, nhất định phải nghĩ ra.

Mạc Thông nắm cổ áo Đường Tố, lúc này là thời điểm thế nào mà anh có thể tỉnh táo được như vậy …

“Cậu …”

Đường Tố đột nhiên đứng phắt dậy, đẩy Mạc Thông ra, phóng khỏi cửa.

“Đường Tố! Cậu đi đâu?”

Mạc Thông lồm cồm bò dậy … đuổi theo, chỉ kịp nhìn thấy bóng anh khuất sau ngã rẽ.

Mạc Thông không nhịn được chửi một tiếng: “Mẹ nhà nó … Lại chạy đi đâu rồi!”

Mạc Thông lo đến phát điên, trước mắt ông biết không thể nào theo kịp anh, quay đầu vào trong phòng, nhìn đoạn clip đang được truyền hình trực tiếp, đầu óc muốn vỡ tung.

Làm sao bây giờ?

Báo cảnh sát? Bây giờ cảnh sát đã liệt Hứa Luật vào hàng ngũ kẻ tình nghi nguy hiểm nhất, nếu như thêm đoạn video này, nhất định càng định thêm tội …

Nhưng nếu ông không báo cảnh sát, bộ cảnh sát sẽ không biết sao?



Làm sao bây giờ? Đường Tố đi đâu rồi? Bây giờ cậu ấy có chạy đến đó cũng không còn kịp.



Ai … Ai có thể ngăn cản được Hứa Luật?

Là ai?

Ai …

Mạc Thông dừng bước, nhanh tay móc điện thoại, liên lạc một người.

Điện thoại reo vang hai lần thì có người nhận điện.

“Tiểu Thông phải gặp rắc rối lắm mới chủ động gọi cho tôi”, thanh âm Đường Tu mang theo vài phần sung sướng.

Mạc Thông không có thời gian cùng anh ta nói chuyện phiếm: “Cậu biết Đường Tố đi đâu đúng không?”, trên đời này người có thể theo kịp suy nghĩ của Đường Tố chỉ có người đàn ông ở đầu dây bên kia mà thôi.

“Tiểu Thông à, ông gọi điện thoại đến liền hỏi ngay Đường nhị ở đâu?”, ngữ khí của Đường Tu biểu hiện rõ ràng sự không vui khi bọn họ coi anh ta là người không quá quan trọng.

“Tiểu Tu … Hứa Luật … Hứa Luật đang gặp nguy hiểm …. Con bé ….”, Mạc Thông nhìn chằm chằm màn hình, cao giọng: “Con bé muốn giết chết Tô Tử Khiêm.”

Con dao giải phẫu trong tay Hứa Luật như đang cứa từng nhát vào trong ngực Mạc Thông.

Giống như công việc thường ngày, Hứa Luật cầm trên tay dao giải phẫu, dùng sức, rạch một đường vào da thịt Tô Tử Khiêm, máu huyết lan tràn.

Đường Nhị, Hứa Luật, Tô Tử Khiêm …

Nói một tràng chính là vẫn không nhắc đến tên của anh ta: “Tiểu Thông! Ông gọi cho tôi để nói mấy lời nhảm nhí này thôi sao?”

Mạc Thông biết Đương Tu kiêu ngạo chẳng kém cạnh Đường Tố. Đường Tố là người ngông cuồng, tự kiêu thì Đường Tu chắc chắn là ngông cuồng, tự đại. Chuyện vô căn cứ như ‘Trái đất này xoay được là vì tôi’, anh ta cũng có thể nói ra được, đồng thời nhờ khí thế hơn người ấy khiến người nghe cho dù là lý luận vô nghĩa nhất cũng răm rắp tin theo.

Có thể là do Đường Tu ảnh hưởng, sự nôn nóng cùng cơn giận của Mạc Thông từ từ hạ xuống, đại não rốt cục cũng khôi phục suy nghĩ bình thường.

“Cậu biết đúng không?”

Đúng! Những chuyện phát sinh liên quan đến Đường Tố, Đường Tu làm sao không biết.

“À! Biết một chút!”, ngữ khí nhẹ nhàng, đơn giản: “Thật ra, tôi không thích làm anh hùng …”

“Cái gì …Cái gì?”, đề tài xoay chuyển quá nhanh khiến Mạc Thông không phản ứng kịp.

“Thế nhưng nếu Đường Nhị cầu cạnh tôi, thân làm đại ca tất nhiên phải quan tâm đến anh em, hơn nữa còn giúp tăng được ấn tượng trong lòng Tiểu Thông.” Anh ta nở nụ cười, truyền đến bên tai Mạc Thông: “Ông nói … Đúng không?”

“Cái gì?”

“Bây giờ … Hãy nhìn anh hùng lên sàn diễn.”

Đường Tu vừa dứt lời, Mạc Thông đã nghe hai tiếng ‘Đùng … Đùng’.

Một phát xuất từ đầu dây bên kia, một từ bên trong … màn ảnh.

“FML!”

*FML: Fuck my life

Không hiểu tại sao, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện người đàn ông mặc bộ quần áo kiểu Tông Trung Sơn. Là Đường Tu. Một tay anh cầm điện thoại, một tay hướng về màn ảnh.

Đường Tu: “Thích phương thức xuất hiện này của tôi không?”

Hai thanh âm cùng lúc truyền từ điện thoại và màn ảnh khiến Mạc Thông ngổn ngang.

Mẹ nhà chúng nó! Vở kịch thay đổi quá nhanh, hai tên nhóc khốn khiếp sớm đã thương lượng rồi? Còn ông ta như tên ngốc lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

“Được rồi! Trò chơi ngày hôm nay đã kết thúc. …”

Hình ảnh biến mất, chỉ còn lại màn hình đen trắng phát ra những tiếng xèo xèo.

Trên mạng, tất cả mọi người đều hoang mang.

[Vị khách A]: Là sao? Là sao?

[Vị khách B]: Đúng là bó tay!

[Vị khách C]: Người đàn ông cuối cùng xuất hiện là ai vậy! Dáng vẻ quá soái!



“Tiểu Thông?”

Cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, Mạc Thông dùng sức vuốt mặt, hai tên nhóc này lúc nào cũng coi ông ta như con rối: “Tô … Tô Tử Khiêm không sao chứ!” Ông ta như trút bỏ gánh nặng, đặt mông ngồi lên giường.

“Ha ha ha … Làm sao chết được, chỉ bị rạch một đường trên bụng thôi, khâu lại là xong!”, anh ta đã ra trận, làm sao để có người chết, phá hỏng kết thúc hoàn mỹ.

Mạc Thông: “…”, ông ta như quả bóng xì hơi … “Không sao là tốt rồi … À! Còn Thi Thụy đâu?”

“Đó là chuyện của Đường Nhị.” Chuyện bắt người khổ cực như vậy còn bắt anh ta tự mình làm sao.

“Hả???” Mạc Thông vừa nghe, ngồi bật dậy: “Cậu nói Đường Tố một mình đi bắt Thi Thụy? Cậu ấy biết Thi Thụy ở đâu?”

“Biết Thi Thụy trốn ở đâu khó lắm sao?”, thật sự thì lúc đầu tìm chỗ con chuột cống kia chui rúc ở đâu cũng khá khó.

Mạc Thông: “… Ở đâu?”

“Sân bay thành phố S!”

Ba thành phố: Giang, Tân và S đều được quy hoạch cùng một lúc, trong thời điểm quy hoạch thiết lập sân bay đặt tại thành phố S, là sân bay duy nhất của cả ba thành phố.

Thời gian còn sớm nhưng sân bay khá đông đúc, người người đi lui đi tới, nói cười ồn ã.

“Haizaa … Sao vậy … đi không chịu nhìn.”

“Muốn làm gì?”

“Tên oắt con không biết lễ phép, đụng vào người khác còn không chịu xin lỗi.”



Không phải người này.

Không phải.

Cũng không đúng.

Là ai.

Người nào …

Đứng bất động, đôi mắt sáng quắc quét qua từng người từng người …

Thời gian từng phút, từng phút trôi qua.

“Kính chào quý khách, chuyến bay XXXX đi Mỹ đang bắt đầu soát vé, xin mời quý khách mang hành lý đến quầy X làm thủ tục ….”

------------0000000----------

Sao tui cứ mong Quỷ Miêu Tử viết ngoại truyện 'Tiểu Thông -Tiểu Tu' .... Không thì 'A Sênh - Tiểu Tu' cũng được =))))))))))))))))))))))))))))

Hứa Luật cảm giác cơ thể nhẹ nhàng, lại thêm chút u mê, xung quanh một mảng tăm tối.

Bỗng nhiên phía trước có tia sáng chiếu rọi, như có lực hút hút cô vào trong một gian phòng, rất trống trải. Cô từ từ lấy đồng phục đang treo trên móc, mặc vào, đi về phía bàn giải phẫu.

Trên bàn đã có sẵn một bộ tử thi chờ cô kiểm nghiệm.

Đeo găng tay y tế, như ngày thường , cô bắt đầu kiểm tra phía bên ngoài cơ thể, xác định thời gian tử vong và vết thương trí mạng: từ trên đầu, rồi xuống mặt, tứ chi, thân người ….

Hai mắt thi thể nhắm nghiền, không nhúc nhích, theo thông lệ, phải kiểm tra giác mạc, cô đưa tay banh mí mắt.

Con ngươi của nạn nhân đột nhiên nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm.

Hứa Luật sững người, lập tức hiểu ra, chỉ là giả chết.

Cô thở phào nhẹ nhõm, người không chết thì bớt được việc, còn đang suy nghĩ, bàn tay vô thức cầm dao giải phẫu, đem mũi dao rạch vào lồng ngực thi thể.

Chờ đã ...

….

Đầu óc cô ‘ầm’ một tiếng, rồi trống rỗng.

Rõ ràng đã ý thức được nhưng động tác trên tay cô, con dao giải phẫu sắc lẹm vẫn đâm vào da thịt người nằm trên đó, trong chớp mắt, máu huyết đỏ tươi túa ra.

Dừng lại …. Dừng lại! Người này chưa chết, không thể giải phẫu.

Thế nhưng giờ khắc này đây ý thức và hành động như chia lìa, không thể khống chế, chỉ còn cách trơ mắt nhìn dao giải phẫu xé đôi ổ bụng, máu ra càng ngày càng nhiều, nóng quá … Rất nóng …

“Tiểu Luật …”

Cô quay hướng theo tiếng gọi, trợn tròn mắt: “Tử … Tử Khiêm.”

Dĩ nhiên là Tử Khiêm … nhưng tại sao người nằm trên bàn mổ là Tử Khiêm!

Tại sao vừa rồi cô lại không nhận ra?

Trong đầu Hứa Luật trống rỗng, xuống tay nhưng không chút nào do dự, nhanh gọn đưa dao rạch bụng anh một đường, máu huyết lan tràn, nhuộm đỏ cả một vùng, cô còn nhìn thấy rõ trái tim đang đập thình thịch, cách một lớp găng tay nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm nóng của sự sống, từng phút, từng phút trôi qua.

“Không muốn …”

Vì sao lại như vậy.

Phù phù phù phù ….

Ngừng đi ….

“Tử … Khiêm …”

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, yên tĩnh.

Là mơ!

Chỉ là mơ!

Hứa Luật sợ hãi không thôi, cô ngồi thừ trên giường một lúc lâu sau mới nhận biết được mình đang ở đâu, không phải là nơi ấy mà là một không gian sạch sẽ, thoải mái, trên tay có kim truyền.

Theo phản xạ cô đưa tay rút ra.

“Tiểu Luật!”

Cố Sênh đi lấy nước nóng quay về, trông thấy hành động của Hứa Luật, cô như chú thỏ con bị dọa sợ, trốn trong góc tường, che chặt bàn tay đang truyền nước biển, mu bàn tay bị ấn mạnh đến mức máu chảy không ngừng.

“Cậu đang làm gì vậy?!!”

Cố Sênh chạy vụt đến, ngăn cản hành động của Hứa Luật.

“Tiểu … Tiểu Sênh!”

Hứa Luật nhìn chằm chằm cô bạn thân, không tin vào mắt mình … thanh âm tràn đầy nghi hoặc: “Là … Là cậu ư?” … Hay vẫn chỉ là cơn mộng, là ảo giác của cô.

“Ngốc quá! Không phải tớ thì là ai chứ!”

Ông trời ơi! Sao nỡ để nha đầu ngốc của cô đến nông nỗi này. Hai viền mắt Cố Sênh hoe đỏ, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nếu không phải cô ta xem được đoạn clip đó trên mạng, thì chắc cô ta mãi mãi không biết bạn thân của mình gặp chuyện lớn đến mức đó.

Hứa Luật vẫn chưa tin được cảnh tượng trước mắt. Cô lại thu người vào trong góc phòng. Giống như những ngày đã qua đem tất cả mọi thanh âm, mọi sự vật chặn ở bên ngoài, chỉ có như vậy mới không bị ép đến mức điên loạn.

“Tiểu Luật! Cậu đừng sợ!”, Cố Sênh khóc lớn: “An toàn rồi, không sao rồi, cậu an toàn rồi!”

“An toàn???”, Hứa Luật lẩm bẩm, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đầy nước mắt của Cố Sênh: “Tiểu … Tiểu Sênh …”, bàn tay cô khẽ run, giơ lên vuốt má Cố Sênh.

Khuôn mặt có hơi ấm, nước mắt nóng hôi hổi.

“Là thật …”, cô vẫn chưa tin.

“Thật, dĩ nhiên là thật. Cậu sờ tớ một cái coi …”, Cố Sênh cầm hai tay Hứa Luật, áp sát lên mặt cô ta, để cô có thể cảm nhận được sự chân thật.

“Là thật … Là thật …”

Một lúc lâu sau mới xác định được … Hứa Luật ôm chầm lấy Cố Sênh, ôm rất chặt, rồi khóc thét.

“Tiểu Sênh … Sênh ơi … Là thật … là thật …”

“Đúng … đúng. Tất cả đều là thật …”

Cố Sênh bị ghì rất chặt, rất đau nhưng chỉ có cơn đau này mới khiến cho cô ta an tâm, chí ít điều đó chứng minh nha đầu này vẫn còn sống, vẫn còn sức lực.

Lại dùng thêm lực … cô ngốc này ….

Hứa Luật khóc lóc gần một tiếng đồng hồ, cổ họng khàn đến mức không phát ra âm thanh, trên người vẫn còn sốt. Những ngày vừa qua thể lực và tinh thần bị tiêu hao, cô khóc đến mức người lả đi vì mệt.



Trong phòng bệnh Hứa Luật, lớn hơn nhiều so với phòng bệnh thường, hai mắt Cố Sênh nhìn chằm chằm Đường Tố. Đường Tố dời ghế ngồi sát giường bệnh Hứa Luật.

Trên người Hứa Luật đủ các loại dây gắn với các thiết bị đo đạc, phát ra những tiếng tít tít, vang lên trong không gian yên tĩnh nghe càng rõ rệt, gương mặt cô đầy nét mệt mỏi, cho dù là đang ngủ nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt không tài nào giãn ra được, vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý.

“Cậu ấy …”, Cố Sênh nén nỗi đau xót, nghĩ đến cảnh tượng của Hứa Luật cả người cô ta run lên một cái: “Cậu ấy rất sợ. Rốt cục tên khốn đó đã làm gì với cậu ấy?”

Đường Tố không đáp lời.

“Tại sao hắn lại đối với Hứa Luật như vậy?”, cho đến ngày hôm nay, cũng không nhiều người biết được nội tình câu chuyện, trên internet chỉ lưu truyền vài hình ảnh, nhưng tất cả đã bị chặn … Cố Sênh cũng chỉ biết được thông qua mạng nên tình huống chi tiết thế nào cô ta vẫn chưa rõ.

Ánh mắt Đường Tố trầm xuống, anh đưa tay nắm chặt bàn tay không bị thương của Hứa Luật, cảm nhận hơi ấm của cô, cảm nhận sự tồn tại của cô. Tuy cô rõ rõ ràng ràng trước mắt báo cho anh biết: Cô đã quay về, cô đã ở bên cạnh anh, đây là sự thật.

Ý thức Hứa Luật dần tỉnh táo, những ký ức vụn vặt, rời rạc, tốt có, xấu có, mơ hồ không nhìn rõ. Cô không dám xác định những ký ức là thật hay giả … Nếu như đó chỉ là giấc mộng, cô chỉ mong nó mau tan biến.

Cô cảm giác những ngón tay khẽ lồng vào mái tóc cô.

Cảm giác rất quen thuộc.

Trong trí nhớ của cô, những buổi tối, cô nằm trên đùi anh, hai người cùng nhau xem tivi. Anh rất ghét coi phim truyền hình, anh luôn miệng đả kích mấy tình huống cẩu huyết và lời thoại sến súa. Cô rất thích … vừa xem phim vừa nghe anh ‘bình loạn’.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô …

“Đường …”, cô muốn mở mắt, nhưng rất căng thẳng, không dám xác định … “Đường Tố …”

Cô nghe bên tai mình thanh âm quen thuộc đáp lại.

“Anh đây!”

“Đường Tố!”, ngữ khí lần này xác định thêm vài phần.

“Anh đây!”

Vẫn là hai chữ đơn giản, kiên định nắm lấy tay cô, nắm rất chặt: Anh ở ngay bên cạnh em, cảm nhận anh đi, chỉ cần mở mắt đã có thể nhìn thấy anh.

Hứa Luật ép mình phải mở mắt ra, tai đã nghe rõ, cảm giác nơi bàn tay cô … Cô muốn chứng minh tất cả những điều này là sự thật. Mái tóc rối tung rối nùi, xem ra nhiều ngày chưa chải; sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, tiều tụy nhìn không ra; vành mắt thâm đen …. Thật sự anh rất không ổn … hơn nữa ….

“Ha ha ….”, Hứa Luật không nhịn được bật cười, đưa tay sờ lên cằm anh: “A … có râu … rất đàn ông … rất đẹp trai …” Trong lòng cô còn đang suy nghĩ không biết anh làm sao lại biến thành bộ dạng thế này rồi đây.

“Đường Tố khẽ hôn lên mu bàn tay cô: “Thích không?”

Hứa Luật nhíu mày: “Ngứa!!!”

Cô đưa mắt nhìn quần áo trên người anh, rất nhiều nếp nhăn. Đường Tố lại có thể chịu đựng bộ dáng lôi thôi lếch thếch này ư?

“Vừa già lại vừa xấu … Sao trước đây em không phát hiện ra có lúc anh xấu đến mức này nhỉ!!!”

“Xấu???”, Đường Tố trợn tròn mắt: “Em xác định mình không dùng sai từ chứ?”

“Sặc … Tự luyến!!!”, Hứa Luật chun mũi một cái, cong môi: “Mấy ngày nay anh không tắm à … Đi đi … mau mau về nhà tắm …”

Đường Tố liếc nhìn Hứa Luật, đứng dậy: “Vậy … anh đi về tắm … Chờ anh!”. Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, rồi quay đầu rời đi.

“Tiểu Luật, cậu đang làm gì vậy? Chưa truyền thuốc xong sao cậu gỡ ra.”

Đường Tố vừa mới rời khỏi, Hứa Luật đã bật dậy, nhanh chóng rút kim tiêm trên mu bàn tay … Cố Sênh giật mình.

“Sênh à … Tớ tỉnh rồi … Không cần truyền thuốc đâu!”, Hứa Luật nhún vai.

“Hồ đồ … Cậu là bác sĩ à!!!” Cố Sênh tức muốn nổ phổi, đang tính đưa tay ấn chuông gọi y tá.

Hứa Luật nhanh tay hơn cô ta một bước: “Tay tớ đau lắm …”, rồi cô xoa xoa bụng, “Mà bụng cũng đói … Cố Sênh! Đột nhiên tớ thèm ăn cháo cua … Cậu đi mua cho tớ đi?”

Cố Sênh nhớ ra bạn mình mấy ngày qua chưa được ăn: “Ăn được hải sản chưa? Để tớ đi hỏi bác sĩ, rồi chạy đi mua cho cậu. Cậu chờ tớ!”

Chờ khi Cố Sênh rời đi, Hứa Luật thở phào nhẹ nhõm, quan sát gian phòng mình nằm, khi ánh mắt chạm đến bình chất lỏng đang treo lủng lẳng kia, cô đột nhiên run bật lên, tiếp theo nhanh tay lấy bình thuốc xuống vào nhà vệ sinh đổ đi, rồi đem lọ không treo lại trên giá.

Nằm trên giường được một lúc, nghĩ ra điều gì đó, cô nhấn nút gọi y tá. Không lâu sau có y tá đẩy xe thuốc vào phòng.

“Hứa Luật! Em đến đổi thuốc cho chị”

Hứa Luật: “Còn mấy bình?”

“Dạ … để em coi …”, cô y tá nhìn toa thuốc, “Còn ba bình!”

“Cô cứ để hết ở đây, lát nữa tự tôi thay!”, Hứa Luật nói.

“Chuyện này …”, cô y tá do dự: “Hứa Luật! Cái này không đúng với quy định của bệnh viện.”

“Tôi cũng học y, việc đơn giản này tôi làm được”, Hứa Luật kiên trì, thấy cô y tá còn đang chần chừ, cô nghiêm giọng: “Nếu như cô không đáp ứng … vậy việc này cô không cần làm nữa.”

Hứa Luật nhìn ra đây không phải phòng bệnh thường, cô đành ‘cáo mượn oai hùm’ uy hiếp cô y tá.

Mà trước khi vào phòng bệnh cô y tá đã được thông báo bệnh nhân phòng này là rất đặc biệt, phải chăm sóc thật tốt, thêm nữa lại bị Hứa Luật dọa: “Vậy … vậy cũng được … nhưng nếu bác sĩ phát hiện … Chị Hứa Luật phải giúp em.”

“Được!”

Thành công lấy hết thuốc, chờ khi y tá bỏ đi, Hứa Luật cũng như trước, đem toàn bộ thuốc đổ bỏ, rồi đặt bình không vào ngăn kéo, quay trở về giường nằm.

Hứa Luật không hề biết toàn bộ hành động của cô đều được camera ghi lại.

“Cô ấy có phản ứng kháng cự với dược phẩm”, y tá trưởng nhìn bóng người trong video: “Chuyện trước đó đã tạo dấu ấn rất nghiêm trọng, do đó những thứ như thuốc và kim châm đều rất hoảng sợ.”

Đường Tố lặng im.

“Chờ đến khi cô ấy hồi phục, phần trị liệu tâm lý sẽ được tiến hành sau”, bác sĩ nhìn người ngồi bên cạnh: “Nhưng trước mắt cô ấy rất ghét truyền nước biển, là cách duy nhất có thể giúp cô ấy hồi phục nhanh chóng …. Đây là cuộc chiến đường dài …”

Mất bao lâu mới khiến Hứa Luật hồi phục, không ai có thể đoán trước được.

Vết thương trên cơ thể còn trông thấy, còn trong lòng ai có thể nhìn thấu.

“Ngoại trừ vết thương bên ngoài, tác dụng phụ của các loại thuốc không rõ nguồn gốc kia cần phải thời gian mới có thể tìm ra, có tiến triển tôi sẽ báo ngay cho anh biết.”

Sau khi nói xong, bác sĩ rời đi, Đường Tố ngồi nhìn chằm chằm vào bóng người trên màn ảnh, bất động thật lâu ….

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.