CHƯƠNG 118 - ANH PHÁT BỆNH RỒI EM ĐẾN ĐÂY! - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
ANH PHÁT BỆNH RỒI
EM ĐẾN ĐÂY!
Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Thể loại: Ngôn tình, trinh thám, nữ cường
Nguồn: Kites.vn, fb.com/queenie.ssk
Chương 118: Được cứu thoát (1)
Đầu
anh đau quá!!!
“Đội trưởng Tô … Tô … Tô Tử Khiêm!”, thanh âm Thẩm Mộng ôn nhu gọi ra cái tên cô đã từng thầm gọi biết bao lần: “Tử Khiêm! Để em kể cho anh nghe một câu chuyện xưa …”
Ánh mắt cô ta trở nên xa xăm.
“Có một bé gái, cô bé có một gia đình hạnh phúc, có ba có mẹ … Vào một ngày nọ, mẹ đi xa nhà. Ba cô bé ngày nào cũng ngóng đợi mẹ quay trở về. Cứ chờ, cứ chờ mãi … Mấy năm sau, cô đã rõ rõ ràng ràng rằng mẹ cô sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Sau khi mẹ cô rời đi, người cha ngày nào cũng uống rượu, có một đêm uống say cưỡng hiếp cô. Cô bé rất đau, gào khóc ‘Ba ơi! Con không muốn …. Không muốn’ … ‘Mẹ ơi … mẹ ơi!’ …. Thế nhưng không có ai nghe thấy. Cô không dám kẻ cho ai nghe, sự nhát gan và nhu nhược đã đẩy nhanh mức độ phạm tội của cha cô, cứ một lần rồi lại thêm một lần, ban đầu còn say rượu mới giở trò, sau này tỉnh táo cũng cưỡng hiếp cô … Ông ta nói đây là món nợ mẹ cô thiếu cô, bắt mẹ cô trả nợ … Cô bé mang thai, ông ta lại đưa con mình đi phá thai.
Cô trốn khỏi nhà, cô nỗ lực học tập, đạt được thành tích ưu tú, thi đậu Đại học Y, rời khỏi địa ngục trần gian …”
… Hung thủ là nữ giới, tuổi tác khoảng chừng hai mươi lăm, chưa kết hôn, vóc người hơi gầy … Đã từng học y, chuyên ngành pháp y, thành tích ưu tú. Cao khoảng 160-168, là người tỉnh ngoài không phải dân thành phố …. Công việc cô ta chưa ổn định, khả năng là còn đang thực tập hoặc chờ việc, chính vì lẽ đó mới có thời gian di chuyển giữa hai thành phố…
…. Trong phương diện học tập và công việc, cô ta luôn khao khát thể hiện, hy vọng có những biểu hiện đột phá.
… Trong phương thức ra tay của cô ta, hủy dung, phá hủy chức năng làm mẹ bắt nguồn từ sự căm hận và trả thù. Loại căm ghét này khả năng là do bộ phận ấy của cô đã chịu quá nhiều thương tổn.
Đối với phụ nữ tổn thương đau đớn nhất chính là bị xâm phạm.
… Vì lẽ đó, hung thủ đã từng bị cưỡng hiếp, khả năng đã từng mang thai sau khi bị làm nhục --- Đây chính là lý do hung thủ hủy đi tử cung của nạn nhân.
Thi Thuy bày ra vụ án lớn thế này, nhằm hướng chính là về Hứa Luật; còn người phụ nữ được Thi Thụy tuyển làm mũi dao phóng đến hướng Hứa Luật, bản thân cũng muốn đó cũng là dấu vết để lần theo…
…
Mạc Thông đã kể cho anh nghe ‘Phác họa chân dung tội phạm của Đường Tố’ … Trong đầu Tô Tử Khiêm nhớ lại.
Từng câu rồi từng câu đối với anh mà nói rất rời rạc, không nổi bật, giờ đây tất cả những thông tin ấy lại thể hiện rõ ràng trên người Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng phì phèo điếu thuốc, nhìn hàng lông mày Tô Tử Khiêm từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn cau chặt, cô ta nở nụ cười chế nhạo, đưa tay muốn vuốt lên đó nhưng bị Tô Tử Khiêm quay đầu tránh né.
Bàn tay bất giác cứng đờ, vẻ mặt đanh lại.
“Ha ha ha …. Chê tôi bẩn sao?”
Tô Tử Khiêm: “Thẩm Mộng … Cô …. Cô rất ưu tú, những chuyện kia đều đã qua, đừng để mình càng lún càng sâu …”
“Càng lún càng sâu …” Thẩm Mộng bật cười ha hả: “Đội trưởng Tô, anh nói một người đã chìm sâu trong tội ác đừng ‘càng lún càng sâu’?”, cô hút hết điếu thuốc: “Biết không? Nghỉ hè đại học năm nhất, tôi trở về nhà …. Mang đến tặng cho tên súc sinh kia một phần hậu lễ …. Ha ha ha ha … Nhờ hắn mà môn giải phẫu học đều không hề có chút áp lực, người sống còn giết chết được, thì người chết có tính là gì … Đội trưởng Tô, ngày hôm nay đưa anh đến đây, kể cho anh nghe những chuyện này, tôi không hề có ý định quay đầu …”
“Thẩm Mộng, cô nghe tôi nói …”, Tô Tử Khiêm nỗ lực động viên cô ta, “Cô chỉ là trong lòng sinh bệnh …. Trị hết bệnh này là không sao.”
“Bệnh?”, Thẩm Mộng nhìn anh.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Tô Tử Khiêm đưa mắt nhìn sang.
Là Thi Thụy.
Tô Tử Khiêm giãy giụa, trợn mắt nhìn thẳng mặt hắn.
“Đội trưởng Tô! Anh thử nói coi ‘Tâm bệnh’ thì chữa cách nào?”, hắn cười cười, thái độ thành khẩn.
“Tiểu Luật đâu … Thi Thụy, mày đem Hứa Luật đi đâu rồi!!!”, Tô Tử Khiêm gào lên.
“Tiểu Luật? À à … ý của anh là pháp y Hứa? Cô ấy … Cô ấy đang chuẩn bị, chờ cô chuẩn bị xong sẽ ra ngay, anh nhanh chóng nhìn thấy được cô ấy thôi.”
Một lúc lâu sau, Tô Tử Khiêm cũng được trông thấy một ‘Hứa Luật chuẩn bị kỹ càng’.
“Tiểu … Tiểu Luật!”
Tim Tô Tử Khiêm như bị ai bóp nghẹn, không thể tin người trước mắt mình là Hứa Luật.
Gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tiều tụy, hai bên má hóp lại khiến cho đôi mắt trông lớn hơn bình thường, nhưng đôi mắt ấy lại không có thần, trống rỗng, mất đi vẻ lấp lánh, như một đứa trẻ vô hồn.
Anh thử gọi một tiếng, nhưng nó như vũng bùn trên tảng đá, không tài nào thắng nổi cơn sóng lớn.
“Mày đã làm gì cô ấy!!!”, Tô Tử Khiêm hai mắt đỏ ngầu, thét lên với Thi Thụy.
“A …. Giờ này anh nên lo lắng cô ấy sẽ làm gì với anh thôi cảnh sát Tô!”, trái với cơn phẫn nộ của Tô Tử Khiêm, hắn rất thong dong bình tĩnh: “Tôi chỉ giúp cô ấy lựa chọn một con đường tốt hơn.”
Hắn thay đổi kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo.
Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, Hứa Luật chỉ là một con cờ để phá hủy sự đồng cảm ít ỏi với thế giới này của Đường Tố. Hắn muốn Đường Tố không kết giao với bất cứ một ai trong xã hội này, không cần tinh thần trọng nghĩa dư thừa, đạo đức vớ vẩn. Nhưng mấy ngày vừa qua, hắn nảy ra ý mới.
Một kế hoạch toàn vẹn đôi đường, hắn muốn có Đường Tố, và muốn luôn cả Hứa Luật; hắn muốn hai người bọn họ gia nhập vào đội ngũ của hắn, khiến toàn bộ thế giới này dậy sóng.
Trong lòng mỗi một người đều có một điểm đen, hắn muốn phóng lớn điểm đen ấy, khiến bóng tối trở thành chủ lực.
Bây giờ muốn thực hiện được kế hoạch, bước mấu chốt nhất phải để Hứa Luật tự tay giết chết thanh mai trúc mã của mình.
Thẩm Mộng khoanh tay đứng bên cạnh cười gằn từng tiếng.
Đường Tố và Mạc Thông suốt
đêm không ngừng nghỉ đi đến thành phố Giang, thẳng đến gian nhà trọ của Hứa Luật.
Đã quá nửa đêm, khu cư xá yên tĩnh đến lạ kỳ, đường dây cảnh giới màu vàng nhìn rất rõ trong đêm tối, vắt ngang qua cánh cửa nhà trọ. Cửa phòng đóng chặt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khe hở nơi cánh cửa.
Mạc Thông ấn chuông, ngay lập tức cánh cửa mở ra, Tô Tử Khiêm đứng phía sau, mở cửa cho hai người bọn họ bước vào.
‘Meooo~’
‘Meoooo~’
‘Meoooo~’
Đám mèo kêu lên tới tấp, dường như muốn đón mừng Đường Tố quay về.
Tô Tử Khiêm chỉ vào mấy con mèo con bị nhốt trong lồng, vì ngăn ngừa chúng chạy loạn ảnh hưởng hiện trường, nên buộc phải nhốt chúng lại.
Đường Tố dừng bước nhìn chúng. Lúc trước Hứa Luật có mua cho chúng máy tự động cho mèo ăn, mỗi lần ra ngoài chỉ cần bỏ thức ăn mèo, thiết lập thời gian, đến đúng giờ sẽ cho mèo ăn. Do vậy, những ngày qua khi không có ai ở đây cũng không lo lắng chúng nó bị đói bụng.
Nghĩ đến Hứa Luật, ánh mắt anh tối sầm.
Bốn con mèo dường như cũng phát hiện bầu không khí khác lạ, nên nhanh chóng ngoan ngoãn không kêu gào.
Đường Tố bước đến thả chúng ra, được tự do, bốn con mèo nhanh chân phóng ra ngoài. Agatha theo sát từng bước chân Đường Tố; Arthur loay hoay đi kiếm bóng dáng nữ chủ nhân, không nghe thanh âm quen thuộc của cô chủ, liên tục mấy ngày phải ăn thức ăn đóng hộp khiến một đứa ham ăn như nó cũng cảm thấy chán chường, nhớ món ăn của Hứa Luật.
Allen nhẹ nhàng sượt sượt đầu Queen, sau đó liếc nhìn Đường Tố một cái rồi đưa Queen đi chỗ khác.
Đường Tố đi về phía phòng ngủ.
“Meooooo~”
Agatha dừng chân nơi cửa.
Ánh mắt Đường Tố lóe lên, liếc nhìn nó một cái rồi mới bước vào trong.
Hiện trường căn phòng không có nhiều thay đổi, ánh đèn ngủ đủ chiếu sáng một vũng máu lớn trên nền nhà, trên giường cũng có vết máu đỏ thẫm. Dưới ánh đèn, kết hợp với drap trải giường sáng màu, trông chúng đối lập đến mức chói mắt.
Gương mặt trắng nõn của Đường Tố phía dưới quang ảnh bóng đèn, che bớt đi phần nào nét ngạo mạn. Sự cuồng nhiệt hưng phấn khi gặp được án mạng được thay thế bằng hàng lông mày cau chặt, khóa lại thần thái kiêu căng và vẻ tự tin; chỉ còn lưu lại trên gương mặt anh tuấn ấy sự nghiêm túc và trầm tư, cùng với sự áp chế buộc phải bình tĩnh.
Anh như một chú mèo to lớn, không hề có một tiếng động nhanh chóng đi một vòng khắp phòng ngủ.
“Thi thể đã được đưa về Cục cảnh sát, báo cáo nghiệm thi ngày mai tôi sẽ đưa qua cho chú!”, Tô Tử Khiêm chuyện trò với Mạc Thông một lúc rồi mới tiến đến bên Đường Tố, phát hiện còn mèo rừng Na uy tuyệt nhiên không theo Đường Tố vào trong phòng ngủ. Anh ta hơi kinh ngạc, vốn dĩ anh ta còn nghĩ con mèo sẽ theo chân Đường Tố vào trong, phá hỏng hiện trường, đang tính lên tiếng nhắc nhở thì Mạc Thông gọi anh ta lại.
Thế nhưng bây giờ thì quả thật anh ta lo xa rồi, chuyện này làm sao Đường Tố không nghĩ đến cơ chứ.
Từ Mạc Thông, Tô Tử Khiêm cũng biết được ít nhiều tình hình bên phía thành phố Tân, chuyện đến nước này chứng cứ chứng minh Hứa Luật không phải là hung thủ không có nhiều, bây giờ chỉ còn duy nhất Đường Tố là người có năng lực trở mình.
“Ai là người chịu trách nhiệm nghiệm thi?”, Mạc Thông lên tiếng hỏi, Hứa Luật là Trưởng phòng pháp y thành phố Giang mà hiện tại Hứa Luật lại không biết tăm hơi.
Tô Tử Khiêm: “Anh Vương và Thẩm Mộng phụ trách. Yên tâm đi, anh Vương là người có kinh nghiệm, còn Thẩm Mộng do một tay Hứa Luật đào tạo, bọn họ chắc chắn sẽ tận lực.”
Nghe anh ta nói như vậy, Mạc Thông khẽ gật đầu.
Đang trò chuyện, phía cửa chính truyền đến tiếng mở cửa.
Giờ này còn ai vào đây? Mạc Thông và Tô Tử Khiêm ra ngoài, đồng thời cánh cửa cũng mở ra, một bóng người bước vào.
“Đội trưởng Tô …”
Là Thẩm Mộng, trên tay còn cầm một túi đồ, nhìn thấy người bên cạnh Tô Tử Khiêm, cô ta sững người, dĩ nhiên không ngờ trong phòng này còn có người khác.
“Em … em mang thức ăn khuya đến!”, cô ta nhấc chiếc túi màu trắng trên tay.
Tô Tử Khiêm nhận lấy, nói tiếng cám ơn, rồi giới thiệu cô ta với Mạc Thông: “Đây là Cảnh sát Mạc bên Cục cảnh sát thành phố Tân, còn đây là Thẩm Mộng mà tôi vừa nhắc với chú.”
Mạc Thông hơi bất ngờ khi trông thấy Thẩm Mộng là một cô gái còn rất trẻ; tuy nhiên … nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả Hứa Luật còn trẻ như vậy mà đã là Trưởng phòng pháp y thành phố thì Thẩm Mộng nhỏ thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên: “Nghiệm thi thế nào rồi?”, nghe Tô Tử Khiêm nói Thẩm Mộng do Hứa Luật đào tạo, nên ông ta không kiêng dè, mà hỏi thẳng.
Dính đến sự chuyên nghiệp của mình, Thẩm Mộng không hàm hồ. Ba người ngồi xuống sofa, Thẩm Mộng bắt đầu trình bày kết quả kiểm tra sơ bộ.
“Bước đầu kết luận thời gian nạn nhân tử vong đã quá ba mươi sáu tiếng, động mạch bị cắt đứt, từ trong huyết dịch đo lường có thành phần thuốc ngủ, nội tạng của nạn nhân đều bị lấy đi …”, thanh âm của Thẩm Mộng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giọng điệu hết sức rõ ràng, cuối cùng cô ta còn kết luận điểm bất thường trong vụ án lần này: “Ngoài ra, bộ phận sinh dục của nạn nhân cũng bị lấy mất.”
“Bộ phận sinh dục???”, Mạc Thông trợn tròn mắt, tên biến thái này rốt cục đang muốn chơi trò gì?
Thẩm Mộng mím mím môi, liếc Tô Tử Khiêm, từ từ tiếp lời: “Tôi đã xem qua tư liệu Đội trưởng Tô vừa mang về, không loại trừ khả năng do cùng một hung thủ gây ra …”
Thẩm Mộng dựa trên góc độ chuyên nghiệp phân tích tình huống của vụ án lần này, đột nhiên cô ta cảm giác một luồng khí bức người truyền đến, tiếp theo một bóng đen bao phủ phía trên cô ta.
Ánh đèn trần đã che mất đi phần nào vẻ mặt của anh, có thể gương mặt anh chẳng hề có bất kỳ cảm xúc nào, ánh sáng đan xen khiến gương mặt tái nhợt ấy trông như bức tượng đá được điêu khắc hoàn mỹ.
Thế nhưng, cứ cho rằng vẻ mặt âm u ấy không khác biệt chút nào, nhưng tuyệt đối không một ai coi anh là một bức tượng đá, bởi vì cặp mắt kia … Tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, khiến cho người ta không cách nào đối diện.
“Sai sao?”
Anh bước tới chiếc sofa đối diện Thẩm Mộng ngồi xuống.
Thẩm Mộng khẽ sửng sốt, không kịp phản ứng.
“Thời gian tử vong … Sai!”, Đường Tố ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, vẻ mặt lãnh đạm.
Thẩm Mộng ngay lập tức phủ nhận: “Không thể nào, kết quả này do chính tôi và anh Vương kiểm tra, không thể nào sai được.”
Lần sai phạm trước khiến cô ta càng thêm kiên quyết, mỗi lần nghiệm thi đều cố gắng đạt đến mức tốt nhất. Khoảng thời gian này cô ta đã tiến bộ rất nhiều, ngay cả anh Vương cũng nhìn cô ta bằng con mắt khác. Bây giờ không có Hứa Luật ở đây là cơ hội chứng minh năng lực của cô ta.
“Căn cứ nhiệt độ trong phòng cùng trình trạng phân hủy của thi thể có thể suy ra được thời gian tử vong là hơn ba mươi sáu tiếng …” Thẩm Mộng phản bác lời phủ định của Đường Tố.
Ánh mắt Đường Tố nhìn cô ta khiến cô ta có hơi chột dạ. Một cảm giác bức người, trong không khí dường như có thứ gì đó chặn cổ họng cô ta lại, đem tất cả mọi từ ngữ cô ta đã chuẩn bị kỹ càng đều nghẹn nơi yết hầu.
“Hệ thống sưởi!”, đôi môi mỏng bật ra vài từ, mí mắt khẽ rũ xuống: “Trong lúc nghiệm thi cô không hề chú ý đến hệ thống sưởi trong phòng sao?”
“Dĩ nhiên tôi …”
“Không sai! Dĩ nhiên cô có chú ý đến, nếu không cô đã không cường điệu mà nói ‘Căn cứ nhiệt độ phòng’, các người khẳng định đã kiểm tra nhìn thấy trước mắt trong phòng thật sự không khởi động hệ thống sưởi???”, tốc độ anh nói cực nhanh, “Nội tạng nạn nhân bị mang đi, pháp y không cách nào căn cứ vào tình trạng tiêu hóa thức ăn trong dạ dày để đưa ra kết luận, chính vì lẽ đó buộc phải cân nhắc đến nhiệt độ phòng để phán đoán thời gian tử vong. Đáng tiếc … Sai rồi …. Các người quên mất nhiệt độ phòng là nhân tố có thể khống chế được. Thi thể nếu như được đặt ở nhiệt độ cao trong khoảng thời gian dài sẽ đẩy nhanh quá trình phân hủy …”
Thẩm Mộng vẫn còn vặn vẹo lời Đường Tố: “Nói vậy thì chứng cớ đâu?”
Từ trước đến nay Giáo sư Đường không bao giờ nói mà không có chứng có cớ.
“Hung thủ nhất định không chú ý đến bình tinh dầu trong phòng, khi nhiệt độ phòng cao quá hai mươi lăm độ thì nó bắt đầu bay hơi”. Anh vừa nhìn qua, bình tinh dầu còn lại rất ít, những ngày qua khi hai người bọn họ không ở đây, nhiệt độ trong phòng khả năng đã được mở lên quá hai mươi lăm độ.
“Cái …. Cái gì?”, Thẩm Mộng kinh ngạc.
Thế nhưng không ai quan tâm đến sự ngạc nhiên của cô ta, mọi sự chú ý đều đặt trên câu nói của Đường Tố.
“Tại sao hung thủ lại làm như vậy?”, Tô Tử Khiêm đưa ra nghi vấn: “Tăng độ phân hủy của thi thể, gây rối loạn thời gian tử vong là nhằm mục đích gì? Nếu như chỉ muốn giá họa cho Hứa Luật, đem thi thể quăng ở trong phòng này là đủ rồi? Tại sao còn muốn làm điều thừa thãi.”
Đã quá nửa đêm, khu cư xá yên tĩnh đến lạ kỳ, đường dây cảnh giới màu vàng nhìn rất rõ trong đêm tối, vắt ngang qua cánh cửa nhà trọ. Cửa phòng đóng chặt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua khe hở nơi cánh cửa.
Mạc Thông ấn chuông, ngay lập tức cánh cửa mở ra, Tô Tử Khiêm đứng phía sau, mở cửa cho hai người bọn họ bước vào.
‘Meooo~’
‘Meoooo~’
‘Meoooo~’
Đám mèo kêu lên tới tấp, dường như muốn đón mừng Đường Tố quay về.
Tô Tử Khiêm chỉ vào mấy con mèo con bị nhốt trong lồng, vì ngăn ngừa chúng chạy loạn ảnh hưởng hiện trường, nên buộc phải nhốt chúng lại.
Đường Tố dừng bước nhìn chúng. Lúc trước Hứa Luật có mua cho chúng máy tự động cho mèo ăn, mỗi lần ra ngoài chỉ cần bỏ thức ăn mèo, thiết lập thời gian, đến đúng giờ sẽ cho mèo ăn. Do vậy, những ngày qua khi không có ai ở đây cũng không lo lắng chúng nó bị đói bụng.
Nghĩ đến Hứa Luật, ánh mắt anh tối sầm.
Bốn con mèo dường như cũng phát hiện bầu không khí khác lạ, nên nhanh chóng ngoan ngoãn không kêu gào.
Đường Tố bước đến thả chúng ra, được tự do, bốn con mèo nhanh chân phóng ra ngoài. Agatha theo sát từng bước chân Đường Tố; Arthur loay hoay đi kiếm bóng dáng nữ chủ nhân, không nghe thanh âm quen thuộc của cô chủ, liên tục mấy ngày phải ăn thức ăn đóng hộp khiến một đứa ham ăn như nó cũng cảm thấy chán chường, nhớ món ăn của Hứa Luật.
Allen nhẹ nhàng sượt sượt đầu Queen, sau đó liếc nhìn Đường Tố một cái rồi đưa Queen đi chỗ khác.
Đường Tố đi về phía phòng ngủ.
“Meooooo~”
Agatha dừng chân nơi cửa.
Ánh mắt Đường Tố lóe lên, liếc nhìn nó một cái rồi mới bước vào trong.
Hiện trường căn phòng không có nhiều thay đổi, ánh đèn ngủ đủ chiếu sáng một vũng máu lớn trên nền nhà, trên giường cũng có vết máu đỏ thẫm. Dưới ánh đèn, kết hợp với drap trải giường sáng màu, trông chúng đối lập đến mức chói mắt.
Gương mặt trắng nõn của Đường Tố phía dưới quang ảnh bóng đèn, che bớt đi phần nào nét ngạo mạn. Sự cuồng nhiệt hưng phấn khi gặp được án mạng được thay thế bằng hàng lông mày cau chặt, khóa lại thần thái kiêu căng và vẻ tự tin; chỉ còn lưu lại trên gương mặt anh tuấn ấy sự nghiêm túc và trầm tư, cùng với sự áp chế buộc phải bình tĩnh.
Anh như một chú mèo to lớn, không hề có một tiếng động nhanh chóng đi một vòng khắp phòng ngủ.
“Thi thể đã được đưa về Cục cảnh sát, báo cáo nghiệm thi ngày mai tôi sẽ đưa qua cho chú!”, Tô Tử Khiêm chuyện trò với Mạc Thông một lúc rồi mới tiến đến bên Đường Tố, phát hiện còn mèo rừng Na uy tuyệt nhiên không theo Đường Tố vào trong phòng ngủ. Anh ta hơi kinh ngạc, vốn dĩ anh ta còn nghĩ con mèo sẽ theo chân Đường Tố vào trong, phá hỏng hiện trường, đang tính lên tiếng nhắc nhở thì Mạc Thông gọi anh ta lại.
Thế nhưng bây giờ thì quả thật anh ta lo xa rồi, chuyện này làm sao Đường Tố không nghĩ đến cơ chứ.
Từ Mạc Thông, Tô Tử Khiêm cũng biết được ít nhiều tình hình bên phía thành phố Tân, chuyện đến nước này chứng cứ chứng minh Hứa Luật không phải là hung thủ không có nhiều, bây giờ chỉ còn duy nhất Đường Tố là người có năng lực trở mình.
“Ai là người chịu trách nhiệm nghiệm thi?”, Mạc Thông lên tiếng hỏi, Hứa Luật là Trưởng phòng pháp y thành phố Giang mà hiện tại Hứa Luật lại không biết tăm hơi.
Tô Tử Khiêm: “Anh Vương và Thẩm Mộng phụ trách. Yên tâm đi, anh Vương là người có kinh nghiệm, còn Thẩm Mộng do một tay Hứa Luật đào tạo, bọn họ chắc chắn sẽ tận lực.”
Nghe anh ta nói như vậy, Mạc Thông khẽ gật đầu.
Đang trò chuyện, phía cửa chính truyền đến tiếng mở cửa.
Giờ này còn ai vào đây? Mạc Thông và Tô Tử Khiêm ra ngoài, đồng thời cánh cửa cũng mở ra, một bóng người bước vào.
“Đội trưởng Tô …”
Là Thẩm Mộng, trên tay còn cầm một túi đồ, nhìn thấy người bên cạnh Tô Tử Khiêm, cô ta sững người, dĩ nhiên không ngờ trong phòng này còn có người khác.
“Em … em mang thức ăn khuya đến!”, cô ta nhấc chiếc túi màu trắng trên tay.
Tô Tử Khiêm nhận lấy, nói tiếng cám ơn, rồi giới thiệu cô ta với Mạc Thông: “Đây là Cảnh sát Mạc bên Cục cảnh sát thành phố Tân, còn đây là Thẩm Mộng mà tôi vừa nhắc với chú.”
Mạc Thông hơi bất ngờ khi trông thấy Thẩm Mộng là một cô gái còn rất trẻ; tuy nhiên … nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả Hứa Luật còn trẻ như vậy mà đã là Trưởng phòng pháp y thành phố thì Thẩm Mộng nhỏ thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên: “Nghiệm thi thế nào rồi?”, nghe Tô Tử Khiêm nói Thẩm Mộng do Hứa Luật đào tạo, nên ông ta không kiêng dè, mà hỏi thẳng.
Dính đến sự chuyên nghiệp của mình, Thẩm Mộng không hàm hồ. Ba người ngồi xuống sofa, Thẩm Mộng bắt đầu trình bày kết quả kiểm tra sơ bộ.
“Bước đầu kết luận thời gian nạn nhân tử vong đã quá ba mươi sáu tiếng, động mạch bị cắt đứt, từ trong huyết dịch đo lường có thành phần thuốc ngủ, nội tạng của nạn nhân đều bị lấy đi …”, thanh âm của Thẩm Mộng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giọng điệu hết sức rõ ràng, cuối cùng cô ta còn kết luận điểm bất thường trong vụ án lần này: “Ngoài ra, bộ phận sinh dục của nạn nhân cũng bị lấy mất.”
“Bộ phận sinh dục???”, Mạc Thông trợn tròn mắt, tên biến thái này rốt cục đang muốn chơi trò gì?
Thẩm Mộng mím mím môi, liếc Tô Tử Khiêm, từ từ tiếp lời: “Tôi đã xem qua tư liệu Đội trưởng Tô vừa mang về, không loại trừ khả năng do cùng một hung thủ gây ra …”
Thẩm Mộng dựa trên góc độ chuyên nghiệp phân tích tình huống của vụ án lần này, đột nhiên cô ta cảm giác một luồng khí bức người truyền đến, tiếp theo một bóng đen bao phủ phía trên cô ta.
Ánh đèn trần đã che mất đi phần nào vẻ mặt của anh, có thể gương mặt anh chẳng hề có bất kỳ cảm xúc nào, ánh sáng đan xen khiến gương mặt tái nhợt ấy trông như bức tượng đá được điêu khắc hoàn mỹ.
Thế nhưng, cứ cho rằng vẻ mặt âm u ấy không khác biệt chút nào, nhưng tuyệt đối không một ai coi anh là một bức tượng đá, bởi vì cặp mắt kia … Tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, khiến cho người ta không cách nào đối diện.
“Sai sao?”
Anh bước tới chiếc sofa đối diện Thẩm Mộng ngồi xuống.
Thẩm Mộng khẽ sửng sốt, không kịp phản ứng.
“Thời gian tử vong … Sai!”, Đường Tố ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, vẻ mặt lãnh đạm.
Thẩm Mộng ngay lập tức phủ nhận: “Không thể nào, kết quả này do chính tôi và anh Vương kiểm tra, không thể nào sai được.”
Lần sai phạm trước khiến cô ta càng thêm kiên quyết, mỗi lần nghiệm thi đều cố gắng đạt đến mức tốt nhất. Khoảng thời gian này cô ta đã tiến bộ rất nhiều, ngay cả anh Vương cũng nhìn cô ta bằng con mắt khác. Bây giờ không có Hứa Luật ở đây là cơ hội chứng minh năng lực của cô ta.
“Căn cứ nhiệt độ trong phòng cùng trình trạng phân hủy của thi thể có thể suy ra được thời gian tử vong là hơn ba mươi sáu tiếng …” Thẩm Mộng phản bác lời phủ định của Đường Tố.
Ánh mắt Đường Tố nhìn cô ta khiến cô ta có hơi chột dạ. Một cảm giác bức người, trong không khí dường như có thứ gì đó chặn cổ họng cô ta lại, đem tất cả mọi từ ngữ cô ta đã chuẩn bị kỹ càng đều nghẹn nơi yết hầu.
“Hệ thống sưởi!”, đôi môi mỏng bật ra vài từ, mí mắt khẽ rũ xuống: “Trong lúc nghiệm thi cô không hề chú ý đến hệ thống sưởi trong phòng sao?”
“Dĩ nhiên tôi …”
“Không sai! Dĩ nhiên cô có chú ý đến, nếu không cô đã không cường điệu mà nói ‘Căn cứ nhiệt độ phòng’, các người khẳng định đã kiểm tra nhìn thấy trước mắt trong phòng thật sự không khởi động hệ thống sưởi???”, tốc độ anh nói cực nhanh, “Nội tạng nạn nhân bị mang đi, pháp y không cách nào căn cứ vào tình trạng tiêu hóa thức ăn trong dạ dày để đưa ra kết luận, chính vì lẽ đó buộc phải cân nhắc đến nhiệt độ phòng để phán đoán thời gian tử vong. Đáng tiếc … Sai rồi …. Các người quên mất nhiệt độ phòng là nhân tố có thể khống chế được. Thi thể nếu như được đặt ở nhiệt độ cao trong khoảng thời gian dài sẽ đẩy nhanh quá trình phân hủy …”
Thẩm Mộng vẫn còn vặn vẹo lời Đường Tố: “Nói vậy thì chứng cớ đâu?”
Từ trước đến nay Giáo sư Đường không bao giờ nói mà không có chứng có cớ.
“Hung thủ nhất định không chú ý đến bình tinh dầu trong phòng, khi nhiệt độ phòng cao quá hai mươi lăm độ thì nó bắt đầu bay hơi”. Anh vừa nhìn qua, bình tinh dầu còn lại rất ít, những ngày qua khi hai người bọn họ không ở đây, nhiệt độ trong phòng khả năng đã được mở lên quá hai mươi lăm độ.
“Cái …. Cái gì?”, Thẩm Mộng kinh ngạc.
Thế nhưng không ai quan tâm đến sự ngạc nhiên của cô ta, mọi sự chú ý đều đặt trên câu nói của Đường Tố.
“Tại sao hung thủ lại làm như vậy?”, Tô Tử Khiêm đưa ra nghi vấn: “Tăng độ phân hủy của thi thể, gây rối loạn thời gian tử vong là nhằm mục đích gì? Nếu như chỉ muốn giá họa cho Hứa Luật, đem thi thể quăng ở trong phòng này là đủ rồi? Tại sao còn muốn làm điều thừa thãi.”
Tô Tử Khiêm đưa ra điểm mấu
chốt.
“Meoooo~”
Tiếng mèo kêu phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, bọn họ mới phát hiện con mèo rừng Na Uy kia cũng theo Đường Tố ra đây, dáng vẻ nghênh ngang, nhảy lên lòng Đường Tố, xù lông.
Đường Tố đưa tay vuốt ve nó: “Agatha, không được vô lễ!”, anh không đưa mắt nhìn, nói vu vơ: “Thẩm Mộng thôi, không phải người lạ.”
Gương mặt Thẩm Mộng có phần lúng túng. Ở đây có bốn người, nhưng con mèo này chỉ xù lông, hướng về phía cô kêu lên vài tiếng, tiếng kêu ấy cũng không phải giọng điệu nũng nịu, khiến cô ta khá ngượng, nhưng Đường Tố là chủ nhân của nó, đã mở lời nói như vậy cô ta đành miễn cưỡng duy trì vẻ mặt hiền lành: “Không sao! Trước nay tôi không có duyên với động vật.”
“Chẳng trách!”, Giáo sư Đường từ trước đến nay chẳng bao giờ quan tâm đến việc mặt mũi, khách sáo với người khác: “… Bốn con mèo này, chúng nó đều không thích cô.”
Mọi người: “…”
Quá mức trắng trợn, ngay cả Mạc Thông mặt dày như thế ngồi bên cạnh còn cảm thấy lúng túng, huống chi một cô gái nhỏ nhắn thế này.
Mạc Thông vội mở lời giảng hòa: “Được rồi! Được rồi! Đường Tố đừng trêu cô bé nữa. Thẩm Mộng vốn dĩ cũng là đến giúp đỡ.” Chuyện báo cáo nghiệm thi chi tiết vẫn còn cần đến người ta.
Đường Tố không lên tiếng nữa, tuy nhiên bầu không khí ngột ngạt trong thời gian ngắn dễ gì tiêu tan, vài phút sau Thẩm Mộng rời đi.
“Để cảnh sát Tô đưa cô về!”, từ trước đến nay một người vốn coi tình cảm là con số không đột nhiên nói một câu đầy quan tâm như vậy khiến Mạc Thông và Tô Tử Khiêm trợn tròn mắt nhìn Đường Tố đầy ngạc nhiện.
Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của hai người bọn họ, Đường Tố không khách khí ra lệnh tiễn khách: “Đi thôi!”
Thẩm Mộng cuộn chặt tay thành nắm đấm: “Đội trưởng Tô cũng đang bận … Tôi tự mình đón xe quay về được rồi.”
“Đi thôi!”, Tô Tử Khiêm thấy trời cũng đã khuya, không muốn để cô ta ra về một mình, nên quyết định lấy chìa khóa xe đưa cô ta về.
Sau khi hai người rời đi, Mạc Thông đứng dậy, cầm chìa khóa xe, có ý định đưa Đường Tố về khách sạn nghỉ ngơi.
“Cũng trễ rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Không cần!”, Đường Tố từ chối lời đề nghị của ông ta: “Tôi ngủ ở đây.”
“Ngủ ở đây?”, Mạc Thông cất cao giọng, “Đường Tố! Cậu vừa biết chúng ta vừa bước qua thứ gì không? Là đường dây cảnh giới!”
Đường dây cảnh giới đại biểu cho một nơi không được tự tiện xông vào, bây giờ không những đã xông vào mà còn đòi ngủ qua đêm? Anh phải biết thân phận anh hiện tại là gì --- Là bạn trai của nghi phạm Hứa Luật.
Tô Tử Khiêm đưa Đường Tố vào đây đã trái với quy tắc, nếu việc anh qua đêm bị phát hiện, Tô Tử Khiêm chắc chắn sẽ bị dính líu.
Thế nhưng … Nếu là người biết cân nhắc đến tâm tư của người ngoài thì anh không còn là Đường Tố.
Mạc Thông hết lời khuyên nhủ, nhưng tất cả chỉ như gió thoảng qua tai.
Đường Tố nằm dài trên chiếc ghế sofa, thân hình cao lớn khiến gần nửa thân người của anh đều ở phía ngoài, nhìn qua là biết sẽ không thể nào ngủ ngon. Đặc biệt là một người rất quan tâm đến chất lượng giấc ngủ như anh mà nói tuyệt đối không phải là nơi lý tưởng.
“Đường Tố …”, Mạc Thông còn muốn nói thêm nhưng anh khép mắt lại ra bộ dạng ‘Ông đây từ chối tiếp thu bất cứ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài’, chỉ còn cách giữ im lặng. Ông ta tự giận mình quá hiểu tính tình của chàng thanh niên này, nếu là người khác, giờ khắc này ông ta nhất định cưỡng chế rời khỏi khu vực này.
Coi như có mấy con trâu cũng chẳng thể kéo Đường Tố ra khỏi đây, bây giờ ông dùng sức lôi anh đi , Đường Tố tuyệt đối sẽ tặng ông bài học khó quên. Mạc Thông thờ dài một hơi.
“Vậy cậu lưu ý một chút!” Quay đầu lại ông ta còn nhắc nhở sáng ngày mai nhóm người của Tô Tử Khiêm sẽ đến hiện trường rất sớm, đừng để họ bắt gặp, không tốt.
Nói vài câu cũng không có tiếng đáp lại, Mạc Thông rời đi, cánh cửa đóng sầm. Ngay lập tức, Đường Tố ngồi phắt dậy, ánh đèn trần bao phủ hết toàn thân anh.
Âu phục tao nhã, áo sơ mi màu tím bên trong cởi ra vài nút, phối hợp chiếc áo khoác đen dài trông anh càng thêm cao gầy, kiên cường, mái tóc ngổng ngang. Gương mặt anh khá tiều tụy chứng tỏ đã bao ngày anh không được ngủ ngon, một giây sau, đôi mắt màu trà sáng lấp lánh, thắp sáng cả gương mặt lạnh lẽo của anh.
Ngày hôm nay quả nhiên không uổng phí một chuyến.
Đang ở hộp đêm Tầm Hoa, Lý Sâm nhận được điện thoại của Đường Tố, anh ta mở miệng trêu ghẹo: “Haizzza …. Ta nói có trăng quên đèn, hôm nay ngọn gió nào khiến Đường nhị thiếu nhớ đến tôi rồi.”
Đừng trách Lý Sâm giật mình. Từ khi Đường Tố có Hứa Luật, số lần điện thoại cho anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ ngẫm lại cũng đã lâu lắm rồi không liên lạc, may là Đường Tố còn nhớ đến một nhân vật tên Lý Sâm tồn tại.
Không để ý tới lời nói của Lý Sâm, Đường Tố trực tiếp ra lệnh: “Tra cho tôi một người.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc, Lý Sâm cũng thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Ai?”
“Thẩm Mộng!”
Tuy rằng thời gian trước anh đã đọc toàn bộ thông tin của Thẩm Mộng, nhưng anh cần xác định thêm một chuyện.
“À há!”, nghe tên có vẻ như là một cô gái, Lý Sâm tiện miệng hỏi: “Đối tượng nghiên cứu mới?”
Thấy chưa! Cái này mới có lý nè, làm sao có thứ gì thỏa mãn được người luôn yêu thích sự mới mẻ như Đường Tố ngoại trừ những vụ án kích thích biến thái giết người, nói Đường Tố ở chung với một người phụ nữ một thời gian dài là điều hết sức khó khăn.
Duy trì được thời gian lâu như vậy đã rất đáng gờm rồi.
Sặc …. Không phát hiện ra tên này vốn dĩ có tính ‘Mê gái’.
Lý Sâm tự cho mình là đúng, chưa kịp nói thêm lời, Đường Tố đã cúp ngay điện thoại, không nghe tiếp những lời lẽ mang đầy ẩn ý sâu xa kia của anh ta.
*
Trong xe không có tiếng trò chuyện, chỉ có tiếng nhạc êm dịu phát ra giảm bớt đi bầu không khí ngột ngạt trên xe.
“Đội trưởng Tô rất lo cho pháp y Hứa?!!”, Thẩm Mộng lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh, tay chống cằm, nhìn vào hình ảnh người đàn ông trong kính chiếu hậu.
“Ừm!”
Tô Tử Khiêm không nói dài dòng, anh biết tâm tư Thẩm Mộng đối với mình thế nào, do vậy ngoại trừ công việc, anh không liên hệ nhiều với cô ta.
Thẩm Mộng sao lại không phát hiện được sự khách sáo của Tô Tử Khiêm, cô ta nhếch mép cười, mí mắt hơi rũ xuống, một lúc sau khẽ nói: “Thật ra … Có một chuyện em không nói ra.”
“Chuyện gì?”
“Có liên quan đến pháp y Hứa”, Thẩm Mộng nhíu mày, ra vẻ gặp chuyện khó nói, và những lời này thành công khiến Tô Tử Khiêm phải đưa mắt nhìn cô ta một cái.
Tô Tử Khiêm không lên tiếng, tốc độ xe cũng chậm dần, chờ cô ta nói hết câu.
“Thủ pháp rất giống với pháp y Hứa!”, Thẩm Mộng quay sang nhìn chằm chằm Tô Tử Khiêm, nói rành rẽ từng chữ.
Trong lòng sớm đã nghĩ đến chuyện này, thế nhưng từ miệng Thẩm Mộng nói ra cũng khiến lông mày Tô Tử Khiêm bất giác nhíu chặt. Thẩm Mộng là do Hứa Luật đào tạo, đối với thủ pháp của Hứa Luật khẳng định là hiểu tường biết tận, ngay cả cô ta cũng nói như vậy ….
Tô Tử Khiêm xoa xoa sóng mũi, hình như Thẩm Mộng vừa nói gì đó, anh nghe không rõ: “Xin lỗi! Cô vừa nói gì?”
Bên trong xe ánh sáng nhập nhoạng, khuôn mặt Thẩm Mộng ở dưới luồng ánh sáng ấy, có chút thâm sâu khó dò, đặc biệt nụ cười nhếch mép kia, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Em nói … Đội trưởng Tô muốn gặp pháp y Hứa không?”
Tô Tử Khiêm lần này nghe rõ mồn một, tim đập nhanh một nhịp, vừa quay đầu nhìn, một màn hơi nước dầy đặc bao phủ: “Thẩm Mộng ….”, đôi mắt trợn lên, không dám tin tưởng hành động của người phụ nữ trước mắt mình.
Cô ta làm gì vậy?
Đêm khuya, trên đường cực kỳ vắng lặng, chiếc xe hơi màu đen tắp vào lề đường, ngừng lại.
Một lát sau, xe khởi động, phóng thẳng về phía trước.
“Meoooo~”
Tiếng mèo kêu phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, bọn họ mới phát hiện con mèo rừng Na Uy kia cũng theo Đường Tố ra đây, dáng vẻ nghênh ngang, nhảy lên lòng Đường Tố, xù lông.
Đường Tố đưa tay vuốt ve nó: “Agatha, không được vô lễ!”, anh không đưa mắt nhìn, nói vu vơ: “Thẩm Mộng thôi, không phải người lạ.”
Gương mặt Thẩm Mộng có phần lúng túng. Ở đây có bốn người, nhưng con mèo này chỉ xù lông, hướng về phía cô kêu lên vài tiếng, tiếng kêu ấy cũng không phải giọng điệu nũng nịu, khiến cô ta khá ngượng, nhưng Đường Tố là chủ nhân của nó, đã mở lời nói như vậy cô ta đành miễn cưỡng duy trì vẻ mặt hiền lành: “Không sao! Trước nay tôi không có duyên với động vật.”
“Chẳng trách!”, Giáo sư Đường từ trước đến nay chẳng bao giờ quan tâm đến việc mặt mũi, khách sáo với người khác: “… Bốn con mèo này, chúng nó đều không thích cô.”
Mọi người: “…”
Quá mức trắng trợn, ngay cả Mạc Thông mặt dày như thế ngồi bên cạnh còn cảm thấy lúng túng, huống chi một cô gái nhỏ nhắn thế này.
Mạc Thông vội mở lời giảng hòa: “Được rồi! Được rồi! Đường Tố đừng trêu cô bé nữa. Thẩm Mộng vốn dĩ cũng là đến giúp đỡ.” Chuyện báo cáo nghiệm thi chi tiết vẫn còn cần đến người ta.
Đường Tố không lên tiếng nữa, tuy nhiên bầu không khí ngột ngạt trong thời gian ngắn dễ gì tiêu tan, vài phút sau Thẩm Mộng rời đi.
“Để cảnh sát Tô đưa cô về!”, từ trước đến nay một người vốn coi tình cảm là con số không đột nhiên nói một câu đầy quan tâm như vậy khiến Mạc Thông và Tô Tử Khiêm trợn tròn mắt nhìn Đường Tố đầy ngạc nhiện.
Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của hai người bọn họ, Đường Tố không khách khí ra lệnh tiễn khách: “Đi thôi!”
Thẩm Mộng cuộn chặt tay thành nắm đấm: “Đội trưởng Tô cũng đang bận … Tôi tự mình đón xe quay về được rồi.”
“Đi thôi!”, Tô Tử Khiêm thấy trời cũng đã khuya, không muốn để cô ta ra về một mình, nên quyết định lấy chìa khóa xe đưa cô ta về.
Sau khi hai người rời đi, Mạc Thông đứng dậy, cầm chìa khóa xe, có ý định đưa Đường Tố về khách sạn nghỉ ngơi.
“Cũng trễ rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Không cần!”, Đường Tố từ chối lời đề nghị của ông ta: “Tôi ngủ ở đây.”
“Ngủ ở đây?”, Mạc Thông cất cao giọng, “Đường Tố! Cậu vừa biết chúng ta vừa bước qua thứ gì không? Là đường dây cảnh giới!”
Đường dây cảnh giới đại biểu cho một nơi không được tự tiện xông vào, bây giờ không những đã xông vào mà còn đòi ngủ qua đêm? Anh phải biết thân phận anh hiện tại là gì --- Là bạn trai của nghi phạm Hứa Luật.
Tô Tử Khiêm đưa Đường Tố vào đây đã trái với quy tắc, nếu việc anh qua đêm bị phát hiện, Tô Tử Khiêm chắc chắn sẽ bị dính líu.
Thế nhưng … Nếu là người biết cân nhắc đến tâm tư của người ngoài thì anh không còn là Đường Tố.
Mạc Thông hết lời khuyên nhủ, nhưng tất cả chỉ như gió thoảng qua tai.
Đường Tố nằm dài trên chiếc ghế sofa, thân hình cao lớn khiến gần nửa thân người của anh đều ở phía ngoài, nhìn qua là biết sẽ không thể nào ngủ ngon. Đặc biệt là một người rất quan tâm đến chất lượng giấc ngủ như anh mà nói tuyệt đối không phải là nơi lý tưởng.
“Đường Tố …”, Mạc Thông còn muốn nói thêm nhưng anh khép mắt lại ra bộ dạng ‘Ông đây từ chối tiếp thu bất cứ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài’, chỉ còn cách giữ im lặng. Ông ta tự giận mình quá hiểu tính tình của chàng thanh niên này, nếu là người khác, giờ khắc này ông ta nhất định cưỡng chế rời khỏi khu vực này.
Coi như có mấy con trâu cũng chẳng thể kéo Đường Tố ra khỏi đây, bây giờ ông dùng sức lôi anh đi , Đường Tố tuyệt đối sẽ tặng ông bài học khó quên. Mạc Thông thờ dài một hơi.
“Vậy cậu lưu ý một chút!” Quay đầu lại ông ta còn nhắc nhở sáng ngày mai nhóm người của Tô Tử Khiêm sẽ đến hiện trường rất sớm, đừng để họ bắt gặp, không tốt.
Nói vài câu cũng không có tiếng đáp lại, Mạc Thông rời đi, cánh cửa đóng sầm. Ngay lập tức, Đường Tố ngồi phắt dậy, ánh đèn trần bao phủ hết toàn thân anh.
Âu phục tao nhã, áo sơ mi màu tím bên trong cởi ra vài nút, phối hợp chiếc áo khoác đen dài trông anh càng thêm cao gầy, kiên cường, mái tóc ngổng ngang. Gương mặt anh khá tiều tụy chứng tỏ đã bao ngày anh không được ngủ ngon, một giây sau, đôi mắt màu trà sáng lấp lánh, thắp sáng cả gương mặt lạnh lẽo của anh.
Ngày hôm nay quả nhiên không uổng phí một chuyến.
Đang ở hộp đêm Tầm Hoa, Lý Sâm nhận được điện thoại của Đường Tố, anh ta mở miệng trêu ghẹo: “Haizzza …. Ta nói có trăng quên đèn, hôm nay ngọn gió nào khiến Đường nhị thiếu nhớ đến tôi rồi.”
Đừng trách Lý Sâm giật mình. Từ khi Đường Tố có Hứa Luật, số lần điện thoại cho anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ ngẫm lại cũng đã lâu lắm rồi không liên lạc, may là Đường Tố còn nhớ đến một nhân vật tên Lý Sâm tồn tại.
Không để ý tới lời nói của Lý Sâm, Đường Tố trực tiếp ra lệnh: “Tra cho tôi một người.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc, Lý Sâm cũng thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Ai?”
“Thẩm Mộng!”
Tuy rằng thời gian trước anh đã đọc toàn bộ thông tin của Thẩm Mộng, nhưng anh cần xác định thêm một chuyện.
“À há!”, nghe tên có vẻ như là một cô gái, Lý Sâm tiện miệng hỏi: “Đối tượng nghiên cứu mới?”
Thấy chưa! Cái này mới có lý nè, làm sao có thứ gì thỏa mãn được người luôn yêu thích sự mới mẻ như Đường Tố ngoại trừ những vụ án kích thích biến thái giết người, nói Đường Tố ở chung với một người phụ nữ một thời gian dài là điều hết sức khó khăn.
Duy trì được thời gian lâu như vậy đã rất đáng gờm rồi.
Sặc …. Không phát hiện ra tên này vốn dĩ có tính ‘Mê gái’.
Lý Sâm tự cho mình là đúng, chưa kịp nói thêm lời, Đường Tố đã cúp ngay điện thoại, không nghe tiếp những lời lẽ mang đầy ẩn ý sâu xa kia của anh ta.
*
Trong xe không có tiếng trò chuyện, chỉ có tiếng nhạc êm dịu phát ra giảm bớt đi bầu không khí ngột ngạt trên xe.
“Đội trưởng Tô rất lo cho pháp y Hứa?!!”, Thẩm Mộng lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh, tay chống cằm, nhìn vào hình ảnh người đàn ông trong kính chiếu hậu.
“Ừm!”
Tô Tử Khiêm không nói dài dòng, anh biết tâm tư Thẩm Mộng đối với mình thế nào, do vậy ngoại trừ công việc, anh không liên hệ nhiều với cô ta.
Thẩm Mộng sao lại không phát hiện được sự khách sáo của Tô Tử Khiêm, cô ta nhếch mép cười, mí mắt hơi rũ xuống, một lúc sau khẽ nói: “Thật ra … Có một chuyện em không nói ra.”
“Chuyện gì?”
“Có liên quan đến pháp y Hứa”, Thẩm Mộng nhíu mày, ra vẻ gặp chuyện khó nói, và những lời này thành công khiến Tô Tử Khiêm phải đưa mắt nhìn cô ta một cái.
Tô Tử Khiêm không lên tiếng, tốc độ xe cũng chậm dần, chờ cô ta nói hết câu.
“Thủ pháp rất giống với pháp y Hứa!”, Thẩm Mộng quay sang nhìn chằm chằm Tô Tử Khiêm, nói rành rẽ từng chữ.
Trong lòng sớm đã nghĩ đến chuyện này, thế nhưng từ miệng Thẩm Mộng nói ra cũng khiến lông mày Tô Tử Khiêm bất giác nhíu chặt. Thẩm Mộng là do Hứa Luật đào tạo, đối với thủ pháp của Hứa Luật khẳng định là hiểu tường biết tận, ngay cả cô ta cũng nói như vậy ….
Tô Tử Khiêm xoa xoa sóng mũi, hình như Thẩm Mộng vừa nói gì đó, anh nghe không rõ: “Xin lỗi! Cô vừa nói gì?”
Bên trong xe ánh sáng nhập nhoạng, khuôn mặt Thẩm Mộng ở dưới luồng ánh sáng ấy, có chút thâm sâu khó dò, đặc biệt nụ cười nhếch mép kia, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Em nói … Đội trưởng Tô muốn gặp pháp y Hứa không?”
Tô Tử Khiêm lần này nghe rõ mồn một, tim đập nhanh một nhịp, vừa quay đầu nhìn, một màn hơi nước dầy đặc bao phủ: “Thẩm Mộng ….”, đôi mắt trợn lên, không dám tin tưởng hành động của người phụ nữ trước mắt mình.
Cô ta làm gì vậy?
Đêm khuya, trên đường cực kỳ vắng lặng, chiếc xe hơi màu đen tắp vào lề đường, ngừng lại.
Một lát sau, xe khởi động, phóng thẳng về phía trước.
Một nỗi lo sợ ập đến với Mạc
Thông.
Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Đường Tố đã không còn ở trong nhà Hứa Luật.
“Tên nhóc này lại đi đâu mất rồi!”, ông lấy điện thoại di động, gọi một cuộc, có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy. Mạc Thông đút điện thoại vào túi quần, rời khỏi căn nhà trọ, ngẫm nghĩ không biết Đường Tố đã đi đến đâu.
Ông gọi cho thủ hạ bên thành phố Tân nhờ bọn họ hỗ trợ một chuyến, chạy sang phía bên khách sạn, và căn biệt thự Đại học Y xem Đường Tố có trở về đó hay không, nếu gặp được anh, thì ngay lập tức báo cho ông ta biết. Tiếp đến ông ta gọi cho Tô Tử Khiêm …
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’
Giọng điệu máy móc kết thúc cuộc gọi của Mạc Thông.
“Giở trò quỷ gì đây! Cả hai người cùng chơi trò mất tích.”
Mạc Thông nhớ ra ngày hôm qua có lưu số của Thẩm Mộng, ông ta liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô ta còn đang ngủ, nhưng bây giờ chuyện Đường Tố rất gấp, ông không thể nghĩ nhiều được như vậy.
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đã khóa máy …’
Mạc Thông: “…”
Mẹ kiếp! Giở trò gì đây.
Cuối cùng, Mạc Thông quyết định một mình chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang một chuyến.
*
Nơi ở của Thẩm Mộng là một khu cư xá nhỏ, khá cũ kỹ, cửa thoát hiểm cũng là kiểu cổ, không tốn nhiều thời gian đã mở được cửa.
Bước vào trong, tìm công tắc, ấn một cái, ánh đèn chiếu rọi cả một không gian.
Rèm cửa kéo rất sát, rất sát, phía cạnh cửa còn dán băng dính, ngăn ngừa ánh sáng chiếu vào --- Thiếu cảm giác an toàn, tinh thần căng thẳng cao độ.
Trong phòng không một bóng người, điểm này anh đã ngờ tới.
Anh quét mắt khắp phòng, tập trung chú ý, đem tất cả hoàn cảnh ở đây thu vào trong đầu. Những tập sách trên kệ chứng tỏ là một học sinh giỏi, cô ta thu thập nghiên cứu tất cả mọi án lệ của Hứa Luật … Đã có ý thức tiến hành mô phỏng theo.
Có sở thích cắt tin trên báo, các tin bài được cắt ra đều liên quan đến thông tin cha xâm phạm con gái; chứng tỏ rất quan tâm hành vi phạm tội dạng này.
Tủ áo rất đơn giản, vài bộ quần áo đi làm và quần áo mặc ở nhà; chứng tỏ mối quan hệ xã giao không rộng, hầu như không có bạn bè, mấy năm gần đây không có bạn trai. Trong ngăn kéo có chiếc đồng hồ kiểu nam, hàng thường, đã rất cũ, trầy trụa; đồng hồ không được nâng niu, do vậy không phải là vật kỷ niệm, thế nhưng lại đặt trong tủ quần áo. Tủ quần áo đối với phụ nữ mà nói là nơi cất giấu của riêng, vậy đồng hồ đeo tay này không phải là vật kỷ niệm mà là chiến lợi phẩm.
Chủ nhân của nó khả năng phần nhiều đã tử vong.
…
Từ lúc rời khỏi nhà Thẩm Mộng, sắc trời u ám, anh rút điện thoại muốn gọi cho Mạc Thông, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Trực giác báo cho anh biết, cú điện thoại này có liên quan đến vụ án, anh lập tức nhận điện.
“Ha ha ha …”
Đúng như dự đoán, đầu dây bên kia chính là giọng cười của Thi Thụy.
“Sao vậy? Không thích nhận điện thoại của tôi ư?”
Đầu dây bên này cũng không đáp lại, không bị tác động bởi câu nói của Thi Thụy.
“Đường Tố! Cậu tìm thấy quân cờ của tôi rồi à?”
“Dĩ nhiên!”, Đường Tố cố gắng bình tĩnh, cố gắng hành xử như thường ngày; nhưng nếu có người đứng trước mặt anh, sẽ trông thấy vầng trán cau chặt, chẳng hề bình tĩnh như ngữ khí ấy của anh.
“Tuy nhiên … Tôi đã ‘chiếu tướng’!” Chỉ cần có Hứa Luật trong tay, ván cờ này hắn thắng chắc.
“Vậy sao?”, Đường Tố: “Ông gọi đến chỉ nói những lời vô nghĩa này sao!!!”
“Dĩ nhiên không phải. Tôi chỉ muốn tặng cho cậu món quà lớn!”, hắn hả hê, giở giọng cười ha hả, mang theo vài phần quỷ dị, đắc ý: “Phòng 1305, khách sạn Hoa Thiên, tôi đã chuẩn bị quà cho cậu … Đường Tố! Tôi chờ cậu đến nhé!” Cuối câu, hắn ngỏ ý mời chào.
Đường Tố: “Tôi sẽ đi ngay. Đến đó tôi sẽ xé ông thành trăm mảnh, sau đó ném dưới cống cho chuột rúc.”
“Ồ …. Thật sáng tạo!”, dĩ nhiên Thi Thụy không sợ hãi trước lời uy hiếp của hắn: “Nếu cậu không nhanh chân xin giấy chứng nhận độc quyền vậy tôi sẽ mượn ý tưởng này một chút, sẽ làm cho tim gan bảo bối của cậu nát thành từng mảnh từng mảnh, rồi ném cho chuột ăn …. Sau đó, đem những con chuột ấy tặng cậu, được không? Ha ha ha ha …”
Tiếng cười chói tai truyền đến khiến thái dương Đường Tố co giật mạnh, thở hổn hển, phải hít thở sâu mấy lần anh mới có thể giữ được bình tĩnh.
*
Tỉnh dậy Tô Tử Khiêm phát hiện mình không tài nào nhúc nhích, đã bị trói chặt trên giường.
Thẩm Mộng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh, hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, lượn lờ làn khói trắng, đôi môi khẽ mở: “Tỉnh rồi!”
“Thẩm … Thẩm Mộng!”
Giọng Tô Tử Khiêm đứt quãng: “Cô …”, đầu anh tê rần, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra anh chỉ nhớ tối qua anh đưa Thẩm Mộng về, rồi sau đó …
Đau quá!
Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Đường Tố đã không còn ở trong nhà Hứa Luật.
“Tên nhóc này lại đi đâu mất rồi!”, ông lấy điện thoại di động, gọi một cuộc, có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy. Mạc Thông đút điện thoại vào túi quần, rời khỏi căn nhà trọ, ngẫm nghĩ không biết Đường Tố đã đi đến đâu.
Ông gọi cho thủ hạ bên thành phố Tân nhờ bọn họ hỗ trợ một chuyến, chạy sang phía bên khách sạn, và căn biệt thự Đại học Y xem Đường Tố có trở về đó hay không, nếu gặp được anh, thì ngay lập tức báo cho ông ta biết. Tiếp đến ông ta gọi cho Tô Tử Khiêm …
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’
Giọng điệu máy móc kết thúc cuộc gọi của Mạc Thông.
“Giở trò quỷ gì đây! Cả hai người cùng chơi trò mất tích.”
Mạc Thông nhớ ra ngày hôm qua có lưu số của Thẩm Mộng, ông ta liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô ta còn đang ngủ, nhưng bây giờ chuyện Đường Tố rất gấp, ông không thể nghĩ nhiều được như vậy.
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đã khóa máy …’
Mạc Thông: “…”
Mẹ kiếp! Giở trò gì đây.
Cuối cùng, Mạc Thông quyết định một mình chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang một chuyến.
*
Nơi ở của Thẩm Mộng là một khu cư xá nhỏ, khá cũ kỹ, cửa thoát hiểm cũng là kiểu cổ, không tốn nhiều thời gian đã mở được cửa.
Bước vào trong, tìm công tắc, ấn một cái, ánh đèn chiếu rọi cả một không gian.
Rèm cửa kéo rất sát, rất sát, phía cạnh cửa còn dán băng dính, ngăn ngừa ánh sáng chiếu vào --- Thiếu cảm giác an toàn, tinh thần căng thẳng cao độ.
Trong phòng không một bóng người, điểm này anh đã ngờ tới.
Anh quét mắt khắp phòng, tập trung chú ý, đem tất cả hoàn cảnh ở đây thu vào trong đầu. Những tập sách trên kệ chứng tỏ là một học sinh giỏi, cô ta thu thập nghiên cứu tất cả mọi án lệ của Hứa Luật … Đã có ý thức tiến hành mô phỏng theo.
Có sở thích cắt tin trên báo, các tin bài được cắt ra đều liên quan đến thông tin cha xâm phạm con gái; chứng tỏ rất quan tâm hành vi phạm tội dạng này.
Tủ áo rất đơn giản, vài bộ quần áo đi làm và quần áo mặc ở nhà; chứng tỏ mối quan hệ xã giao không rộng, hầu như không có bạn bè, mấy năm gần đây không có bạn trai. Trong ngăn kéo có chiếc đồng hồ kiểu nam, hàng thường, đã rất cũ, trầy trụa; đồng hồ không được nâng niu, do vậy không phải là vật kỷ niệm, thế nhưng lại đặt trong tủ quần áo. Tủ quần áo đối với phụ nữ mà nói là nơi cất giấu của riêng, vậy đồng hồ đeo tay này không phải là vật kỷ niệm mà là chiến lợi phẩm.
Chủ nhân của nó khả năng phần nhiều đã tử vong.
…
Từ lúc rời khỏi nhà Thẩm Mộng, sắc trời u ám, anh rút điện thoại muốn gọi cho Mạc Thông, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Trực giác báo cho anh biết, cú điện thoại này có liên quan đến vụ án, anh lập tức nhận điện.
“Ha ha ha …”
Đúng như dự đoán, đầu dây bên kia chính là giọng cười của Thi Thụy.
“Sao vậy? Không thích nhận điện thoại của tôi ư?”
Đầu dây bên này cũng không đáp lại, không bị tác động bởi câu nói của Thi Thụy.
“Đường Tố! Cậu tìm thấy quân cờ của tôi rồi à?”
“Dĩ nhiên!”, Đường Tố cố gắng bình tĩnh, cố gắng hành xử như thường ngày; nhưng nếu có người đứng trước mặt anh, sẽ trông thấy vầng trán cau chặt, chẳng hề bình tĩnh như ngữ khí ấy của anh.
“Tuy nhiên … Tôi đã ‘chiếu tướng’!” Chỉ cần có Hứa Luật trong tay, ván cờ này hắn thắng chắc.
“Vậy sao?”, Đường Tố: “Ông gọi đến chỉ nói những lời vô nghĩa này sao!!!”
“Dĩ nhiên không phải. Tôi chỉ muốn tặng cho cậu món quà lớn!”, hắn hả hê, giở giọng cười ha hả, mang theo vài phần quỷ dị, đắc ý: “Phòng 1305, khách sạn Hoa Thiên, tôi đã chuẩn bị quà cho cậu … Đường Tố! Tôi chờ cậu đến nhé!” Cuối câu, hắn ngỏ ý mời chào.
Đường Tố: “Tôi sẽ đi ngay. Đến đó tôi sẽ xé ông thành trăm mảnh, sau đó ném dưới cống cho chuột rúc.”
“Ồ …. Thật sáng tạo!”, dĩ nhiên Thi Thụy không sợ hãi trước lời uy hiếp của hắn: “Nếu cậu không nhanh chân xin giấy chứng nhận độc quyền vậy tôi sẽ mượn ý tưởng này một chút, sẽ làm cho tim gan bảo bối của cậu nát thành từng mảnh từng mảnh, rồi ném cho chuột ăn …. Sau đó, đem những con chuột ấy tặng cậu, được không? Ha ha ha ha …”
Tiếng cười chói tai truyền đến khiến thái dương Đường Tố co giật mạnh, thở hổn hển, phải hít thở sâu mấy lần anh mới có thể giữ được bình tĩnh.
*
Tỉnh dậy Tô Tử Khiêm phát hiện mình không tài nào nhúc nhích, đã bị trói chặt trên giường.
Thẩm Mộng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh, hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, lượn lờ làn khói trắng, đôi môi khẽ mở: “Tỉnh rồi!”
“Thẩm … Thẩm Mộng!”
Giọng Tô Tử Khiêm đứt quãng: “Cô …”, đầu anh tê rần, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra anh chỉ nhớ tối qua anh đưa Thẩm Mộng về, rồi sau đó …
Đau quá!
“Đội trưởng Tô … Tô … Tô Tử Khiêm!”, thanh âm Thẩm Mộng ôn nhu gọi ra cái tên cô đã từng thầm gọi biết bao lần: “Tử Khiêm! Để em kể cho anh nghe một câu chuyện xưa …”
Ánh mắt cô ta trở nên xa xăm.
“Có một bé gái, cô bé có một gia đình hạnh phúc, có ba có mẹ … Vào một ngày nọ, mẹ đi xa nhà. Ba cô bé ngày nào cũng ngóng đợi mẹ quay trở về. Cứ chờ, cứ chờ mãi … Mấy năm sau, cô đã rõ rõ ràng ràng rằng mẹ cô sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Sau khi mẹ cô rời đi, người cha ngày nào cũng uống rượu, có một đêm uống say cưỡng hiếp cô. Cô bé rất đau, gào khóc ‘Ba ơi! Con không muốn …. Không muốn’ … ‘Mẹ ơi … mẹ ơi!’ …. Thế nhưng không có ai nghe thấy. Cô không dám kẻ cho ai nghe, sự nhát gan và nhu nhược đã đẩy nhanh mức độ phạm tội của cha cô, cứ một lần rồi lại thêm một lần, ban đầu còn say rượu mới giở trò, sau này tỉnh táo cũng cưỡng hiếp cô … Ông ta nói đây là món nợ mẹ cô thiếu cô, bắt mẹ cô trả nợ … Cô bé mang thai, ông ta lại đưa con mình đi phá thai.
Cô trốn khỏi nhà, cô nỗ lực học tập, đạt được thành tích ưu tú, thi đậu Đại học Y, rời khỏi địa ngục trần gian …”
… Hung thủ là nữ giới, tuổi tác khoảng chừng hai mươi lăm, chưa kết hôn, vóc người hơi gầy … Đã từng học y, chuyên ngành pháp y, thành tích ưu tú. Cao khoảng 160-168, là người tỉnh ngoài không phải dân thành phố …. Công việc cô ta chưa ổn định, khả năng là còn đang thực tập hoặc chờ việc, chính vì lẽ đó mới có thời gian di chuyển giữa hai thành phố…
…. Trong phương diện học tập và công việc, cô ta luôn khao khát thể hiện, hy vọng có những biểu hiện đột phá.
… Trong phương thức ra tay của cô ta, hủy dung, phá hủy chức năng làm mẹ bắt nguồn từ sự căm hận và trả thù. Loại căm ghét này khả năng là do bộ phận ấy của cô đã chịu quá nhiều thương tổn.
Đối với phụ nữ tổn thương đau đớn nhất chính là bị xâm phạm.
… Vì lẽ đó, hung thủ đã từng bị cưỡng hiếp, khả năng đã từng mang thai sau khi bị làm nhục --- Đây chính là lý do hung thủ hủy đi tử cung của nạn nhân.
Thi Thuy bày ra vụ án lớn thế này, nhằm hướng chính là về Hứa Luật; còn người phụ nữ được Thi Thụy tuyển làm mũi dao phóng đến hướng Hứa Luật, bản thân cũng muốn đó cũng là dấu vết để lần theo…
…
Mạc Thông đã kể cho anh nghe ‘Phác họa chân dung tội phạm của Đường Tố’ … Trong đầu Tô Tử Khiêm nhớ lại.
Từng câu rồi từng câu đối với anh mà nói rất rời rạc, không nổi bật, giờ đây tất cả những thông tin ấy lại thể hiện rõ ràng trên người Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng phì phèo điếu thuốc, nhìn hàng lông mày Tô Tử Khiêm từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn cau chặt, cô ta nở nụ cười chế nhạo, đưa tay muốn vuốt lên đó nhưng bị Tô Tử Khiêm quay đầu tránh né.
Bàn tay bất giác cứng đờ, vẻ mặt đanh lại.
“Ha ha ha …. Chê tôi bẩn sao?”
Tô Tử Khiêm: “Thẩm Mộng … Cô …. Cô rất ưu tú, những chuyện kia đều đã qua, đừng để mình càng lún càng sâu …”
“Càng lún càng sâu …” Thẩm Mộng bật cười ha hả: “Đội trưởng Tô, anh nói một người đã chìm sâu trong tội ác đừng ‘càng lún càng sâu’?”, cô hút hết điếu thuốc: “Biết không? Nghỉ hè đại học năm nhất, tôi trở về nhà …. Mang đến tặng cho tên súc sinh kia một phần hậu lễ …. Ha ha ha ha … Nhờ hắn mà môn giải phẫu học đều không hề có chút áp lực, người sống còn giết chết được, thì người chết có tính là gì … Đội trưởng Tô, ngày hôm nay đưa anh đến đây, kể cho anh nghe những chuyện này, tôi không hề có ý định quay đầu …”
“Thẩm Mộng, cô nghe tôi nói …”, Tô Tử Khiêm nỗ lực động viên cô ta, “Cô chỉ là trong lòng sinh bệnh …. Trị hết bệnh này là không sao.”
“Bệnh?”, Thẩm Mộng nhìn anh.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Tô Tử Khiêm đưa mắt nhìn sang.
Là Thi Thụy.
Tô Tử Khiêm giãy giụa, trợn mắt nhìn thẳng mặt hắn.
“Đội trưởng Tô! Anh thử nói coi ‘Tâm bệnh’ thì chữa cách nào?”, hắn cười cười, thái độ thành khẩn.
“Tiểu Luật đâu … Thi Thụy, mày đem Hứa Luật đi đâu rồi!!!”, Tô Tử Khiêm gào lên.
“Tiểu Luật? À à … ý của anh là pháp y Hứa? Cô ấy … Cô ấy đang chuẩn bị, chờ cô chuẩn bị xong sẽ ra ngay, anh nhanh chóng nhìn thấy được cô ấy thôi.”
Một lúc lâu sau, Tô Tử Khiêm cũng được trông thấy một ‘Hứa Luật chuẩn bị kỹ càng’.
“Tiểu … Tiểu Luật!”
Tim Tô Tử Khiêm như bị ai bóp nghẹn, không thể tin người trước mắt mình là Hứa Luật.
Gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tiều tụy, hai bên má hóp lại khiến cho đôi mắt trông lớn hơn bình thường, nhưng đôi mắt ấy lại không có thần, trống rỗng, mất đi vẻ lấp lánh, như một đứa trẻ vô hồn.
Anh thử gọi một tiếng, nhưng nó như vũng bùn trên tảng đá, không tài nào thắng nổi cơn sóng lớn.
“Mày đã làm gì cô ấy!!!”, Tô Tử Khiêm hai mắt đỏ ngầu, thét lên với Thi Thụy.
“A …. Giờ này anh nên lo lắng cô ấy sẽ làm gì với anh thôi cảnh sát Tô!”, trái với cơn phẫn nộ của Tô Tử Khiêm, hắn rất thong dong bình tĩnh: “Tôi chỉ giúp cô ấy lựa chọn một con đường tốt hơn.”
Hắn thay đổi kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo.
Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, Hứa Luật chỉ là một con cờ để phá hủy sự đồng cảm ít ỏi với thế giới này của Đường Tố. Hắn muốn Đường Tố không kết giao với bất cứ một ai trong xã hội này, không cần tinh thần trọng nghĩa dư thừa, đạo đức vớ vẩn. Nhưng mấy ngày vừa qua, hắn nảy ra ý mới.
Một kế hoạch toàn vẹn đôi đường, hắn muốn có Đường Tố, và muốn luôn cả Hứa Luật; hắn muốn hai người bọn họ gia nhập vào đội ngũ của hắn, khiến toàn bộ thế giới này dậy sóng.
Trong lòng mỗi một người đều có một điểm đen, hắn muốn phóng lớn điểm đen ấy, khiến bóng tối trở thành chủ lực.
Bây giờ muốn thực hiện được kế hoạch, bước mấu chốt nhất phải để Hứa Luật tự tay giết chết thanh mai trúc mã của mình.
Thẩm Mộng khoanh tay đứng bên cạnh cười gằn từng tiếng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment