CHƯƠNG 106 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 106: NÀNG KHÔNG PHẢI THÁNH MẪU – KHÔNG THỂ NHẬN GIẶC LÀM MẪU THÂN

Tô Việt khẽ lắc đầu, đứng trước gió, tháng ba cảnh xuân ấm áp, hắn lại cảm thấy lạnh tới tận xương tủy.

Kỳ thật giống hắn như bây giờ cũng không có gì là không tốt, không truy đuổi danh lợi, an tâm ở nhà gánh vác sự vụ gia tộc, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với đại ca.

Cũng sẽ không bị thế lực muốn sát hại đại ca nhòm ngó tới.

Có lợi có hại.


Hắn tự hỏi, không hề oán giận lão phu nhân.

Xuất phát từ sự cần thiết để phát triển gia tộc, bọn họ phải tận tâm đem hết toàn lực đi bồi dưỡng con trai trưởng.

Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng có thể lý giải được.

Người là dựa vào chính mình cho mình cái sống lưng để dựa vào, chứ không phải cần dựa vào người khác bố thí.

Cho dù hắn không được gia tộc coi trọng, thì sao chứ?

Hắn cũng sẽ không cả ngày oán trời trách đất.

Có lẽ vì là như thế, hắn mới không ngăn được nói với Hoàng Phủ Cẩn những lời này.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Cẩn sớm đã không biết đi lúc nào rồi.

Hắn hái được vài cành hoa sắc màu tươi đẹp, ôm vào trong ngực, thong thả chậm bước mà đi.

Hắn muốn đem những đóa hoa này đưa cho đại tiểu thư cùng Tô Mạt, liền đi đến tòa viện lão phu nhân, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng đang được mở ra, nhìn thấy Tô Mạt nhu thuận đứng ở trước giường đang ở nghe lão phu nhân dạy bảo.

Tô Mạt xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến Tô Việt ngoài cửa sổ, hắn hướng nàng mỉm cười, rất ấm áp.

Mãn nhãn cổ vũ cùng thân thiết.

Tô Mạt nhìn hắn một cái, hướng hắn tỏ vẻ cảm kích, nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe lão phu nhân lải nhải.

Lão phu nhân cười cười,“Nha đầu, chuyện tới nay, ngươi cũng đừng chê ta. Chúng ta cũng nên nói rõ ràng với nhau.”

Về chuyện thân thế của nàng, bất quá là mọi người trong lòng biết rõ ràng , chỉ là không nói ra mà thôi, không thể chỉ để nàng làm nghĩa nữ của Tô gia thôi.

Điều này đối với thanh danh cùng sự phát triển Tô gia cũng không có lợi.

Tô Mạt kinh ngạc xem bà ta, lập tức nhớ tới thời điểm hoàng đế vừa tới nói những lời đó, xem ra quả nhiên là tới ngả bài đây.

Lão phu nhân hơi hạ thấp người xuống,“Ngươi là Tô Mạt, là nữ nhi của nhi tử ta. Ta mặc kệ nương ruột ngươi là Cố di nương hay là Đỗ di nương. Ngươi đều là ta cháu gái ta. Mặc kệ ngươi là con chính thất, hay là con thiếp thất, ta đều thương giống nhau. Đều ký thác kỳ vọng cao với các ngươi.”

Cái này được coi là đang lôi kéo mình sao chứ?

Tô Mạt bất động thanh sắc, lão phu nhân đột nhiên như thế, chỉ sợ là do hoàng đế bên đó có manh mối gì đó?

Trừ phi là thiên gia ưu ái, nếu không thì làm sao có thể khiến cho lão phu nhân một người luôn luôn nghĩ về lợi ích gia tộc trước tiên kia cho nàng nhận tổ quy tông cơ chứ?

Lão phu nhân tiếp tục nói:“Ta biết ngươi có oán hận. Ta cũng có, nhưng vì gia tộc, chúng ta không có cách nào khác. Nếu sinh ở Tô gia, vậy thì không phải chỉ có một người, cũng không thể mở miệng ra là có thể nuốt gọn mọi người. Chỉ có cắm rễ ở gia tộc, gia tộc thịnh vượng phát triển, cá nhân sẽ thịnh vượng phát triển. Ngươi có thể trách ta, vì sao không có xử trí đại phu nhân. Ta vì sao không xử trí nàng ta, hiện tại ngươi lớn rồi, ngươi biết tại sao không?”

Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, cặp mắt kia ngày thường hòa ái hiền lành, nay bắn ra tia sắng sắc bén thâm trầm, lộ ra trí tuệ nhân sinh tôi luyện mà thành.

Tô Mạt không kiêu ngạo không siểm nịnh, không quan tâm hơn thua đối diện cùng bà ta,“Ta biết!”

Lão phu nhân khẽ cười cười, gật gật đầu, cổ vũ nói:“Nói ra nghe một chút xem.”

Tô Mạt nhìn bà ta, thanh âm trầm ổn trong trẻo,“Lão phu nhân nếu là vì gia tộc, thì phải là xuất phát từ nơi này. Đại phu nhân tuy rằng tàn nhẫn, hại người rất tàn ác, nhưng là vì thanh danh gia tộc, cũng không thể động tới nàng ta. Nếu động tới, như vậy nề nếp danh gia của Tô gia sẽ được người ta xem thường, tiền đồ của đại ca, hôn sự của đại tỷ, đều sẽ gặp trở ngại. Cục diện phát triển không ngừng của Tô gia sẽ bị thay đổi lớn. Hơn nữa, thế lực nhà họ Vương lớn mạnh, lại nói tiếp, ở trong triều đình nhà họ Vương so với Tô gia có mối quan hệ với quan lại càng rộng hơn. Tô gia bất quá là dựa vào bệ hạ phá lệ chiếu cố mà thôi.”

Nàng nói được những câu sâu sắc, khiến cho lão phu nhân cũng không thể không gật đầu, nha đầu này, mình không nhìn lầm, quả nhiên là nhân trung long phượng.

Tuổi còn nhỏ, tất cả đều hiểu rõ.

Lão phu nhân nói:“Cho nên, ta muốn cho ngươi ghi tạc dưới danh nghĩa của đại phu nhân, như thế, ngươi về sau chính là đích nữ chân chính, không ai dám dám nhìn ngươi coi thường.”

Tô Mạt ngạo nghễ nói:“Nếu ta chỉ là dựa vào một cái thân phận đích nữ mới có thể làm cho người ta không dám khinh thường nhìn ta ta. Như vậy ngay cả ta tự chính ta đều phải xem thường chính ta.”

Lão phu nhân ngẩn ra, nhất thời trong lồng ngực dội lên một trận tức giận, nha đầu này, tuy rằng trí tuệ thông minh nhưng cũng không biết phân biệt tốt xấu, không dễ khống chế.

Tô Mạt tiếp tục nói:“Lão phu nhân, ta lý giải được tâm tư cùng nỗi khổ của ngài. Nhưng không có nghĩa là ta đồng ý. Đại phu nhân hại chết thân nương ta, hại chết người nhiều như vậy, hoặc là là giết người thì đền mạng, hoặc là được làm vua thua làm giặc. Thế gian này không có sự công chính và công bằng thật sự, người không vì mình trời chu đất diệt. Nói nữa cũng vô dụng thôi.”

Không phải nói thế gian không có chí công vô tư .

Chí công vô tư hơn phân nửa là ở thời điểm mọi người cùng chung hoạn nạn, ai cũng không có cái ăn, không có cái mặc, thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp.

Thời điểm chân chính có sự an toàn hoặc sự nguy hiểm, đa số mọi người đều sẽ hướng tới chỗ an toàn để tập hợp lại, thậm chí không tiếc đem người khác giẫm xuống chân mình để ngoi lên.

Đây là do thời đại tạo nên, bản tính nhân loại tạo nên, nàng không cảm thấy là bản thân có gì sai cả.

Thời điểm nàng thật sự có năng lực, tận dụng khả năng chiếu cố người khác, giúp đỡ người khác, nhưng thời điểm nàng bị nguy cơ vây hãm, thậm chí còn muốn quên đi sự thù hằn đi giúp kẻ thù của nàng!

Nàng có phải là thánh mẫu đâu?

Bảo nàng kêu Vương phu nhân là mẫu thân?

Mắc cười, nàng cho dù là có tuyệt đường, hai bàn tay trắng, cũng làm sao có thể nhận bà ta làm mẫu thân của nàng được?

Nhất là từ sau khi bà ta phóng hỏa thiêu chết nàng?

Tô Mạt ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão phu nhân, hiện tại cũng nhìn được rõ, nàng và lão phu nhân cũng không cùng một loại người.

Lão phu nhân so với nàng ẩn nhẫn hơn, so với nàng dịu ngọt hơn, so với nàng hiểu được xem xét thời thế hơn.

Nàng cũng có thể, nhưng chính là không có cách nào khác nhẫn như thế được.

Sự kiên cường khí khái trong xương cốt, bản tính như giông bão, khiến nàng không có cách nào khác thỏa hiệp.

“Nếu ngươi bắt buộc phải như thế thì sao?” Lão phu nhân yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, thanh âm uy nghiêm, tư thế không cho phép người khác cự tuyệt.

Tô Mạt mỉm cười, chậm rãi nói:“Lão phu nhân, có loại người thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Ngài phải tin rằng, thế gian có người như vậy. Ta tình nguyện rời khỏi Tô phủ, mọi người từ nay về sau không còn liên quan gì cả, cũng sẽ không nhận kẻ thù sát hại nương ruột làm mẫu thân của chính mình.”

Lão phu nhân sắc mặt phát ra sự lạnh lẽo, nhất thời giận dữ, nhảy dựng lên, đứng trên mặt đất.

Từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Tô Mạt.

Tô Mạt không chút nào sợ hãi, không tránh đi cái trừng mắt đó lại trừng mắt nhìn trở về, chậm rãi nói:“Ta biết ý tứ của lão phu nhân. Ngươi đơn giản là muốn để ta làm đích nữ, như vậy, về sau ta có thể vì Tô gia ra thêm sức lực. Nếu đã được bệ hạ thưởng thức, ở trong triều cũng có thể càng thêm nở mày nở mặt.”

Lão phu nhân thấy nàng thẩn nhiên một lời có thể nói toạc mục đích của chính mình, không khỏi hí mắt lại, thản nhiên nói:“Ngươi là nha đầu thông minh. Ta đã xem nhẹ ngươi. Không nên coi ngươi là một đứa nhỏ.”

Tô Mạt nhếch môi, đuôi mắt nghiêng bới lên, cặp mắt to mà sáng kia vẽ lên một độ cong hài hước nói,“Lão phu nhân, làm người phải khống chế được chính mình mới có thể khống chế được người khác.”

Lão phu nhân hừ lạnh, giận quá hóa cười, đã không có cách nào khác lý luận cùng nàng nữa.

Tô Mạt thấy đạt được mục đích rồi, bèn nói:“Ta tuy rằng sẽ không nhận Vương phu nhân làm mẫu thân, nhưng Quốc Công cũng là phụ thân ta. Điểm ấy là không thể thay đổi. Lão phu nhân cảm thấy, chẳng lẽ huyết mạch tương liên giữa phụ thân và nữ nhi, còn để không thắng nổi cái danh phận đích nữ và thứ nữ sao?”

Lão phu nhân nay đã bình tĩnh trở lại, lập tức liền nghĩ thông suốt, chỉ cần nàng là đứa nhỏ của Tô gia, nàng làm nở mày nở mặt cho Tô, còn so đo cái gì chứ.

Nếu nàng được hoàng đế sủng ái, làm vương phi của vị hoàng tử nào đó thậm chí làm thái tử phi, thì có vấn đề gì chứ.

Điều này không phải đã chứng minh, Tô gia giáo đạo có phương pháp, thứ nữ cũng có thể xuất sắc như thế sao?

Nàng cười cười, nói:“Ngươi đi chơi đi. Ta cũng mệt mỏi rồi. Bất quá lần này trở về, cho ngươi nhập gia phả. Ngươi không phải nghĩa nữ của Tô gia, mà là Ngũ tiểu thư chân chính.”

Tô Mạt thật ra không để tâm làm Ngũ hay Tứ tiểu thư, dù sao nàng hiện tại để ý bất quá là người phụ thân cưng chiều nàng mà thôi.

Nàng dù sao cũng không thể bỏ mặc người phụ thân này.

Nàng gật gật đầu, dập đầu một cái vớilão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đi chơi đây.”

Lão phu nhân lên tiếng, hơi hơi khép mắt, lại nói:“Có đôi khi đừng quá làm càn cùng hoàng đế. Phải có chút bổn phận làm thần tử.”

Tô Mạt đáp ứng rồi cáo từ đi ra ngoài.

Tô Việt đón nàng, đưa hoa tay trong tay trao cho nàng, đi cùng nàng ra ngoài,“Lão tổ mẫu không làm khó ngươi chứ.”

Tô Việt đi theo lão phu nhân lớn lên, đương nhiên biết vị lão phu nhân này mặt ngoài hiền hoà, thực tế thì thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.

Cho dù là nam nhân, cũng không tất có cái loại khí phách này.

Trong nhà các thúc thúc bá bá, đều cực kỳ sợ lão phu nhân.

Nay Tô gia bên ngoài tiến hành con đường làm quan, trong nhà đều do các thúc thúc cùng chiếu cố cả một đại gia tộc.

Vì có thể trở thành nơi hậu thuẫn đủ tư cách, lão phu nhân cũng là hao hết tâm tư.

Sự vinh nhục của một địa gia tộc có đôi khi chỉ là chuyện trong nháy mắt, quật khởi mau, lụi tàn cũng mau.

Trong nhà một người kiêu căng, hoặc là tự ai đó vô tâm phạm sai lầm, đều có khả năng trở thành ngòi nổ làm đế vương tức giận, làm cho cả nhà bị diệt vong.

Lão phu nhân đã khiến cho gia tộc thấy được, đi theo nàng cùng Tô quốc Công, chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý, rạng danh quê nhà.

Nếu không nghe lời, muốn làm vài tiểu kĩ xảo, như vậy thực xin lỗi, liền trực tiếp từ gia phả Tô gia cút xéo đi.

Cho dù gây ra đại họa gì, tai họa đó cũng coi như không bị đổ trên đầu Tô gia.

Tô Mạt cũng lãnh hội được sự lợi hại của lão phu nhân, tâm tư của lão thái thái kia kín đáo thâm trầm, không phải nàng hiện tại có thể so sánh được.

Nàng bất quá là ỷ vào có lý, tuổi trẻ khí thịnh thôi, thật muốn động đến......

Tô Mạt âm thầm hạ quyết tâm, chính mình còn phải học tập nhiều hơn nữa, cẩn thận tích lũy kinh nghiệm, tuyệt đối không thể kiêu ngạo.

Nếu là ở hiện đại, nàng có thể kiêu ngạo làm ra sai lầm cũng không phải chỉ là không thi lên được đại học thôi sao.

Nhưng bây giờ, nếu từng bước sai từng bước sai một, đến cuối cùng khả năng chính là không còn đường quay đầu nữa.

Nàng phải suy tính cẩn thận, bởi vì mặt sau của nàng, có rất nhiều tùy tùng.

Nàng không thể lấy mệnh bọn họ ra đùa giỡn.

Bọn họ tin tưởng nàng, đi theo nàng, nàng sẽ cho bọn họ an toàn cùng bảo đảm tối thiểu nhất.

Tô Việt hơi hơi cười nhìn nàng,“Nghĩ cái gì đó? Bị lão tổ mẫu khiển trách rồi ?”

Tô Mạt lắc đầu,“Không đâu, lão tổ mẫu bảo ta nhận tổ quy tông .”

Cũng miễn cho người tò mò tọc mạch lại đi tra thân thế của nàng phân, làm cho Tĩnh thiếu gia khó xử.

Tô Việt nghe vậy hai mắt sáng ngời, vui mừng nói:“Như vậy a, vậy nhị ca cần chúc mừng muội muội, hoan nghênh muội muội thật sự trở thành một thành viên của Tô gia.”

Hắn giang cánh tay, đem Tô Mạt ôm lấy,“Về sau ngươi chính là thân muội tử của ta, nhị ca hy vọng ngươi vĩnh viễn đều tốt đẹp.”

Tô Mạt gật gật đầu,“Đa tạ nhị ca. Chúng ta đi gặp đại tỷ đi, nói cho nàng nghe tin tức tốt này.”

Sau đó nàng len lén hướng về phía đại viện nhìn,“Phụ thân có khả năng đang bên cạnh bệ hạ.”

Hai người đi tới tòa viện đại tiểu thư hiện đang ở, nàng ta đang sắp xếp hương liệu nước hoa linh tinh gì đó, tặng cho Xuân Thủy các nàng ấy, để các nàng ấy khi trở về đem tặng cho người khác, còn có chuẩn bị lễ vật cho các nương nương trong cung.

Nay các nàng nghiên cứu chế tạo nước hoa cực kỳ thuận tiện, mùi hương càng nhiều loại, cơ hội lựa chọn mùi có rất nhiều, thậm chí còn có không ít hiệu quả trị liệu đặc thù.

Có loại giải nhiệt giải độc kim trản cúc, cây kim ngân hoa, có loại định thần ngủ yên giấc huân y thảo, có loại hiệu quả phấn chấn tinh thần mùi chanh hương, có cả loại đuổi trừ muỗi hoa nhài, hoa phấn…vân vân.

Các tiểu thư khuê các hoặc là các thiếu phu nhân có nỗi oán haanh thầm kín nếu là nhàn rỗi vô sự, mỗi ngày có lòng trắc ẩn xuân buồn thu đau, có đống thời gian rảnh rỗi, thích ngày ngày tự mình xông hương.

Bởi vì xông hương không chỉ là vì hương khí, cũng vì muốn giết thời gian, tìm chút sự tình để làm.

Giống như đám nha đầu, cung nữ, làm sao có thời gian như vậy chứ.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.