CẬU DÁM LỪA TÔI - CHƯƠNG 10 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

CẬU DÁM LỪA TÔI


Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã

CHƯƠNG 10: NỤ HÔN ĐẦU 
Mĩ 

- Như! Như! Có chuyện gì vậy??? Nói tớ nghe!!!! 

- Cậu quyết định trở về luôn sao? Tớ thấy trời hôm nay có lẽ sẽ có bão đó... Không an toàn đâu. 

- Tớ mặc kệ...tớ nhất định phải về...

Không biết đã bao nhiêu lần Hạ Chi nói câu này với Tô Uyển Như. Vậy mà chẳng lọt vào tai cô chút nào. Cô chỉ tập trung thu dọn đồ đạc vào vali và đi cho kịp chuyến bay trở lại Việt Nam. (Định nói TQ mà thôi =3) 

Trong đầu Tô Uyển Như hiện giờ chỉ có hai thứ: 

- Thứ 1 câu nói của ông Tô Thiên Mặc. 

- Thứ 2 là ý chí mau chóng trở về...trước khi quá muộn. 

Việt Nam 

Nghe thấy tiếng động lạ, bà Hy chạy lên phòng anh với tâm trạng hết sức lo lắng. 

Đằng sau cánh cửa là bóng dáng một người con trai với ánh mắt vô định, hai tay buông thõng, dưới sàn là bãi chiến trường . Nhìn khung cảnh này, bà cũng đoán được phần nào lý do. Đến lúc diễn xuất rồi. Ngồi xuống bên cạnh anh, bà ôm anh vào lòng, vỗ vỗ vào vai anh an ủi. Sau đó bà hỏi anh có chuyện gì. 

Tâm trạng anh bây giờ rất rối bời, nghe mẹ hỏi vậy, anh nói: 

- Bố..bố Tô Uyển Như nói...là.. 

- Nói gì cơ? 

- Là..Tô Uyển Như..bị tai nạn khi đang trên máy bay trở về Việt Nam, có lẽ không qua khỏi. 

- Thật vậy? Giờ nó đang được cấp cứu ở bên đó sao? 

 Bà vờ hốt hoảng. 

- Không ạ, đang được đưa về đây rồi. 

- Sao con không đi thăm con bé? 

Bị bà hỏi như vậy, anh không dám trả lời. Anh tất nhiên muốn đi, nhưng anh không dám đối mặt với cô, với khuôn mặt ấy. Cô có thể sẽ ra đi vĩnh viễn. Nếu anh đến, anh sẽ chịu để điều đó xảy ra ư? 

Không thấy anh trả lời, bà nói tiếp: 

- Nếu con không đi, con có thể sẽ hối hận đấy... Mẹ biết con không nỡ đi nhưng mà... 

Nói xong, bà lẳng lặng đi ra khỏi phòng để cho anh có thời gian suy nghĩ. 

Ngẫm đi ngẫm lại, anh thấy điều này cũng đúng. "Có lẽ mình nên đi thăm cậu ấy thật..." Ngay sau đó, anh cầm chiếc áo khoác đi thẳng về phía dưới. 

Feynman's Hospital 

Từ nãy đến giờ, Diệp Phong cùng cô lễ tân cãi qua cãi lại, người thì bảo không, người lại bảo có. Bị chọc đến phát điên, anh rút điện thoại gọi cho ông Tô Thiên Mặc. (Trước khi đi, ẻm đã lấy điện thoại khác nha mấy chế) 

..... 

"Vâng, vâng, cháu hiểu rồi." 

Tắt máy, anh không thèm đôi co với cô ta, chạy thẳng về phòng CẤP CỨU ở cuối hành lang. 

Chỉ còn một nửa bước nữa là anh đã có thể tiến vào phòng cấp cứu, nhưng chưa kịp thì đã bị y tá cùng bác sĩ ngăn cản, thậm chí họ còn định đưa anh vào khoa tâm thần. Nghĩ sao vậy! Ngồi bên ngoài, anh rất lo lắng, như đang ngồi trên đống lửa. Mỗi lần có y tá từ bên trong đi ra, anh lại nhảy dựng lên, hỏi tới tấp người ta nhưng kết quả đều là :

"Chúng tôi đều đang cố gắn hết sức. Anh yên tâm."

 Mẹ nó! Yên tâm cái rắm! Anh cần biết tình hình của cô! 

Cuối cùng, giây phút ấy cũng đến. Một bác sĩ trở ra và nói với anh một câu: 

"Chúng tôi đã cố hết sức." 

Anh nhớ theo trên truyền hình, tình huống này là bệnh nhân đã chết. À, ra vậy...Gì..cơ? Bệnh nhân đã chết, tức, Tô Uyển Như đã chết? KHÔNG BAO GIỜ! 

Diệp Phong đẩy bác sĩ và ý tá sang một bên, chạy vào bên trong. 

Trên giường bệnh, một người con gái được trùm khăn trắng toàn bộ từ đến cuối. Anh kìm nén để không khóc trước mặt cô. Sự tĩnh lặng được duy trì một lúc lâu cho đến khi anh không thể cầm được nước mắt. Lặng lẽ đi ra bên ngoài, anh cần bình tĩnh lại.... Có lẽ chỉ vài phút thôi... 

P&N's Airport 

( Coi như Tô Uyển Như về đến nơi rồi nhé ) 

- Cô gì ơi! Cô bỏ quên vali này! 

Tô Uyển Như vẫn chạy thật nhanh, gọi taxi đi đến bệnh viện Feynman mà không thèm đoái hoài đến chiếc vali của mình cùng một người lạ mặt ra sức đuổi theo cô. Nhìn cảnh này, chắc ai cũng sẽ nghĩ cô làm việc gì sai trái nên bị đuổi theo. 

- Bố, con đến nơi rồi! 

 Như Như gọi điện thoại cho cha. 

[...] 

- Vâng, con biết rồi! 

Cũng giống như anh, nghe lời cha mình, cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu kia, nhưng cô chưa đến nơi, đập vào mắt cô là chàng trai đầu tóc rối bời, cúi gằm mặt. 

"Không lẽ anh ta là bạn của cậu ấy?" 

Nghĩ vậy, cô đến bên cạnh anh rồi hỏi nhỏ: 

- Anh gì ơi, Diệp Phong sao rồi? 

Nghe thấy có người hỏi về mình, anh có chút giật mình, nhìn lên phía có tiếng nói. Là cô?! Sao cô ở đây?! Vậy người trong kia là ai?! Anh nhanh chóng đi vào trong, vén tấm khăn trắng để look khuôn mặt kia. Là một người hoàn toàn xa lạ! Chuyện gì đang xảy ra?! Lại một lần nữa, anh lê tấm thân mệt mỏi đến chỗ cô, gục mặt vào vai cô, anh cảm nhận được hương thơm quen thuộc ấy. 

Từ nãy đến giờ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô không thể hiểu nổi. Không phải cha nói Diệp Phong bị tai nạn sao?! Tại sao lại có thể đứng trước mặt cô thế này?! Cô đang định đẩy anh ra để hỏi mọi chuyện cho ra lẽ nhưng anh khẽ nói: 

- Đứng im một chút. 

Cô dừng ngay mọi hành động, đứng im như lời anh nói nhưng vài giây sau, cô không tự chủ mà đưa tay vòng qua người anh. 

Từ phía xa, có hai cặp vợ chồng đang chăm chú nhùn hai người, đâu có trên khuôn mặt của họ là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. 

*******

Khi đang gục đầu vào vai cô, anh cảm thấy cứ vài giây cô lại nhúc nhích một chút, có lẽ cô mỏi chăng? Nghĩ vậy, anh liền rời khỏi đó, nhìn chằm chằm cô. Và trong mắt anh, đa phần đều là sự hạnh phúc, tràn đầy yêu thương. 

'Gánh nặng lớn nhất' đã biến mất, cô thực hiện hết động tác này đến động tác khác để có thể làm tan biến đi sự mệt mỏi ban nãy. Dường như cô cảm nhận được ánh mắt của ai đó, từ từ dừng mọi động tác, xoay người, đứng đối diện với anh. 

Bốn mắt nhìn nhau, không ai mở lời.

Đúng như cô nghĩ, anh sẽ không bao giờ để cô giành phần thắng. Vậy đấy! Hừm. 

Cô đang định lên tiếng thì anh lại nhanh chóng chặn lại. Nhưng phương thức này rất mới lạ, mới lạ đối với cô. Anh có thể không để cô nói bằng cách bịt miệng cô lại hay 'nhảy vào cổ họng cô ngồi' kia mà? Sao phải dùng môi chứ? 

Suốt thời gian đứng trước cô, anh nhìn tổng thể cô một hồi, không tệ. Cho đến khi anh nhìn lên thứ kia thì mọi thứ như dừng lại. Nó đang thu hút sự chú ý của anh. Diệp Phong không ngần ngại đặt cánh môi mình lên đôi môi chúm chím của cô. 

Dây dưa một chút, anh nối tiếc rời đôi môi mềm mại ấy. Cặp lông mày đẹp bỗng nhíu lại. Cô đơ luôn rồi?! 

Tô Uyển Như quá bất ngờ trước hành động của anh. Trái tim như chậm một nhịp. Nhưng chưa kịp phản ứng lại thì... Cô muốn khung cảnh này lãng mạn hơn thế!!!! Cô muốn nó lãng mạn như trong phim!!!!! 

Hiện giờ, tai cô đỏ, mặt cô đỏ, cô muốn chạy khỏi đây!!! Diệp Phong cũng thấy được sự biến đổi của cô, bất giác bật cười thành tiếng. Thấy vậy, mặt cô càng đỏ. Hức!!! Con của bố mẹ bị người ta bắt nạt kìa!! 

Diệp Phong nghĩ rằng mình và cô đã hết nhiệm vụ ở nơi đây, liền nắm tay cô và kéo cô về nhà. Thuận lợi, cô cũng đang muốn đi khỏi nơi này. 

Suốt dọc đường về nhà, anh thấy mình thật lợi hại! Muahahaha

Có một số điều cô vẫn đang rất thắc mắc, bỏ sự ngượng ngùng sang một bên, cô hỏi: 

- Sao tôi gọi cậu không nghe? 

Anh nhớ lại việc mình làm rơi điện thoại rồi bla...bla... 

- Tôi hỏi em: nếu em làm hỏng điện thoại thì liệu người ta gọi đến còn nghe được không? 

"Em ư?! Cậu ta gọi mình là en kia đấy!!" 

Trái tim cô lại nhảy lên. 

- Sao lại làm hỏng? 

- Em không cần biết. 

Cô thầm bĩu môi, chắc là lấy diện thoại ra làm trò chơi tiêu khiển chứ gì.

Nhà Tô Uyển Như 

- Em vào nhà đi. 

- Cậu không vào sao? 

 Cô hỏi. 

- Em muốn ra mắt chồng sắp cưới với ba mẹ em??? 

 Anh trêu đùa cô. Mặt cô đỏ lựng, bỏ chạy vào trong nhà. Anh nhoẻn miệng cười, thật đáng yêu. 

Về đến nhà, cô mới nhớ ra rằng vali mình đâu? Thật may, cô chẳng để gì nhiều trong đó ngoài mấy bộ quần áo. Cô lại vui vẻ tung tăng vào phòng. Ông bà Tô đâu ta? Cô có rất nhiều việc cần hỏi ~ 

Ngồi một mình trong phòng, cô lại nhớ đến khung cảnh lúc nãy, anh đã hôn cô :'>> 

- Bố mẹ nói đi! Chuyện này là sao?! 

- Thì bố cố tình làm như vậy để Diệp Phong nhận ra tình cảm của nó đối với con. Tất cả đều vì con gái yêu mà 

Lòng cô hơi lâng lâng, cô yêu bố cô nhất! Tô Uyển Như liền sà vào lòng ông, vòng tay qua ôm eo ông thật chặt. Cô thực chỉ muốn như vậy mãi, muốn mãi là đứa con gái bé bỏng luôn được cha mẹ che chở. 


Nhà hàng xóm 

Diệp Phong trở về nhà, ngoài mặt thì như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng thì đang mở tiệc ăn mừng. Anh thầm cảm ơn cha mẹ vợ đã cho anh phúc lợi này. 

Ông bà Diệp nhanh chân hơn nên đã trở về nhà trước, thấy con trai mình thì chỉ muốn lao vào hỏi một câu:

 "Hôn chưa????" 

Nhưng như vậy sẽ làm lộ bí mật của hai gia. 

- Bố mẹ có gì muốn hỏi không ạ? 

Bà Dương Hy lấy làm lạ, sao thằng bé hỏi vậy. 

- Lúc ở bệnh viện, con thấy mọi người ở đó rồi. 

Bà thở dài, nó biết rồi thì cũng khỏi giấu. Bà huých tay chồng, ý ra hiệu là hỏi đi. Diệp Thần biết ý, hắng giọng rồi dõng dạc nói: 

- Hai đứa ý ý chưa? 

- Ý ý là sao ạ? 

- Là hôn đấy. Ông cũng kì, nói thế sao con hiểu. 

 Bà lườm ông khiến ông im bặt. Tự nhủ lần sau không bao giờ nói nữa, mất công lại bị vợ mắng vốn. 

Anh nở một nụ cười tươi hết sức thay câu trả lời. Cứ nghĩ đến chuyện này là anh không thể ngưng vui. 

Bé Tô 

- Tao hỏi, mai học gì đấy? 

- À, mai á? 

- Ừ :3 

- Mai là chủ nhật con điên!! 

A~ Cô quên mất. 

- Thế thứ hai? 

- Tao cũng không hiểu, từ cái ngày mày đi, lớp mình cứ được nghỉ liên tiếp, hết cô này đến thầy kia nghỉ đẻ, đi du lịch,... 

- Lạ thật 

Ngoài mồm nói vậy, chứ cô hiểu đều là do người cha đáng kính của cô chứ ai. 


Mẩu chuyện bé xíu 5 


- Anh nói gì với thằng bé? 

 Hứa Minh Nguyệt hỏi. 


- Anh hỏi nó đến bệnh viện Feynman chưa? 

 Tô Thiên Mặc trả lời. 

- Nó bảo đến rồi nhưng không có ai tên Tô Uyển Như được chuyển về hết. 


- Sao nữa????? 


- Anh bảo là họ chưa biết con bé được chuyển về đâu, cho nên con cứ xông thẳng vào phòng cấp cứu cuối dãy. 


- Rồi? 


- Rồi sao nữa! Nó nghe theo chứ sao! 

 Ông phát tiết. 


- Okk~ - Người vợ vẫn dửng dưng như không thấy. 

Mẩu chuyện bé xíu 6 


- Anh cướp nụ hôn đầu của em!!! 


- Em có chắc không? 


- Chắc! 


- Vậy ai hồi bé hôn môi anh? 


Ách! Cô quên mất chuyện ngày đó! Vậy nên cô liền lẳng lặng đổi chủ đề nói chuyện.

Mẩu chuyện bé xíu 7 


- Papa


- Gì ? 


- Con muốn đi thăm chị Kiều Nhu 


- Con gái! Bà đó con phải gọi là bác. 


- Ứ ừ. 


- Kệ con.

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.