CẬU DÁM LỪA TÔI - CHƯƠNG 03 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
CẬU DÁM LỪA TÔI
Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã
CHƯƠNG 03: MƯA
- Dậy đi nào cô nương!
Mẹ tôi gọi
với giọng điệu không mấy thoải mái. Biết là không dậy thì sẽ bị nghe "Bài
ca đi cùng năm tháng" nhưng tôi quyết không rời giường. Giác quan thứ sáu
của tôi nói rằng hôm nay rất xấu.
- Một là con tự dậy.
Hai là mẹ sẽ ĐI LÊN.
Nghe dứt câu, tôi bật dậy luôn, nếu
để mẹ lên chắc tôi khỏi thấy ngày mai luôn. Là một đứa con gái nhưng tôi không
chăm chỉ mà cực bừa luôn. Cho nên...phòng như bãi rác công cộng. Nhìn chung, quần
áo không phải trong tủ mà có bộ thì dưới gầm giường, bộ thì nằm vắt vẻo trên nóc
tủ...
Tôi uể oải tiến về phía cửa sổ để
nhìn bầu trời. Y như linh cảm của tôi, trời cực xấu, có thể sẽ mưa rất to đấy.
Có thể nói, tôi là đứa sống theo thời tiết, trời đẹp, tôi sẽ vui, mà trời xấu
thì tôi chỉ muốn ở nhà thôi.
Tại trường H.
- Ní hảo Như Như
Nghiên Nhi lên
tiếng khi thấy tôi xuất hiện ở cửa lớp.
- Àn yongg babei
Đây là giọng Như
Như.
Tôi không để tâm, lao luôn vào bàn
nằm ngủ, chúng nó thấy vậy liền lo lắng đến xem.
- Sao thế babeii?? Ốm à??
Vừa
nói, nó vừa hất mái tôi ra một cách tàn bạo để sờ trán.
- Hơi nóng một chút. Xuống
phòng y tế không cưng?
- Kệ đi. Cho tao ngủ tí nhé.
Tôi
cố gắng nói với giọng bình thường nhưng có vẻ fail.
- Hay mày buồn vì Phong hôm nay
không đi học?
Diệp Phong không đi học hả? Giờ tôi
mới biết! Ôi, mệt hơn lúc nãy gấp hai lần rồi. Trong lòng tự nhiên lại cảm thấy
buồn buồn. "Kệ má nó" Tôi tự nhủ với bản thân.
-----
Nằm được một chút. Tôi nghe tiếng
bàn tán của bọn con gái đàn lượn qua lượn lại phòng y tế.
- Mày biết không? Hôm nay Trương Mẫn
lớp bên cũng nghỉ đấy. Diệp Phong lớp mình cũng nghỉ. Có khi nào..
Cô bạn này
chưa nói xong lại có người khác chen vào.
- Bọn mày!!! Lúc nãy tao thấy Mẫn Mẫn
với Phong đi với nhauuu!!
"Chắc cậu ta nhìn nhầm rồi"
Trong đầu tôi xuất hiện câu nói này, vì ban nãy, tôi còn nhận được tin nhắn từ
Phong cơ mà.
10' trước.
"Này Như, hôm nay tôi nghỉ học.
Xin hộ."
"Ừ"
Tôi nhắn lại vỏn vẹn
một chữ. Không phải giận mà tôi mệt.
"Nhà có việc."
Cậu ấy
nhắn. Có khi nào cậu ấy hiểu lầm rồi không? Dù trong người khó chịu cực kì
nhưng tôi vẫn mỉm cười. Đang soạn tin nhắn trả lời thì tôi hình như xỉu đi mất.
- Như Như!!!!!
Bị làm phiền, tôi chậm chạp mở mắt
ra, khuôn mặt lo lắng của Nhi và Nhu xuất hiện. Vậy mà tôi cứ nghĩ đó là Diệp
Phong. Chắc mệt quá mà tôi bị hoang tưởng rồi. Nở một nụ cười nhạt thay cho câu
nói tôi ổn để chúng nó có thể yên tâm đi về lớp.
"Rào rào"
Mưa rồi ư? Hình như tôi quên mang ô
thì phải. Kệ thôi.
- Tô Uyển Như.
Cô giáo nói.
- Dạ?
- Em bị sốt rồi, cần giữ sức khỏe.
Hiện giờ em đang rất yếu.
- Vâng ạ.
Vấn đề tôi lo lắng nhất là đi về kiểu
gì đây?
Đứng ngoài cổng trường, tôi mong trời
có thể tạnh một lúc. Nhìn một hồi, tự dưng tôi thấy mưa cũng đẹp đấy chứ.
- Tạnh rồi. Đi thôi.
"Ào ào" Kìa! Vừa tạnh kia
mà. Tôi lại đành chạy đến cửa hàng kia để trú. Dù sao trước đó có một chiếc ghế.
Tôi hiện giờ một đồng cũng không có
nên không thể giả vờ vào đó mua cái gì rồi trú nhờ.
Chuyển tầm mắt sang cửa hàng quần
áo đối diện. Vốn định quay đi chỗ khác nhưng hình bóng của một người con trai
khiến tôi dừng lại. Là cậu...Diệp Phong. Và bên cạnh cậu không ai khác...Trương
Mẫn. Gia đình bận việc đây ư? Tôi rút điện thoại, vào danh bạ, tìm dãy số có
tên "Soái ca của Như ~ " .
- Alo.
- Alo, Phong à?
- Ừ. Tôi đây. Có việc gì sao?
Tôi
mong trong câu nói ấy có một chút bối rối nhưng điều tôi nhận được là sự lạnh nhạt.
- Cậu đang ở đâu vậy?
Mặc kệ câu
hỏi của Phong, tôi chỉ muốn biết có thực là cậu đang lừa dối tôi không!!!
- Bị ngốc à? Tất nhiên là nhà rồi.
Nhà...ở nhà... Tôi tự cười bản thân
mình. Đúng! Tôi ngốc mới tin lời cậu.
- Này! Cậu có sao không?
- Không sao. Tạm biệt.
Tôi quyết định đi về nhà mặc dù trời
đang mưa rất to. Biết sao không? Vì như vậy, mọi người mới không biết rằng mình
đang khóc, mưa và nước mắt sẽ hòa thành một.
Ngày hôm sau, tôi thực sự đã liệt
giường rồi. Với tình trạng sốt cao, cảm lạnh, ăn được một chút lại ói hết ra
thì tôi không thể đến lớp. Nếu đến không khác gì giết bạn bè mà không cần dao.
Từ sáng đến giờ, tôi hết nôn lại ngủ,
ngủ lại nôn, tự hỏi phải làm gì giết thời gian. Lôi chiếc laptop mới tinh được
"giấu" trong tủ ra, tôi định bụng sẽ lướt web trộm cho đỡ chán.
Thói quen đầu tiên khi lên mạng của
tôi luôn là vào facebook rồi sao đó mới đọc báo,..v.v..
" Thông báo: 0 tin
Chẹp! Tôi
chả đăng gì hết ngoài mấy avt muôn thuở, một cô gái với mái tóc đen cười tít mắt
với camera. Không hiểu tôi lập acc làm gì...
Tin nhắn: 3 tin
Bọn này làm màu
quá. Sao không nhắn vào điện thoại cho tôi! Biết tôi ít lên rồi mà...
Lời mời kết bạn: 1 người
Lại ai
đây? Tôi nhớ là xóa hết rồi mà. "
Bẻ khớp các ngón tay, vặn vẹo một hồi
tôi bắt đầu mới hộp tin nhắn ra kiểm. Tôi cảm giác giống như mình ra chiến trận
không bằng...
Tin nhắn 1:
21:10'
[Kiều Ân Nhu] : Ê babei, ăn ở kiều
gì ốm vậy?
[Kiều Ân Nhu] : Não có va chạm đâu
không mà tự dưng đang mưa vẫn cố lết về?
[Kiều Ân Nhu] : Lại còn tắt điện
thoại !!
[Kiều Ân Nhu] : Mày chán sống hả!!!!!
10:33'
Tô Uyển Như] : Tao chán sống rồi a
[Tô Uyển Như] : Mày đợi đi, bao giờ
khỏi tao giết mày!!!
Tin 2:
21:45'
[Hạ Nghiên Nhi] : Con điên! Chập mạch
rồi hả!!! Tắt máy làm gì!!
[Hạ Nghiên Nhi] : Không thèm rep ib
luôn...
[Hạ Nghiên Nhi] : Mày được lắm!!
10:35'
[Tô Uyển Như] : Bị đến kì hả conn!
Khó ở thế!! Tao không onl sao reppppp
[Tô Uyển Như] : Mày mới bị chập mạch
ý!!!!
Tin 3:
0:13'
[Diệp Phong] : Xảy ra chuyện gì rồi?
[Diệp Phong] : Sao lại tắt máy?
10:38'
[Tô Uyên Như] : Tôi thích. Cậu quản
được tôi sao?
[Tô Uyển Như] : *icon mặt cười*
Thật không hiểu nên vui hay buồn
khi thấy cậu ta nhắn tin cho tôi. Đây là sự lo lắng hay thương hại? Giờ mới để
ý, hóa ra điện thoại tôi đã tự động tắt nguồn vì hết pin. Vứt tạm sang một bên
đã, để tôi giải quyết nốt vấn đề kết bạn kia đã.
[Phong Hàn đã gửi cho bạn một lời mời
kết bạn.]
A~ Tôi nhớ acc này. Bạn Phong Hàn
gì gì đó đã mấy lần gửi kết bạn với tôi nhưng vì không quen biết nên tôi từ chối
tuốt. Không ngờ cậu ấy vẫn kiên trì đến giờ này. Thật bá đạo! Bây giờ tôi cũng
khá rảnh, vào trang cá nhân cậu ấy chơi.
Muốn bùng cháy!!! Có nhất thiết cậu
ta phải giống tôi thế hay không! Cả tường nhà chỉ có đúng một tin "Anh ấy
đã lập Facebook ngày xx/yy/xyxy", đến cái avt cũng không thèm đặt. Hóa ra
cũng có người còn "hấp" hơn tôi...
"Ting!"
Giật cả mình! Có người chat với
tôi! Mỗi lần như thế này thật muốn chết...
10:59'
[Phong Hàn] : Cuối cùng cậu cũng chịu
đồng ý kết bạn =)
Nhắc đến tào tháo, tào tháo xuất hiện
luôn. Có cần linh vậy không!!!!
[Tô Uyển Như] : =) Tớ quen bạn à?
Xin lỗi vì có hơi làm tụt hứng...nhưng
ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết cậu là ai...có ĐẸP TRAI hay không chứ...
[Phong Hàn] : Chào! Tôi là Phong
Hàn lớp bên cạnh.
Là cùng lớp với Trương Mẫn ấy hả?
Tôi thù, tôi hận!!!
[Tô Uyển Như] : Ừ.
[Phong Hàn] : Cho tôi số cậu được
không?
Tự dưng, cảm giác đầu tôi rất đau,
như có ai dùng búa gõ mạnh vào vậy. Phải nghỉ ngơi thôi, khó chịu quá! Vì vậy,
tôi trả lời qua loa cho xong chuyện với cậu ta, không thể nghĩ ngợi gì nữa rồi.
[Tô Uyển Như] : Ừ ừ, đây
016xxxxxxx. Tôi off đây.
Chưa đợi Phong Hàn trả lời, tôi di
chuột đến biểu tượng X đỏ chót ở góc trên cùng rồi nhanh chóng đóng laptop lại.
Ngủ thôi.
Nhưng Như Như đâu biết được rằng, ở
bên kia "máy tính" đang có người cười như một thằng điên vừa trốn trại
và cô cũng đâu biết, sau khi đọc được dòng tin nhắn trả lời của cô, khuôn mặt
ai đó không tự chủ đen sì như bị ai cướp mất đồ vật quan trọng nhất, thậm chí cậu
còn tự hỏi: Icon mặt cười này là có ý gì?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment