CẬU DÁM LỪA TÔI - CHƯƠNG 02 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
CẬU DÁM LỪA TÔI
Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã
CHƯƠNG 02: VÌ CẬU
Được một thời gian, gia đình tôi lại
chuyển về nhà cũ. Thật may là trước khi đi bố không có bán nhà... Bố mà bán chắc
giờ ở ngoài đường mất!
Để tiện đi lại, bố mẹ đã chọn cho
tôi ngôi trường ở gần nhà. Ngôi trường này thực rất đẹp a~ Có vẻ như vừa được
tu sửa cách đây không lâu. Vì tôi thấy...rất mới...còn có mùi sơn nồng nặc..
Sau khi biết mình học cùng trường
với Diệp Phong, có một cảm giác xấu hổ, muốn đào một cái hố thật sâu để chôn sống
xuất hiện trong tôi. Cứ đoán rằng cậu ta sẽ hét toáng lên rồi chửi tôi một trận
nhưng không.....gặp tôi - cậu ta đi qua như không quen, thấy tôi - không tỏ ra
một chút bất ngờ nào... Có phải tôi đã quá ảo tưởng không?
Tôi đã tự lập ra cho mình một kế hoạch
trong lần đó là trở nên gần gũi, thân thiện với Diệp Phong hơn rồi từ từ giúp cậu
ta nhớ lại... Và có thể nói, tôi suýt thành công nếu không có cô bạn Trương Mẫn
nào đó đến phá... Buồn! Cuối cùng, chỉ thân được thôi, chứ cậu ta chưa có nhớ.
"Bốp"
- Ai zaaaa!! Đứa nào điên đi đánh
bà vậy!!!! Đồ đánh lén!!!
Một cú đánh khá "thấm"
giáng xuống lưng tôi như kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhưng tôi có cảm giác
đó không phải từ một bàn tay mà từ một đồ vật nào đó. Dù thế nào, tôi vẫn cực
kì hận, cực kì hận!!!
- Tôi có được coi là đứa không?
Giọng nói này thật quen thuộc...
Quay ra nhìn, ôi, là cô giáo chủ nhiệm...trên tay cô là chiếc thước bằng gỗ
dài.. Tôi biết ngay mà, ngày nào mà tôi không bị đánh bằng chiếc thước ngu si
này là thấy nhơ nhớ... Không đánh vào tay cũng vào đầu, nhưng may bà cô còn
chút lương tâm, không dùng hết sức mạnh của người đàn bà lực điền...
- Aha, không ạ! Tất nhiên là không ạ!
Em nói...con muỗi ạ....
Tôi giả vờ giơ tay ra đập không khí.
...
Cô vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đằng đằng
sát khí. Biết ý, tôi cúi đầu đi ra ngoài lớp, bỏ ngoài tai tiếng cười rôm rả của
lũ bạn khốn nạn!!!
Một phút sau...
- Giơ tay lên! Đứng hết tiết này
cho tôi!
- Vâng.
Ồ ồ! Bạn nào ngu si giống tôi để bị
phạt thế này~ Tôi tò mò lén lút liếc một phát. Câm nín... Là cậu ta! Tim đập
nhanh!! Đã có trường hợp nào chết vì tim đập quá nhanh chưa? Có lẽ tôi là người
đầu tiên chăng?
- Sao sáng nay không đợi tôi đi
cùng?
Ai hỏi tôi thế nhỉ? Ngó đông, ngó
tây, làm gì có ai ngoài tôi với cậu ta đâu? Chẳng lẽ cậu ta hỏi tôi? Không thể
nào! Bình thường toàn là tôi lải nhải bên cạnh Phong thôi, cùng lắm khi nói một
câu...gồm hai đến ba tiếng, khi cười...nói chính xác là khoé miệng nhếch lên một
chút... Vậy mà hôm nay nói tận tám tiếng! Kỷ lục! Tôi có nên vui không, vì cậu
ta đã nói nhiều hơn vào đúng ngày sinh nhật Uyển Như xinh đẹp, hiền dịu, nết na
tôi? ( DaoDao~ : thế mà còn bị phạt.)
- Cậu có điếc không?
- À..ừ..à..Tôi...Tôi thấy cậu đi
cùng Mẫn Mẫn nên đi trước! Có sao không?
Tôi đã gồng lắm rồi đấy, mà cậu nghĩ
cậu quản được tôi saoooo!!
Trầm mặc.....
Trầm mặc tiếp....
Không lẽ tôi mới nói một tí mà cậu
đã giận dỗi rồi hả? Sao im thế? Để phá tan bầu không khí, tôi đành mở miệng trước
trong cuộc thi xem ai câm giỏi hơn rồi..
- Này!
- Gì?
- Sao bị cô ném ra ngoài này đứng
thế?
Đây là tôi đang quan tâm đến cậu đấy, nhỡ một ngày, cậu lại lăn ra mất
trí nhớ tiếp thì chắc tôi chết!
- Vì cậu.
Choáng váng... Một thoáng đỏ mặt...
Bây giờ tôi chả nghe thấy gì hết ngoài tiếng "bịch bịch bịch" phát
ra từ lồng ngực. Đáng chết! Cậu thật đáng chết! Làm người ta ngại><
- Cậu..cậu...ăn nói linh tinh gì đấy!
Tôi có làm gì cậu đâu!! *lắp bắp*
- Có.
- Chỗ nào???
- Thấy từ sáng đến giờ cậu rất lạ.
Sợ cậu bị làm sao nên ra đây đứng cùng cho cậu đỡ buồn.
Cảm động quá! Muốn khóc..Lần đầu
tiên cậu lo cho tôi.. Hôm nay quả là ngày đáng nhớ >< ><
- Sao tự dưng tôi thấy yêu cậu thế
này.
Vừa nói tôi vừa làm động tác đáng yêu
- Quà của tôi đâu? Sinh nhật tôi
mà~
- Thảo nào hôm nay đánh son đồ, thả
tóc đồ.
- Thì saoo!
Tôi vuốt vuốt mái
tóc, bặm môi lại, hoá ra là cậu ấy có để ý đến mình
- Đừng đánh trống lảng! Quà
đâu???
- Không có.
- Tại sao??? Tôi nhắc cậu hôm qua rồi
mà!!!!!!
- Hai anh chị kia! Đứng ngoài đấy để
tâm sự à!!
Hi! Cái tật mồm to không bỏ được! Bị
cô mắng xong tôi mím môi lại luôn, không dám nói gì nữa. Nhỡ chọc giận cô thì
chạy trăm vòng quay trường mất.
"Reng reng reng"
- Này Như, tao với Nhi định rủ mày
đi chơi này! Mừng sinh nhật mày luôn! Mày bao~
Kiều Ân Nhu hí hửng chạy ra chỗ
tôi nói.
- Mày rủ mà tao phải bao...
Bất
mãn, bất mãn quá mà!
- Thì vì sinh...
- Tao không đi đâu! Hôm nay mẹ tao
bắt về nhà sớm.
Nhu đang nói, tôi liền ngắt lời. Sợ lắm nếu nó cho một đống
lý do chả liên quan hay họ hàng gì với nhau ra thuyết phục tôi.
Đang ngó xuống ngăn bàn xem có bỏ
quên gì không thì tôi thấy một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh được đặt ngay ngắn ở
chính giữa, cùng chiếc thiệp được để lên trên.
" Tặng cậu,
Xin lỗi vì không biết nhiều về sở
thích của cậu.
Quà kể cả không ưng thì cũng phải
dùng cho tôi!
Diệp Phong~ "
Bên trong hộp quà là một cây bút
chì kim màu hồng (đúng màu tôi thích), trên cây bút là hình hàng trăm cậu bé
và cô bé nắm tay từ đầu đến cuối. Nhìn kĩ hơn sẽ thấy dòng chữ "Tô Uyển
Như". Thật công phu! Chỉ có người nào ngốc mới không dùng nó thôi!
Ban đầu, tôi cười khẽ, cố giữ một
chút hình tượng người con gái duyên dáng, nhưng chỉ ba giây sau, tôi cười lớn,
cười rất thoải mái, còn có vài giọt nước mắt nữa này. Cậu bạn thanh mai trúc
mã của tôi thật đáng yêu mà!
Tự dưng tôi lại nhớ năm tổ chức
sinh nhật ở trường cũ (tức nơi mà Như chuyển đi vì bố bận công tác ấy). Lần ấy,
mọi bất ngờ tôi nhận được đều nhờ cô bạn Giản Miêu. Hai chúng tôi cực thân
luôn, giống như tôi với Nhu và Nhi vậy. Vì từ khi chuyển vào lớp, tính tôi rất
nhát, sợ bản thân sẽ gây ấn tượng xấu khiến mọi người ghét. Ngày qua ngày, tôi
đều một mình như thế, ngồi ở góc lớp (cũng vì nó gần cửa sổ) học bài, hết tiết
thì lấy đồ ăn trưa mà mẹ chuẩn bị sẵn, đến việc xuống canteen tôi còn ngại nữa
là... Rồi một hôm, Giản Miêu đã bắt chuyện với tôi:
- Chào cậu! Mình là Giản Miêu.
- Chào..Mình là...
- Tô Uyển Như! Đúng không? Từ hôm cậu
giới thiệu, tớ đã nhớ kĩ lắm rồi.
- Vì...vì...sao vậy?
- Tên cậu khiến tớ có cảm giác rất
đặc biệt!
Tính cách cậu ấy khá cởi mở và thoải
mái nên dần dần, tôi cũng không còn ngại ngùng nữa. Và thời khóa biểu của tôi
cũng đã thay đổi:
Sáng - hai đứa học bài chung
Trưa - xuống canteen ăn, hay hôm
nào lười quá thì chia đôi đồ ăn mà mình có =)))
Và nhờ cậu ấy, bây giờ tôi cũng
thay đổi hẳn. Không còn rụt rè như xưa, thấy bạn mới lao đến chào luôn. Đây hẳn
là một thành tích đáng nể đấy chứ! ~
Đến hôm nghe được tin tôi chuyển
đi, Miêu Miêu không mít ướt mà rất bình tĩnh và dặn dò tôi một cách chu đáo, giống
như mẹ với con vậy:
- Đi thì phải luôn nhớ đến tình bạn
của chúng ta nghe chưa. Quên tớ sẽ đấm cậu!
- Dạ nhớ!!!
- Còn nữa, chat thường xuyên nhé, tớ
không đổi số đâu.
Đừng nghĩ chúng tôi có tình ý, vì
chúng tôi luôn coi nhau như chị em trong nhà, luôn yêu thương nhau như vậy đấy.
Quả thực, Giản Miêu là người kiên cường nhất mà tôi biết. Tôi chưa bao giờ thấy
cậu ấy khóc cả! Hay là do tôi quá vô tâm?
Hôm nay , sinh nhật tôi, Giản Miêu
đã gửi cho tôi một lời chúc mừng sinh nhật và nói xin lỗi vì hoạt động ở trường
cậu ấy đang gặp rắc rối, cần Miêu Miêu giải quyết nên vẫn chưa có thời gian mua
quà tặng tôi.
" Trời!! Tớ cần gì quà chứ?!
*tớ chỉ đòi quà bọn vô lại ở trên lớp thôi, cậu là mẹ tớ, ai dám đòi chứ* Miễn
là cậu không quên tình bạn của chúng ta là tớ vui a~ ". - Send.
Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết bây
giờ cậu ấy ra sao? Và điều tôi thắc mắc nhất chính là...ĐÃ AI THẤY CẬU KHÓC
CHƯA??
...
- Òa!!!
- Hừ. Cậu rất có khiếu làm mất hứng
người khác đấy.
- Không phải cậu định làm tôi giật
mình ư?
-...
Từ khi đang nhắn tin cho cô bạn Giản
Miêu, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân rồi. Diệp Phong thật thất bại a~
- Muahahaha~ Biết ngay mà~~
- Bỏ qua! Làm gì đấy?
- Nhắn tin.
Trả lời xong, tôi trơ
mặt ra nhìn Phong. Nhưng cậu ta có vẻ là đợi tôi nói nốt. Cơ mà tôi trả lời
xong rồi còn đâu?
Bốn mắt nhìn nhau... Nhìn muốn khô
cả mắt... Tôi muốn chớp mắt! Lại tiếp, người thua cuộc trong mọi cuộc đấu giữa
hai đứa luôn là tôi! Hầy!
- Còn muốn hỏi gì nữa??
- Nhắn với ai?
- À! Sao không nói sớm! Nhắn với Giản
Miêu ấy.
Mặt cậu ta nghệt ra. Tôi nói gì sai
sao? Cậu cũng biết tôi biết tôi không thông minh mà, nói rõ ra coiiii.
- Là ai?
- Là bạn ở trường cũ của tôi, xinh
lắm đấy, tốt bụng nữa. Cậu không biết sao?
Mặt cậu ta đen sì luôn, y như cục
than vậy... Chắc tôi sai thật luôn rồi...
- Cho tôi xin lỗi. Tôi quên mất cậu
không học cùng tôi! Xin lỗi mà!! Đừng đi! Đợi tôi với!!!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment