VỢ ƠI LÀ VỢ - CHƯƠNG 29 - LẠC HỒNG BẢO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

VỢ ƠI LÀ VỢ!

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
Tác giả : Lạc Hồng Bảo
Thể loại: Truyện Teen

PHẦN 02: VỢ ƠI LÀ VỢ

CHƯƠNG 29:


-Tóm lại tôi muốn hỏi là : liệu giữa tôi và cô ta có chuyện gì hay không ?

Tuấn Kiệt huých tay Trần Hùng, nếu gọi vợ là " cô ta " thì chưa hẳn đã có tình cảm.

-Thì cậu phải kể rõ ra chúng tôi mới tham gia được.

-Thì đấy thôi…tôi đã say rượu, ngủ dậy thấy cô ta mặc áo tôi, nằm cạnh tôi, tóc tai bù xù. Hai người chề môi há miệng, thế thì rõ quá còn gì.

-… Nhưng tôi… nói thế nào nhỉ… tôi có thể khẳng định mình chỉ ngủ thôi, nằm im ấy !

-Có mấy cha say xỉn nào biết mình đã làm gì trong lúc mất tự chủ không ?

-Nhưng tôi chắc chắn là mình rất mệt và ngủ say lắm !

-Anh Thiên, anh thấy mấy bọn trẻ con tè dầm có khi nào ngủ dậy chúng thừa nhận đâu ? Xem ra anh bị mất trí nhớ tạm thời rồi ! 

 Trần Hùng xua tay, chuyện này nhàm chán quá. 

- Mà anh cần phải xác minh làm gì ? Hai người là vợ chồng rồi có còn e ấp nữa đâu mừ ?

-Không ! Tôi rất muốn xác minh ! 

 Lạc Thiên đang tìm cách sáng tỏ, chuyện này rất quan trọng với đời người con gái.

-Thế thì hỏi trực tiếp chị dâu, có thế mà không nghĩ ra ! Chán cậu quá !

-Hỏi thì nói làm gì nữa, không hỏi ! 

 Lạc Thiên rùng mình nghĩ lại khuôn mặt non nớt của Khả Vy.

-Chị dâu hung dữ đến thế cơ à ? Em thấy chị dâu hiền lành mà.

-Là Cáo thì có ! 

 Lạc Thiên đang tự thừa nhận mình mắc hội chứng của đa số đàn ông trên toàn thế giới : Sợ vợ.

-Vậy cậu muốn chúng tôi giúp gì ?

-Thì trả lời hộ tôi có chuyện gì hay không ?

- Biết chết liền ! Việc của anh không hay lại hỏi người ngoài, lần sau thì lắp máy quay trong phòng nhá !

-Hừ ! 

 Lạc Thiên không nhận được kết quả từ cuộc trò chuyện này. Anh uống cạn ly cafe đắng.

-… À há… Em có một cách rất hay nhưng… 

Dần dà Trần Hùng và Tuấn Kiệt đi vào đúng vấn đề, tham gia bày mưu tính kế trước sự thành khẩn của người anh em.

-Nhưng sao ? Cách gì ? 

 Lạc Thiên như vớ được phao cứu sinh.

-Cách này chỉ kiểm chứng được những cô gái nào vẫn còn là thiếu nữ thôi.

-Tức là… ?

-Nếu chị dâu đã từng ăn kem trước cổng, à quên, ăn cơm trước kẻng thì không đạt kết quả đâu !

Lạc Thiên suy nghĩ một lúc, anh đã từng hỏi Khả Vy về vấn đề đó trong ngày đầu tiên gặp mặt. 

- Nhưng là cách gì ?

-Con gái rất hay mắc cỡ và giãy nảy người khi bị đàn ông chạm vào ! Còn phụ nữ thì không !

-Nhảm nhí ! 

 Tuấn Kiệt cứ tưởng cái gì hay ho, còn Lạc Thiên tiếp thu từng câu chữ.

-Hồi còn nhỏ em đi học hay ghẹo mấy bạn nữ trong lớp, cầm cái bút chọc vào gáy chúng nó thôi mà đã kêu ầm ĩ, trong khi mẹ cho em sờ bụng lúc ngủ có sao đâu, cả chị gái đã lấy chồng của em cũng chẳng có cảm giác khi em cù chị ấy.

-Chẳng nói lên điều gì ! Tùy cơ địa mỗi người, cái này ai tính ! 

 Tuấn Kiệt lấy ngón tay thọc léch Trần Hùng, làm cậu ta suýt thì té ngửa.

-Thế thì chẳng có cách nào đâu ! 

 Trần Hùng bực mình bỏ cả viên đá trong cốc nước lọc vào trong áo Tuấn Kiệt khiến anh lạnh buốt giãy nảy.

-Khoan đã ! Trần Hùng nói có lý đấy ! 

 Lạc Thiên phán quyết. Cái lần Khả Vy giẫm lên giầy anh đã vô tình chạm tay vào chỗ nhạy cảm của cô khiến cô phản ứng dữ dội đánh anh một phát trái ngược với những cô gái ở phòng trà còn chủ động mời gọi người ta đụng chạm.

-Đơn giản lại hữu hiệu, không hỏi trực tiếp chị dâu thì hãy để ngôn ngữ cơ thể của chị dâu lên tiếng ! Cố lên anh Thiên, em tin anh sẽ có câu trả lời !

-Nhưng… làm cách nào… ?

-Cái này cậu còn phải hỏi nữa ? Vợ chồng thiếu gì cảnh gần gũi. 

Thôi thì Tuấn Kiệt xuôi theo suy nghĩ cực đoan của Trần Hùng.

-Ờ thì cứ ví dụ thử đi ! 

 Vợ chồng theo nghĩa thông thường là thế nhưng trường hợp của anh là đặc biệt.

-Lạc Thiên bạn tôi ơi, cậu đã từng ngọt ngào với bao nhiêu phụ nữ mà ngay tới vợ mình cũng phải để bày cách, thật là… Thế này nhé, giờ chắc chị dâu đang nấu cơm ở nhà, cậu mua một bó hoa về rồi vào bếp ôm lấy cô ấy, giục dịch đôi tay lên trên hoặc xuống dưới sẽ có ngay kết quả!

Lạc Thiên tiêu hóa ngôn từ, dần dần tưởng tượng về cảnh đó :

-Ê Cáo, tôi mua hoa tặng cô này !

Cô ta quay lại mỉm cười sung sướng, ngất ngây trước sự chiều chuộng của mình.

-Ôi, cảm ơn chồng nhé !

-Không có chi ! Đang làm món gì vậy?

Rồi tranh thủ lúc cô ta xào nấu, mình nhân cơ hội tiến đến, ôm lấy vòng eo.

-Anh đang làm gì thế ?

Cô ta sẽ hỏi một câu đại loại như vậy nhưng lòng vui sướng và để mình siết chặt hơn. Dần dà đôi tay này sẽ mon men...

-Tôi đếm đến ba anh không dừng lại thì đừng trách tôi vô tình !

-Ừ, bà xã đếm chậm thôi nhé !

-Này thì… Chat !

Cô ta cầm nguyên cái thìa dính đầy dầu mỡ đáp ngay tại má mình, sức nóng của miếng kim loại hằn một vệt đỏ hơn cả bị ăn tát.

-Cho chừa cái thói dê xồm! Tối nay anh nhịn cơm cho tôi !

Lạc Thiên giật mình trở về thực tại.

-Không ! Cô ta ghê gớm lắm ! Nghĩ cái khác đi !

Tuấn Kiệt thấy Lạc Thiên suýt xoa má trái không biết vì lí do gì, tiếp tục :

-Hay dùng chiêu anh hùng cứu mĩ nhân !

-Là sao ?

Nghe tiêu đề đã hấp dẫn, Lạc Thiên hồ hởi.

-Cậu bằng cách nào đó rủ Khả Vy đứng ở mép đường nói chuyện linh tinh, khi đó Trần Hùng sẽ lên một chiếc xe phóng qua chỗ cô ấy, cậu nhanh chóng giữ cô ấy về bên mình để đảm bảo sự an toàn, rồi tranh thủ cơ hội. Khi đó Khả Vy sẽ bị sức hấp dẫn tỏa ra nơi cậu mà mềm yếu. Ha ha ! 

 Tuấn Kiệt thấy sến không thể tả nhưng vẫn trình bày ý kiến.

Lạc Thiên nghe vậy cũng xuôi tai.

-Tại sao lại chọn em làm kẻ lái xe ! Sao không phải là anh Tuấn Kiệt? Lỡ chị dâu biết thủ phạm là em đâu có được.

Rồi Lạc Thiên lại tưởng tượng :

-Cáo à, hôm nay chúng ta đi dạo phố nhé !

-Được thôi !

Mình sẽ cùng cô ta đi thong dong.

-Sao anh cứ đẩy tôi ra ngoài đường vậy, đi vào vỉa hè có phải hơn không ? Để tôi đi vào trong !

Với tính cách của cô ta sẽ không chịu khuất phục, mình đành lựa lời :

-Ngốc à, đi bên trong lắm phân chó lắm ! Chúng bậy tùm lum, bà xã thích bị bẩn giầy thì cứ việc !

Cô ta sẽ nghe theo, rồi đi ra ngoài, lúc đó một chiếc xe lao tới, không còi với tốc độ nhanh. Mình ra tay kéo cô ta về bên, ôm trọn vào lòng, đôi tay lên dần.

-Lạc Thiên, anh hình như dẫm phải cái gì rồi đấy !

Mình chưa kịp động thủ, nhìn xuống mũi giầy... (. .˚)

-Bỏ đi, cách này không được! 

 Lạc Thiên ghì mạnh giầy xuống sàn.

-Ông tướng, tôi kệ xác cậu đấy ! Cái gì cũng không !

-Khoan đã, em nghĩ ra cách thức này cực kì hay !
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.