TỰ YÊU - CHƯƠNG 16 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ YÊU

Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 16:TỰ YÊU - YÊU CHÍNH BẢN THÂN MÌNH



Cô gái à!

Nếu em cảm thấy mình không chiếm trọn trái tim của một người vẫn đêm ngày gọi em bằng "người yêu", nếu em cảm thấy bất an trong vòng tay của họ, em luôn phải tự hỏi bản thân mình rằng: 

"Liệu mình có giữ được anh ấy không? Mình có phải là duy nhất không? Tại sao anh ấy lại dửng dưng với nỗi buồn của mình như thế?"

... vậy thì em hãy dành thời gian để xem lại mối quan hệ của mình một cách thực sự nghiêm túc và tỉnh táo.

Yêu là khi người ta mang bình yên tới cho nhau, chứ không phải mang ngờ vực, mang bất an và mang toàn hụt hẫng. Nếu một người đàn ông không nói lời yêu mà không cho người yêu mình cảm giác an toàn thì rất có thể em đang được bao bọc trong dối trá, có thể ngoài em ra có bao nhiêu cô "người yêu" khác đang hoang mang không biết mình nằm ở vị trí nào trong trái tim người đàn ông đó. Bởi vì đàn ông họ rất giỏi trong việc giấu giếm những mối quan hệ ngoài luồng của mình, nếu em cảm thấy mình đang hoặc sẽ không có được một danh phận từ anh ta, đừng dại khờ mà cho đi điều gì hết. Hãy tìm hiểu kỹ để chắc rằng em tin đúng người.

Người đàn ông thực sự yêu em phải là người khiến em mỉm cười chứ không phải giật mình trong giấc ngủ, là người nắm chặt tay em chứ không phải để em phải níu chặt lấy tay, và là người cùng em đếm những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, chứ không phải khiến cho em phải một mình đếm ngược cho tới ngày tình yêu dừng lại.

Nhớ nhé cô gái, nếu có chọn một người để yêu thì hãy chắc chắn rằng em yêu trong hạnh phúc chứ không phải trong dằn vặt, em xứng đáng được che chở trong vòng tay ấm áp chứ không việc gì phải co ro trong giá lạnh vì một người mang tên "người yêu".

Em có thể tự yêu bản thân mình theo cách tốt hơn bất cứ chàng trai nào khác. Vậy nên đừng bi lụy, nếu cảm thấy thực sự hạnh phúc thì hãy yêu, còn không, hãy tự yêu.

-Tại sao em không ngủ?

-Em thấy lạnh và cô đơn...

-Em có thể đan những ngón tay của hai bàn tay vào nhau thật chặt rồi gối lên đó, nhắm mắt lại không?

-Để làm gì ạ?

-Để sưởi ấm và em cũng sẽ có một giấc ngủ thật say bên đôi bàn tay của mình. Sáng mai thức dậy, mọi thứ vẫn như thế, không bàn tay nào của em rời bỏ bàn tay nào hết, em có thể ngủ thật ngon mỗi ngày.

-...

-Hãy luôn nhớ rằng chừng nào em còn chưa bỏ mặc chính mình thì em luôn có thể tự sưởi ấm, tự che chở, tự bình yên.

**********

Bước ra từ một mối quan hệ đổ vỡ, đàn ông thường tìm đến những cuộc tình mới để lãng quên, còn phụ nữ lại chọn cho mình cách đắm chìm trong đau khổ triền miên để nuôi hy vọng.

Bao nhiêu ngọt ngào, đắm say bỗng chốc trở thành cơn ác mộng, bao nhiêu mơ ước chợt tan tành, phụ nữ tiếc nuối và làm mọi cách để níu với niềm tin, kể cả dằn vặt bản thân mình trong vô vọng. Mặc kệ ai đúng ai sai, họ trách đối phương một, trách bản thân mình mười. Câu cửa miệng của họ luôn là "Tại mình chưa đủ tốt...". Họ tìm mọi cớ để trì hoãn việc chấp nhận sự thật rằng mọi thứ đã đi quá xa khỏi tầm tay với, mặc cho những người xung quanh có khuyên can thế nào đi nữa. Họ tự thanh minh cho sự cố chấp của mình bằng việc trông chờ vào một phép mầu viển vông nào đó, rằng tất cả vẫn chưa thực sự kết thúc, rằng họ còn đâu đó một tia hy vọng cho những điều không bao giờ thành sự thực. Phụ nữ thật ngốc, mà cũng thật đáng thương.

Thời gian trôi qua, đàn ông đã quên và vui bên tình mới, con phụ nữ vẫn loay hoay giữa quên - nhớ, thù hận - thứ tha, buông xuôi - níu giữ. Khi nỗi nhớ trong tim chất chồng thành tản băng giá buốt, họ không còn quá tha thiết, không còn quá cuồng nhiệt, không còn muốn tin yêu. Mặc dù trong sâu thẳm thâm tâm, trái tim họ có thể vẫn còn hướng về ai đó, nhưng tuyệt nhiên không còn rung động nữa.

Có người nói với tôi, điều họ sợ nhất ở một người phụ nữ, đó là nước mắt. Nhưng tôi lại nghĩ khác, phụ nữ trở nên đáng sợ nhất là khi họ thản nhiên bất cần. Khi giọt nước mắt cũng dần trở nên xa xỉ, phụ nữ điềm tĩnh đón nhận mọi biến cố đến trong đời mình một cách vô thức, đó cũng chính là lúc không một người đàn ông nào, dù tốt và chân thành đến đâu đi chăng nữa, có thể lây chuyển được tảng băng giá buốt vây lấy trái tim họ.

Phụ nữ thích tự làm khổ mình. Họ lấy sự lụy tình của bản thân làm rào cản ngăn cách mình với thế giới xung quanh. Họ tự cảm thấy có lỗi nếu mình dễ dàng quên đi điều gì đó, dù nó đã chết lâu rồi. Họ không cho phép ai đó lại gần, bởi cái suy nghĩ người này làm đau mình được, cớ gì người khác lại không? Vậy là chỉ vì một vết thương mà đêm ngày tự đục khoét, rồi lại kêu lên rằng bản thân không còn có thể đón nhận thêm ai nữa, bởi vết thương cũ chưa lành. Một vết thương sẽ lành nếu để nó yên. Phụ nữ, có thể thản nhiên yêu đời, nhưng tuyệt đối không được thản nhiên đau khổ.

Tuổi xuân của mỗi người quá ngắn ngủi cho việc dằn vặt và trách móc bản thân. Khuếch đại nỗi đau không mang lại hạnh phúc, chỉ mang lại sự chán chường và thất vọng cho chính mình và những người xung quanh mà thôi. Rồi họ sẽ từ bỏ một kẻ suốt ngày đắm chìm trong những nỗi buồn xưa cũ để đi tìm hạnh phúc của riêng họ, chỉ còn một kẻ cứ mãi buông mình rơi xuống vực thẳm của nuối tiếc thê lương, không bao giờ chạm đáy.

Phụ nữ nên hiểu được rằng chỉ khi họ biết cách yêu thương chính bản thân mình thì mới xứng đáng được người khác trân trọng. Và bài học đầu tiên của việc yêu thương bản thân, đấy là sống đúng bản chất. Bản chất của phụ nữ là hồn nhiên, lạc quan, yêu đời và ti vào hạnh phúc.

Chỉ cần chấp nhận quá khứ, trân trọng hiện tại và tin tưởng vào tương lai, phụ nữ sẽ luôn hạnh phúc với những gì mình xứng đáng được nhận.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.