TỰ YÊU - CHƯƠNG 15 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

TỰ YÊU

Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 15:EM ĐÃ SỐNG THẾ NÀO - THA THỨ CHO MỘT NGƯỜI - NGẠI YÊU



-Anh à! Ngươi yêu cũ nhắn tin hỏi thăm em.

-Em nói gì?

-Em không nói gì, em xóa tin nhắn đó đi rồi.

-Tại sao vậy? Biết đâu anh ta chỉ muốn quan tâm em như bạn bè bình thường.

-Em không nghĩ như vậy. Nếu em nói rằng chúng mình đang hạnh phúc, chắc hẳn anh ta sẽ không cảm thấy thoải mái. Con người rất ích kỷ, làm sao họ vui vẻ được với cái suy nghĩ rằng người từng yêu mình giờ lại đang hạnh phúc bên một người đan ông khác chứ? Còn nếu em nói em không hạnh phúc, thì sau đó sẽ là những cuộc điện thoại triền miên, rồi hẹn gặp tâm sự, rồi nhắc nhớ lại những kỷ niệm cũ, rồi tỏ tình lại từ đầu... Anh muốn như vậy sao?

-Hình như em hơi nghiêm trọng quá. Nói như vậy thì hai người sau chia tay không thể có mối liên hệ gì nữa hay sao?

-Tốt nhất là nên như vậy. Người ta không thoát khỏi được những ký ức buồn đa phần là vì bản thân không dứt khoát. Nếu em còn độc thân, em sẽ không liên lạc lại với người yêu cũ, vì em sẽ dễ rung động lại trước những kỷ niệm với họ. Điều không tránh khỏi là lại hẹn hò và chia tay, em không muốn dành những tháng năm tuổi trẻ ít ỏi của mình đi lại một vòng tròn cũ kĩ. Còn khi em đã có người yêu, lại càng chẳng có lý do gì cần liên lạc lại với người yêu cũ. Bởi em hiểu sự quan trọng của khái niệm "một lòng một dạ" trong tình yêu, đó không chỉ là không phản bội, mà còn là cho người mình yêu cảm giác tuyệt đối an toàn.

Đừng hỏi em rằng đã sống ra sao

Từ ngày anh đi chẳng lời nào để lại

Em vẫn sống vui hay chỉ còn tồn tại,

Em có ổn không... Anh biết để làm gì?


Nếu em bảo rằng mình đã khóc ướt mi

Đã tự đọa đày vì nhớ anh nhiều quá

Trở nên bất cần, thản nhiên, xa lạ

Anh có thấy buồn vì đã tổn thương em?


Nếu em bảo rằng mình đã vội vàng quên

Để lại ngọt ngào, ấm êm bên tình mới

Ký ức ngày nào đã chìm vào bóng tối

Anh có vui không? Em hạnh phúc rồi mà...


Đừng hỏi thêm gì về những thứ đã qua

Em có ra sao cũng đã là quá khứ

Cất bước rồi đừng về đây hỏi thử,

Để biết không anh em đã sống thế nào.

***************

-Này, hôm nay vừa gặp người cũ của cậu đang ôm eo người yêu mới đi ngang qua. Nghe chừng đang sống hạnh phúc lắm!

-Vậy thì tốt rồi!

-Không còn cảm xúc gì chứ?

-Có chứ! Thỉnh thoảng vẫn nhớ, nhưng là nhớ tới chứ không phải nhớ nhung. Mà cũng chỉ là hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp từng có với nhau thôi.

-Có đáng không khi nhớ về một kẻ đã từng phản bội mình như thế? Sao không quên quách hắn đi cho rồi!

-Sao lại không thể nhớ chứ? Hồi ức là của tớ, tớ chỉ vứt bỏ thứ gì không thuộc về mình thôi, thứ gì là của mình tớ đều trân trọng cả.

-Anh ta biết cậu đã tha thứ cho mình thế này chắc sẽ vui lắm. Rời bỏ một người để đến với người khác, lại còn không bị giày vò bởi oán hận của người yêu cũ, anh ta lời quá rồi còn gì!

-Giả dụ anh ta hạnh phúc, chứng tỏ lựa chọn của anh ta là đúng đắn, chúng tớ thực sự không thuộc về nhau, chuyện này đáng mừng chứ, vì anh ta đã cho cả hai thêm cơ hội mà. Còn nếu như anh ta không hạnh phúc, vậy thì coi như anh ta chọn sai, người phải oán hận, giày vò bản thân mình cũng là anh ta chứ không phải tớ. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tìm thấy lý do phải buồn hay đau khổ.

-...

-Mà tha thứ cho một người, có nhất thiết phải để anh ta biết không?

-Ừ, có lẽ vậy. Tha thứ cho một người...

*********

Có đôi lúc trong cuộc đời, bỗng thấy ngại yêu ghê gớm. Không không phải là không muốn được ai đó ở bên, chỉ là thấy cảm xúc chai sạn, rồi nghĩ, có điều gì thú vị ở một cuộc tình?

Người kia đi, người này đến, rốt cuộc thì cũng từ hai kẻ xa lạ trở nên thân quen, rồi vẫn những câu chuyện làm quen cũ kĩ, những lời ngọt ngào hứa hẹn sáo mòn, những cảm giác, thói quen đã lặp đi lặp lại nhiều lần đến độ chỉ hình dung thôi cũng biết ngày mai bên người này sẽ ra sao, cái kết của câu chuyện kia sẽ thế nào... Không hẳn là đã cạn kiệt niềm tin vào hạnh phúc, chỉ là thấy sao cái thứ mà người ta vẫn hằng ước ao đấy trong mắt mình nó bình thương đến vậy, có cũng được, không có cũng không sao. "Tình yêu"... thứ đó chỉ là một trong vô vàn điều người ta cần có trong cuộc sống. Nhưng người ta không thể sở hữu tất cả những gì mình muốn, vậy nên nhất thời không có tình yêu chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ!

Tự thấy bản thân đang sống rất tốt. Quá khứ đã qua, khoảnh khắc vui có, kỷ niệm buồn cũng không ít, nhưng thực sự chúng không còn ảnh hưởng quá nhiều tới hiện tại nữa. Nếu bảo rằng tổn thương quá khứ khiến trái tim khép cửa là không đúng, chỉ là, khi bước qua những nỗi buồn, thấy mình hiểu đời, hiểu lòng người hơn, sống thực tế hơn và không còn quá ảo tưởng về mọi thứ, trong đó có tình yêu nữa. Có phải khi trưởng thành, người ta sẽ quen với việc tự đứng vững trên đôi chân của mình mà không cần dựa vào một bờ vai xa lạ nữa không? Nếu quả thật như vậy, thì theo một hướng tích cực nào đó, không có tình yêu là một cách để người ta khám phá bản thân mình tốt hơn, sống với mình thật hơn.

Có nhiều người suốt ngày than thở rằng đã bị "ế", rồi bạn bè người thân hỏi rằng xét về mọi điều kiện đều không thua kém ai, tại sao lại không thể yêu lấy một người. Vậy có nhất thiết phải lấy tình yêu ra để làm thước đo giá trị cuộc sống không? Như thể không yêu một ai là có vấn đề, là khiếm khuyết, là kém cỏi, là bất bình thường vậy. Con người ta hoàn toàn có thể sống vui, sống khỏe, sống có ích... một mình!

Vậy nên ngại yêu chẳng phải điều gì to tát lắm. Chỉ là nhất thời cảm thấy cuộc sống đang rất tốt, bản thân vẫn đang muốn hưởng thụ điều tốt đẹp này nên chưa mong muốn tìm kiếm thứ gì khác mới mẻ hơn. Mỗi người có một cách khác nhau để đốt cháy tuổi trẻ, có người dành trọn nó cho những cuộc tình, có người dành trọn nó cho công việc, có người dành trọn nó để tự yêu thương mình, và cũng có những người chia nó ra, để yêu một vài người, sau đó yêu mình, yêu người xung quanh mình, rồi đến một lúc nào đó thích hợp mới tiếp tục muốn yêu thêm một người.

Hơn một người đã muốn nắm tay em

Từ ngày anh đi tìm bình yên bên tình mới,

Cũng hơn một lần em lắc đầu từ chối

Đời thật tâm em không thể mở lòng.


Đừng hỏi em còn nhớ đến anh không,

Ký ức về anh chẳng chất chồng như trước.

Cũng chẳng phải em cứng đầu hay nhu nhược,

Chỉ bởi bấy lâu nay em đã bước một mình.


Nên em ngại bắt đầu từ những thứ mới tinh:

Làm quen, hẹn hò, tỏ tình, tìm hiểu...

Sợ thân với một người rồi phải xa, thấy thiếu,

Không muốn đặt niềm tin vào những thứ mơ hồ.


Em chẳng còn nhiều khao khát, mộng mơ,

Ngóng đợi, mong chờ, với em xa xỉ lắm!

Sao em phải đưa tay ai nắm,

Khi có thể tự thân mang hơi ấm cho mình?


Em không muốn tốn thời gian cho những cuộc tình,

Kẻ hứa hẹn viển vông, kẻ bông đùa, dối trá.

Mỗi phút giây trong đời em đều quý giá,

Em sẽ nâng niu và sống để vui cười...


Nên ngay lúc này em muốn một mình thôi!
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.